Kidnapped Dragon
Yuzu Chochoske
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 196: Cánh cửa đang đóng lại (1)

0 Bình luận - Độ dài: 2,576 từ - Cập nhật:

Suốt cả buổi sáng, trên gương mặt cô bé ánh lên vẻ háo hức không che giấu nổi. Nhìn đứa trẻ với nụ cười dịu dàng, Bom khẽ hỏi:

“Gyeoul.”

“…!”

“Nn nn!” Gyeoul gật đầu mạnh, nắm tay bé xíu siết chặt.

“Hôm nay mình định làm gì nhỉ?”

“…Làm, phòng của em.”

“Cảm giác thế nào?”

“…Vui.”

“Vui đến cỡ nào cơ?”

Gyeoul dang rộng hai tay hết cỡ, muốn dùng cả thân hình nhỏ bé để biểu đạt niềm hạnh phúc đang dâng trào.

Bom nghiêng đầu, tinh nghịch trêu:

“Ayy, có chừng đó thôi à?”

“…Không?”

“Vậy chứ sao?”

“…Nhiềuuuuuu như này.”

“Vẫn chỉ hai cánh tay dang ra thôi à?”

“…Nhiều hơn… như vầy nè. Nhiềuuuuu nữa…”

Cô bé lặp đi lặp lại từ “Nhiềuuuuuuuu, nhiềuuuuuu lắm” đến mức hụt hơi. Khi hết sạch hơi thở, bé hơi choáng váng rồi lẩm bẩm “…aigo” như một ông cụ. Bom bật cười, nhưng ngay khi một người đàn ông bước vào phòng, cả hai đồng loạt quay đầu nhìn về phía anh.

“Hi~” Bom vẫy tay. Yu Jitae cũng đáp lại bằng một cái vẫy nhẹ.

“Khi nào bắt đầu vậy?”

“Sau bữa sáng.”

Đó là một buổi sáng cuối tuần yên bình.

Hôm nay, anh sẽ làm một căn phòng riêng cho Gyeoul.

-------------------------------------

“Uwahh! Gyeoul sắp có phòng riêng rồi á?!”

“…Nnn!”

“Chà chà, Gyeoul nhà mình lớn thật rồi nha~!”

“…Hehe.”

“Lại đây nào, cô bé của chị!”

Đến giờ Doonga Doonga rồi!

Khi con gà con bé xíu lon ton chui vào lòng Gyeoul như thường lệ, Kaeul liền bế bé lên rồi nhún nhảy trái phải. “Kyahaat–!” Gyeoul – cô bé thường ngày dù vui mấy cũng không bộc lộ ra mặt – hôm nay cười tít mắt, phấn khích đến mức không che giấu nổi nữa.

“Ái chà. Cho chị tham gia với!”

Bom chạy lên đến tầng ba rồi nhấc cả Kaeul lẫn Gyeoul lên. Có vẻ như cô hơi lúng túng do tư thế hoặc do nặng, nhưng bất kể thế nào, cô vẫn cố nhún nhảy cùng họ. Tiếng cười của ba người – hai cô gái cùng gà con – vang lên trong trẻo như nắng mai.

“Ahh, chú dọn dẹp cũng tham gia đi~!”

“Hả? À, thôi tôi cảm ơn. Tôi nhảy lên là đầu chạm trần mất.”

“Vậy thì làm cái đó đi! Cái đó đó…!”

“Cái đó nào?”

“Cái đó đó!”

Dường như chỉ có Kaeul và người bảo hộ mới hiểu cái “đó” là gì.

Ngay sau đó, người bảo hộ quỳ xuống, chống tay chân xuống sàn rồi lắc mông trái phải nhịp nhàng như đang twerking. Cảnh tượng đó buồn cười đến mức lũ trẻ phá lên cười ngặt nghẽo.

Có vẻ đúng là vui thật.

“Ehew… Mấy người còn tính nhây cái trò tầng 4 ngu ngốc đó tới bao giờ nữa chứ.”

Không thể hiểu nổi cái không khí huyên náo ấy, Yeorum lắc đầu ngao ngán.

Trong khi đó, kẻ hồi quy chăm chú quan sát lũ trẻ. Như mọi khi, Kaeul vẫn giữ nụ cười trên môi. Nhưng bởi cô quá giỏi trong việc che giấu cảm xúc, Yu Jitae phải dõi theo thật kỹ từng biểu cảm nhỏ của cô bé.

“Vậy em ra ngoài một lát đây!”

“Chirp!”

Sau bữa sáng, Kaeul ra ngoài đi dạo cùng gà con – giờ đã bắt đầu lộ dáng dấp một chú gà trống con. Thường thì cô chỉ đi dạo khoảng một tiếng, nhưng dạo gần đây cô dành nhiều thời gian hơn hẳn cho gà con.

