Kidnapped Dragon
Yuzu Chochoske
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 211: Khoảng cách khi hai hơi thở giao nhau - Lan tỏa (2)

0 Bình luận - Độ dài: 3,014 từ - Cập nhật:

Sáu “dòng thời gian đáng nhớ” đã biến mất.

Hàng trăm năm gắn bó, hàng ngàn mối quan hệ—tất cả đều bỏ anh lại phía sau. Vô số cái chết, dù đã bị ký ức che mờ, vẫn lướt qua tâm trí như những vệt sáng mơ hồ.

Anh từng là một con người bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Với một tâm trí tỉnh táo, không ai có thể chịu đựng nổi điều đó.

Người đàn ông đã đánh mất cảm xúc của mình cuối cùng cũng nhận ra con đường đúng đắn. Sau khi phải ngu ngốc đi vòng một đoạn rất dài, anh mới có thể đứng cạnh giường của Bom, đôi chân phủ đầy vết thương.

Khi đã hiểu rằng mọi thứ trên thế gian này sớm muộn gì cũng sẽ rời bỏ mình mà biến mất, anh thôi không còn muốn gắn bó sâu sắc với bất kỳ điều gì nữa.

Kết thúc vòng lặp thứ sáu, với những ký ức mơ hồ của hàng ngàn vòng lặp khác lướt qua tâm trí, anh đã đứng ở đây—mang theo một chút con người còn sót lại trong mình. Dù không thể đoán trước vòng lặp này sẽ đưa mọi chuyện đi đến đâu, nhưng anh hiểu, một mối quan hệ nào đó sớm muộn cũng sẽ hình thành.

Giam cầm.

Và rồi, khi từ ngữ mà anh muốn giấu nhất bất ngờ bật ra từ miệng Bom, anh cảm thấy máu trong đầu như trào ngược.

Cơ thể anh lạnh ngắt. Tâm trạng cũng lặng đi như băng giá.

Một thứ chất lỏng đen kịt sôi sục từ tận đáy cảm xúc.

Trong tất cả những thứ có thể xảy ra… lại chính là Lục long.

Con rồng mà anh đã gặp không dưới một ngàn lần—người từng bị anh hành hạ nhiều nhất bởi sức sống quá mãnh liệt. Kẻ từng bị giam giữ dưới mê cung dưới lòng đất—vừa khai sáng cho anh, vừa nguyền rủa anh đến phút cuối cùng.

Trong tất cả mọi điều… lại chính là ánh mắt xanh lục của cô rồng trẻ nhìn thẳng vào anh.

Giam cầm.

Đó là một từ mà Bom—cô gái đang sống một cuộc đời bình thường—không bao giờ nên thốt ra. Một từ không nên, và cũng không được phép rời khỏi miệng cô.

Anh cần phải xác nhận điều này một cách chắc chắn hơn bất kỳ năng lực nào, kể cả 【 Cân bằng nhãn 】.

『 Quyền Năng, 【 Vintage Clock (EX) 】 quan sát mục tiêu, [Yu Bom].

Anh không hề hoảng loạn. Ở vòng lặp thứ bảy này, anh đã biết rằng hiện thực đang bị chi phối bởi một thứ gì đó. Anh luôn nghĩ đến kịch bản tồi tệ nhất, nên vừa giấu kín suy nghĩ của mình, anh vừa cất tiếng hỏi nhẹ nhàng.

“…Em bị giam ở đâu?”

“Hmm, nền nhà màu trắng. Có mấy thứ giống như gạch lát, và khá tối.”

“Tối à?”

“Ừ. Xung quanh em thì sáng, nhưng em không chắc là do cơ thể phát sáng hay có cái đèn gì đó gần đấy.”

Mê cung dưới lòng đất không hề có nền gạch, cũng chẳng tối tăm. Vì [Mảnh vỡ thiên đường] luôn phát sáng, nơi đó lúc nào cũng sáng như ban ngày.

Như để đóng thêm một chiếc đinh vào nỗi nghi hoặc trong lòng anh, một thông báo từ Vintage Clock hiện lên.

『 Quyền Năng, 【 Vintage Clock (EX) 】  không phát hiện điều gì bất thường ở mục tiêu, [Yu Bom].

『 Quyền Năng, 【 Vintage Clock (EX) 】 cảm thấy sự thân quen và yên tâm từ mục tiêu, [Yu Bom].

【 Vintage Clock (EX) 】 : ^~^

Vintage Clock có thể chậm chạp, nhưng chưa bao giờ sai.

Không có gì bất thường với Bom cả.

Mũi tên lướt qua cổ anh. Thứ bóng tối đang trào dâng cũng dịu xuống. Cảm xúc đang chìm như bị neo kéo dần trở lại mặt nước.

Kẻ hồi quy gật đầu.

Giờ là lúc anh lắng nghe câu chuyện của đứa trẻ, không phải với tư cách một người phán xét, mà là một người bảo hộ.

“Rồi sao nữa?”

“Có một sợi dây kỳ lạ buộc vào cổ em.”

“Dây gì?”

“Như dây xích chó ấy? Nó nối với một sợi xích dài lắm.”

“Nghe cũng… lạ thật đấy.”

“Đúng không? Nên em không chắc, nhưng cảm giác như mình đang bị giam ở đó.”

Bom lơ đãng đưa tay sờ cổ mình.

“Chỉ vậy thôi à?”

“Còn có một người nữa. Người đang giữ đầu dây xích.”

“Là ai?”

“Em không biết. Em tỉnh dậy ngay trước khi thấy mặt người đó…”

“Vậy à. Còn gì nữa không?”

Bom lắc đầu, tỏ ý không muốn nói gì thêm về giấc mơ. Anh cũng không hiểu rõ cách giải mã giấc mơ, bản thân lại chẳng bao giờ mơ, nên cũng chẳng có lời nào để nói thêm.

“Nhưng… rồng có mơ không?”

“Mấy bé con thì có. Mơ nhiều nữa là đằng khác.”

“Có giống con người không? Tức là hay mơ về điều mình mong muốn ấy?”

“Có.”

“Vậy… có lẽ em đang mong muốn điều gì đó trong hoàn cảnh đó thì sao.”

Bom nhìn anh như thể vừa nghe thấy điều gì thật vô lý. Rồi cô lắc đầu.

Cuộc trò chuyện chấm dứt tại đó.

Bom im lặng, chân khẽ động đậy, ánh mắt chìm trong suy nghĩ. Anh định rời khỏi phòng thì cô đột nhiên cất tiếng.

“Em muốn ở trong phòng một thời gian.”

“Vì sao?”

“Em không nghĩ là mình có thể gặp mặt Yeorum lúc này.”

Nói rồi, cô thở dài, đưa tay luồn vào mái tóc. Cô lặp lại hành động đó vài lần, mái tóc xanh biếc phản chiếu ánh sáng mờ trong bóng tối.

“Anh đừng lo. Em sẽ không làm không khí trong nhà trở nên gượng gạo đâu. Em chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, sắp xếp lại suy nghĩ rồi sẽ ra ngoài sau.”

Với những đứa trẻ này, căn phòng chính là lãnh địa riêng của chúng.

Anh gật đầu.

“Em không cần lo quá đâu. Cãi nhau là chuyện bình thường.” Anh nói.

“Vâng…”

“Mà dù Yeorum có trúng đòn kia đi nữa, cũng không đến mức chết được đâu. Nên em đừng lo.”

“Phải rồi. Nếu tụi em đánh nhau, chắc em là người bị đập cho tơi tả chứ gì?”

“Có lẽ thế.”

“Anh không phủ nhận à? Em vẫn là rồng đó nha” Bom nói.

“Em nghĩ ai là người đang dạy nó đánh nhau?”

“…À ha. Lúc đó chắc em suýt chết thật.”

“Không chết được đâu.”

“Vậy chắc là suýt bị đập cho bầm dập luôn ấy.”

Giọng cô mang chút đùa cợt khiến Yu Jitae mỉm cười khẽ.

“Gì vậy? Anh thấy em bị đánh thì buồn cười lắm à?”

“Ừ. Vì khó tưởng tượng nổi.”

“Đồ ác độc…” cô lẩm bẩm, rồi khúc khích cười. Thật sự rất khó để hình dung cảnh cô bị đánh.

Không khí trong phòng dịu lại phần nào.

Bom nhìn ra ngoài cửa sổ, anh cũng hướng mắt theo cô. Trời đã khuya, nhưng vẫn có người dắt chó đi dạo.

“Dễ thương quá.”

Đúng lúc đó, một người khác cùng chú chó của họ xuất hiện từ phía đối diện. Hai con chó tò mò nhìn nhau rồi đột ngột sủa inh ỏi như thể không vừa ý điều gì. Nhưng vì đều bị buộc dây, chẳng con nào làm gì được. Chỉ vài phút sau, chúng bị chủ dắt đi, trận “ẩu đả” kết thúc.

Bom nhìn theo thật lâu, cho đến khi hai chú chó khuất hẳn.

“Giống em ghê…”

Câu nói tuột khỏi miệng cô, lơ đãng như chính ánh mắt.

“Giống gì cơ?”

“Nn? À, ý em là… mấy con chó dễ thương giống em ấy mà. Em trông giống cún con lắm đúng không?”

“Không. Chẳng giống tí nào.”

“Không thể nào… Anh muốn xem em vẫy đuôi không?”

Anh lỡ hình dung ra cảnh một con thằn lằn xanh vẫy đuôi, rồi vội xua ý nghĩ đó đi.

Dù sao thì tâm trạng cô cũng tốt lên khá nhanh. Bom cười khúc khích, nghiêng đầu nhẹ rồi ngước mắt nhìn anh, đôi mắt sụp mí mang theo chút tinh nghịch.

“Mà này, ahjussi, anh từng hút thuốc bao giờ chưa?”

“Hả? Rồi.”

“Giờ anh bỏ rồi đúng không?”

“Ừ. Bỏ rồi.”

“Tại sao vậy?”

“Vì không còn lý do gì để tiếp tục.”

“Làm sao mà bỏ được? Em nghe bảo hút thuốc gây nghiện lắm.”

“Anh chọn một ngày và quyết định sẽ bỏ. Mà sao tự nhiên hỏi chuyện đó vậy?”

“Anh biết mà… Mấy thứ xấu xấu thường thú vị lắm, đúng không? Dù biết là không tốt cho bản thân hay người khác. Em chỉ tò mò không biết người ta làm cách nào để kiềm chế bản thân khi đã nghiện rồi thôi.”

Với siêu nhân, tác hại hay độ gây nghiện của nicotine chẳng còn quan trọng nữa. Nhưng một khi đã dính vào thuốc hay chất kích thích, họ vẫn rất khó bỏ.

Không phải vì chất gây nghiện quá mạnh, mà vì họ khó thay đổi thói quen.

“Hay em thử xem?”

Bom nói như đùa, nhưng anh lại gật đầu.

“Anh nghiêm túc đó hả?”

“Ừ. Nếu em thấy hứng thú thì cứ thử.”

“Không ngăn em sao?”

“Làm điều mình muốn không phải là sai.”

Đôi mắt cô mở to vì bất ngờ.

“Nghe nói hút thuốc chết sớm đấy?”

“Nhưng em là rồng mà.”

“Dù vậy…”

“Nếu ai đó thật sự muốn làm điều gì, anh nghĩ nên thử một lần, còn hơn là né tránh.”

Bom có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng không đoán ra được lý do. Chẳng bao lâu sau, khi cô lên tiếng, giọng nói ấy đã pha lẫn chút bất mãn mơ hồ.

“Lạ thật đấy. Cái kiểu suy nghĩ đó thật chẳng ra sao.”

“Hả?”

“Nếu thấy quý trọng mạng sống của mình thì đáng lẽ không nên hành động như vậy chứ?”

“Em nói gì thế? Một khi chết đi rồi thì cũng hết cả thôi. Những thứ quý giá với mình lúc còn sống thì cũng thành vô nghĩa khi mình chết rồi.”

“Đó mới là điều lạ đấy. Sao lại chỉ nghĩ đến ý nghĩa của nó sau khi chết? Trong khi hiện giờ, chúng ta vẫn đang sống mà?”

Giọng nói của cô tiếp tục, chất đầy bất mãn.

“Như vậy là lạ à?” Anh hỏi lại.

“Dĩ nhiên rồi. Con người chỉ có một mạng thôi. Dù em có đến mười mạng thì mỗi mạng đều sẽ quý giá, và nếu chỉ còn ba thì ba mạng ấy lại còn quý hơn cả mười. Nhưng chúng ta chỉ có một mạng sống duy nhất.”

“…”

“Làm sao mà anh lại không thấy nó quý được hả, ahjussi?”

Anh không đáp. Có nhiều điều anh có thể nói, nhưng chẳng điều gì anh thực sự muốn nói ra.

“Trên đời vẫn có những người như vậy đấy” anh buông lời.

“…”

Bom nhíu mày im lặng. Cô chỉ lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt như một chú cún con ướt mưa.

Khi anh lặng lẽ quan sát khuôn mặt cô, ánh mắt anh chạm đến vết nứt trên môi Bom. Đó là vết thương do cô tự cắn khi cố kìm nén cơn giận.

“Em vẫn chưa trị lành vết đó à.”

“…”

“Đau lắm phải không?”

“Đau chứ. Mỗi lần em nói chuyện là lại đau.”

“Vậy sao còn để nguyên?”

“Vì em cần phải đau.”

“Sao cơ?”

“Cái miệng này đã lỡ lời. Vì em đã nói sai với Yeorum… nên em muốn mỗi lần mở miệng ra, sẽ nhớ mình không được phạm sai lầm nữa.”

Thỉnh thoảng anh vẫn có cảm giác như thế này—tâm hồn của cô gái nhỏ trồng hoa ấy, đôi lúc lại chẳng khác gì một cánh đồng hoang cằn cỗi.

“Thỉnh thoảng, anh thấy khó hiểu em thật đấy.”

“Dạ?”

“Có lúc suy nghĩ của em cực đoan quá mức.”

“…?”

Bom nhìn thẳng vào mắt anh, rồi hỏi lại.

“Lúc nãy… Yeorum cũng nói vậy phải không? Khi Yeorum chửi em ấy.”

“Không. Em ấy không nói vậy.”

“Em biết. Miệng Yeorum thì như cái giẻ lau. Chắc chắn chửi em nào là đồ điên, tâm thần, rồi thì quái vật…”

“…”

“Nn? Anh không phản bác à? Vậy là em ấy thực sự nói thế rồi…”

“Hử? Không, không có nói đâu.”

“Có mà. Đúng là một con nhỏ tệ hại…”

“Không. Em ấy chẳng nói gì cả.”

“Không sao. Em ấy nói gì cũng được. Nhưng ít nhất em muốn anh biết, ahjussi… Em không điên.”

“Anh biết. Dĩ nhiên là em không điên.”

“Có thể anh thấy em nhàm chán. Nhưng không phải điên.”

“Được rồi. Giờ thì chữa cái môi đi.”

“Không muốn” cô đáp chắc nịch.

“Tuỳ em.”

“Nn…? Vừa rồi, anh nghĩ Yu Bom là một đứa kỳ quặc phải không?” Cô hỏi.

Anh lắc tay đáp lại.

“Ai biết được. Nhưng quan trọng hơn là, Bom à. Em nên ngưng nói chuyện lại đi. Em đang nói nhiều quá, môi lại chảy máu rồi kìa.”

“Em vẫn còn điều muốn nói. Em không điên. Thậm chí em còn từng rất bình thường. Nếu em sống một mình, em đã bình thường hơn bây giờ nhiều rồi.”

“Anh hiểu rồi. Hiểu rồi nên em không cần nói nữa.”

“Nhưng, nhưng mà…”

“Suỵt.”

Yu Jitae lấy khăn giấy ra, nhẹ nhàng đưa lên môi Bom, lau đi vệt máu đang rỉ xuống. Khi bàn tay anh chạm vào đôi môi ấy, cẩn thận lau sạch máu, Bom thì thào bằng một giọng mơ hồ, mắt nhìn đăm đăm vào anh.

“Có ai đó cứ cố đẩy em phát điên suốt thôi…”

Khi anh rút tay về, Bom chậm rãi nằm xuống giường. Anh đoán người cô ám chỉ là Yeorum.

Dù sao thì giờ cô cũng đã nằm lại giường, xem như dấu hiệu để anh rời khỏi phòng.

“Anh về đây. Cứ nghỉ ngơi cho thoải mái, đến khi nào ổn thì ra.”

“Vâng…”

Anh vừa quay lưng đi thì Bom khẽ thì thầm.

“Anh… làm ơn bảo Yeorum đừng lại gần phòng em một thời gian.”

“Chẳng phải em định xin lỗi sao? Hai người phải làm lành chứ?”

“Dù là thế… em vẫn không thể thích Yeorum vào lúc này.”

“Sao thế?”

“Nóng lắm. Phiền quá.”

Với Bom, đó có lẽ là cách biểu đạt rõ ràng nhất để thể hiện sự ghét bỏ.

--------------------------------------------

Sau hôm đó, Bom không bước ra khỏi phòng lấy một lần, suốt hơn một tuần.

“Đi tập luyện đây.”

Yeorum là người lấy lại tinh thần đầu tiên, và cũng là người rời khỏi nhà đi tập mỗi ngày như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

“…”

Gyeoul có vẻ lạ lẫm đôi chút trong một hai ngày đầu, nhưng sau đó cũng dần trở lại bình thường.

“Ahjussi ahjussi ahjussi! Khi nào unni mới ra ngoài vậy? Chị ấy ổn không? Chị ấy định ở trong phòng tới bao giờ nữa?”

Kaeul lúc nào cũng thấp thỏm không yên, trông chẳng khác nào một con gà con đang ráng nhịn ị chờ mẹ về.

Trong căn hộ số 301, Yeorum trông có phần lạc lõng. Mỗi khi Yu Jitae, Kaeul và Gyeoul cùng ngồi chơi với nhau, cô lại tự động tránh xa, chẳng rõ vì lý do gì.

Gyeoul thì không để tâm, nhưng Kaeul thì khác.

Sau vài lần cố bắt chuyện mà thất bại, Kaeul quyết định chờ đúng thời điểm. Một ngày nọ, cô dậy sớm từ sáng tinh mơ, chạy tới tiệm bánh kẹo nổi tiếng nhất khu Lair để xếp hàng mua macarons.

Khi Yeorum trở về sau buổi tập, người mệt rã rời, Kaeul liền chạy tới.

“U, unniii! Em mua được macarons siêu siêu ngon luôn nè, à, chị ăn chung với em nha…?”

“Không. Chị không muốn.”

“À… cái này ngon lắm đó…! Không, ý em là em chưa ăn thử, nhưng mấy đứa khác bảo ngon bá cháy luôn…!”

Kung! Cánh cửa đóng sập lại trước mặt cô. Kaeul đứng nhìn cánh cửa mà không biết làm gì, rồi quay sang Yu Jitae.

Anh ra hiệu bảo cô lại ngồi xuống.

“Hing… giờ em chẳng muốn ăn nữa…”

Thế là đống macarons rơi vào tay Gyeoul. Cô bé bắt đầu ăn từng cái một, trông rất thảnh thơi. Nhìn Gyeoul ăn ngon lành, Kaeul cũng len lén lấy một cái. Dựa vào nụ cười thoáng hiện trên khuôn mặt cô, có vẻ người ta xếp hàng ở cửa tiệm kia không phải vì hư danh.

“Ngon như này cơ mà… đúng không?”

“…Nn.”

“Anh biết không, em thật sự rất ghét cái cảm giác thế này.”

“…” Gật gật.

“Đúng rồi, Gyeoul. Mấy lúc thế này là lúc ahjussi nên ra tay chứ! Mau đưa unni quay lại đi…!”

“…Vâng.”

Theo sau hai cô bé, chú gà con nhỏ xíu kia cũng bắt đầu kêu chíp chíp như thể đã hiểu chuyện gì. Khi anh vẫn không phản ứng gì, nó bắt đầu dùng cái mỏ lớn chọc vào chân anh.

Anh lặng lẽ nghe tiếng kêu chíu chít của hai con ‘gà con’ và con chim nhỏ.

Vì Bom đã tỏ rõ là không muốn, anh đã quyết định chờ đợi. Dù gì thì Bom cũng sẽ không trốn mãi trong phòng suốt đời.

------------------------------------------

Hai ngày nữa trôi qua, Bom cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng.

Vào buổi trưa của một ngày cuối tuần nọ, một giọng nói gấp gáp vang lên trong đầu Yu Jitae.

“Ch-chủ nhân…! Có chuyện nghiêm trọng rồi ạ!”

Là phân thân số 2.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận