Web Novel
Chương 170: Vòng lặp thứ 7 - Đánh giá tạm thời (2)
1 Bình luận - Độ dài: 2,635 từ - Cập nhật:
Bắc Mỹ, trong một câu lạc bộ đấu ngầm dưới lòng đất.
Tia laser nhân tạo xé toạc bóng tối.
Tiếng nhạc đinh tai và không khí cuồng loạn khiến đám đông như phát điên, tiếng hò hét vang vọng khắp nơi, lẫn trong đó là mùi thuốc lá và cần sa nồng nặc khiến cả tòa nhà ngập trong uế khí.
Người ta, trong cơn say rượu và ma túy, nhảy múa điên loạn, còn ở những góc khuất tối hơn, đàn ông đàn bà thuộc đủ mọi chủng tộc đang quấn lấy nhau, thở gấp trong cơn hoan lạc.
Phân thân số 1 của Yu Jitae bước vào cái thế giới trụy lạc đó sau khi thay đổi diện mạo.
– Từ góc xanhhhhh~~~! Cú đấm bão tố! Đùi trước như thép đúc! Gã đã thắng liền ba trận với tốc độ kinh hồn! Gương mặt bóng loáng nhất từng được Times bình chọn là “cái đầu ngon nhất để liếm~~~”! Xin chào đón… Baldman!!
Tiếng xướng ngập ngừng kéo dài rồi bùng nổ khiến bốn phía nổ tung tiếng reo hò, đón chào gã đầu trọc tiến vào sàn đấu. Vết sẹo dài từ đỉnh đầu xuống tận cằm càng khiến vẻ ngoài của gã thêm phần hung tợn.
Chắc chắn là một Siêu nhân—và cũng có thể là một tên tội phạm, kẻ đang cần tiền gấp. Đa phần những kẻ vung nắm đấm ở nơi thế này đều là loại đó.
Tuy nhiên, thứ khiến Phân thân số 1 quan tâm lại là kẻ khác.
– Và từ góc đỏoooo~~!
Câu nói vừa dứt, cả đám đông như vỡ tung.
““Uwoooaaahhh—!””
Toàn bộ ánh nhìn đổ dồn về phía sàn đấu.
– Bí ẩn đến từ vực sâu! Bá chủ của những cú đấm! Ngôi sao sáng nhất của đấu trường chúng ta! Nhà vô địch với 12 trận toàn tanhg!! Xin đón chào~~~ Misterrrrr Cthulhuuuuu!!
Tiếng la hét chói tai vang lên. Một số gã đàn ông cau có khi mấy cô gái bên cạnh hét lạc cả giọng vì phấn khích.
Gã đàn ông mang mặt nạ mực bước lên sàn với thân hình đồ sộ. Vai rộng, bụng sáu múi chuẩn đối xứng, từng bó cơ tay giật giật trông như sinh vật sống.
Hai gã đấu sĩ đứng đối mặt, nắm đấm nâng cao. Phân thân số 1 ngồi dựa vào ghế, nhâm nhi ly whiskey, theo dõi trận đấu.
Deng–! Chuông vang.
Gã đầu trọc lao vào với cú đấm siết chặt.
Kwaang–!
Nhưng gã biến mất chỉ với một cú. Máu bắn tung tóe, một giọt văng vào ly rượu của Phân thân số 1.
Đám đông chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã trố mắt nhìn. Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy thứ gì đó nhẵn thín nằm giữa hai vai.
Dường như cú đấm từ trên giáng xuống mạnh đến mức nghiền nát cả cơ và xương cổ, khiến cái đầu của gã đầu trọc lọt thỏm vào bên trong thân thể. Đến khi hiểu ra, đám đông lại càng gào thét phấn khích hơn.
“Waaaahhh!”
“Cú đấm Cthulhu! Cú đấm Cthulhu!”
“Không thể tin nổi! Sức mạnh điên thật đấy!!”
Nhân vật chính với 13 trận toàn thắng giơ nắm đấm lên cao, kết thúc trận đấu.
Không ai bận tâm đến kẻ vừa chết.
Nhà vô địch – Mister Cthulhu – trong tiếng hò reo cuồng loạn, bước xuống sàn cùng những gã khổng lồ khác. Gã giơ nắm đấm lên như lời chào khán giả. Mấy cô gái say khướt chạy tới, Mister Cthulhu liền nhấc họ lên, đặt lên vai như một màn trình diễn phụ.
Mister Cthulhu.
Tên thật: Jefferson Antonio.
Cánh tay phải thân tín của lãnh đạo Hiệp hội Siêu nhân Quốc tế, nhưng hôm nay gã không mặc bộ vest thường thấy.
Từng là một thanh niên nuôi giấc mộng được công nhận nơi chiến trường, gã lăn lộn qua bao cuộc chiến, chỉ để được ghi nhận bởi lòng trung thành.
Nói cách khác, sức mạnh cá nhân của gã chưa từng được đánh giá cao. Hiệp hội Siêu nhân Quốc tế – nơi hội tụ những con quái vật từ khắp thế giới – có thừa những kẻ như gã. Hạng 781? Ở đó là chuyện bình thường.
Khi tốt nghiệp học viện bang với thành tích thủ khoa trẻ tuổi nhất lịch sử, gã từng nghĩ mình là kẻ mạnh nhất.
Nhưng rồi, trong môi trường mới, gã nhận ra trời còn có trời cao hơn, và nỗi mặc cảm từ đó mà sinh.
Vì vậy, vào mỗi cuối tuần, gã lén tham gia các trận đấu ngầm, lấy nắm đấm bù đắp cho cái tôi bị tổn thương.
Chiến thắng đầu tiên chẳng ai quan tâm. Nhưng đến trận thắng thứ ba, mọi ánh mắt bắt đầu dõi theo.
Khi đánh bại nhà vô địch, gã được ngưỡng mộ. Khi bảo vệ danh hiệu năm lần liên tiếp, mọi người bắt đầu kỳ vọng.
Một chú hề—một tên hề biến đối thủ thành xác chết ngày càng dị dạng.
Những lời tung hô rẻ tiền, thô tục như vậy lại khiến gã thấy khoái hơn mấy lời tôn trọng giả tạo từ đám người cả ngày ngồi văn phòng trong bộ vest.
Cho đến giờ, vẫn vậy.
“Này, cô nàng xinh đẹp.”
Gã cất tiếng với người mình ưng nhất trong số các cô chạy đến.
“Ô, em hả?”
“Không em thì ai xinh bằng em nữa.”
“Trời ơi…”
“Muốn đi một vòng đêm nay không?”
Gã nhận được ánh mắt đong đưa đầy gợi tình.
“Hahh… định đưa em đi đến đâu vậy?”
“Xe anh thì chỉ có đường Autobahn mà chạy.”
Gã đã biết trước cô ta sẽ đáp lại thế nào, và cái cảm giác chắc chắn đó chính là điều khiến gã thỏa mãn nhất.
Như nàng Lọ Lem được hoàng tử chọn ra giữa vũ hội, cô gái mỉm cười rạng rỡ, khoe khoang với các cô gái khác. Ánh mắt ghen tị từ họ, và những cái nhìn giận dữ từ đám đàn ông – những kẻ thất bại – từ phía sau khiến gã sướng rơn.
Đây là cuộc sống của tao.
Tao chính là một gã đàn ông vĩ đại như thế đấy.
“Kuhahaha!”
Nhưng niềm vui của Mister Cthulhu không kéo dài được bao lâu.
Một gã lạ mặt chặn đường gã. Anh cao, thân hình chuẩn không cần chỉnh, nhưng ánh mắt mờ đục như xác chết.
“Mày làm cái quái gì ở đây! Cút ngay lập tức!!”
Đám “anh em” của Mister Cthulhu xông ra chửi rủa, nhưng gã kia vẫn im lặng dù chúng đã tiến sát.
Nhưng Mister Cthulhu ngăn lại.
Người đó đang nhìn gã bằng ánh mắt khinh miệt—một ánh mắt gã chưa từng thấy ở nơi này. Chính vì thế, gã thấy hứng thú.
“Này bro. Có chuyện gì muốn nói à?”
“Có vẻ mày vui ghê. Đây là thứ mày muốn à?”
“Hử?”
“Mày là lính mà, đúng không?”
“Đúng rồi. Nhìn không ra hả?”
“Thảm thật. Ra vẻ trước lũ cá cơm mà lại run rẩy khi gặp cá mập, cá voi. Thấy cảnh này, đúng là tội thật.”
“Hoho…”
Mister Cthulhu không nén nổi nụ cười khẩy.
“Một thằng nhãi đang chán sống… Mày bảo tao thảm hại á?”
Cơ bắp của gã rung lên.
Không cần nói thêm. Một luồng gió mạnh kèm theo tiếng nện nặng nề, nắm đấm của gã—cú đấm từng đục thủng cả xe bọc thép—đã giáng thẳng vào đầu đối phương.
Nhưng gã kia tóm gọn nó bằng một tay.
Sau lớp mặt nạ mực, mắt Jefferson Antonio mở to.
“Đúng. Tao vừa nói vậy đấy.”
Gã kia nở một nụ cười mơ hồ.
“Ngay cả cái này…”
Ngay sau đó, gã quay lưng rời đi, mặc kệ đám “anh em” còn đang sững sờ. Mister Cthulhu—Jefferson Antonio—đứng chết trân. Nắm đấm của gã bị giữ lại giữa không trung? Rốt cuộc gã đó là ai?
Dù vô cùng bối rối, gã cố gắng lờ đi vì người đó đã biến mất.
Nhưng cho dù sau đó có cùng đám bạn nhậu nhẹt, trác táng với những cô gái xa lạ, trong đầu gã vẫn lởn vởn cảm giác khó chịu.
Và rồi, khi trận phòng thủ thứ 14 bất ngờ được sắp xếp vào rạng sáng, cảm giác đó lên đến đỉnh điểm.
– Từ phía góc xanhhhhhhhh! Tân binh khiến các giám khảo phải lòng! Gã đàn ông bí ẩn vừa leo lên sàn đấu để thách thức nhà vô địch!!
Gã kia không dùng tay trần mà mang găng. Trên đầu là chiếc mặt nạ gà con màu vàng. Ngoại hình ấy không gây ấn tượng với đám đông.
Găng tay? Mặt gà? Tới đây để làm trò à?
Có người thậm chí còn buông lời la ó, chế nhạo.
“Biến mẹ đi!”
“Tao chiên mày lên giờ!”
Nhưng khi gã cởi áo, thái độ khán giả lập tức đổi khác. Một thân hình lý tưởng, cơ bắp cân đối đến mức người thường còn phải sững sờ chứ đừng nói đến Siêu nhân.
“Kyaaaa–!”
“Ngực đẹp quáaa–!”
Đám đàn ông thì có vẻ không hứng thú, còn đám con gái thì hét vang trời. Hoặc ít ra, Jefferson cảm thấy như thể họ đang hét to hơn bình thường.
Jefferson nghiến răng ken két.
– Và đây là… Misterrrrr~~ Gà connnnn!!
Chính là gã đó.
Đối thủ tiếp theo của gã.
----------------------------------
Kaeul trừng mắt chờ đợi câu trả lời, nhưng Gyeoul chỉ khẽ mỉm cười mà không nói gì.
“Thấy chưa? Đến cả Gyeoul còn không đồng tình kìa.”
“Không. Không, không không. Unni, ahjussi, nghe em nói nè.”
Cô bé lè lưỡi ra một cách lém lỉnh, suy nghĩ đôi chút rồi lên tiếng.
“Nghe kỹ nhé. Thứ nhất, Chirpy thích em—Kaeul—nhất. Nên nếu em ngó lơ nó, thì nó sẽ buồn lắm, đúng không?”
“Ừ thì... Nó cứ dính lấy em như kẹo cao su còn gì.”
“Un un. Với lại em nghĩ bác lau dọn hình như lại thích Gyeoul hơn một chút. Đúng không?”
Thật sao? Gyeoul nghiêng đầu tỏ vẻ không chắc.
“Vậy nên tụi mình sẽ làm thế này. Em sẽ làm lơ Chirpy kể cả khi nó chạy tới, không thèm nhìn luôn. Còn tất cả bọn mình cũng sẽ lơ luôn bác lau dọn. Nhưng Gyeoul, em thì sẽ hơi tốt với bác ấy một chút.”
“…Rồi sao nữa?”
“Rồi sau đó, em đột nhiên lơ bác ấy luôn, lạnh nhạt hẳn luôn…! Bác ấy sẽ như thế nào?”
“…Buồn?”
“Đúng rồi, đúng rồi. Cả hai sẽ buồn rầu, không biết nên làm gì, rồi đúng lúc đó bọn mình tặng bánh cho họ!”
Bữa tiệc tưởng là để kỷ niệm, chẳng hiểu sao lại biến thành tiệc sinh nhật cho bác hộ vệ và bé gà con.
Nhưng sau khi ngẫm nghĩ một chút, Gyeoul dường như bắt đầu thấy hứng thú với kế hoạch của Kaeul.
“…Nghe vui phết.”
“Đúng không!? Khi bác bảo hộ ngồi nhìn tường buồn thiu, em bất ngờ đưa bánh cho bác ấy! Thử nghĩ xem bác ấy sẽ vui đến cỡ nào!”
“…Là em tặng à?”
“Dĩ nhiên rồi!”
Trong lúc tưởng tượng viễn cảnh đó, Kaeul và Gyeoul cùng bật cười khúc khích. Còn Yeorum thì chỉ cần biểu cảm là đủ để nói lên chữ "ngốc nghếch".
“Cái gì! Cái mặt đó là sao hả!? Nghe xong rồi, unni không thấy kế hoạch này cũng vui lắm à!?”
“Im đi, tụi nhóc rảnh hơi.”
Khoanh tay lại, Yeorum bĩu môi lắc đầu. Nhưng rồi cô chợt nhớ đến việc vài ngày trước, người bảo hộ từng mở cửa phòng cô mà không thèm gõ, viện cớ là “giờ lau dọn”.
Vì thế, Yeorum—khi đó đang cố giấu hiện diện để tận hưởng “giờ đọc sách” riêng cho mình—đã nổi cơn tam bành. Dù đã đuổi người bảo hộ đi trong cơn giận, cô vẫn thấy chưa hả.
Nghe tụi nhóc bàn bạc, cũng thấy có chút thú vị…
“…Vậy chỉ có hai đứa làm thôi à?”
Cô hỏi trong lúc giả vờ lạnh nhạt, còn Kaeul thì cười toe toét.
“Không không! Cùng làm chung đi, unni!”
“Không hứng…”
Kaeul vẫn cố nài nỉ, còn Gyeoul thì nhìn thẳng vào mắt Yeorum rồi cười khẩy.
“Oi, vừa cười đấy à?” Yeorum nheo mắt hỏi.
“…Sao.”
“Muốn ăn đòn à?”
“…Hmph.”
“Nn? Nn? Gì vậy, sao tự nhiên lại gây nhau!? Dù sao thì em cũng đã có phần việc cho Yeorum-unni nữa mà…!”
Chẳng mấy chốc, Yeorum cũng bị lôi cuốn vào kế hoạch. Cả ba cùng cười khanh khách, say mê nghĩ cách nâng tầm kế hoạch. Ban đầu chỉ định chọc ghẹo, rồi dần dần chuyển sang gợi ý cho Gyeoul và Yeorum giả vờ cãi nhau, thậm chí Kaeul còn định khóc sau khi bị Yeorum "đánh".
Lúc ấy, Bom, người vẫn đứng yên lặng bên cạnh Yu Jitae, lên tiếng khi thấy chuyện có vẻ hơi đi xa.
“Kaeul.”
“Nn?”
“Đừng làm quá nhé” Bom nói.
“Hở?”
“Bác lau dọn với Chirpy sẽ buồn thật đấy.”
“Hự, thiệt hả…? Vậy cho bánh vào giáp của bác ấy là hơi quá rồi hả?”
“Nếu có ai nhét bánh vào trong áo em, em thấy vui không?”
“Hing, đúng là không vui thiệt…”
Không khí bắt đầu dịu xuống. Bom gõ nhẹ ngón tay lên môi, rồi quay lại nhìn Yu Jitae. Cô mở to mắt.
Gì vậy?
“Cả nhóm mà có người đóng vai ác thì sẽ vui hơn nhỉ?” Bom hỏi.
“Nn nn!”
“Sao tụi mình không nghĩ ra từ đầu nhỉ?”
“Nn? Sao cơ, unni?”
“Bọn mình đang có chuyên gia tạo không khí gượng gạo đứng ngay đây còn gì.”
Nghe thấy cụm từ “chuyên gia tạo awkward”, bốn ánh mắt đỏ, xanh, lục, vàng đồng loạt quay sang nhìn Yu Jitae.
Và rồi, họ chợt nhận ra điều gì đó.
“Uwahh! Phải rồi phải rồi!”
“…!”
Kaeul và Gyeoul đập tay vào nhau, nhảy cẫng lên như vừa phát hiện kho báu. “Ahh, đúng là quá hoàn hảo…!” Yeorum cũng bật cười lớn sau một lúc ngẫm nghĩ.
Gì nữa đây.
“Ahjussi…! Giúp tụi em chút nha!”
“Giúp gì?”
“Làm ơn nổi giận đi! Không cần nhiều đâu! Chỉ nổi chút xíu thôi! Vừa đủ khiến người ta thấy căng thẳng là được!”
“…”
Anh không đáp.
Sự im lặng chính là câu trả lời rõ ràng cho sự... miễn cưỡng.
“Ahhhng! Tại saoooo~!”
Kaeul bám dính lấy anh, còn Gyeoul thì tròn xoe mắt nhìn lên.
“…Giúp nhé?”
“Anh chưa làm mấy trò như vậy bao giờ.”
“Aiya~ dễ lắm mà!”
Kaeul cười tươi như hoa, rồi bắt đầu chia sẻ kế hoạch mới tinh.
“…Tức là,”
Nghe xong, Yu Jitae day trán.
“Ý em là để anh mắng em?”
“Đúng đúng! Chirpy với bác lau dọn làm gì đó sai, mà ahjussi lại hiểu nhầm rồi mắng bọn em! Chuyện như vậy chưa từng xảy ra trước đây đúng không!? Chắc chắn cả hai người kia sẽ cực kỳ bất ngờ!”
“…”
“Làm ơn mắng bọn em đi! Chỉ cần hơi đáng sợ một chút xíu thôi cũng được…!”
Kẻ hồi quy chẳng lấy gì làm thích thú trước tình hình hiện tại. Rõ ràng anh chỉ mua cái bánh thôi mà?
Nhưng đến nước này rồi, cả Bom cũng đang nhìn anh đầy háo hức, mà hiếm khi mấy đứa nhỏ lại cùng mong chờ điều gì như vậy—nên anh chẳng thể từ chối được nữa.
“…Được rồi.”
Mấy cô bé hét vang: “Wahh!”
Và thế là, kế hoạch bắt đầu.


1 Bình luận