Dù chuyện chia tay chỉ được anh nhắc đến như một khả năng, ai trong phòng 301 cũng biết: những gì Yu Jitae nói ra không bao giờ là giả định suông. Bởi anh không phải kiểu người lên tiếng khi còn mơ hồ.

Chính vì vậy, mọi người đều hiểu: Kaeul đang dần chuẩn bị tinh thần cho cuộc chia ly ấy. Đó là thử thách mà cô phải vượt qua một mình, nhưng ít nhất, Yu Jitae quyết định sẽ luôn dõi theo cô.

“Em cũng ra ngoài đây.”

Yeorum rời đi để tập luyện, để lại Yu Jitae, Bom, Gyeoul và người bảo hộ trong phòng khách.

“Bắt đầu làm phòng thôi.”

Wahh! Gyeoul mỉm cười rạng rỡ.

“Bom. Dắt con bé ra ngoài chơi đi.”

“Vâng. Khi nào xong thì gọi em nhé.”

“Ừ.”

“Nào, em gái yêu của chị. Ra ngoài chơi với unni nào.”

“…Nn.”

Gật đầu nhẹ, Gyeoul nắm tay Bom rời khỏi nhà.

“Anh cần em phụ không?”

“Không sao. Anh tự làm được.”

Làm một căn phòng – chỉ cần anh có hứng, thì chuyện đó chẳng khác nào dễ như trở bàn tay.

Trước tiên, anh mở 【 Nông địa vực thẳm (S) 】 rồi ra lệnh cho “những bàn tay” dọn sạch đồ trong kho chứa. Chẳng mấy chốc, những bàn tay từ chiều không gian khác tràn ra, kéo đi đủ thứ lỉnh kỉnh. Toàn là thú nhồi bông, búp bê mà Kaeul và Gyeoul đã thôi không chơi nữa, hoặc mấy cái quạt cũ kỹ vốn có sẵn trong ký túc – tất cả đều vô dụng.

Không gian trong kho vốn đã được mở rộng. Với lượng mana dồi dào hiếm thấy ở một hatchling, Bom hoàn toàn có thể mở rộng vĩnh viễn một căn phòng. Buổi sáng, theo yêu cầu của anh, cô đã dùng 【 Quyền thiên nhiên (S) 】 để tạo ra không gian mới bên trong kho.

Dĩ nhiên, anh hoàn toàn có thể gọi thợ tới làm. Nhưng lần này, anh chọn tự tay tạo ra căn phòng Gyeoul sẽ lớn lên trong đó – bởi chính Gyeoul cũng có vẻ mong điều đó.

Tối hôm ấy, anh đi mua vật liệu lót sàn và giấy dán tường, rồi bắt tay vào dán chúng. Anh biết cách làm – nhờ đã từng làm vài lần trong những lần hồi quy trước.

Do ký túc xá có quy định, nên anh phải xin phép ban quản lý. Thủ tục tuy phức tạp, nhưng khi biết yêu cầu đến từ tòa 1705, phòng 301 – nói cách khác, từ Yu Jitae – họ lập tức phê duyệt.

Dù không phải thợ chuyên, nhưng tay nghề của anh tinh tế đến mức thợ chuyên cũng phải kiêng dè. Sau khi đầu tư kha khá thời gian, căn phòng dần thành hình.

Cũng vì tỉ mỉ nên quá trình này khá lâu. Trong lúc làm, Yu Jitae nhớ lại cuộc trò chuyện với Bom.

“Với một số long tộc, hang ổ là nơi chúng sống cả đời.”

Long tộc vốn là linh thú chào đời từ trứng. Một vài trường hợp sinh sản bằng cách mang thai, nhưng phần lớn đều nở từ trứng – và thường sẽ sống trong cùng hang ổ với cha mẹ.

Ngoại trừ thời gian “Amusement”, phần lớn đời sống của long tộc gắn liền với hang ổ. Với chúng, đó là một thế giới nhỏ.

“Chỉ khi trưởng thành, bọn em mới có thể rời hang cha mẹ để tạo hang riêng.”

“Hang của cha mẹ được tạo theo sở thích của họ, nhưng bọn em – sau kỳ Amusement – sẽ dần có sở thích riêng.”

“Và bọn em có thể lấp đầy hang ổ ấy theo ý mình.”

“Nói cách khác, nó giống như một thế giới nhỏ chỉ thuộc về riêng mình vậy.”

Khi đó, nghe những lời ấy, anh bất giác nhìn sang tấm ảnh Gyeoul.

Yu Jitae cảm thấy có điều gì đó lạ lùng. “Một thế giới nhỏ của riêng mình”… những lời Bom nói vẫn còn vang vọng trong tai anh. Nhưng kỳ lạ thay – những lời đó, lại chẳng hợp với Gyeoul chút nào.

Tại sao nhỉ?

Tại sao ý niệm “thế giới nhỏ của riêng mình” lại không phù hợp với Gyeoul?

Vừa suy nghĩ như thế, kẻ hồi quy vừa tiếp tục hoàn thiện căn phòng. Sau khi khoét một mảng tường, anh lắp khung cửa sổ và kính mua từ khu công nghiệp, rồi treo rèm lên.

Tạm thời, một căn phòng trống đã hoàn thiện.

Trời đã tối, từng người một bắt đầu trở về ký túc xá – cả Bom và Gyeoul cũng vậy.

Dù chẳng có gì bên trong, căn phòng ấy rộng ngang ngửa phòng của các unni khác. Khi trông thấy nền nhà sạch sẽ và tường trắng tinh, Gyeoul mở to mắt, đứng sững lại như hóa đá.

“Thấy sao? Gyeoul thích không?”

Bom ngồi xuống, hỏi từ góc nhìn ngang tầm với đứa trẻ.

Gyeoul im lặng gật đầu, ánh mắt trống rỗng như vẫn chưa tin được. Rồi cô bé bước vào phòng, cúi xuống sờ nền nhà, đi dọc tường vuốt nhẹ lớp giấy. Khi mở và đóng cửa sổ, bé phải nhón chân mới với tới.

Yu Jitae và Bom lặng lẽ quan sát cô bé khám phá căn phòng mới. Dù chẳng có gì, cô vẫn nhìn quanh với vẻ thích thú đầy ngây thơ. Bom thì thào như thể đang tự nói với mình:

“Có lẽ, con bé vẫn chưa quen.”

“Lần đầu tiên có phòng riêng mà” Yu Jitae đáp lại.

Chỉ khi đã ngó ngó nghiêng nghiêng mọi góc ngách trong căn phòng nhỏ, Gyeoul mới quay lại nhìn Yu Jitae.

“…”

Đứa trẻ nở một nụ cười rạng rỡ.

“…Là phòng của em thật ạ?”

“Ừ.”

Chẳng cần tốn mấy công sức, vậy mà con bé lại vui đến thế khiến anh cũng cảm thấy mãn nguyện.

“Ồồồ. Gì vậy trời. Làm xong chỉ trong một ngày luôn hả!”

“Hôh.”

Kaeul và Yeorum cũng bước vào phòng, tò mò nhìn quanh. Nhưng rồi Gyeoul bất ngờ chắn trước mặt Yeorum.

“Chị định làm gì vậy?”

“…Unni, không được vô.”

“Hả, cái quái gì thế. Tránh ra đi đồ ngốc xanh lè. Cho chị coi chút coi.”

Yeorum xông thẳng vào. Gyeoul cố gắng ngăn lại, nhưng vì sức yếu nên bị đẩy ngã lăn quay ra sàn. Một con Hồng long đã bước vào lãnh địa riêng của Lam long—chuyện ngược lại thì gần như chưa bao giờ xảy ra. Gyeoul hầu như không bao giờ tự ý vào phòng của Yeorum, nên giờ con bé cảm thấy không hài lòng ra mặt.

Khoanh tay lại, Gyeoul trừng mắt nhìn Yeorum. Nhưng cô nàng kia thì thản nhiên nằm phè ra giữa phòng, chẳng buồn liếc nhìn lấy một cái.

“Nhìn cái gì mà nhìn, đồ ăn vụng.”

“…Hừm. Rồng ớt hiểm.”

“Gì cơ?”

“Ra khỏi phòng em đi.”

“Không thích? Làm gì được nhau?”

“…Đây là lãnh địa của em.”

“Vậy hả? Để chị tè lên đó là nó thành của chị liền, được chưa?”

Nói rồi, Yeorum bắt đầu kéo khóa quần. Gyeoul hoảng hốt lao tới ngăn lại, còn Yeorum thì phá lên cười như mụ phù thủy.

Ngay lúc đó, Yu Jitae gọi con bé.

“Lại đây nào, Gyeoul.”

“…À, vâng.”

Vừa nghe gọi, con bé líu ríu chạy tới chỗ anh.

“Phòng còn trống trơn nhỉ.”

Gật gật.

“Từ giờ, em với anh sẽ cùng nhau lấp đầy căn phòng này.”

“…Lấp đầy?”

“Nhìn xem, bây giờ trong phòng chẳng có gì hết.”

“…Ưm.”

“Phòng em cần có giường, tủ quần áo, ngăn kéo các kiểu nữa.”

“…À.”

Con bé vẫn còn ngây ngất vì phấn khích khi có căn phòng riêng, mãi đến lúc này mới sực nhớ ra những thứ thiết yếu. Nó gật đầu, vẻ mặt như thể vừa phát hiện điều gì kinh thiên động địa vậy.

Hành trình tạo nên “căn phòng của riêng mình”—giờ mới thật sự bắt đầu!

“Em muốn kiểu giường nào nào?”

Anh mở danh sách các loại giường của một hãng nội thất nổi tiếng trên đồng hồ. Gyeoul lè lưỡi ra, tay chống cằm suy nghĩ rất lâu, rồi cuối cùng cẩn trọng chọn lấy chiếc giường mơ ước.

Thấy lựa chọn của con bé, Bom không nhịn được bật cười khúc khích.

“Cái gì thế, Gyeoul.”

“…Giường.”

“Nhưng sao lại là giường tầng?”

“…Thì sao?”

Lập luận của con bé là “giường tầng thì có hai cái giường, lời hơn.”

Tới lúc này thì vẫn còn trong mức chấp nhận được, Yu Jitae cũng không can thiệp. Cho đến khi anh thấy món đồ tiếp theo mà con bé thêm vào danh sách.

“Ể? Bàn trang điểm á?! Sao em lại cần cái đó!?”

Kaeul thốt lên. Gyeoul cười toe, nghiêng đầu một cách vô tội. Trông như đang hỏi: “Chị có thì em không được có sao?”

“Gyeoul. Em tính trang điểm thật à!?”

“…Không được ạ?”

“Đương nhiên là không cần rồi!”

“…Tại sao ạ?”

“Vì em còn nhỏ xíu à. Không cần trang điểm cũng đã xinh lắm rồi…!”

Ra là vậy. Dù có hơi tiếc nuối, Gyeoul vẫn ngoan ngoãn xóa bàn trang điểm khỏi giỏ hàng. Nhưng đó mới chỉ là khởi đầu. Trong danh sách con bé chọn còn có cả đống đồ đạc chẳng mấy hữu ích gì cho lắm.

“Này, con nhóc này tham chưa kìa.”

“…Cái gì.”

“Cái này là gì vậy?”

Yeorum hỏi, chỉ vào một khung gỗ cao có nhiều tầng.

“…Sân chơi cho mèo.”

“Em nuôi mèo à?”

“…Không?”

“Vậy mua về làm gì, đồ ngốc.”

Dù không ưa Yeorum-unni cho lắm, Gyeoul cũng phải công nhận là chị ấy nói đúng.

“Em chỉ… thích thôi mà…” Con bé lẩm bẩm với vẻ miễn cưỡng, rồi rút sân chơi cho mèo ra khỏi giỏ hàng.

Tiếp theo, phải bỏ thêm máy lọc không khí với tủ lạnh. Cả cái bồn cầu mạ vàng kiểu quý tộc—một món hoàn toàn vô dụng trong phòng ngủ của đứa bé—cũng bị Yu Jitae lặng lẽ loại bỏ.

Xem ra Gyeoul có chút mơ mộng khi nghĩ về việc trang trí phòng mình. Con bé cứ thế cho hết những gì mình thích vào giỏ hàng.

Nhưng tất cả đều phải loại ra.

“Gyeoul. Em còn chẳng chơi đồ chơi mà.”

“…”

Cuối cùng, cả kệ trưng bày đồ chơi cũng bị xóa. Mắt mở to, Gyeoul trừng từng người một: Yu Jitae, Bom, Yeorum, Kaeul.

“Huuu–.” Con bé thở dài, rồi nhấc chiếc mũ đội đầu xuống. Và ném phịch nó xuống đất.

Đó là hành động phản kháng—rằng con bé đang rất không hài lòng với tình hình hiện tại. Nhưng nhìn ánh mắt ấm ức của Gyeoul, mấy đứa trẻ kia lại càng cười phá lên.

“Giờ thì cứ mua mấy món cần trước đã. Sau này có gì thích thêm thì sắm dần.”

“…”

“Nếu mua hết một lượt, em sẽ chẳng dùng tới mà phòng cũng chẳng còn chỗ đâu.”

“…”

Gyeoul có vẻ hơi hối lỗi, im lặng không nói. Nhưng kẻ hồi quy ấy biết rõ một câu có thể xua tan ngay nỗi buồn của con rồng non màu xanh.

“Nếu hết chỗ thì không để được bể cá đâu đấy.”

Đôi mắt Gyeoul mở to.

“…Ơ, ơ.”

“Sao vậy? Quên rồi à?”

“…Dạ. Vậy, giờ mình mua bể cá được không?”

“Ừ. Mua cả mấy thứ để thả vô nữa.”

Khuôn mặt âm u của con bé sáng bừng như bầu trời quang mây.

“Đi nào” Yu Jitae nói. Nghe vậy, Gyeoul nhặt cái mũ lên, đội lại ngay ngắn trên đầu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận