Kidnapped Dragon
Yuzu Chochoske
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 179: Pháo hoa (2)

4 Bình luận - Độ dài: 2,961 từ - Cập nhật:

Hay là mình mua luôn rồi nhờ cửa hàng giữ hộ, lát nữa quay lại lấy nhỉ...?

Yeorum nghĩ vậy, nhưng ý nghĩ đó chỉ kéo dài được chưa tới năm giây.

Ngay sau đó, cô nhớ ra—tất cả các giao dịch bằng thẻ tín dụng đều được gửi thẳng đến chiếc đồng hồ của Yu Jitae. Nếu anh thấy cô đã mua thứ như [Tankoubon: Hoàng tử đã phải lòng mình ư?], thì Yeorum có lẽ sẽ phải nghiêm túc cân nhắc giữa việc dọn khỏi nhà hoặc... tự sát.

Nhận ra điều đó khiến não cô như tê liệt. Không biết làm gì tiếp theo, cuối cùng cô lại lôi ra một cây gậy bóng chày mà bản thân chẳng hề cần tới.

“Anh biết gì không. Em thật sự, thật sự ghét anh đấy.”

“Tại sao?”

“Em ghét anh cực kỳ luôn. Đáng ghét chết được. Em mà có thể thì đã đập anh một trận ra trò rồi.”

“Lại bị gì nữa thế?”

“Cái gì? Bị gì á? Anh muốn biết em đang cảm thấy thế nào hả? Vậy thử tưởng tượng anh đang cực kỳ thèm uống một lon Sprite đi.”

Sprite?

“Anh cũng không đến mức phải... Dù sao thì, rồi sao?”

“Thành thật đi. Kể cả khi ba ngày liền không uống một giọt nước? Kể cả khi anh vừa ăn liền ba củ khoai lang?”

“…Ừ. Lúc đó thì chắc anh cũng muốn uống một lon.”

“Thấy chưa? Nhưng mà uống Sprite xong là phải ợ. Mà đâu có thể ợ trước mặt người khác. Rồi đùng một cái, anh có cơ hội uống Sprite một mình. Nhưng mà hết rồi! Tất cả tiêu tan hết rồi! Tại ANH hết đấy!”

...Cái này là đang nói chuyện gì vậy trời. Yu Jitae trầm ngâm một lát rồi hỏi lại:

“Em muốn uống Sprite à?”

Mặt cô bé hiện lên vẻ nghiêm trọng đến lạ lùng.

“Không! Aaaa! Bực quá đi mất!”

Yeorum vung gậy bóng chày loạn xạ như thể muốn đe dọa. Gyeoul nhăn mặt rồi bước ra xa cô, khi mấy học viên gần đó ngoảnh lại nhìn, Gyeoul chỉ nhỏ giọng giải thích:

“…Em, không quen người này.”

“Chị cũng không quen em đâu nhé?!” Yeorum gào lên. Tính khí cô hôm nay có vẻ còn tệ hơn bình thường, nhưng nghĩ lại thì Yeorum vốn giống mèo, tự dưng nổi khùng một mình cũng chẳng phải chuyện lạ.

Dù sao thì, cô rõ ràng đang cần cái gì đó, chứ không phải Sprite. Yu Jitae suy nghĩ một lát rồi hỏi:

“Dù sao thì, em cần gì đó đúng không? Là cái gì vậy?”

“Không có…!”

Ngay giữa câu hét, cô đột nhiên hạ giọng. Lặng im vài giây, rồi nhẹ nhàng nói:

“Tiền tiêu vặt.”

“Tiền tiêu vặt? Em có thẻ mà?”

“Không phải cái đó. Em muốn... riêng. Cho em tiền tiêu vặt đi.”

“Ý em là tiền mặt?”

“Ừa.”

Ngay khi anh rút ví ra, cô liền ngoan ngoãn như một chú chó bulldog đang chờ thưởng. Trong khoảnh khắc ấy, kẻ hồi quy chợt nhận ra mình đã hòa vào cuộc sống đời thường nhiều hơn xưa.

Mà càng thấy vậy, anh lại càng không muốn cho.

“Tại sao anh phải cho chứ.”

“Gì cơ?”

“Em có làm được gì ra hồn đâu mà đòi tiền.”

“Anh nói gì thế. Đưa tiền đây!”

“Không.”

“Thật luôn á?”

Lúc đó, Gyeoul—người đang đứng nghe—bỗng ra hiệu cho Yu Jitae. Khi anh quay lại, cô bé đặt hai nắm tay lên má, chớp chớp đôi mắt, làm bộ dễ thương.

Nó là một tín hiệu. Dù không hiểu rõ lắm, anh vẫn móc ra một tờ một đô rồi đưa cho Gyeoul.

“…Hihih.”

Cô bé nhận tiền, vui vẻ vung vẩy tờ tiền ngay trước mặt Yeorum. Cô trừng mắt nhìn Gyeoul như không tin nổi, rồi quay sang Yu Jitae.

“Cái này là sao?”

“Là sao gì cơ?”

“Anh nghĩ cái trò trẻ con này hay ho lắm hả? Giờ em phải làm bộ đáng yêu trước một đứa nhóc sao? Sao anh không bảo em liếm chân anh luôn đi?”

“Không làm thì thôi.”

“Ừ ừ, ai thèm. Chết tiệt~!”

Ngay lúc ấy, Gyeoul lại tiếp tục nhìn qua. Cô vòng tay ôm eo Yu Jitae, dụi trán vào bụng anh. Khi anh cúi xuống, cô từ từ ngẩng đầu lên, nhìn anh bằng ánh mắt cầu xin đến vô vọng.

Anh lại đưa thêm một tờ một đô nữa. Gyeoul cầm lấy, vung hai tờ tiền trước mặt Yeorum như một chiến lợi phẩm.

Thấy Gyeoul cố nhịn cười, Yeorum bỗng nhớ tới những buổi tập kiềm chế cơn giận mà mình từng bỏ qua.

Thấy thế buồn cười, Bom phá lên cười rồi hỏi:

“Có chuyện gì vậy? Bình thường chẳng phải em cũng làm mấy trò đó sao?”

“Không giống mà?”

“Khác chỗ nào?”

“Không biết. Aaa, bực thật…”

Trên đường tới nhà hàng, Yeorum lén nhìn xung quanh rồi thử đặt hai nắm tay lên má. Thường ngày cô làm trò này rất tốt, nhưng giờ thì thấy cứ gượng gạo sao đó.

Đúng lúc đó, ánh mắt cô chạm phải ánh mắt của con bé Gyeoul ngốc kia. Thấy thế, Gyeoul nhe răng cười khẩy. Yeorum bặm môi, lẩm bẩm không ra tiếng, “Giả nai vừa thôi, đồ chuột con.” Đáp lại, Gyeoul thì thầm, “…Hai đô~” rồi cười phá lên.

Nếu Bom không kịp phá không khí bằng cách đổi chủ đề, chắc Gyeoul đã gặp họa to rồi.

“À, đúng rồi. Ahjussi. Em phải đi chỗ này một chút.”

“Đi đâu?”

“Mấy giáo sư bên khoa pháp thuật đang cần người hỗ trợ chuẩn bị pháo hoa, em tình nguyện rồi.”

“Làm gì vậy?”

“Đổi lại việc mấy ổng bỏ qua cho đống buổi học em trốn đầu học kỳ đông.”

“Chấp nhận thật à?”

“Chỉ vì đó là em thôi.”

Thời điểm đầu học kỳ đông—chắc là khi Yu Jitae bắt Bom vẽ vời điêu khắc để tìm ra giấc mơ của cô. Lúc đó, cô chẳng đi học buổi nào.

“Anh tưởng em không quan tâm đến điểm số mà.”

“Hửm? Em cũng không quan tâm lắm tới điểm, nhưng điểm danh thì lại khác. Em là một con rồng nghiêm túc mà…”

“Biết rồi. Vậy gặp sau.”

“À, còn nữa, lúc gần tới giờ bắn pháo hoa, anh có thể qua đón em được không?”

“Khi nào cơ?”

“Khi gần bắt đầu pháo hoa. Em sẽ ở gần cổng sau của Hilton Clocktower.”

“Ngay trước giờ bắn?”

“Vâng vâng. Nếu không tiện thì cũng không sao, anh đừng bận tâm quá nhé.”

Bom nói nhẹ nhàng rồi vẫy tay, Yu Jitae cũng vẫy lại.

Sau đó, anh dẫn Yeorum và Gyeoul đi tham quan lễ hội. Buổi chiều, số người đông hơn, các gian hàng và hoạt động cũng nhiều hơn. Ở một thế giới có phép thuật, lễ hội là nơi hội tụ vô vàn điều thú vị khiến người ta mê mẩn.

Một con mèo nhỏ bằng lòng bàn tay, mang tất ở chân, từ xa nhảy vọt lên và hạ cánh trên tay Gyeoul.

“Aht…! Bé gái tóc xanh xinh đẹp kia! Em đã được chọn rồi đó!”

Một pháp sư siêu nhân bước lại với nụ cười rạng rỡ.

“…Được chọn?”

Gyeoul hỏi, đôi mắt xanh biếc đảo qua đảo lại. Một con mèo làm bằng chocolate nhảy múa trên tay cô.

“Đúng vậy. Vì em là quản gia được chọn, nên phải mang nó theo.”

“…Ohh.”

“Hahat. Em thích chứ?”

“…Thích.”

“Vậy thì, 10 đô nhé!”

“……? …Hóa ra, là định lấy tiền à?”

“Gì cơ?”

Mặt Gyeoul tối sầm lại, cô trả lại con mèo sô-cô-la khiến pháp sư bối rối.

“…”

Yu Jitae trả tiền. Lúc đó, Gyeoul mới rạng rỡ, nhét ngay cái đầu mèo vào miệng.

Cuối đuôi con mèo chocolate có một viên thạch đỏ hình trái tim. Mỗi lần nhìn nó, mắt Gyeoul lại long lanh. Cô ăn từ phần thân trước, để dành cái đuôi ngon nhất lại sau—nhưng Yeorum bất ngờ tiến đến, bẻ mất cái đuôi rồi ném ngay vào miệng mình.

“…Ơ? …Cái đó là của em mà.”

“Ủa thế hả? Xin lỗi nha?”

Yeorum cười khanh khách còn Gyeoul thì mím chặt môi.

Hai người họ cứ choảng nhau vô tội vạ như thế, bất kể nơi đâu hay lúc nào.

Thời gian trôi qua nhanh chóng. Yu Jitae dẫn hai cô gái đi ăn trưa, xem nhạc công biểu diễn trên phố. Yeorum vốn quanh quẩn trong phòng tập hoặc phòng riêng, hôm nay có vẻ rất thích thú. Gyeoul cũng hớn hở sau khi nhận được con thú nhồi bông mà anh giành được trong một trò chơi.

Lúc mặt trời bắt đầu lặn, Gyeoul níu lấy ống quần anh.

“Sao vậy?”

“…Nhìn kìa.”

Là gì thế nhỉ.

Quay đầu lại, anh bắt gặp một cặp nam nữ đang ôm nhau sau lùm cây trong công viên, môi chạm môi. Dù xung quanh có không ít người, họ dường như đang ở trong một thế giới khác, chỉ có hai người.

“…Họ đang làm gì thế? Có chuyện gì à?”

“Họ là một cặp đấy.”

“…Kỳ cục ghê.”

Không rõ tại sao, Gyeoul liếc nhìn Yeorum. Cô nàng đang nghịch nghịch đồng hồ, nhưng khi thấy cặp đôi kia, cô ngẩng đầu lên với vẻ mặt ngạc nhiên.

“…?”

Chị ấy sẽ chửi họ à? Gyeoul nghi hoặc nhìn sang, còn Yeorum thì nhanh chóng quay đi chỗ khác, nhưng vẫn len lén liếc về phía cặp đôi kia.

Có chuyện gì với chị ấy vậy? Gyeoul không hiểu nổi.

Thế rồi đột nhiên, Yeorum lại bắt đầu mè nheo đòi tiền tiêu vặt.

“Ahh, cho em ít tiền đi mà. Trời sắp tối rồi đấy. Đi mà.”

“Đã bảo là em chẳng làm được gì ra hồn thì sao anh phải cho?”

“Khoan, anh đang nói thật đấy à?”

Lưỡng lự một chút, Yeorum đưa tay gãi đầu.

“Thì… em được sinh ra đã đẹp rồi còn gì. Không cần làm gì cũng xinh đẹp, cực xinh.”

“…”

“Gì vậy. Cái im lặng chết tiệt đó là sao?”

“Ừ.”

“‘Ừ’? ‘Ừh’ cái gì?? Có thể vì ngày nào anh cũng nhìn em nên không thấy gì đặc biệt, chứ ở Askalifa, mà Hồng Long xuất hiện trên phố thì từ vua cho tới chó hoang cũng phải ngẩng đầu nhìn đấy, anh biết không?”

“…Puph.”

“Đừng có cười kiểu đó! Em đập vỡ đầu bây giờ.”

“…Hing.”

“Ahh, cho em tiền điiii!”

Khi Yu Jitae vẫn thản nhiên phớt lờ, cô nàng cau có đứng chắn trước mặt anh. Giống như một tên trộm, cô chỉ cây gậy về phía anh, nhưng điều đó chỉ khiến anh càng không muốn đưa tiền.

Cả hai đứng nhìn nhau không nói gì.

Nhưng rồi, cây gậy từ từ hạ xuống.

Cúi đầu xuống, Yeorum nhìn chằm chằm mặt đất. Cô gãi gáy rồi thở dài một hơi thật sâu.

Ngay lúc Yu Jitae còn chưa đoán được cô định làm gì, Yeorum ngẩng đầu lên và nói một cách trống không.

“Vậy em làm nhé. Nhớ đấy.”

“…”

“Em sẽ cho anh xem tuyệt chiêu dễ thương nhất của em. Không chịu trách nhiệm nếu mắt anh bị tổn thương đâu đấy.”

“…”

“Chết tiệt…”

Cô chu môi lên.

Yu Jitae vẫn đứng yên lặng thản nhiên như mọi khi, nhưng Gyeoul ở bên cạnh thì bắt đầu phấn khích khi thấy Yeorum sắp làm trò đáng yêu. Đây là lúc xem chị ấy ngượng ngùng giả vờ dễ thương rồi!

Nhưng bất ngờ, Yeorum chụp lấy mũ Gyeoul và kéo sụp xuống che mắt cô bé.

Bị bất ngờ, Gyeoul vội vàng kéo mũ lên, trừng mắt nhìn Yeorum, nhưng… tất cả đã kết thúc. Yu Jitae đang rút ví ra với vẻ mặt hết sức miễn cưỡng.

“…Cái gì vậy trời.”

Gyeoul càu nhàu vì màn trình diễn cụt ngủn.

Ngay lúc đó, Yeorum chộp lấy cái ví từ tay anh.

“Ví này là của em rồi.”

Khi Yu Jitae định giành lại, cô đập tay anh ra. Rồi không hề ngần ngại, Yeorum mở áo khoác, nhét ví vào trong bra thể thao của mình.

Sau đó, cô ưỡn ngực ra.

“Nào. Thử lấy lại xem.”

“Yu Yeorum.”

“Hả? Đụng vào đây là phạm pháp đó, anh biết không?”

“Trả ví cho anh.”

“Chà, anh có tí tiền thôi mà làm như lớn lắm ấy. Con người dám bắt một con rồng phải làm trò dễ thương à? Anh điên rồi à?”

“Đã bảo là trả lại.”

“Thế thì anh cũng phải làm gì đó đi chứ?”

Nói xong, Yeorum quay sang nhìn Gyeoul. Hiểu được ý đồ của chị, cô bé nở một nụ cười sáng rỡ.

…Họ định bắt Yu Jitae làm trò dễ thương!

“…”

Nhưng Yu Jitae chỉ lặng lẽ quay đi với ánh mắt mơ hồ, mặc cho Yeorum trêu chọc bên cạnh cũng không hề phản ứng.

“Gì đấy. Làm bộ ngầu à?”

“…”

“Không trả ví đâu đấy.”

“…”

“Trời ơi, chán chết được.”

Cuối cùng, Yeorum nói rằng cô có chỗ phải đến, rút ra tờ 10 đô rồi quay đi. Trước khi rời khỏi, cô lén dúi ví lại cho Gyeoul rồi lẫn vào đám đông.

“Đi đâu đấy?”

“Kệ em~ Một tiếng nữa về.”

Cô nhanh chóng biến mất giữa biển người.

Yu Jitae quay sang nhìn Gyeoul. Giờ chỉ còn lại hai người. Cô bé đang ôm ví bằng hai tay một cách nâng niu, nhưng khi anh quay qua, cô lập tức nhét luôn cái ví vào trong áo ba lỗ.

Cô bé luôn học nhanh những trò kỳ quặc thế này. Yu Jitae lắc đầu, đưa tay ra.

“Trả ví cho anh.”

“…Nnnn.”

“Không trả à? Ví của anh mà.”

“…Không thích.”

“Tại sao?”

“…Dễ thương hơn.”

Cúi xuống ngang tầm mắt cô bé, Yu Jitae nhìn Gyeoul đang ôm chặt cái ví trước ngực, ánh mắt đầy mong đợi.

“Tại sao anh phải làm trò dễ thương?”

“…Dễ thương hơn.”

“Anh mua gì ngon cho, đưa lại đi.”

“…Dễ thương hơn.”

“Yu Gyeoul.”

“…”

Anh nhìn thẳng vào mắt cô. Cô bé hơi chớp mắt, nhưng không né tránh. Gyeoul ngoan cố, sẽ không chịu nhượng bộ nếu chưa thấy điều mình muốn.

Làm hay không đây.

Nếu chỉ bắt chước động tác thì cũng không khó.

“…Anh từng làm trò dễ thương bao giờ chưa?”

“Chưa.”

“…Chưa bao giờ?”

“Ừ.”

“…Vậy hôm nay là lần đầu à?”

Vừa nói, ánh mắt cô bé bỗng sáng bừng lên.

Bị dồn vào thế bí, anh đắn đo thêm một lúc.

Những chuyện kiểu này không phải chưa từng xảy ra, mỗi lần như vậy anh đều rơi vào tình huống dở khóc dở cười. Tại sao anh lại phải làm mấy thứ này? Nhưng Gyeoul thì vẫn nhìn anh bằng ánh mắt đầy mong đợi, mà anh cũng không thể cướp ví hay mắng cô bé được.

Thở dài, anh chậm rãi đưa hai nắm tay lên hai má. Nếu người ngoài nhìn vào chắc tưởng anh sắp đấu boxing, chứ không phải làm trò đáng yêu, nhưng trên mặt Gyeoul nở rộ một nụ cười.

Có lẽ vì anh nói đây là lần đầu? Nụ cười ấy tựa như toát ra từ đáy lòng, rạng rỡ hơn bao giờ hết.

Chính khoảnh khắc ấy.

Một điều gì đó lan tỏa trước mắt anh như sóng biển.

Vì ánh nhìn lúc nào cũng mơ hồ, anh đã dần quên mất cảm giác này. Nhưng giờ đây, gương mặt Gyeoul hiện lên rõ nét. Hàng mi xanh, đôi mắt xanh lam, tròng mắt sáng ngời trong nụ cười – tất cả trở nên sống động như thật.

Và rồi, như có tấm màn mờ ảo bị kéo xuống, lễ hội phía sau bỗng hiện lại màu sắc rực rỡ. Mặt đất, con người, bầu trời đang chuyển tối và những cánh diều ma thuật đang bay trong nền trời ấy.

Đây chính là hiện tượng đó.

Nó luôn xảy ra mỗi khi một con rồng cảm thấy hạnh phúc tột độ – một cảm giác sống động tràn ngập, như đang khẳng định rằng vòng lặp lần này đang đi đúng hướng.

Anh từng cảm nhận nó từ Bom, Yeorum, và Kaeul. Và bây giờ… là từ Gyeoul.

Gyeoul bước tới, nâng áo và lấy ví ra khỏi bụng mình. Anh đón lấy chiếc ví từ đôi tay nhỏ bé, và khi cô bé ôm lấy đầu anh…

Không chỉ tầm nhìn trở nên rõ ràng. Đôi bàn tay nhỏ chạm lên má anh, làn da mềm mại ấy – tất cả được truyền đến anh rõ ràng bằng cả xúc giác.

Giữa lúc anh đang cảm nhận thứ cảm xúc thuần khiết ấy, không chút dục niệm xen vào… điều đó xảy ra.

『 Quyền năng 【 Vintage Clock (EX) 】 bối rối.

『 Quyền năng 【 Vintage Clock (EX) 】  ghi nhận sự hình thành một [Phòng] mới trong [Xưởng đồng hồ Vintage]!

『 Quyền năng 【 Vintage Clock (EX) 】  xác nhận khả năng [tăng trưởng mới]!

Một dòng thông báo chưa từng xuất hiện trong sáu vòng lặp trước hiện lên trước mắt anh. Đôi mắt mơ hồ mở to.

Một căn phòng? Một khả năng tăng trưởng mới?

Rốt cuộc là chuyện quái gì đây?

【 Vintage Clock (EX) 】 :( ?Д?)??

【 Vintage Clock (EX) 】 : ??(?Д? )

…Và tại sao mi cũng phải ngạc nhiên theo thế?

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Có vẻ tác giả thấy main chưa đủ mạnh nên quyết định buff thêm :)))






Lũ phản diện: 💀💀💀😭😭😭🙏🙏🙏
Xem thêm
TRANS
Đồng hồ belike: "A-Ai biết gì âuu~" =))))))
Xem thêm
Đến hồi quy lần thứ 7 mới update cái đồng hồ ngạc nhiên là đr 🤣
Xem thêm