Kidnapped Dragon
Yuzu Chochoske
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 158: Nhấn nút

0 Bình luận - Độ dài: 2,938 từ - Cập nhật:

Bên trong khung hình, mái tóc vàng óng lay động nhẹ nhàng, và một đôi mắt vàng cũng đang chớp chớp nhìn chằm chằm vào màn hình. Ánh mắt ấy nhanh chóng hóa thành vẻ ngượng ngùng, đôi má trắng hồng ửng đỏ.

“Ngại quá đi mất… Trông mình ổn không ta?”

Cô gái dùng tay vuốt lại tóc, chạm nhẹ lên hàng lông mày rồi ngẩng đầu lên. Cô há miệng thật to để thả lỏng quai hàm, sau đó lại chớp mắt mấy lần.

Kuhum, hum…! Cô lấy giọng.

“Gửi đến mọi người đang ở trong bệnh viện. Dạo này mọi người sao rồi?”

Câu mở đầu được cất lên bằng giọng nói còn run rẩy.

“Em thì… vẫn ổn cả. Đây là ký túc xá của em và… ừm…”

“À, cảm ơn mọi người đã xem video em quay trong kỳ nghỉ nhé. Em cũng đã xem video phản hồi của mọi người, vui lắm luôn!”

“Giờ thì cũng đến kỳ nghỉ hè rồi.”

“Em muốn gặp mọi người trực tiếp lắm, nhưng ahjussi không cho gặp đó.”

“Em cũng không rõ lý do nữa…”

“Nhưng dù chỉ là qua video thế này, được kể chuyện với mọi người vẫn khiến tim em đập rộn ràng lắm…”

Chớp, chớp. Đôi mắt vàng ấy lại chớp nhẹ.

Woosh.

Bất ngờ, một cái đầu gà con lù lù chui lên từ dưới khung hình, cái đầu to tướng che hết cả người phía sau.

“À đúng rồi. Nói xin chào đi nào, Chirpy~”

Lẫn giữa lớp lông vàng của chú gà là vài sợi lông trắng mới nhú. Gà con gõ gõ lên màn hình bằng cái mỏ to vài cái, rồi lạch bạch đi mất.

“Hehe. Giờ đúng lúc nó đi ngủ rồi nên…”

“Mà này, em nghĩ em không thể cho mọi người xem video này ngay bây giờ đâu.”

“Ahjussi lúc nào cũng xem qua trước khi em gửi đi ấy.”

“Nhưng mà, hôm nay…”

“Hmm…”

“Ừm, ừm, ừm…”

“Em định nói chuyện về ahjussi…”

“Chuyện khác thì kể được, chứ chuyện về ahjussi thì đâu thể kể cho chính ahjussi nghe được, đúng không?”

Cô quay đầu liếc nhìn về phía cánh cửa. Khi ánh mắt cô hướng về đó, mái tóc cũng tuột khỏi vai và đổ xuống theo.

“À…! Trước hết thì, để em kể chút về thời gian vừa qua nhé.”

“Học kỳ mùa xuân đã kết thúc rồi!”

Cô đếm ngón tay từng cái một.

“Hmm, em đã thi xong này? Làm đủ các bài đánh giá? Rồi còn chơi đùa với bạn bè nữa. Bận rộn lắm luôn.”

“Dạo gần đây, Gyeoul hay bảo là trái tim nhỏ bé của em ấy thấy ngứa ngáy lắm.”

“Chắc là… sao nhỉ? Kiểu như bước vào giai đoạn phát triển bất ngờ ấy?”

“Không biết sau này Gyeoul sẽ lớn thành thế nào nhỉ. Mong là vẫn dễ thương như bây giờ.”

Rồi đột nhiên cô vỗ tay cái bốp.

“À, mọi người biết chuyện gì còn “đỉnh” hơn không? Yeorum-unni đã giành hạng nhất ở cuộc thi đó!”

“Còn có cả cái băng rôn khổng lồ in mặt chị ấy treo gần ký túc xá bọn em luôn…! Ai cũng mừng cho chị ấy hết…! Chị ấy còn được phỏng vấn nữa…!”

“Ngầu lắm, khiến em ngưỡng mộ nữa là.”

“Làm điều em muốn làm.”

“Làm tốt hơn người khác, rồi được yêu mến…”

Giọng cô đột ngột ngưng bặt, ánh mắt như mất hồn. Nhưng rồi cô “á” lên một tiếng, vội vã nở nụ cười tươi rói.

“À thì, lúc đó có một chuyện hơi rắc rối một chút.”

“ Nhưng chuyện này… chỉ kể cho các bạn thôi nha?”

“Rất nghiêm túc luôn đó.”

“Em chưa nói với ai hết.”

“Đây là bí mật giữa tụi em nhé, nn?”

Cô nói, đồng thời chìa ngón út ra phía trước.

“Chắc là Yeorum-unni đang vui vì vừa thắng cuộc thi.”

“Chị ấy vui đến mức ôm lấy ahjussi rồi hôn má anh ấy luôn đó.”

“Ừm… chắc là bị điên rồi.”

“Nhưng nếu nghĩ lại thì… cũng không đến nỗi. Vì chị ấy cũng hôn em nữa mà.”

“Nhưng mà lúc đó, cả em với Bom-unni cũng có mặt…”

“Và khi mà Yeorum-unni, ừm, hôn…”

“Cảm giác lúc ấy giống như là…”

“Giống như…”

“A, xin lỗi vì lảm nhảm linh tinh nha.”

Khuôn mặt cô bỗng chốc trở nên lúng túng.

“Cảm giác như trái tim em tự dưng rớt phịch xuống, đầu óc rối bời, tay chân mềm nhũn như dây thun bị đứt. Lúc đó em đang cầm kem, và em làm rơi luôn cả cây kem…”

“Lần đầu tiên em cảm nhận được cảm giác kỳ lạ như vậy. Kiểu như phát điên ấy? Một cơn bốc đồng? Tay run rẩy còn đầu óc thì trắng xóa…”

“Và em đã vô thức đẩy Yeorum-unni ra…”

“Nhưng em yếu quá nên chẳng đẩy nổi… kết quả là bị unni mắng là đồ điên…”

“À.”

“Nhưng mà, Bom-unni thì trông vẫn bình thường.”

Cô nghiêng đầu, một lọn tóc vểnh lên như dấu hỏi.

“Cảm giác như, nn? Hnn?”

“Mọi người có thể không biết, nhưng lúc đó là em đang… đồng cảm với cảm xúc của Bom-unni đó?”

“Hmm… thực ra em cũng không biết vì sao đầu em lại trống rỗng nữa.”

“Cũng không hiểu vì sao unni lại chẳng hề gì, trong khi em thì như vậy.”

“Mà, chuyện đó cũng qua được 3 tháng rồi.”

“Giờ thì, dù Yeorum-unni có vô tư đụng chạm với ahjussi, em cũng không thấy gì lạ. Nhưng khi ahjussi bước lại gần thì… vẫn thấy hơi ngộp.”

“Chắc chỉ là do em nghĩ nhiều quá thôi.”

“Em là một đứa kỳ quặc mà, hehe.”

“Dĩ nhiên rồi”, cô gật gù, tự nhủ với chính mình. Rồi cô ngẩng đầu, vén mái tóc vàng ra sau tai, để lộ đôi tai trắng ngần.

“Hmm…”

“…”

“Hay là… em cũng xỏ khuyên tai như Bom-unni nhỉ…?”

“Hoa tai hình hoa đó đẹp lắm.”

Cô cười ngượng ngùng.

“Thôi thì hôm nay đến đây thôi.”

“Phù~ Cảm giác nhẹ nhõm hơn chút rồi.”

“Em không thể kể chuyện to đùng thế này với ahjussi được, đúng không? Tự nhiên kể với Yeorum-unni hay Bom-unni cũng không ổn, mà Gyeoul thì… haizz…”

“Kêu em làm video thế này lần nữa chắc em cũng không làm nổi đâu. Phải gom hết can đảm đấy.”

“Dù sao thì, cảm ơn vì đã lắng nghe. Phù, chẳng được ai hồi âm nhưng em sẽ cứ tưởng tượng là mọi người vẫn đang vui vẻ nhé. Thôi, để em tắt ghi hình…”

Đôi mắt cong cong như trăng khuyết dần mở to. Sau khi nhìn thấy thứ gì đó, mắt cô tròn xoe rồi chầm chậm cau lại.

“Nn? Nn?”

“Không…”

Ánh mắt cô trở nên buồn bã.

Mình chưa bấm nút ghi hình…

--------------------------------------------------

Zhou Luxun về thứ tư.

Cái danh của nhà họ Yu lại được đem ra dùng lần nữa. Dù Lyun bị thương nặng, Guild Erfan vẫn không có bất kỳ động thái gì – thực ra là họ chẳng làm được gì cả. Vì Đảng Cộng sản Trung Quốc đang có quan hệ căng thẳng với Hiệp hội, nên họ cũng không thể làm lớn chuyện này được.

Còn chuyện lao động công ích, Yu Jitae cứ trì hoãn mãi vì lười.

Trong lúc đó, BM vẫn không có động tĩnh. Theo lời của bản sao, có vẻ như hắn đã biến mất khỏi mê cung ngầm.

“Chúc chủ nhân có một ngày tốt lành.”

Được rồi.

Bản sao số 2 đang được bản sao số 1 huấn luyện cẩn thận. Khi kế hoạch chính thức bắt đầu, cậu ta sẽ đủ sức để sử dụng.

Giữa muôn vàn chuyện như vậy, kỳ nghỉ hè của phòng 301 cũng bắt đầu.

“Ahh, chết mất thôi…”

Yu Jitae tiếp tục huấn luyện Yeorum. Khoá huấn luyện kiểu “spartan” lại khởi động y như đợt nghỉ đông trước.

Yeorum vẫn chưa chạm trán với Yong Taeha hay Tyr Brzenk. Tyr thì chẳng mặn mà gì với giải đấu, còn Yong Taeha thì liên tục né mặt cô ấy nhờ mấy cái group chat.

Không có lý do gì để ép đánh nhau, nên vẫn chưa có cơ hội cho một trận đấu thật sự.

Yu Jitae cho rằng Yeorum đã vượt khỏi tầm của một thực tập sinh, nhưng anh vẫn đặt mục tiêu đưa cô lọt vào top 100 thế giới trước khi tốt nghiệp, để có thể đối đầu và đánh bại Javier Karma đến từ SAN trước khi "Amusement" của cô kết thúc.

Và điều đó… cũng sẽ giúp cô sống sót khi quay về.

“A… cả người mình đau như dập nát luôn rồi…”

Vừa về đến ký túc xá, Yeorum đã vật ra sofa mà chưa kịp đi tắm.

Hô hấp, nhịp tim, bước đi. Sau tất cả, thứ mà Yeorum đang học là… “đứng vững”. Là đứng bằng hai chân mình thật vững vàng.

Nghe thì tưởng đơn giản, nhưng Yeorum không hề than phiền. Bởi cái gọi là “đứng vững” mà Yu Jitae yêu cầu… là phải đứng vững trong cả những hoàn cảnh khắc nghiệt nhất, không bao giờ được gục ngã.

Kết thúc buổi huấn luyện, mạch máu cô giãn nở, bầm tím từ hông, đùi, bắp chân đến tận bàn chân. Yu Jitae dùng ma lực điều khiển thật khéo để xoa bóp cho cô ngay trên sofa, giúp cơ thể phục hồi nhanh hơn.

Do gần đây anh thường làm vậy, nên Yeorum cũng nằm yên ngoan ngoãn, vùi đầu vào sofa không động đậy.

“…”

Ngay khoảnh khắc ấy, anh cảm nhận được một ánh nhìn từ đâu đó. Quay đầu lại, anh bắt gặp Bom đang ngồi ở bàn phòng khách, ánh mắt lặng lẽ dõi theo anh. Gần đây, thay vì ru rú trong phòng, cô thường ra phòng khách viết tiểu thuyết.

“Sao thế?”

Gương mặt cô toát lên vẻ kỳ quặc pha lẫn thờ ơ, không đáp. Chỉ chăm chú nhìn Yu Jitae một lúc, rồi quay trở lại với bản thảo.

“À, cảm ơn. Em đi nghỉ một chút đây.”

Sau khi được mát-xa, Yeorum duỗi người thật dài rồi quay về phòng mình. Lúc ấy, ánh mắt của Bom lại chuyển hướng sang Yeorum. Cái nhìn ấy kéo dài lâu hơn bình thường, thậm chí vẫn còn lưu lại trên cánh cửa đã đóng lại một lúc sau đó.

Tối đến, Yu Jitae lại cảm nhận được ánh nhìn tương tự.

Sau bữa tối, Kaeul, Gyeoul và chú gà con đang chơi đùa với một quả bóng co giãn nhỏ thì bất ngờ “giờ Doonga Doonga” bắt đầu. Gyeoul cố sức nhấc chú gà con to lớn lên. Nếu con gà lớn thêm chút nữa, trông chúng thể nào cũng như Sisyphus đẩy đá.

Dù sao thì, Kaeul bế Gyeoul lên rồi lắc lư trái phải. Dù đã chứng kiến chuyện này vô số lần, kẻ hồi quy vẫn chưa hiểu tại sao tụi nhỏ lại cứ chơi cái trò này — và lại không theo một khung giờ nhất định nào.

“…Xin hãy làm Doonga Doonga.”

Gyeoul đột ngột nói vậy khi đang được Kaeul ôm. Yu Jitae, khi ấy đang thẫn thờ nhìn ba đứa trẻ từ ghế sofa, mất nửa nhịp mới phản ứng lại.

“Ý em là anh hả?”

Gật gật.

“Sao lại là anh?”

“…Cần bốn tầng mới làm được Doonga Doonga.”

Chú gà con là tầng một, Gyeoul tầng hai, Kaeul tầng ba. Xem ra tụi nhỏ còn tự đặt ra quy tắc nghiêm chỉnh cho cái trò này.

Đáng lý tới lượt Bom tham gia, nhưng cô không thấy đâu cả, chắc đang ở ngoài. Không còn lựa chọn nào khác, Yu Jitae đành đứng dậy bước tới. Nhưng ngay lúc đó, Kaeul kêu lên hoảng hốt.

“U-ủa, Gyeoul!”

“…Ừ.”

“Hôm nay tụi mình chỉ ba tầng thôi được không?”

“…Hử? Không được.”

“Vì sao? Ba tầng cũng đủ mà, đúng không?”

“…Không được. Không làm vậy được.”

Trong khi hai đứa vẫn còn tranh luận, Yu Jitae đã đứng sau lưng Kaeul. Chỉ cần vòng tay qua eo cô bé rồi nhấc lên là xong.

“M-mẹ ơi…”

Kaeul giật mình, vùi mặt vào lưng Gyeoul.

Không rõ vì sao cô bé lại bối rối đến vậy, nhưng nói chung thì trò Doonga Doonga này cũng chẳng khó gì. Yu Jitae nhẹ nhàng nhấc bổng Kaeul lên khỏi mặt đất.

Có vẻ chiều cao đột ngột tăng lên khiến chú gà con khoái chí kêu “pi pi pi” inh ỏi, còn Gyeoul thì hét lên thích thú.

Chỉ là Kaeul thì có vẻ sợ.

“À, ahjussi… cho em xuống được không…”

“Hả?”

“Mau lên…”

Cô bé nói với đầu cúi gằm, nên Yu Jitae lập tức thả các bé xuống.

Có vẻ như chỉ cần bấy nhiêu là đủ. Gyeoul và chú gà con cười khúc khích chạy quanh phòng khách, còn Kaeul thì vội vã chạy trốn vào phòng.

Lúc đó, anh lại cảm nhận được ánh nhìn ấy.

Không rõ Bom đã quay về từ lúc nào, nhưng cô đang đứng ngay cửa ra vào, dõi mắt về phía phòng khách. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, cô mỉm cười nhạt rồi cúi xuống nhặt cái túi nylon đen dưới đất.

“Cả nhà ơi. Em mua ít đồ ăn vặt nè.”

Sau đó, mọi người ngồi lại ăn quà vặt rồi xem phim.

Một ngày nghỉ hè nữa trôi qua, bình thường như bao ngày khác, chẳng có gì đặc biệt.

-----------------------------------------

Sáng hôm sau, Bom đưa cho anh một tờ giấy rồi hỏi.

“Ahjussi.”

“Ừ?”

“Em có thể đi công tác ngắn hạn được không?”

Tại Lair có hai hình thức “công tác” – ngắn hạn và dài hạn. Công tác ngắn hạn thường kéo dài ba đến bốn ngày, là nhiệm vụ được giao bên ngoài Lair. Công tác dài hạn thì đúng như tên gọi, kéo dài tới vài tháng.

Yu Jitae liếc qua tờ giấy Bom đưa.

Là danh sách những nhiệm vụ ngắn hạn đã được Lair xác nhận, kèm theo địa điểm cụ thể.

“Sao tự nhiên lại muốn đi?”

“Em muốn thu thập tư liệu cho tiểu thuyết… với lại cũng muốn ra ngoài hít thở không khí nữa.”

“Vậy à.”

“Ahjussi biết em thích đi du lịch mà, đúng không.”

Phải rồi. Yu Jitae gật đầu. Khi lướt qua danh sách, hắn thấy một chỗ có vẻ ổn.

“Vậy thì chọn cái này đi.”

“Ừm… vùng núi tuyết ở Bắc Mỹ?”

“Ừ.”

Bom khẽ gật đầu, ánh mắt có phần sáng hơn thường lệ.

Lúc ấy, Yu Jitae nói thêm.

“Nơi đó chắc hợp để dẫn theo Gyeoul.”

Dạo gần đây, Yu Jitae đang tập trung chăm sóc Gyeoul. Cô bé bắt đầu thấy “ngứa ngáy” trong tim – một dấu hiệu rằng đã đến lúc chuẩn bị lột xác.

Theo quy định, công tác ngắn hạn bắt buộc phải có người giám hộ đi cùng. Và nếu có dẫn Gyeoul theo, thì nơi lý tưởng nhất phải là khu vực gần nguồn nước.

Nhưng sau khi nghe vậy, Bom im lặng, chăm chú nhìn anh. Ánh mắt cô vẫn điềm tĩnh, nhưng có gì đó khác lạ mà anh đã để ý thấy dạo gần đây.

Hơi tò mò, Yu Jitae định hỏi thì Bom lên tiếng trước, giọng có chút do dự.

“…Vậy, để em lên phòng giáo vụ hỏi xem còn chỗ không.”

“À, đúng rồi. Lo mà đi hỏi sớm, chứ mấy địa điểm đó nhanh hết lắm.”

“Vâng.”

Khi quay về từ khu học viện, gương mặt cô trông có phần thất vọng.

“Sao vậy?”

“Cháy vé rồi…”

“Vậy à.”

“Tờ giấy đó là từ tuần trước. Tại em lười nên chậm mất rồi.”

Cũng dễ hiểu thôi. Công tác ngắn hạn có ảnh hưởng tới điểm cuối kỳ, nên rất được các học viên tranh giành.

“Giờ thì… chỉ còn mỗi cái này.”

Bom giơ lại tờ danh sách.

Chỉ còn một dòng chưa bị gạch.

[Bắc Phi – Dịch bệnh Thú Cổ Đại – Ổ dịch Ef-014]

Dịch bệnh thú cổ đại có khả năng lây lan cực mạnh, lại thường bùng phát ở những vùng thiếu vệ sinh tại Bắc Phi.

Theo nội dung nhiệm vụ, nhóm phải điều tra nguồn phát dịch và tái chiếm các khu vực bị quái vật chiếm giữ. Nhưng virus Ef-014 có thể lây nhiễm cả siêu nhân, nên loại nhiệm vụ này thường bị tránh né.

Học viên tại Lair đồng thời cũng là binh sĩ – ai cũng hiểu rõ rằng có thể mất mạng trong quá trình huấn luyện, làm nhiệm vụ hay đi công tác.

Chẳng trách đến giờ vẫn chưa ai dám nhận.

“Anh nghĩ, chúng ta vẫn làm được không?”

Rồng và hồi quy giả thì miễn nhiễm với dịch bệnh. Tuy nhiên, rồng trở nên vô cùng mong manh trước và sau giai đoạn lột xác, nên đây không phải nơi thích hợp cho Gyeoul.

Để cô bé ở lại khiến anh thấy day dứt.

Yu Jitae cân nhắc một lúc. Nghĩ lại thì, dạo gần đây Bom cũng chẳng yêu cầu gì anh. Mà chuyến đi chỉ kéo dài hai ngày, tối đa là một tuần.

“Em thật sự muốn đi à?”

Bom gật đầu.

Thế là, Yu Jitae quyết định sẽ đi công tác ngắn hạn — chỉ với mình Bom.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận