Tuần thứ ba của học kỳ bốn đã bắt đầu. Thời điểm thi cuối kỳ cũng đang đến gần.
Đội Mochi vừa đạt kết quả tốt trong một bài kiểm tra năng lực. Họ từng phải từ bỏ một giải đấu giữa chừng để tập trung vào một bài tập có điểm số cao, nhưng nhờ Yeorum đạt điểm tuyệt đối trong một bài tập lớn với sự tham gia của bảy mươi đội, cô đã vượt qua cả Yong Taeha về mặt điểm số.
Trong quãng thời gian đó, Lyun liên tục tìm gặp Yu Jitae, nhưng anh luôn lẩn tránh.
Còn chuyện nhắm vào Guild Erfan thì gần đây họ đã dừng lại. Mục tiêu trả thù đã hoàn thành, mà điểm số trung bình của Erfan lại thấp, khiến cho hệ thống bảo vệ kẻ yếu bắt đầu có hiệu lực. Giờ mà tiếp tục nhắm vào bọn họ thì Yeorum sẽ là người thiệt.
“Nếu thứ hạng của Zhou Luxun tăng lên, em lại bắn tỉa hắn được chứ?”
“Được chứ.”
“Gud.”
Yeorum mỉm cười, và thấy vậy, Yu Jitae chợt hỏi cô về chuyện giữa cô và giáo sư Ha Yoon từ trước cả khi kỳ thi bắt đầu. Hồi đó, Yeorum vẫn còn yếu và chỉ cầm hòa được với Zhou Luxun, nhưng dường như có gì đó đã xảy ra sau trận đấu đó.
“Hả? À thì… không có gì đâu.”
“Nói nghe xem.”
“Thật mà. Chỉ là sau trận đó, hắn bảo em may mắn. Lúc đó tự nhiên thấy tụt mood.”
Chỉ nghe vậy thôi, Yu Jitae đã hiểu vì sao cô lại tức giận như vậy lúc đó.
“Nhưng giờ thì ổn rồi. Em không để tâm nữa.”
“Vì đã trả thù xong à?”
“Đâu có?”
Yeorum khúc khích cười.
“May mắn cũng tốt mà. Có phải xui xẻo đến mức gặp chuyện gì khủng khiếp đâu. Nếu đã là may mắn thì cứ cười mà đón nhận thôi.”
“Vậy à.”
“Với cả, tính ra thì em là người thắng, đúng không?”
Cô nói đúng. Ít nhất là trong học kỳ nhỏ này, Yeorum đang tiến gần đến vị trí người chiến thắng cuối cùng.
[37 cuộc gọi nhỡ]
Trong khi đó, Lyun bắt đầu ráo riết tìm kiếm Yu Jitae sau khi nhận ra anh có thể "bắn tỉa" bất kỳ lúc nào mình muốn. Vì không biết địa chỉ phòng ký túc xá của anh, Lyun bèn dắt theo các học viên của mình đi lòng vòng dò hỏi hoặc nhờ người quen chỉ điểm.
Mỗi lần như thế, Yu Jitae đều cảm nhận trước được và tránh đi. Anh chẳng có lý do gì để gặp Lyun cả.
Dù vậy, anh cũng chẳng quá bận tâm khi người khác chủ động tiếp cận mình.
Một lần nọ, trên đường cùng Yeorum trở về ký túc sau một ngày dài, một cô bé thấp nhỏ bước tới chặn đường họ. Mái tóc đỏ thẫm đặc trưng lập tức tiết lộ danh tính cô bé.
“Làm gì đấy?”
Yeorum lên tiếng trước.
Đó là Ling Ling, thành viên của Guild Erfan — người từng đấu với Yeorum trong quá khứ. Ling Ling e dè liếc nhìn Yu Jitae và Yeorum rồi chắp tay lại, cúi đầu chào.
“Helloo…”
“Tôi đâu quen thân gì với cô. Có chuyện gì?”
“Unn… xin lỗi… thật ra là…”
Cô bé nhỏ xíu ấy cất lời với giọng run run đầy lo lắng.
“Thật xin lỗi… nhưng, không biết anh có thể gặp người giám hộ của tụi em không…”
“Ngưng nói nhảm được không? Biến.”
“…”
Ling Ling bị chửi thẳng mặt, chẳng thể nói thêm lời nào, đôi mắt lúng túng đảo quanh.
Tuy nhiên, vì Yu Jitae không đuổi thẳng, cô bé liền rút ra một danh thiếp, đưa cho anh. Yeorum trông như sắp phát cáu, nhưng chỉ nhìn anh một cái rồi im lặng. Từ giờ, chuyện này đã nằm trong tay người giám hộ.
“Cái gì đây?”
“Danh thiếp… xin lỗi… tụi em sai rồi…”
“Người giám hộ của cô sai khiến cô làm chuyện này à?”
“Không, không… không phải…”
Cô bé nhỏ hơn cả Kaeul vội vã lắc đầu trong sợ hãi. Qua 【 Cân bằng nhãn (SS) 】, Yu Jitae xác nhận cô bé đang nói thật.
“Người giám hộ em còn không biết em làm chuyện này… chỉ là, không khí trong đội không tốt, thầy giám hộ rất đáng thương, em cũng thấy bất an…”
Anh tiến lên nhận lấy danh thiếp từ tay cô bé. Thấy vậy, Ling Ling mở to mắt tròn xoe nhìn anh.
“À… em đưa danh thiếp của giám hộ là vì thầy ấy muốn xin lỗi trực tiếp…”
Cô bắt đầu nói lan man. Nghe nói hồi trước cô bé này ăn nói chẳng ra hồn, đúng thật là vậy.
“Biết rồi. Về đi.”
Ling Ling vẫn còn sững người, chắp tay cúi đầu lia lịa rồi quay đi.
“Gì vậy, anh tính gặp thật à?”
“Chưa biết.”
Yeorum hơi bực nhưng vẫn gật đầu.
“Anh muốn làm gì thì làm.”
-------------------------------------
Tối thứ tư trời trong. Yu Jitae đang ngồi sofa, hiếm hoi có được một buổi chiều thư thả, trong khi Bom ngồi cạnh đọc sách.
Từ lúc nào chẳng hay, Lục long bắt đầu tỏa ra hương thơm dịu nhẹ từ cơ thể. Hương thơm ấy như gió mát thổi qua rừng, giúp đầu óc trở nên tỉnh táo, khiến kẻ hồi quy hoàn toàn đắm mình trong cảm giác như đang lạc bước giữa khu rừng sáng ngời và tĩnh lặng.
Tự hỏi mùi này là gì, anh quay đầu nhìn Bom, còn cô thì rời mắt khỏi quyển sách, lặng lẽ đáp lại ánh mắt anh.
“??”
Anh lắc đầu.
Người bảo hộ suốt cả ngày lo chơi với gà con, nhưng cũng đến lúc phải làm việc nhà. Nó khoác tạp dề lên người rồi bắt đầu dọn dẹp.
“Tiểu thư. Tôi có thể dọn phòng cho cô không?”
“À, cảm ơn. Nhưng em dọn rồi.”
“Ra vậy. Dù đã chiều mà vẫn sáng và ấm thật đấy.”
“Chắc sắp hè rồi… nóng quá…”
Bom túm lấy cổ áo phông phe phẩy. Hương thơm lại càng lan tỏa rõ hơn.
“Guruk. Gururuk?”
Bộ giáp kim loại phát ra tiếng khi nó phát hiện một con búp bê đất bị gãy cổ trong góc phòng khách. Đó là một khối đất xấu xí, to khá lớn, Gyeoul đã làm ra khi chơi với Kaeul vài hôm trước.
Từ trước đến giờ nó vẫn nằm trong phòng Bom. Lâu lắm rồi người bảo hộ mới thấy lại. Nhìn cổ gãy và việc nó bị lôi ra phòng khách, trông chẳng khác gì rác thải.
Vì tay chân con búp bê nhô ra có thể đâm thủng túi rác, người bảo hộ bèn bẻ gãy rồi đem vứt vào thùng.
Và rồi, việc đó hóa ra là sai lầm lớn.
“Tụi em về rồi ạ~!”
“…!”
Gyeoul vừa đi siêu thị về đã chạy thẳng tới tìm con búp bê. Trong tay bé là lọ keo siêu dính — có vẻ là đi mua để dán lại cái đầu bị gãy.
“…?”
Nhưng búp bê đất đã không còn ở đó.
Gyeoul ngồi xuống chỗ cũ, lục tung khắp nơi. Cô bé thậm chí còn nhắm mắt hồi tưởng lại ký ức, rồi mở mắt kiểm tra đúng vị trí từng để nó.
Không thấy.
“…!?”
Cô bé quay phắt sang nhìn Yu Jitae, và anh chỉ tay về phía người bảo hộ.
“…Ahjushi ơi.”
Đôi mắt đỏ hiện lên trong chiếc mũ giáp đen kịt.
“Dạ? Tiểu thư.”
Sau một hồi “điều tra”, Gyeoul đã tìm ra sự thật từ chính lời nói đầy bất cẩn của người bảo hộ.
Nhưng biết sao được? Người bảo hộ vốn có thói quen gom hết rác sau khi dọn là đem vứt ngay. Nó chạy tới khu gom rác chung nhưng có vẻ xe rác đã đi mất.
“…Không thể nào…”
Gyeoul ngước lên nhìn người bảo hộ bằng ánh mắt u uất. Khi cô bé cúi xuống nhìn chai keo trong tay, ánh mắt ấy tràn đầy nỗi buồn.
“U-uh, tiểu thư. Tôi xin lỗi…”
“…”
Tay cô bé lỏng ra, chai keo lăn tròn trên sàn. Đôi mắt xanh lam buồn bã vẫn nhìn chằm chằm nó.
Cô bé đang giận. Cả người bảo hộ cũng nhận ra điều đó. Gyeoul rõ ràng là giận thật — và buồn nữa.
Người bảo hộ bắt đầu lúng túng thanh minh:
“Thật sự tôi tưởng nó là rác…”
“…”
“Nếu biết là món tiểu thư vẫn hay chơi, tôi đã không vứt…”
“…”
“Xin lỗi… mấy anh xe rác nay lại đi sớm—”
Ngay lúc người bảo hộ còn định tiếp tục biện hộ, Gyeoul giơ tay ra ngăn lại, rồi chỉ thẳng về góc phòng khách.
Người bảo hộ bị đày ra rìa.
Gyeoul lặng lẽ chạy tới ôm Yu Jitae, rúc đầu vào ngực anh và thở dài.
Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
“Xin lỗi, lẽ ra chị phải cản lại mới đúng” Bom nói, vừa xoa đầu cô bé. Yu Jitae cũng nghĩ món đồ ấy chỉ là rác vì cái đầu gãy.
Chuyện nhỏ tưởng chừng như kết thúc ở đó. Nhưng sau khi lặng lẽ nhìn vào sau gáy Gyeoul, Bom tiến về phía người bảo hộ.
“Chú lau dọn.”
“Dạ, tiểu thư.”
“Cho em mượn chút.”
Cô dắt người bảo hộ vào một căn phòng. Tò mò không biết Bom định làm gì, Yu Jitae lắng nghe thì thấy cô đang giảng giải cho người bảo hộ cách xin lỗi đúng cách.
“Khi xin lỗi ai đó, em nghĩ điều quan trọng là phải xin lỗi thật lòng vì người kia.”
“Vừa nãy chú xin lỗi… để cho qua chuyện, đúng không?”
“Vậy nên nếu xin lỗi lại, lần này phải…”
Một buổi tư vấn xin lỗi chân thành đang được diễn ra.
“Aaa, tôi hiểu rồi…!”
Một bộ giáp sống, thì có cơ hội nào để xin lỗi cơ chứ?
Sau khi nhận ra điều gì đó qua cuộc trò chuyện trước đó, người bảo hộ tiến lại gần Gyeoul. Cô bé quay đầu nhìn lại với ánh mắt vẫn còn đầy oán giận, trong khi người bảo hộ cúi đầu đầy cung kính.
“Ta xin chân thành gửi lời tạ lỗi đến tiểu thư, mong được lượng thứ.”
“…”
“Ta hiểu rõ, món đó đã bị phá vỡ và không thể phục hồi được nữa.”
“…”
“Nhưng… nếu tiểu thư cho phép, ta muốn thử tìm đất sét và làm lại một lần nữa. Như vậy có được không?”
May thay, lời xin lỗi dường như đã chạm đến trái tim cô bé. Dù vẫn chu môi ra vẻ không hài lòng, Gyeoul khẽ gật đầu.
Cô bé đã tha thứ cho người bảo hộ.
Ngay sau đó, Gyeoul rời khỏi vòng tay Yu Jitae, và cả hai cùng nhau ra ngoài, dù lúc ấy trời đã khuya. Họ tìm đâu đó được ít đất sét và bắt đầu nặn một con búp bê mới ngoài ban công.
Kẻ hồi quy không rời mắt khỏi họ suốt một khoảng thời gian dài.
Xin lỗi và tha thứ…
Khi nhìn Gyeoul và người bảo hộ, một suy nghĩ xa lạ bất chợt nảy ra trong đầu anh. Liệu đó có phải là một phần trong cuộc sống thường nhật?
“Xin lỗi” là một khái niệm xa lạ. Kể từ vòng lặp thứ ba, anh chưa từng hối hận điều gì đến mức phải nói lời đó với ai.
“Tha thứ” lại càng xa lạ hơn nữa. Anh chưa từng là một người dễ tha thứ.
Có lẽ chính vì vậy…
Việc người bảo hộ làm vỡ búp bê đất sét của Gyeoul, rồi sau đó cùng cô bé làm lại từ đầu để chuộc lỗi—trong mắt Yu Jitae, tình huống đó sao mà lạ lẫm và ngượng ngập đến kỳ lạ.
Anh quay đầu, nhìn sang khuôn mặt của Bom.
Anh đã nhốt những đứa trẻ ấy trong mê cung dưới lòng đất suốt hàng chục năm. Anh đánh đập chúng, ngược đãi chúng, bỏ rơi chúng, và khiến chúng tuyệt vọng bằng bạo lực.
Khoảng thời gian đó còn dài hơn cả tuổi thọ của những con rồng. Và với những đứa trẻ vốn dĩ phải mang theo “những trải nghiệm xa lạ” đó suốt đời, như một vết sẹo không thể xoá mờ—hành động ấy quá tàn nhẫn. Một trong số chúng đã phát điên và bóp cổ đồng đội, còn một người khác thì tự ngưng tim mình.
So với việc làm vỡ một con búp bê đất sét, chuyện anh làm còn khủng khiếp gấp trăm lần.
Tất nhiên, anh có lý do và lời biện hộ của riêng mình—chính những con rồng đã chuốc lấy điều đó. Anh từng dùng những lời biện hộ ấy để xoa dịu bản thân mà tiếp tục bước đi.
Nhưng giờ nhìn lại, tất cả chỉ là một tình huống đáng thương.
Liệu trong hoàn cảnh đó, lời nói của anh có xứng đáng gọi là một lời xin lỗi?
Câu hỏi ấy cứ quanh quẩn trong đầu hắn mãi không tan.
Với một cỗ máy giết chóc đã sống quá lâu mà vẫn không thể trở thành một ẩn sĩ sáng suốt, đó là một chủ đề quá đỗi khó khăn.
“??”
Có lẽ cảm nhận được ánh nhìn của anh, đôi mắt màu cỏ non ấy lại một lần nữa quay về phía anh.
Kẻ hồi quy tự hỏi.
Vậy ta có nên xin lỗi chăng?
Nếu muốn xin lỗi vì một tội lỗi còn không thể đem ra so với chuyện làm vỡ một con búp bê đất sét, thì ta phải trao điều gì cho đứa trẻ ấy, cùng với lời xin lỗi kia?
Hay liệu ta có cần phải xin lỗi cho những gì đã xảy ra trong một vòng lặp quá khứ?
Đó là một câu hỏi anh không tìm được lời giải, và thế là kẻ hồi quy quyết định không nghĩ thêm nữa.
“Sao thế? Mặt em dính gì à?”
“Không.”
“Chán ghê.”
Nhưng Bom lại mỉm cười với anh.
------------------------------------------
Ngày hôm sau, Yu Jitae gọi cho Lyun. Gã này nhận cuộc gọi với vẻ hoảng hốt, sau đó cung kính dẫn anh tới một quán bar trong thành phố Haytling, nói rằng sẽ chân thành xin lỗi anh.
Yu Jitae thầm nghĩ.
Đã quyết định sống một cuộc đời bình thường, anh sẽ thử làm điều mà xưa nay anh chưa từng nghĩ đến—một việc chẳng hề hợp với bản thân chút nào.
Anh quyết định, nếu Lyun thật lòng xin lỗi, thì anh sẽ tha thứ.
Dù lời xin lỗi ấy chẳng chạm được vào trái tim anh đi nữa.
“Cảm ơn ngài đã đến, giám hộ Yu Jitae.”
Thế nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy Lyun ăn mặc chỉn chu đứng trước cửa Haytling, Yu Jitae đã bắt đầu thay đổi ý định.
Anh bước vào quán bar.
Những cô gái trong bộ sườn xám xẻ cao đến tận hông, khoe da thịt lồ lộ, trang điểm đậm và mặc những bộ váy trễ nải phô gần hết bầu ngực, bước ra đón tiếp.
“Chào anh đẹp trai~”
“Gọi anh là oppa được không?”
Hai cô gái bám lấy hai cánh tay anh, cười khúc khích, quyến rũ. Vì gần đây anh đã dần kiểm soát sát ý, nên thường mang vẻ mặt lờ đờ, vô hồn. Chính vì thế, những người xa lạ mới dễ dàng tiếp cận anh đến vậy.
“Mời ngài ngồi.”
Không cần phải ở lại đây lâu.
Yu Jitae thốt ra một câu, giọng trầm thấp:
“Ra ngoài hết đi.”
“Ơ? Có phải ngài không vừa ý bọn em…”
“Nếu ngài nói ra sở thích thì bọn em có thể—”
“Ra ngoài.”
Một giọng nói tưởng như yếu ớt lại vang lên đầy sức nặng trong căn phòng yên tĩnh. Cảm nhận được sự rờn rợn, hai cô gái liếc nhìn nhau rồi lẳng lặng rút lui.
Mặt Lyun giật giật khi thấy tình hình ngay lập tức đổ bể.
Yu Jitae hỏi thẳng:
“Làm mấy chuyện vô nghĩa làm gì. Nói thẳng đi.”
“…À, vâng. Có vẻ ngài không ưng cách tiếp đón này. Tôi xin lỗi.”
Đôi mắt Lyun trũng sâu vì thiếu ngủ.
“Xin lỗi chuyện gì.”
“Vì đã can thiệp vào lịch trình và cố tình sắp xếp trận đấu với học viên Yeorum. Ngoài ra… tất cả mọi việc, bất kể điều gì khiến ngài không vừa ý, tôi đều xin lỗi. Thành thật xin lỗi vì tất cả.”
Lyun cúi rạp người xuống bàn.
“Nhìn vào mắt ta.”
“Dạ? À, vâng.”
“Lời xin lỗi ngươi nói bây giờ… là dành cho Yu Yeorum, đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Ngươi thật sự cảm thấy hối lỗi?”
“Tất nhiên rồi.”
Dối trá.
Tất cả đều là dối trá.
Yu Jitae không biết hoàn cảnh cụ thể, nhưng rõ ràng là gã giám hộ này đang đặt cược rất nhiều vào cuộc thi. Để đạt được thứ mình muốn, gã buộc phải cúi đầu dù trong lòng căm ghét—đó chính là bản chất sự việc.
Ngay lúc đó, Lyun rút từ trong áo ra một con dao nhỏ. Gã đâm thẳng con dao xuống bàn.
“Nếu ngài muốn, tôi có thể chặt ngón tay ngay tại đây. Là bằng chứng cho sự chân thành.”
Nực cười thay, điều đó lại là thật.
Nhưng Yu Jitae đã mất hết hứng thú. Anh đứng dậy.
“Thôi được rồi. Quên chuyện này đi. Đừng gọi cho ta nữa.”
“Gì cơ?”
Lyun bật dậy khỏi ghế, hoảng loạn.
“Xin… xin hãy chờ một chút! Làm ơn nói cho tôi biết… ngài không hài lòng điều gì?”
Yu Jitae quay người, không nói thêm lời nào, bước ra ngoài.
“Ngài! Ngài Yu Jitae! Làm ơn… chỉ cần nói ngài muốn gì thôi cũng được!”
Lyun bắt đầu luống cuống.
“Có phải… ngài ghét mấy chỗ kiểu này đến vậy không? Nếu không thích thì cứ nói ngài ưa gì cũng được! Tôi có thể đáp ứng rất nhiều thứ!”
“…”
“Ngài đến đây… chẳng phải để trò chuyện sao? Chính ngài đã nhận danh thiếp của chúng tôi! À…! À à! Tôi hiểu rồi. Có phải là… thứ đó không?”
Như thể đã “giác ngộ” ra điều gì, Lyun vội vã nói thêm.
“Có phải ngài thích mấy bé kiểu như Ling Ling? Nhỏ tuổi, mảnh khảnh, dễ dạy?”
Nghe đến đó, Yu Jitae dừng bước và quay đầu lại. Tưởng rằng phản ứng ấy là dấu hiệu tốt, Lyun càng lớn tiếng:
“Con bé đó thật sự rất dễ thương mà. Nói thật, chúng ta đều là giám hộ cả, sống cạnh mấy bé xinh đẹp mỗi ngày, tôi hiểu lắm. Dù sao cũng là đàn ông mà!”
“…”
“Ling Ling nhỏ con nhưng mạnh lắm! Nếu ngài muốn, tôi có thể sắp xếp cho ngài nói chuyện riêng với nó. Ngài thấy sao? Ngon lành chứ? Nó hơi ngốc một chút, lại có dính dáng tới thuốc phiện, nhưng mà chỉ cần ngài nói vài câu, nó sẽ tự động dang chân cho ngài thôi. Chỉ cần—”
Ngay khoảnh khắc đó—
Một cú đấm bay thẳng vào mặt gã.
RẦM!
Bàn nát vụn, Lyun văng ngược ra phía tường, quai hàm bị nghiền nát, răng vỡ vụn, máu phun tung tóe xuống sàn. Cú sốc còn khiến một con mắt của gã nổ tung.
Lý do Yu Jitae ra tay rất đơn giản: vì gã vẫn còn lẽo đẽo đi theo sau anh, dù cuộc trò chuyện đã kết thúc.
“Hộc… khục… khụ…”
Có lẽ là vậy. Nghĩ thế, kẻ hồi quy quay lưng bước đi.


1 Bình luận