Kidnapped Dragon
Yuzu Chochoske
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 152: Hắc ám-Nơi ánh mắt nhìn xuống (1)

0 Bình luận - Độ dài: 2,673 từ - Cập nhật:

Hôm nay lại tới lượt trực lao động công ích, nhưng lần này chỉ kéo dài hai tiếng.

"Hôm nay là trận chung kết giải đấu cấp năm. Năm ngoái cũng vậy, lũ nhóc cứ nóng máu lên là đánh nhau cả ngoài sàn. Ước gì tụi nó biết nghe lời hơn một chút…" Nhân viên gác cửa thì thầm khi nhờ anh làm nhiệm vụ an ninh.

"Chúng tôi sẽ bố trí anh ở khu ngoại vi. Cứ thư thả đứng đó hai tiếng là được rồi."

Vì thế, Yu Jitae phải khoác lên người bộ đồng phục bảo an và đứng gác hai tiếng ở phòng thi đấu tầng năm của Colosseo.

Nhân viên đó nói chẳng sai.

Giải đấu là nơi người ta đặt cược nhiều thứ: điểm số, tiền bạc, danh dự, kinh nghiệm, tự tôn… Để được gia tộc công nhận, để một ngày nào đó trở thành siêu nhân lừng danh thế giới, hay đơn giản chỉ để vượt mặt những học viên cùng trang lứa—hôm nay bọn trẻ đặc biệt nghiêm túc và sắc sảo hơn thường ngày.

"Cái gì?"

"Nhiều lời quá, cái thằng bị đè cho ăn hành."

"Mày muốn bị móc mắt ra không?"

"Thử đi coi?"

Những đứa có mối quan hệ không tốt thì hoặc là lôi nhau ra hành lang choảng nhau, hoặc là thua rồi vẫn không chịu nhận. Cạnh tranh nội bộ là như vậy đấy.

"Ra đây, con khốn nạn!"

Yu Jitae, hai tay khoanh trước ngực, thấy một đứa chuẩn bị gây sự liền túm cổ áo nó ném phịch xuống đất.

"Kuhk!"

Ngay sau đó, mấy người của đội bảo an khác đến kéo đứa đó đi. Dù ban đầu tưởng chẳng có gì làm, rốt cuộc hai tiếng ở Colosseo lại trôi qua nhanh chóng.

[Lao động công ích 5/10]

Nhưng vẫn còn 5 ca trực nữa cơ.

---------------------------------------------

Một tổ đội siêu nhân phải có ít nhất ba người, nên phần lớn các nhóm đều có từ ba đến bốn người. Vì vậy, Yeorum buộc phải ghép nhóm với Soujiro, Kim Ji-in và Sophia để chuẩn bị cho bài tập ngoài trường.

"Phải lập nhóm với mấy thứ rác rưởi này á?"

"Cô nên biết ơn đi thì hơn. Còn ai chịu chung đội với con nhỏ như cô nữa chứ?"

"Con mẹ mày vừa nói gì đấy?"

Mặc dù có lời mời từ Noblesse School và cả gia tộc Yong để lập nhóm, Yeorum từ chối tất cả. Dù miệng nói vậy, nhưng có vẻ cô nàng cũng đã quen thuộc với nhóm hiện tại.

Vì giờ đã ra ngoài hoạt động, cái tên "Yeorum và nhóm lạc lối" không thể dùng được nữa — Mihailov đã đề nghị đổi tên nhóm.

"Vậy cứ gọi là Losties (Lạc lối) thôi."

Thế nhưng “Losties” nghe chẳng hợp gì với nhóm đi làm nhiệm vụ bên ngoài, nên cả bọn ném ra vài cái tên cho đến khi chốt lại cái tên “Mochi” mà Soujiro đề xuất.

Mochi là một loại bánh gạo mềm, và lý do Yeorum đồng ý là vì nghe giống từ “Kimochii”, cô nàng thấy dễ thương.

"Đi đây."

"Lại đi một mình nữa hả?"

"Ừ. Đừng theo. Em làm được hết."

Bắt đầu từ quý ba, Yu Jitae không còn theo sát Yeorum như trước, vì chính cô nàng cũng không muốn điều đó nữa.

Anh cũng chẳng phản đối gì, vì thực sự Yeorum đã biết tự chăm sóc bản thân. Dù thế nào đi nữa, cô nàng giờ đã khác xưa, và team Mochi cũng vận hành khá ổn.

Tất nhiên, không phải chuyện gì cũng suôn sẻ. Có ngày sau buổi học hay luyện tập, Yeorum đóng sầm cửa đầy bực dọc.

Hỏi ra thì chỉ nhận được một câu gọn lỏn: "Chỉ hơi bực chút thôi."

Yeorum mà bực thì cũng chẳng có gì lạ.

"Unni đang tới tháng đấy mà~!"

Kaeul đùa vô duyên và ăn ngay một cú đá.

Thế nên dạo gần đây, Yu Jitae thường đi với Bom, hoặc chơi với Gyeoul khi rảnh.

Hôm đó cũng vậy.

Anh nắm tay Gyeoul đi dạo quanh khu dân cư. Có vẻ đài phun nước ở quảng trường trung tâm đã hoạt động lại sau khi thời tiết ấm lên. Gyeoul đã năn nỉ mấy hôm nay rồi, nên hôm nay là dịp thích hợp để ghé qua.

Đó là kế hoạch ban đầu—trước khi một cuộc gọi bất ngờ cắt ngang.

– Xin hỏi đây có phải là người giám hộ, ngài Yu Jitae?

"Vâng."

Là cuộc gọi từ đội bảo an.

Giọng người bên kia cực kỳ lịch sự, dè dặt hỏi:

– Ngài có thể đến đây ngay bây giờ được không ạ?

"Đã có chuyện gì sao?"

– Học viên Yeorum đã đánh nhau với người khác.

Yu Jitae khựng bước. Chuyến đi tới đài phun nước đành tạm hoãn.

"...Sao dừng lại vậy ạ?"

"Anh phải ghé một nơi."

Gyeoul, dù rõ ràng thất vọng, vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

"Xin lỗi nhé."

"...Nn."

Anh đưa bé về nhà, rồi đến nơi xảy ra sự việc.

Tại phòng huấn luyện dưới tầng hầm của Colosseo Lair, một căn phòng đã bị phá nát. Nhiều người vây quanh, liếc nhìn từ xa, còn Yeorum thì đang ngồi xổm giữa vòng vây của đội bảo an.

Lại chuyện gì nữa đây?

Một người lên tiếng chào khi Yu Jitae bước đến. Nghe tiếng, Yeorum ngẩng đầu lên—gương mặt cô u ám. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, cô cúi gằm xuống.

Anh rẽ đám đông, bước thẳng vào giữa.

"Tôi là người giám hộ, Yu Jitae."

"Ah, vâng thưa ngài. Thành thật xin lỗi vì làm phiền lúc ngài đang nghỉ. Tôi là Jose, quản lý Đội điều tra số 3 của đội bảo an."

Mặc dù không làm gì sai, nhân viên bảo an vẫn mở đầu bằng lời xin lỗi—tác động của cái tên gia tộc Yu là như thế đấy.

"Không có gì nghiêm trọng lắm, nhưng học viên Yeorum đã đấm đối thủ sau khi trận đấu kết thúc."

"Ai là người bị đánh?"

"Là Zhou Luxun."

Zhou Luxun là học viên xuất sắc nhất của Guild Erfan, một trong ba thế lực lớn hiện tại. Cậu ta học trong nhóm Moonlight của Giáo sư Ha Yoon và là thành viên cấp cao của một hội xã cấp 5.

Và cũng là người có quan hệ vô cùng tệ với Yeorum.

"Thằng bé có bị thương nặng không?"

"Dạ không. À thì… không bị gì nghiêm trọng. Cậu ta đang được điều trị tại bệnh viện. Nhưng như ngài thấy… phòng tập bị phá hỏng khá nặng."

Yu Jitae gật đầu, rồi bước đến chỗ Yeorum. Cô vẫn ngồi xổm, nhìn chằm chằm xuống đất. Qua lọn tóc đỏ rũ xuống, anh thấy ánh mắt đỏ rực của cô.

Anh chưa nói gì với cô. Vì có lẽ, giờ cô cũng chẳng buồn đáp.

"Vậy… chúng tôi mong ngài hợp tác trong việc điều tra."

"Được."

Sau khi vụ việc tạm lắng xuống, Yu Jitae đưa Yeorum về ký túc xá. Suốt quãng đường, cô không nói một lời nào và sau khi về, cũng không rời khỏi phòng.

Tối hôm đó, một người của đội bảo an đến tìm anh để bàn về hình phạt. Đánh nhau giữa học viên vốn là chuyện thường tình, nhưng lần này có quá nhiều nhân chứng và mức độ hư hại tài sản cũng không nhỏ.

"Nếu chúng ta không xử lý gì, phía Trung Quốc sẽ không để yên đâu ạ…"

Thú vị là, dù vậy đội bảo an vẫn nghiêng về phía gia đình Yu, cố gắng làm hài lòng Yu Jitae.

Thế nhưng anh chỉ lắc đầu:

"Không cần ưu ái. Cứ xử phạt theo quy định."

Ngay cả rồng, nếu làm sai, cũng phải chịu trách nhiệm. Không phải vì anh là người chính trực, mà đơn giản bởi anh tin rằng đời sống thường nhật không thể lúc nào cũng toàn chuyện vui vẻ dễ chịu.

Nếu một đứa trẻ làm sai, nó phải hiểu rằng điều đó là sai.

Điều đó khác với việc bắt nó thay đổi tính cách. Yeorum có thể sẽ vẫn đấm người như thường, và anh cũng chẳng để tâm. Chỉ là, một cuộc sống đúng nghĩa phải bắt đầu từ việc nhận ra rằng—đánh người là điều không đúng.

Chừng nào sinh mạng và niềm vui của bọn trẻ không bị đe dọa, thì việc xử phạt vì lỗi lầm là điều nên làm.

"Vâng… tôi hiểu rồi ạ."

Dù có vẻ nghi ngại, nhân viên bảo an trông vẫn thở phào nhẹ nhõm.

Sáng hôm sau, Yu Jitae được phòng giáo vụ triệu tập và dự một buổi họp liên quan đến hình phạt.

Lyun, người giám hộ từ Guild Erfan, tỏ ra ngạo mạn với bộ mặt cau có, nhưng cũng không nói gì nhiều. Hắn là một người đàn ông thấp, chỉ khoảng 1m70, nhưng khí thế dữ dằn chẳng khác gì đặc nhiệm.

Chuyện tương tự từng xảy ra khi Yeorum hôn Zhang Xueyan để chọc tức cô ta—lần đó, Lyun nổi điên thật sự. Còn giờ thì khác.

"Đúng là đứa trẻ vô lễ."

Đó là lời phàn nàn duy nhất hắn đưa ra—có lẽ vì hắn đang dò xét sắc mặt Yu Jitae, dù có ý thức hay không.

Buổi họp kết thúc lặng lẽ, nhanh chóng.

Yeorum bị cấm đấu đơn trong 3 ngày và bị trừ 20 điểm vì hành vi sai phạm.

Sau khi trở lại ký túc xá, Yu Jitae mở hệ thống đăng ký thi đấu và kiểm tra xếp hạng của cô.

+++XẾP HẠNG+++

Yong Taeha: 2513 (+51)

Yu Yeorum: 2512 (-28)

Zhou Luxun: 2501 (+54)

Bera Blueday: 2489 (+49)

++++++++++

Con số đầu tiên là tổng điểm tích lũy của ba quý đầu tiên, còn số trong ngoặc đơn là biến động điểm số trong ba ngày gần nhất.

Từ hạng 2 đến hạng 10 chỉ chênh nhau từ 5 đến 10 điểm, vậy mà Yeorum vẫn luôn giữ khoảng cách lên tới 70 điểm so với Yong Taeha.

Từng dẫn đầu với cách biệt áp đảo… thế mà— 2. Yu Yeorum: 2512 (-28)

Cô đã mất một lượng điểm lớn, điều hiển nhiên khi người khác thăng điểm còn cô thì giảm. Thậm chí đã để tụt mất vị trí số một vào tay Yong Taeha.

Mà đó vẫn chưa phải là tất cả.

Ba ngày bị cấm tham gia đấu tập đồng nghĩa với việc cô không thể tham gia các trận spar cá nhân – mỗi trận trị giá 10 điểm. Tính ra, cô sẽ mất thêm 30 điểm nữa.

Những học viên top đầu ai cũng đầy khát vọng và tài năng. Trong khi khoảng cách điểm giữa họ rất sát sao, việc mất 30 điểm là đòn nặng nề. Nếu ba ngày tới không có gì đặc biệt xảy ra, Yeorum sẽ bị đá khỏi top 4.

Gần đây cô cũng không có nhiều điểm tăng, nên anh kiểm tra lại lịch sử đấu gần đây và thấy một kết quả hòa với Zhou Luxun.

Chà, Blessing (phúc lành) của Zhou Luxun vốn thiên về thủ và câu giờ, còn Yeorum thì đâu thể cứ thắng mãi. Ban đầu anh định bỏ qua, nhưng—

+++LỊCH ĐẤU CỦA YU YEORUM+++

VS Zhou Luxun (HÒA) Biến động điểm: -9p

VS Zhou Luxun (HÒA) Biến động điểm: -7p

++++++++++++++++++++++++++++

Gặp cùng một học viên hai trận liên tiếp và đều hòa thì... có hơi khả nghi.

Lý do cô mất điểm dù là kết quả hòa nằm ở hệ thống kẻ yếu của Giải Xếp Hạng. Nếu một học viên có số điểm thấp hơn cầm hòa hoặc thắng được học viên có điểm cao hơn, họ sẽ được cộng điểm – còn người có điểm cao thì bị trừ.

Trước khi đấu, Yeorum có điểm cao hơn Zhou Luxun nên dẫu hòa vẫn bị trừ điểm.

Xem ra anh cần phải nói chuyện với Yeorum một lần.

Thế nhưng, suốt cả ngày hôm đó cô không rời khỏi phòng. Dù anh đã gõ cửa mấy lần, bên trong vẫn im lặng. Anh biết chắc cô vẫn còn ở đó— vì anh nghe thấy tiếng cô sử dụng đồng hồ thông minh trong phòng. Nghĩa là cô cũng đã thấy thông báo về án phạt.

Nhưng người đến trước khi cô mở cửa… lại là nhóm Mochi.

Cộc cộc—Anh mở cửa và thấy Sophia, Soujiro cùng Kim Ji-in đang đứng đó với gương mặt đầy lo lắng.

“Chào ngài, Yeorum có trong đó không ạ?”

“Có. Vào đi.”

“Cô ấy… vẫn ổn chứ?”

Yu Jitae lắc đầu. Kim Ji-in và Soujiro hỏi han tình hình, còn Sophia thì thở dài khi nghe câu trả lời.

“Ehew… Em đã bảo cô ấy kìm chế cái tính khí lại rồi mà…”

“Cảm ơn vì đã lo cho cô ấy. Anh sẽ chuyển lời.”

“Vâng…”

Bọn trẻ đưa cho anh một túi giấy, bảo là quà.

“Có bánh sandwich và cà phê. Cô ấy mà buồn là chẳng ăn gì cả…”

“Cảm ơn.”

Sau khi đưa quà, tụi nhỏ quay người bước đi. Anh định đóng cửa sau khi chào tạm biệt thì Sophia – người duy nhất chưa quay đi – bỗng lên tiếng, giọng mang chút bực bội.

“Nhưng mà, thiệt tình… nếu là em thì chắc em cũng nổi giận luôn đó.”

“Hử?”

“Zhou Luxun, cái thằng khốn đó… rõ ràng là đang sniping vào Yeorum.”

“Ừ. Tôi cũng nghe nói là sau khi hệ thống thay đổi, việc sniping dễ hơn nhiều.”

Sniping—anh từng nghe Mihailov nhắc tới từ này.

Thật ra hôm nay anh định ra ngoài để hỏi Mihailov, vài giáo sư và một số người giám hộ mà anh quen về vài chuyện. Nhưng nếu đã có người hiểu rõ ở đây, thì nhân tiện hỏi luôn.

“Cụ thể thì sniping là gì vậy?”

“Dạ?”

Khi Yu Jitae tỏ vẻ quan tâm, Kim Ji-in – đang nhìn thẳng vào mắt anh – bỗng giật mình một chút. Sophia lên tiếng thay.

“Những học viên có điểm số gần nhau sẽ được hệ thống ghép vào cùng phòng spar, đúng không ạ? Và vì hiện giờ chênh lệch điểm đã lớn, nên người có 2500 điểm sẽ không bị ghép với học viên 1000 điểm nữa.”

“Đúng.”

“Vậy nên, giả sử em cũng có 2500 điểm và em có lợi thế khi đối đầu với Yeorum, em chỉ cần bắt đầu tìm trận cùng lúc với cô ấy.”

“Vậy là mỗi lần đấu sẽ toàn gặp Yeorum.”

“Dạ. Học viên top đầu đâu có nhiều, mà hệ thống ghép trận cũng tốn thời gian. Nên kiểu đó sniping rất dễ.”

Một cách lách luật trong hệ thống spar cá nhân.

“Em dám chắc 100% là vụ này có vấn đề. Không thể có chuyện Zhou Luxun chưa từng gặp Yeorum suốt ba quý mà giờ đột ngột đấu hai trận liền được.”

“Ừm. Nghe cũng vô lý thật.”

Vì trước giờ chỉ tập trung vào năng lực và cảm xúc của Yeorum, anh chưa từng để tâm đến mấy thứ như hệ thống ghép trận.

Sau một lúc suy nghĩ, Yu Jitae ngẫm đến một tình huống trái ngược với sniping. Cả hai đều là top rank, vậy làm thế nào Zhou Luxun lại không gặp Yeorum cho đến quý ba?

“…Nói cách khác, các học viên top đầu có thể hẹn nhau, tránh đấu cùng khung giờ.”

Sophia mở to mắt. Nhìn Kim Ji-in và Soujiro đang ngơ ngác đảo mắt, có vẻ như chỉ mình Sophia là người biết chuyện này.

“Là như vậy, phải không?”

Cô gái tóc trắng khẽ gật đầu.

“Vâng… thật ra là có một group chat…”

Câu nói đó khiến Kim Ji-in và Soujiro cũng phải trợn tròn mắt.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận