Kidnapped Dragon
Yuzu Chochoske
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 188: Sinh khí (4)

2 Bình luận - Độ dài: 2,310 từ - Cập nhật:

“Cha ơi-Đồ ăn.”

Đứa trẻ do chính trái tim hắn tạo ra cất tiếng gọi. Nó đang đòi ăn. Mới gần đây thôi, nó vẫn thường dụi đầu vào người hắn, kêu đói bất kể ngày đêm, nên hắn phải dạy nó cách kiềm chế.

BM kéo tay áo dài che cổ tay mình xuống. Cánh tay đã bị cắn đến ba, bốn lần mỗi ngày suốt ba tuần qua, giờ chi chít vết sẹo đen đỏ vẫn chưa lành.

Đứa trẻ kéo áo hắn lên. Làn da nơi gần tim nứt dọc ra, hé lộ một cái ‘miệng’ màu tím. Vì nó còn nhỏ, nên cần hấp thu rất nhiều dưỡng chất, mà chẳng có gì tốt hơn thịt và ma lực của BM—người đang mang trái tim của quái vật hạng S+, ‘Seven-headed Troll’.

------------------------------------

“Ahjussi. Nhất định phải xử lý nó sao?”

“Phải.”

“Tại sao chứ?”

“Anh nói rồi, nó nguy hiểm.”

“Em không hiểu. Nguy hiểm chỗ nào?”

“Về nhà đi. Đừng xen vào nữa.”

“Nó chỉ là một đứa con nít thôi mà.”

“…”

“Nó chỉ là một đứa nhỏ, cái gì cũng chưa biết. Sao lại phải giết nó.”

“Anh giải thích chưa đủ à?”

“Không, chỉ là… em không hiểu nổi thôi.”

Hmm…

------------------------------------

BM rên khẽ. Hàm răng cắm sâu. Bốn hàng răng sắc như cá mập cắt toạc da, cơ và cả xương anh, khiến toàn bộ mạch máu nơi cánh tay như nổ tung. Sau đó, khối thịt tím đập thình thịch, bắt đầu hút máu anh. Chuyện này không có gì lạ—họ vẫn làm thế từ trước đến giờ. Dù hơi tốn sức một chút, chỉ cần BM bổ sung đủ dưỡng chất thì cũng chẳng thành vấn đề. Điều quan trọng nhất là thằng bé lớn lên mà không gặp trắc trở.

------------------------------------

“Nó khác với lũ chuột chimera kia đúng không…? Vì sinh lực không bộc phát kỳ quái?”

“Đúng. Vì thế anh mới phải quan sát một thời gian.”

“Anh quan sát… cái gì mới được?”

“Muốn biết không? Vì sao chimera dạng người lại nguy hiểm?”

“À… ừm.”

“Vậy anh nói cho nghe… Mana là sự hiện thân của ý chí. Mọi sinh vật sống và thở đều có ‘ý chí’. Nhưng, những sinh vật có hình dạng người—từ loài linh trưởng, thú nhân đến các chủng tộc khác—đều sở hữu một ‘năng lực đặc biệt’. Vừa đặc biệt… vừa nguy hiểm. Biết đó là gì không?”

“Không…”

“Bọn họ có thể ‘thấy’ những thứ vốn không tồn tại, ‘nghe’ những điều chưa từng vang lên. Họ cảm nhận được những điều chưa từng trải qua, tưởng tượng ra những thứ không có thật như thể nó tồn tại. Để hiểu những khái niệm khó nắm bắt như mặt trời, ngày đêm, họ gán cho nó một ý nghĩa. Nào là Thần Mặt Trời; một cỗ xe kéo mặt trời rọi sáng nhân gian, hay Nữ hoàng của màn đêm. Những thứ đó chẳng hề có thật… nhưng ý chí con người có thể khiến nó ‘trở thành’ thật.”

“…”

“Hiểu không?”

“Nó vui không?”—Anh hỏi.

------------------------------------

“Nn.”

Đứa trẻ mỉm cười rạng rỡ. Nhưng bằng cách nào đó, nó dường như hút máu nhiều hơn mọi khi. Cũng dễ hiểu thôi, nó đang lớn, đang cao lên. Ăn nhiều hơn là điều bình thường. BM ngừng băn khoăn, quyết định dẹp bỏ hết những tính toán lắt nhắt trong đầu. Nó là con của hai người bạn thân nhất của anh. Giờ cũng là con anh, đúng chứ?

------------------------------------

“Không…”

“Chúng có thể viết tiểu thuyết, vẽ tranh, sáng tác nhạc. Em vẫn chưa hiểu năng lực đặc biệt ấy là gì sao?”

“…”

“Đó còn là thứ tạo nên tôn giáo và quốc gia. Giờ thì hiểu chưa?”

“Sự… sáng tạo?”

“Đúng vậy.”

“…”

“Sự sáng tạo ngu xuẩn ấy, chính là thứ khiến chimera dạng người trở nên nguy hiểm.”

------------------------------------

“Taebaek, con trai ta.”

 Khi BM cất tiếng gọi, đứa bé đáp lại bằng nụ cười rạng rỡ cuốn tan mọi mỏi mệt trong anh. Suốt gần ba tháng qua, hắn đã lặn lội khắp hàng chục dungeon hạng S trở lên. Có lúc tay chân bị chặt đứt, cũng từng bị quái vật ngoạm từ tai đến mũi. Hắn cũng tuyệt vọng khi phải bỏ lại vài chimera không thể cứu vãn. Nhưng tất cả đều đáng giá—Chỉ cần đứa bé này vẫn còn cười được.

------------------------------------

“Sao? Sáng tạo thì sao chứ…?”

“Khi sự sáng tạo kết hợp với sinh lực dị thường của chimera, những điều không thể tưởng tượng sẽ xảy ra.”

“…”

“Có nghĩ ra ví dụ nào không?”

“Em không biết…”

“Hãy nhớ lại những gì anh vừa nói.”

“Thấy được cái không thấy… nghe được cái không thể… À… chết tiệt…”

------------------------------------

Nhưng nghĩ kỹ lại, hôm nay nó hút nhiều quá mức. Nên BM hỏi xem nó có đang đói dữ lắm không. Đứa bé gật đầu, rồi lẩm bẩm như mộng du: “Con nhớ mẹ rồi…”

Phía sau cặp kính râm, mắt BM mở to. Gần đây, Taebaek hay nhắc rằng nó nhớ cha mẹ. Nó từng kể rằng mẹ mình có mái tóc đỏ… Sau khi Arandot diệt vong, BM trở lại Trái Đất, nhưng tận sâu trong tiềm thức, anh vẫn nhớ thế giới ấy. Dù ngày đó đã ra sức tìm đường thoát khỏi nơi đó… giờ đây, ký ức cũ lại trở thành hoài niệm. Và khi nhận ra đứa bé cũng đang chia sẻ ký ức ấy, BM bất giác thấy lòng mình như nghẹn lại.

Ừ. Có sao đâu nếu nó ăn hơi nhiều một chút. Thà hắn chết còn hơn để đứa bé phải chịu đói.

Dẹp bỏ cảm giác “quá mức”, BM xoa đầu đứa trẻ.

------------------------------------

“Giờ em hiểu rồi chứ.”

“…”

“Nó—không phải là Taebaek.”

------------------------------------

Taebaek, con còn nhớ bố không?—BM hỏi, và đứa trẻ nhanh chóng đáp: “Nn.”

------------------------------------

“Nó là một chimera hình người khác.”

“Anh lấy gì làm chắc…?”

“Anh đã quan sát suốt ba tuần. Thực thể đó mang một ý chí và sinh lực mãnh liệt đến mức ghê tởm. Nó thu thập dữ liệu từ môi trường xung quanh. Sau khi nghe BM nói về cha mẹ, nó bắt đầu nhận thức rằng bản thân cũng có cha mẹ. Rồi từ những lời Ha Saetbyul kể, nó học được về khái niệm di truyền.”

“Anh điên rồi à…? Anh bảo em tin vào cái đó sao…? Nó… nó chỉ là…”

“Em vẫn nghĩ đó là một đứa trẻ loài người sao?”

“…”

“Yeorum. Tỉnh lại đi. Nó không phải con người. Cũng chẳng còn nhỏ.”

“…”

“Em đã bị lừa. Không—phải nói là đã lừa cả em mới đúng.”

------------------------------------

“Daddy chắc hẳn đẹp trai như con.”

BM bật cười khi nghe câu trả lời ấy. Thật ra, người bạn năm xưa của anh đúng là trai đẹp số một trong trường cấp ba siêu năng lực tư thục Taebaek. Đã gần năm mươi năm trôi qua… Ngày ấy anh ghen tỵ lắm, thấy bạn mình lúc nào cũng được con gái bu quanh.

------------------------------------

“Tin hay không tùy em. Nhưng đó là sự thật. Chimera ấy bắt chước hệt như con ruột của hai người bạn đã khuất của BM. Và BM—người bạn thông minh, lý trí nhất anh từng biết—lại tự chôn mình trong cảm xúc của chính mình.”

“Đủ rồi. Làm ơn… đừng nói nữa…”

“…”

“Em thấy khó chịu…”

------------------------------------

“Nhưng giờ con có Daddy rồi, nên con sẽ không nghĩ về Daddy kia nữa đâu”—Đứa trẻ nói. Dù trong lòng trào lên cảm giác tội lỗi mãnh liệt, BM vẫn khẽ gật đầu.

“Phải, ta cũng sẽ cố làm một người cha thực sự cho con.”

“Nn. Vậy… con xin một điều được không? Đứa trẻ hỏi.”

------------------------------------

“Không lâu đâu. Về nhà đợi đi.”

“……Anh định làm gì… ‘xử lý’ à? Ý anh là… giết nó?”

“Ừ.”

“…”

“Tại sao. Có gì muốn nói à?”

“Em chỉ… đang nghĩ không biết anh có thể tha cho nó không.”

“Tại sao lại tỏ ra đồng cảm với thực thể đó?”

“Không, em đâu có… en chỉ là, chỉ là……”

------------------------------------

“Vậy rốt cuộc là muốn gì?” — BM hỏi, và đứa trẻ mỉm cười đáp lại.

“Hôm nay con đói lắm… con ăn thêm chút nữa được không?”

Ngay khoảnh khắc ấy, BM nghe thấy lũ quái vật chimera trong cơ thể mình gào thét, rằng nếu tiếp tục hấp thu nữa, chúng cũng sẽ bị nuốt chửng. Thế nhưng, BM đã dập tắt tiếng kêu than đó.

Con ta bảo là nó đang đói…

Lúc này, BM đã không còn hoàn toàn tỉnh táo, dù bản thân không hề nhận ra. Hơi mỏi mệt, hắn cúi đầu, gãi gãi sau gáy. Một nụ cười nửa miệng lóe lên nơi môi đứa trẻ, nhưng BM cũng không nhìn thấy điều đó.

------------------------------------

Yeorum im lặng thật lâu. Cô lưỡng lự, líu lưỡi tìm lời. Đôi mắt cứ dán chặt xuống nền đất, chẳng dám ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn. Cô nghĩ ngợi, rồi lại nghĩ, mãi mới mở miệng được:

“Tại sao lúc đó anh không giết nó ngay? Định đưa em về nhà rồi mới ra tay à?”

“Ừ.”

“‘Giết’ ở đây… là giết đứa trẻ đó đúng không?”

“Giết thực thể đó, đúng.”

“Còn phần cơ thể? Phần thân thể không phải trái tim, được tạo ra từ sợi tóc còn sót lại ấy?”

“Nó sẽ chết.”

Lời của Yu Jitae như một bản án tử. Nếu anh đã quyết, thì chắc chắn kết cục là như vậy. Biết điều đó rồi, Yeorum lại càng thêm nặng lòng.

“Nè, em biết… em cứ bướng bỉnh suốt.”

Anh im lặng lắng nghe.

“Lúc nào cũng không chịu nghe lời anh, gây phiền phức, nổi nóng… Em xin lỗi, vì tất cả những điều đó.”

“Em định nói gì?”

“Nhưng mà… vì em vốn đã bướng bỉnh rồi, nên giờ em muốn bướng thêm lần nữa. Anh có thể… tha cho cơ thể đó không?”

“Không.”

Không – Yu Jitae thẳng thừng từ chối, cho thấy anh không hề có ý định nhượng bộ.

“Tại sao? Nếu là anh… nếu là anh thì chắc chắn làm được mà, đúng không?”

“Không. Tốn thời gian một cách vô ích.”

“Tốn bao lâu?”

“Nếu toàn tâm toàn lực thì ít nhất một tháng.”

“Một tháng? Chỉ một tháng thôi mà? BM đã giúp chúng ta rất nhiều. Nếu chỉ là một tháng, chẳng lẽ không thể giúp anh ấy… một lần thôi sao…?”

Yeorum lí nhí, lời nói bắt đầu vấp váp. Sắc mặt Yu Jitae dần trở nên lạnh lẽo, đáng sợ thấy rõ.

Nhưng cô không chịu từ bỏ. Cô không muốn trở thành kẻ giống như cha mẹ mình — những người từng bỏ mặc cô chỉ vì nghĩ cô “vô dụng”.

Cô nghiến răng, bước một bước tới trước.

“Làm ơn… Em xin anh.”

“Không.”

“Dù có ở lại với tụi em cả tháng, thì anh cũng chỉ nằm dài trên sofa rồi ăn cơm thôi mà…”

“Không.”

“Tại sao? Tại sao chứ? Sao anh lại như vậy? Chỉ một tháng thôi mà? BM đã giúp chúng ta biết bao nhiêu chuyện! Sao anh có thể lạnh lùng như thế được? Tàn nhẫn quá…”

Kẻ hồi quy nghiêng đầu, cúi nhìn đứa trẻ thấp hơn mình cả cái đầu. Vì chẳng biết gì, nên cô cứ vô tư nói ra như thể mọi chuyện chẳng có gì to tát.

“Yeorum.”

“Nn…?”

“Đừng hiểu lầm.”

Yu Jitae bất ngờ bước lên một bước. Cô giật mình lùi lại, nhưng lưng đã va vào bức tường lạnh lẽo nơi đáy vực tối om. Khi khoảng cách chỉ còn đủ để mũi chạm vào nhau, anh cúi người xuống, mở miệng nói:

“Anh còn sống đến giờ… chỉ vì các em.”

Kẻ hồi quy cảm thấy mình cần phải vạch ra một ranh giới rõ ràng.

“Để bảo vệ cuộc sống thường nhật của các em, anh mới tồn tại, mới còn thở. Ngoài chuyện đó ra, không có gì là quan trọng cả. Ai đó chết? Ai đó nên sống? Vì có sức mạnh nên phải cứu họ? Vớ vẩn.”

“…”

“Chừng nào các em vẫn sống ổn, thì cho dù nửa nhân loại có diệt vong, anh cũng không nhúc nhích.”

Yeorum chưa bao giờ thấy Yu Jitae như vậy. Cô bắt đầu cảm thấy sợ, nỗi sợ rỉ ra từ trong lồng ngực.

“Đó là con người anh. Và đó là ý nghĩa các em mang lại cho anh.”

“N, nhưng… chỉ là một tháng thôi mà…”

“‘Toàn tâm toàn lực một tháng’ tức là 24 tiếng mỗi ngày trong 30 ngày. Nếu để phù hợp với nhịp sống hàng ngày của các em, thì phải kéo dài cả năm trời. Trong suốt khoảng thời gian đó, anh không thể bảo vệ được các em.”

“…”

“Nếu đã hiểu rồi, thì quay lại đi. Sắp xong rồi. Về tới nhà thì ăn tối–”

“Không muốn…”

Ngay lúc đó, Yeorum lẩm bẩm, cúi đầu bước tới. Cô tựa trán vào ngực anh.

“Em không muốn… Em, em không hiểu nổi…”

“Anh nói chưa đủ rõ sao?”

“Không, đủ rồi, nên đừng nói mấy lời ‘giải thích’ vớ vẩn nữa. Mẹ nó… anh mà còn giải thích kiểu đó nữa là lại làm em sợ…”

“Sợ…?” Lúc ấy, đầu óc Yu Jitae – đang đầy ắp bực bội – mới bắt đầu tỉnh táo lại.

Cô thở dốc. Rồi như trút hết mọi cảm xúc trong lòng, cô thở dài, khẽ thì thầm bằng giọng trĩu nặng:

“Chỉ một lần thôi… anh không thể giúp họ sao…?”

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
Làm chương này tự nhiên thấy sợ sợ. Lỡ tối ngủ mơ thấy con ma nó nói thầm với mình :"Ba ơi! Con đói!" chắc giật mình không dám ngủ nữa
Xem thêm
Lại thêm " Cho con tí huyết " thì volo
Xem thêm