Kidnapped Dragon
Yuzu Chochoske
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 148: Nơi an nghỉ của thanh kiếm rỉ sét (4)

0 Bình luận - Độ dài: 2,668 từ - Cập nhật:

Dưới chân vách đá dựng đứng là một hang động sâu hoắm. Miệng hang như thể được tạo ra một cách thô sơ bởi thứ chất lỏng dẻo quánh nào đó từng đọng lại thành trầm tích, đang há miệng đón họ.

Chỉ cần nhìn hình dáng lối vào cũng có thể đoán đây không phải là hang động do con người – ít nhất là những người thuộc Peace City – tạo ra. Mà thực ra, chẳng có mấy siêu nhân có thể lặn sâu xuống tới mức này chỉ bằng sức lực bản thân, không dùng ma lực hay thiết bị hỗ trợ.

Dường như đã nhận ra điều đó, ánh mắt Yeorum ánh lên vẻ hứng thú.

Khi bước vào trong, sắc mặt Yu Jitae thoáng cau lại.

Một cầu thang đá gãy gập, trông như sắp sập, dẫn lên phía trên, còn bên dưới thì ngập nước. Ngay lúc anh dừng chân lại, Yeorum đã chuẩn bị đặt chân lên bậc thang trước mặt.

Yu Jitae lập tức nắm lấy tay cô.

“…?”

Cô nhún vai. ‘Gì thế?’

Anh giơ ngón cái chỉ ra sau. ‘Quay lại thôi.’

Cô chỉ vào cầu thang. ‘Tại sao không đi tiếp?’

Anh lắc đầu, rồi mở miệng nói.

“Về thôi. Đừng tò mò chỗ này.”

Dù đang ở trong nước, giọng nói Yu Jitae vẫn vang lên rất rõ.

Yeorum tỏ vẻ khó chịu khi bị ngăn cản mà chẳng được nghe lấy một lời giải thích. Nhưng cô cảm nhận được lực tay đang giữ chặt mình. Anh hiếm khi ngăn cô bằng hành động như thế này.

“Không vui gì hết…”

Dù bực, cô cũng đành chịu.

Gyeoul nhìn qua nhìn lại giữa Yu Jitae và Yeorum, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Khi ánh mắt cô bé chạm phải Yeorum đang cáu bẳn, Yeorum khẽ búng trán cô bé một cái.

Bốp!

Gyeoul nhăn mặt vì đau, ngước nhìn lên.

“…Sao tự dưng đánh em?”

“Chị chả biết nữa, đồ béo.”

Gyeoul trố mắt ngơ ngác.

Cô bé dùng cả hai tay xoa trán. Vẫn còn đau. Rồi quay đi, lẩm bẩm một câu gì đó.

“Hử? Nói gì cơ?”

Gyeoul không trả lời, chỉ lè lưỡi ra trêu.

---------------------------------------------

Ở Peace City, có vô số sự kiện thú vị. Ví dụ như sáng hôm sau, khi đi dạo trên bãi biển, Gyeoul nhặt được một chai thuỷ tinh chứa mảnh giấy bên trong.

[Save me plzzz! I have been captured by monsterrrs!] (Cứu tôi plzzz! Tôi bị quái vật bắt mất rồi!)

Bên dưới là một bản đồ nguệch ngoạc.

Yu Jitae dẫn Gyeoul sang phía bên kia đảo. Tại đó, họ bắt gặp những linh hầu, được huấn luyện kỹ lưỡng, hóa trang thành quái vật và đang “bảo vệ” một người mặc đồ thú bị treo trên cây.

Ánh mắt: Giờ làm sao đây?

Rõ ràng đây là một màn kịch do bên công ty dàn dựng, nhưng Gyeoul vẫn nhìn người mặc đồ thú kia bằng ánh mắt nghiêm túc đầy lo lắng.

Họ cùng lập kế hoạch. Nếu Yu Jitae thu hút lũ khỉ bằng tiếng động lớn, thì Gyeoul sẽ tranh thủ dùng dao rừng cắt dây giải cứu người kia.

Kế hoạch giống hệt như lần “giải cứu kẹo dẻo” trước đây. Hiểu ngay lập tức, Gyeoul gật đầu, cười rạng rỡ.

Và thế là, Yu Jitae cùng Gyeoul thành công giải cứu nhân viên Peace City đang mặc bộ đồ hươu.

“Ahht! Cảm ơn nhée…! Suýt nữa là tôi thành bữa tối của lũ quái vật rồi đó!”

Vừa nói, người trong bộ đồ hươu vừa cúi đầu cảm ơn Gyeoul, rồi lục trong túi lấy ra một cặp sừng hươu rất phong cách.

“Đây là quà đáp lễ nhéee…!”

Rồi lắc lư rời đi như chưa có chuyện gì.

Về tới nhà, với sự giúp đỡ của Yu Jitae, Gyeoul cưa gỗ tạo hình đầu hươu và gắn cặp sừng vào. Đầu thú sống động được treo lên trước cửa gỗ của ngôi nhà.

“…Wah.”

Mắt Gyeoul lấp lánh. Ngầu thật đấy.

Cứ thế, xung quanh Peace City luôn ngập tràn sự kiện và những trải nghiệm mới mẻ liên tiếp diễn ra mỗi ngày.

Lũ trẻ đi tới đâu cũng gặp nhân viên tổ chức và hoàn thành các nhiệm vụ. Phần thưởng là những món đồ trang trí mà chúng đem về khoe với Yu Jitae.

Tượng gỗ, tranh vẽ, chảo rán, hộp thư… Toàn là những thứ làm cho ngôi nhà gỗ đơn sơ ngày càng trở nên xinh xắn hơn.

Sang ngày thứ ba, họ cùng đi câu cá.

Việc câu không dễ chút nào nên phần lớn thời gian họ chỉ ngồi tán gẫu, nhưng ít nhất thì Bom, Kaeul và Gyeoul mỗi người cũng câu được một con trong vòng một, hai tiếng.

Vấn đề là ở Yeorum — cô nàng chẳng câu được con nào. Tính nóng nảy khiến cô cứ giật cần trước khi cá kịp cắn mồi.

“Ah, chị cứ kiên nhẫn tí đi mà?”

“Yeorum à, phải đợi nó cắn mới kéo chứ.”

Kaeul và Bom kiên trì nhắc suốt mấy tiếng, và Yeorum vẫn cố kiềm chế. Bực thật, nhưng mà tụi nó nói đúng.

“…lol.”

Nhưng…

Gyeoul thì cứ đung đưa con cá trước mặt cô, cười nham nhở. Mà con bé thì vốn luôn khiến người ta không thể cáu thật sự.

“…Một con.”

“…Hai con.”

“Biến đi đồ heo.”

“…Ba con.”

“Chị cảnh cáo rồi nha!”

Gyeoul vừa cười vừa chạy biến.

Rồi chẳng hiểu sao, ngay sau đó cá lại cắn câu Gyeoul lần nữa. Khi cô bé đung đưa con cá thứ tư trước mặt, Yeorum bùng nổ.

“Khỉ thật! Bỏ mẹ cái trò này! Lũ cá chết tiệt này là sao hả!? Sao chẳng con nào cắn câu tao!?”

Không chịu nổi nữa, Yeorum nhặt tảng đá to tướng ném xuống nước. Cú ném có cường hóa bằng mana.

SPLASH!

Sóng nước bắn tung toé lên người cả đám trẻ.

“Uang! Unni bị điên hả trời!?”

Kaeul ướt như chuột lột, Bom cũng không khá hơn. May là Bom đã che chắn nên Gyeoul vẫn khô ráo.

Lúc đó, vòng tay của Yeorum bắt đầu phát tín hiệu — Uiiing, Uiiing! — nó phát hiện cô đã dùng mana.

Đang bực mình, Yeorum càng thấy cái vòng này thật đáng ghét. Mày là cái thá gì mà dám ra lệnh tao? Cô tính đập nát nó thì…

“Ơ!? Uwahh!”

Nghe tiếng Kaeul, Yeorum quay lại nhìn theo hướng mắt cô bé, rồi trợn tròn mắt.

“Ôi trời…”

Ngay sau đó…

Yu Jitae từ trên núi trở về với một con lợn rừng nhỏ, vừa bắt gặp Yeorum đang đứng bên đống cá được xâu thành chuỗi.

Lúc nãy cảm nhận thấy sóng xung kích ở bãi biển, anh mới xuống xem — ai ngờ Yeorum nổ cá hàng loạt bằng một cú chấn động.

Và thế là, bữa tối hôm đó trở thành đại tiệc cá.

Gyeoul đặc biệt mê món cá chiên giòn, nhét đầy miệng đến nỗi bụng tròn vo.

----------------------------------------

Buổi sáng ngày thứ tư — ngày quyết định đã đến. Anh dẫn lũ trẻ tới lều của người hướng dẫn, nơi Myung Yongha, vợ con ông ta và Li Hwa đang đợi sẵn.

“Trông các người như mới đi nghỉ mát về ấy nhỉ? Uhahahat!” — Myung Yongha cười lớn, trêu đùa.

Quả thật, Yu Jitae và đám rồng chẳng có vẻ gì là đã sống ba ngày trên đảo hoang.

“Nhà các cậu trang trí ổn chứ?”

“Đương nhiên rồi. Nhìn là bất ngờ liền.”

Chẳng bao lâu, kết quả được công bố. Người hướng dẫn liếc nhìn cả hai bên rồi cẩn trọng lên tiếng.

“Trước hết, tôi thấy nhà của giám hộ Yu Jitae hoàn thiện hơn.”

Nhà của Myung Yongha tuy dựng trên vách đá với thiết kế độc đáo, phù hợp làm căn cứ dã chiến, nhưng trong ba ngày vừa qua, Yu Jitae đã dành thời gian gia cố lại nhà, xây hẳn một tầng hầm chứa thực phẩm và một khu vườn nhỏ bên ngoài.

Nhờ số đồ trang trí thu thập được, ngôi nhà của Yu trở nên nổi bật. Hướng dẫn viên nghiêng về phía đó.

“Nhưng mà… bên nhà giám hộ Yu cũng có dấu hiệu sử dụng mana từ chiếc vòng tay. Nên, ừm…”

Tức là… hòa.

Bom, Kaeul và Gyeoul quay nhìn Yeorum. Cô nàng nhăn mặt.

“Ấy ya, hòa thì chán lắm luôn đó. Haha…”

“Ờm… Thực ra thì, cả hai căn nhà đều là những thứ tuyệt vời nhất mà tôi từng thấy trong đời! Hahaha… Nói thiệt là tôi cũng ngại khi phải đánh giá. Không hiểu sao mấy người có thể dựng mấy cái nhà thần sầu như vậy ở ngoài trời luôn ấy…”

Nghe Myung Yongha khen ngợi, hướng dẫn viên càng cười gượng gạo hơn.

Thực tế thì, trong lòng ông ta đang méo xệch.

Myung Yongha là VVIP có quyền lực, tiền bạc, danh tiếng. Còn Yu Jitae lại là khách mời do chính ông ấy đưa tới — chắc chắn không phải hạng người tầm thường.

Đây là một trận “thi đấu” giữa hai kẻ không thể đụng tới. Mà giới siêu nhân thì tính khí lại thường chẳng ai giống ai, rất dễ cáu vì những chuyện vặt vãnh.

Chỉ cần một người không hài lòng, ông ta sẽ lãnh đủ mắng vốn từ cấp trên.

Nên hành động “vi phạm luật” của Yeorum chẳng khác nào một chiếc phao cứu sinh cho ông.

“Ể, vậy thì chịu rồi. Nhưng mà, hủy ngang vậy cũng chán nhỉ, nên tôi vẫn cứ mang đến đây.”

Myung Yongha đưa cho Yu Jitae một chai rượu đỏ.

“Rượu lên men quý đấy. Red Shoes. Anh từng nghe chưa?”

“Red Shoes à. Tất nhiên rồi.”

Đó là loại rượu lên men từ mandrake—một loài thảo dược không hề tồn tại ở Trái Đất, nên muốn tìm một củ mandrake chẳng khác nào mơ mộng hái sao.

Dòng rượu ấy có hương thơm ngọt ngào, dễ chịu, lại chứa thành phần khiến người uống cảm thấy thư thái. Tuy nhiên, công đoạn quan trọng nhất trong quá trình ủ rượu là loại bỏ tiếng thét của mandrake, bởi rượu còn sót tiếng thét sẽ trở thành chất cấm. Vì vậy, Yu Jitae đã dùng mana để xác nhận thành phần, và quả thật tiếng thét đã bị loại bỏ hoàn toàn.

Đây đúng là loại rượu vô cùng quý giá.

Đáp lại, Yu Jitae cũng đi vào chiều không gian khác của mình và mang ra một chai rượu quý.

“Ồ? Loại rượu gì thế này?”

“Rượu rắn.”

Yu Jitae không nói thêm rằng rượu ấy được ngâm bằng chiếc đuôi của một đại quái vật hạng SSS từ thế giới khác—[Imoogi]—nhưng Myung Yongha chỉ cần nếm một ngụm là sẽ biết đây là hàng cực phẩm.

Sau màn tặng quà nho nhỏ, Myung Yongha tươi cười đề nghị:

“Anh Jitae này, đốt lửa trại không?”

“Lửa trại à.”

“Ừ, đúng đấy. Nếu anh thấy ổn, thì ngày cuối trước khi rời đi, ta gom nhau lại đốt một đống lửa.”

Anh không nói gì.

“Uwaaah! Lửa trại á? Nghe lãng mạn quá chừng luôn…!”

“Ồ, tôi cũng không phản đối.”

“…!”

Và thế là quyết định được đưa ra.

-----------------------------------------

Chiều ngày thứ tư. Yeorum, Kaeul và Gyeoul đều chuẩn bị leo núi. Lý do là vì Yeorum tìm được bản đồ kho báu hồi sáng.

Dù thường không hứng thú với mấy hoạt động khác, nhưng vừa nghe tới hai chữ “kho báu” là mắt Yeorum sáng rực. Chẳng cần nói cũng biết, Kaeul và Gyeoul lập tức bị cuốn theo.

Yu Jitae quyết định ở lại để hoàn thành bản “Báo cáo dã ngoại hộ gia đình” phải nộp cho Lair. Vì trong nhà có ba học viên nên phải viết kha khá.

Bom cũng chọn ở lại.

“Unni không đi à?”

“Ừ, chị ổn mà.”

“Kìa, là kho báu đó! Kho báu đấy! Không tò mò hả?”

“Các em là kho báu của chị rồi.”

Kaeul ôm tay rùng mình, miệng than “Uuhhh… nổi hết da gà”, còn Bom chỉ cười khẽ. Ai cũng biết Bom không phải kiểu người năng động, nên nhanh chóng từ bỏ ý định thuyết phục.

Bom nhẹ nhàng vẫy tay chào mấy đứa nhỏ.

“Nhớ ghé xem tinh linh thụ giùm chị nhé.”

“À đúng rồi! Hôm qua nó gần nở luôn rồi còn gì…!”

Khi bọn trẻ rời đi, trong căn nhà nhỏ chỉ còn lại Yu Jitae và Bom. Cô nằm dài trên giường.

Yu Jitae ngồi xuống chiếc ghế gỗ đơn giản, kê tay lên mặt bàn mộc mạc và dùng cây bút được phát lúc nhận hướng dẫn để bắt đầu viết báo cáo.

Bom rời giường, tiến lại gần phía sau anh.

Cô đứng sau lưng anh, im lặng dõi theo.

Không quay đầu lại, Yu Jitae tiếp tục viết. Bom lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh và theo dõi anh viết trong một khoảng thời gian khá lâu.

Chữ viết tay của Yu Jitae, thật bất ngờ, lại rất xấu. Thế nhưng nét chữ ấy lại đều đặn đến mức trông như in. Bom lặng lẽ ngắm nhìn những dòng chữ, rồi ánh mắt cô dần dịch chuyển.

Cô nhìn tay anh. Rồi dừng lại ở cánh tay rắn rỏi với những đường gân nổi rõ.

Yu Jitae vẫn mải mê với bản báo cáo, nên Bom rướn người thêm chút nữa. Đôi mắt màu cỏ chớp nhẹ, cô nhìn chằm chằm vào gương mặt anh.

Vẫn không có phản ứng.

Bom đặt hai tay lên bàn, tựa cằm lên mu bàn tay và tiếp tục nhìn.

Đến lúc ấy, Yu Jitae mới ngước mắt về phía cô. Từng sợi tóc xanh của cô xõa xuống mặt bàn.

Cô khẽ mỉm cười rồi cất tiếng:

“Hi.”

Anh chỉ lặng lẽ nhìn vào mắt cô, rồi lại quay về với trang giấy, tiếp tục viết. Bom vẫn giữ nụ cười nhè nhẹ, chăm chú nhìn anh.

Ẩn dưới nụ cười ấy, một vẻ tinh nghịch dần hiện rõ.

Cô giơ tay vẫy vẫy trước mặt anh. Không phản ứng.

Bom lại nhẹ nhàng chạm vai anh một cái. Vẫn không phản ứng.

Lúc này, trên mặt bàn có năm tờ giấy. Anh có vẻ đang bận rộn lắm.

Bom liền nghiêng người, tựa cằm lên vai anh. Anh vẫn không phản ứng.

Thế là cô ghé sát miệng vào tai anh, thì thầm—“Giờ thì sao?”

Chuyện này thì khó mà làm ngơ. Yu Jitae cuối cùng cũng quay sang nhìn. Bom nhanh chóng rụt người lại, khúc khích cười.

“Anh đang bận.”

“Ừm.”

“Qua bên kia nghỉ đi.”

“Okay.”

Cô không quấy rầy thêm nữa, và Yu Jitae tiếp tục viết. Nhưng chẳng rõ từ lúc nào, việc viết lách bỗng trở nên khó khăn hơn.

Cặp mắt màu xanh ấy đã dán vào anh suốt gần 30 phút.

Anh quay lại.

“Sao vậy?”

“…”

“Viết tiếp đi mà.”

“Qua bên kia nghỉ chút đi.”

“Nhưng em muốn nghỉ ở đây…”

Cô ngồi ngay cạnh anh, và khoảng cách quá gần này bắt đầu khiến anh khó chịu.

“Này, ahjussi.”

“Gì.”

“Xong cái đó rồi thì dạy em cái này nhé?”

Bom giơ tay trái lên. Không biết cô lấy ra từ lúc nào, nhưng chai rượu đỏ Myung Yongha tặng đang nằm gọn trong tay cô.

“Không.”

“Sao không?”

“Rượu không dành cho trẻ con.”

“Nhưng Yeorum còn hút thuốc mà…”

Cô nói đúng. Yu Jitae im lặng.

Bom cười khúc khích như thể đó là chuyện hài hước lắm. “Gọi em là trẻ con nữa chứ…” cô lẩm bẩm, rồi chỉ tay vào phần tài liệu anh đang viết: [Yu Bom (Nữ) Tuổi: 21]

“Em hai mốt tuổi rồi mà…”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận