“Ah…”
Bom bật dậy khỏi chăn, đưa tay lên chạm vào má. Cô chạm vào mắt, rồi đến tai.
Mọi thứ đều sống động đến kỳ lạ.
Làn lông tơ mảnh và mềm mại phủ trên thân thể giả dạng người, hàng chân mày, dái tai mềm mềm… Tất cả đều thật đến mức lạ lẫm, lại khiến cảm giác phi thực càng thêm khó chịu.
“…”
Đã mấy ngày trôi qua rồi.
Bom không còn nhìn thấy 【 Thiên Cơ 】.
“…”
Dù có cố gắng đến mấy, cô cũng không thấy được gì. Ngay cả những hình ảnh trước kia tự động hiện ra, giờ cũng biến mất.
Con mắt mang tên "Thiên Cơ" giờ đây trở nên mờ mịt.
Như thể có một thứ gì đó to lớn và đen tối đang che phủ ống kính của kính viễn vọng—thứ đang chặn tầm nhìn của con mắt thứ ba, con mắt của một lục long lẽ ra có thể nhìn xuyên qua tương lai.
Bom cắn môi.
Kể từ khi các chiều không gian bị bóp méo, đây là lần đầu tiên cô không thể nhìn thấy Thiên Cơ.
Trước tiên, nỗi lo lắng ập đến.
Liệu có thứ gì nguy hiểm đang tới? Một thứ gì đó ghét Yu Jitae như lần trước? Nhưng khi tình trạng đó kéo dài hơn hai ngày, Bom bắt đầu nhận ra—cô không còn ở vị trí để lo lắng cho người khác nữa.
Cô mở quyển [Nhật ký Quan sát Ahjussi].
[?. Nghi vấn: Có khi nào mình đang cố biến ahjussi thành một người khác không?]
[53. Mình nghĩ nghi vấn này đúng.]
Câu hỏi ấy được cô ghi lại trước và sau tiệc sinh nhật của Yu Jitae. Cô đã tìm thấy câu trả lời khi Yu Jitae cố gắng giúp cô tìm ra giấc mơ của mình. Nhờ vậy, cô cũng nhận ra được mục tiêu của bản thân.
Bom…
Cô đang cố biến Yu Jitae thành một điều gì đó.
Trong mắt cô, Yu Jitae là một tác phẩm nghệ thuật. Một tác phẩm cần được tô vẽ bằng sắc xuân—sắc màu của Bom.
Anh là một con người đã bị nghiền nát và khóa chặt trái tim. Như một đứa trẻ mới tập cảm nhận cảm xúc, anh mang trong mình sự ngây ngô và thuần khiết.
Nói đơn giản, anh là một tấm toan đen tuyền. Màu đen tuyệt đối, không một dấu vết nào—nó có thể trở thành một bầu trời đêm đầy sao nếu vẽ thêm những chấm trắng.
“Có khi nào việc tô vẽ ấy chính là mục đích của "Amusement" mà mình đang mang theo?”—đó là ý nghĩ thoáng qua trong đầu cô, khi nằm dài trên chiếc ghế sô-pha yêu thích của anh trong một buổi sáng mùa xuân dịu nhẹ.
Dù có kẻ chen vào quá trình tạo nên tác phẩm quý giá ấy, thêm những sắc màu khác biệt vào đó, thì đáng lý ra cô phải thấy khó chịu. Nhưng Bom lại không thấy buồn. Không, nếu thành thật với bản thân—
Cô chịu được. Và có thể kiềm chế để không thấy buồn.
Dù thế nào, cô vẫn là người duy nhất có thể hoàn thiện Yu Jitae thành một điều gì đó—trong dòng chảy Thiên Cơ không thể bị can thiệp của thế giới này. Nói cách khác, kết quả đã được định sẵn, bất chấp con đường đi đến đó.
Nên dù Yeorum có ôm chầm lấy Yu Jitae trong cơn hào hứng, hay Kaeul được anh xoa đầu khi ngủ, thậm chí khi Gyeoul dụi đầu vào ngực anh bất kể giờ giấc, cô đều có thể kiềm nén cảm xúc.
Ngay cả khi anh lạnh lùng nói trong quán cà phê rằng mình đang nghĩ đến “một người giống như em”, Bom vẫn có thể chịu đựng được.
Vì kết quả cuối cùng đã hiện hữu rồi.
Thứ duy nhất khiến cô tò mò chỉ là quá trình dẫn tới kết cục ấy mà thôi. Với lục long, “mối quan hệ” vốn luôn là thứ hời hợt như vậy.
“…”
Bom hiểu rõ mình là một con rồng non, còn non nớt và thiếu trải nghiệm. Việc cô có thể giả vờ bình thường trước mặt Yu Jitae, hay dẫn dắt anh làm theo điều mình muốn, đều là nhờ vào khả năng nhìn thấy tương lai qua Thiên Cơ.
Không phải một hay hai, mà là hàng chục, hàng trăm tương lai khác nhau.
Và nhờ sự chuẩn bị tâm lý kỹ càng, cô có thể tô sắc màu của riêng mình lên những giá trị và suy nghĩ đã khô cằn của anh, có thể lay động anh mà không để bản thân bị dao động.
Nói cách khác, tất cả đều bắt đầu từ Thiên Cơ.
Nên khi không còn thấy được Thiên Cơ…
Bom chẳng thể làm gì cả.
“…”
Dù vậy, lúc đầu cô vẫn nghĩ rằng như vậy cũng chẳng sao.
Theo cô, mối quan hệ có thể tồn tại dưới nhiều hình thức khác nhau, và mối quan hệ giữa Yeorum, Kaeul, Gyeoul với Yu Jitae chắc chắn khác với mối quan hệ cô có với anh.
Nên chắc sẽ ổn thôi, nhỉ? Từ trước đến nay mình vẫn làm tốt mà. Kết quả đã nằm sẵn rồi, dù đáp án có bị mực đổ loang ra đi nữa, mình vẫn nhớ đáp án mà—nên cứ tiếp tục như cũ chắc không sao…
Với suy nghĩ ấy, cô vẫn gắng gượng.
Nhưng hôm qua, cô tình cờ thấy Yu Jitae ôm Kaeul từ phía sau. Lúc ấy, cô hoàn toàn không chuẩn bị tinh thần—vì đã không còn nhìn thấy Thiên Cơ nữa.
“…”
Bầu trời đêm mà cô thêu dệt bằng những vì sao cho đến giờ, vốn chỉ chứa những ngôi sao mà cô đã dự đoán và cho phép hiện diện.
Vì bầu trời ấy không thuộc về cô. Nó là của Yu Jitae.
Thế mà hôm qua, Bom bỗng thoáng nghĩ—biết đâu, ở một nơi nào đó trong bầu trời ấy, đang lấp lánh một vì sao mà cô chưa từng dự đoán…
Chỉ cần nhớ lại khoảnh khắc đó—với trí nhớ không quên nổi của mình…
…Cô lại thấy sợ.
Bom thở dài thật sâu, rồi vùi mặt vào hai bàn tay. Là một kẻ luôn chuẩn bị tâm lý cho mọi việc, nỗi sợ trước cái “không biết” lại càng lớn hơn người thường.
Cô giống như một cái cây sống trong nhà kính, nhưng nhà kính ấy giờ đã biến mất. Những ngón tay run run, cô cầm lấy cây bút.
[61. Mình hỏng bét rồi.]
Nét chữ trĩu nặng, uể oải như chính lòng cô lúc này.
[61. Mình hỏng thật rồi. Mình không định ép hai đứa phải ở riêng…]
Cô quá xúc động, quá hấp tấp và thiếu suy nghĩ.
[…Lúc này, điều cần làm là chăm sóc cho Gyeoul. Mọi thứ đâu phải mình muốn thế này…]
Bom quay đầu lại, nhìn đứa bé tóc xanh đang nằm cạnh mình. Trái tim rồng đáng lẽ phải yên ổn khi ngủ, giờ đây lại đang run rẩy nơi ngã rẽ số phận. Vì thế, bé không thể ngủ ngon, mồ hôi lạnh rịn ra từng giọt.
Bom muốn tạo ra một điều gì đó từ Yu Jitae. Và để làm được điều đó, cô cần “cuộc sống thường nhật” của anh. Mà để cuộc sống ấy không bị xáo trộn, Gyeoul cần phải lột xác một cách suôn sẻ.
“Chị biết mà…”
Thế nhưng vì nỗi sợ trong lòng, cô đã vô tình gây ảnh hưởng tiêu cực đến cuộc sống ấy.
Quả là một sai lầm.
“Xin lỗi nhé, Gyeoul…”
Cô lau mồ hôi trên trán bé rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên đó.
Chắc không sao đâu. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi…
Đã đến lúc ngủ lại. Bom đóng cuốn nhật ký lại, nhưng chợt nhận ra đây là Nhật ký Quan sát Ahjussi, không phải nhật ký của riêng mình, nên đã nguệch ngoạc vạch ngang dòng số 61.
“…”
Khi nằm xuống, kéo chăn đắp lại, trong lòng cô vẫn không yên.
Lúc này, đi công tác với mình như thế có ổn không? Bom không còn đủ tự tin để khẳng định điều đó nữa.
----------------------------------------------
Bình minh ló rạng trong ngày lên đường.
Sáng hôm ấy, cô kiểm tra hành lý mang theo đến mấy lần. Trông cô có phần lơ đãng—giống như lũ trẻ háo hức trước buổi dã ngoại.
Nhưng lần này không phải dã ngoại. Yu Jitae quyết định làm rõ điều đó với cô bé.
“Bom. Em thật sự muốn đi sao?”
“Dạ? Tất nhiên rồi.”
“Sẽ có quái vật, cả những người bị nhiễm bệnh. Dù chúng ta không gặp nguy hiểm, nhưng có thể sẽ phải ra tay để loại bỏ nguồn dịch. Và đôi khi, thứ đó không phải là quái vật.”
“Em là rồng mà. Đói thì ăn cả người đấy~…”
Cô đùa, nhưng Yu Jitae vẫn giữ vẻ nghiêm túc.
“Anh đang hỏi—em thật sự muốn đi chứ?”
“Em nói rồi mà.”
“Anh biết. Nhưng anh muốn chắc chắn. Mấy chuyến công tác thế này thường dành cho mấy đứa đang tập làm binh lính. Trước giờ em đâu có hứng thú với chuyện đó.”
“Ừm… Nhưng giờ em muốn đi.”
“Thật không?”
Cô gật đầu, nét mặt khó đoán.
Lúc này, Yu Jitae không còn lý do để ngăn cô nữa, và cả hai cùng rời khỏi nhà, tiến về trạm dịch chuyển của Haytling.
Phía bắc Châu Phi, trên bờ biển Địa Trung Hải. Giữa sa mạc nơi có thể nhìn thấy mặt biển mờ mịt nơi chân trời, có một trạm dịch chuyển nhỏ hoạt động suốt ngày đêm.
Nơi này từng là lãnh thổ của một quốc gia có tên là Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Algeria. Nhắc đến Châu Phi, nhiều người sẽ nghĩ ngay đến cát và sa mạc, nhưng đã từng có thời, vùng duyên hải này là nơi mọc lên những thành phố đẹp đẽ được quy hoạch bài bản, ứng dụng công nghệ tiên tiến bậc nhất.
Giờ đây, cảnh tượng hiện tại lại đúng y như những gì người ta thường hình dung về nó. Không còn quốc gia, không còn công dân. Nhưng vẫn còn người. Và vì vậy, nơi đây được gọi là vùng đất vô pháp.
Hai người họ rời trạm dịch chuyển, tiến về một văn phòng dã chiến gần đó. Bên trong chiếc lều lớn là một siêu nhân mập ú đang ngồi trước chiếc bàn con. Gã là lính của tổ chức mang tên Liên minh Các quốc gia Bắc Phi – North African Nations United (NAN).
Giống như bao kẻ khác, tên siêu nhân tròn vo ấy cũng sững người khi trông thấy Bom, nhưng rồi nhanh chóng, cố tình quay ánh mắt về phía Yu Jitae. Trong chiến trường, siêu nhân chẳng khác gì bọn thổ phỉ hay du côn, đặc biệt là ở những vùng vô pháp như thế này. Người không có hậu thuẫn sẽ bị cướp sạch.
Nhưng nếu kẻ đối diện không phải một kẻ vô danh mà là học viên từ Lair – nơi chẳng ai đoán được mức độ hậu thuẫn phía sau – thì giải pháp khôn ngoan nhất là tránh dây dưa.
Với họ, Bom và Yu Jitae chẳng khác nào những quả bom sống.
“Đây là báo cáo, nội dung nhiệm vụ và bản đồ.”
Tên lính ném cho họ xấp tài liệu một cách lạnh lùng, chẳng buồn nói thêm lời nào.
Yu Jitae lên tiếng:
“Thái độ gì đấy. Ít nhất cũng phải nói cho người ta biết cần làm gì chứ.”
“Đều ghi trong nhiệm vụ cả rồi. Cứ theo đó mà làm.”
Nhìn gã lính vô lễ một cái, Yu Jitae đưa tập tài liệu cho Bom.
“Nghe nói là em tự quyết định đấy.”
Nhiệm vụ lần này vốn là một nhiệm vụ cá nhân, Yu Jitae chỉ đi theo hỗ trợ. Anh là vệ sĩ, người bảo hộ cho Bom hoàn thành công việc – đúng nghĩa một phụ tá. Và chính cô cũng là người chủ động xin tham gia đợt cử đi lần này.
Nghĩa là, từ đây về sau, mọi quyết định trong nhiệm vụ đều nằm trong tay cô.
“Hmm…”
Bom chăm chú đọc kỹ nội dung nhiệm vụ rồi đối chiếu với bản đồ.
“Trạm dịch chuyển” là tài sản của tập đoàn Warp Station. Trong thời đại mà những người theo chủ nghĩa nhân văn đã biến mất, đó là một doanh nghiệp quốc tế độc quyền, trực thuộc Hiệp hội. Dù đất nước đã không còn, nhưng vẫn có rất nhiều người bị mắc kẹt tại đây vì không đủ tiền rời đi.
Họ tập hợp lại, sống chen chúc thành bộ lạc giữa những cơn bão cát.
Nhiệm vụ lần này khá đơn giản. Mỗi tháng, các bộ lạc phải trực tiếp gửi báo cáo sinh tồn cho NAN.
Từ sau Đại Chiến, vùng Bắc Phi tràn ngập ma lực ô uế, thấm cả vào cát, khiến việc truyền tin tầm xa gặp vô số trở ngại. Vùng này cũng không có bất kỳ trạm thu phát sóng nào hoạt động.
“Chúng tôi thiếu người. Không thể tự cử người đến đó được.”
Lần này, đã trễ hai tuần so với hạn chót mà vẫn không thấy liên lạc gì từ bộ lạc Kahoom ở phía tây nam, nên họ muốn cử người đến điều tra.
“Tôi đoán chắc là chết sạch rồi đấy…”
Tên lính nói với giọng dửng dưng như thể chẳng liên quan gì đến hắn.
“Nếu không phải bị quái vật giết mà là do dịch bệnh, thì cần ngăn nó lây lan.”
“Ngăn bằng cách nào?” – Bom hỏi.
Tên siêu nhân chỉ nhún vai. Cách xử lý để ngăn dịch bệnh Cổ Thú Ef-014 lây lan thật ra rất đơn giản:
“Đốt sạch. Bộ lạc, người bị nhiễm, xác chết – tất cả.”
“Hmm…”
“Vì thế nên ở đây mới có nhiều siêu nhân hệ hỏa đến vậy. Nhưng phiền một cái là chúng tôi không được phép ra tay trước khi có chuyện.”
Hắn thản nhiên bày ra một lý thuyết kỳ quặc: Nếu giết người trước thì sẽ không còn ai để mà lây bệnh.
Bom lặng lẽ xem lại tài liệu, không bình luận gì.
Còn Yu Jitae thì vẫn giữ vẻ dửng dưng từ đầu.
Bom có thể nhìn thấy tương lai mà không cần nhìn, có thể khám phá ra những điều ẩn giấu. Cô thông minh, là kiểu người mà anh hoàn toàn có thể giao phó mọi chuyện.
Hơn nữa, cô là rồng. Dù đây là môi trường tồi tệ nhất cho một con rồng biết đồng cảm với sinh vật có ma lực…
Dù vậy, cô vẫn là một con rồng.
Anh tin rằng, dù để cô tự xoay sở, chắc cũng không sao.
Đó là điều anh vẫn luôn nghĩ — cho đến khi nhiệm vụ bắt đầu, và anh nghe thấy một điều hoàn toàn ngoài dự đoán.
“…Em không biết gì hết.”
Bom lẩm bẩm trong lúc nhìn chằm chằm vào bản đồ.
“Sao cơ?”
“Hử?”
“Không, vừa rồi em nói gì cơ?”
Bom nhìn anh rồi cười gượng.
“…Em không biết phải đi hướng nào.”


0 Bình luận