Web Novel
Chương 151: Chủ đề thảo luận: Hội chứng Stockholm
2 Bình luận - Độ dài: 2,588 từ - Cập nhật:
Gần một tháng đã trôi qua kể từ khi chuyến đi vui vẻ kết thúc.
Lũ trẻ đang ngồi san sát nhau trên ghế sofa, chăm chú nhìn vào màn hình TV. Chúng đã chuẩn bị sẵn bắp rang bơ và nước uống để thưởng thức bộ phim sắp chiếu. Và dĩ nhiên, người chọn phim không ai khác ngoài Yeorum.
Màn hình hiển thị dòng chữ: “R 18+”. May mắn thay, bộ phim thiên về nghệ thuật hơn là khiêu khích, nhưng dẫu vậy vẫn không phải là thứ dành cho trẻ vị thành niên.
Tên phim là “Người đẹp và Quái vật ở Chicago”, một phiên bản hiện đại hoá của bộ hoạt hình nổi tiếng.
“Bật nhé?”
“Thật sự coi luôn hả?”
“Chị bật đây.”
“Uah. Em không muốn coi…! Đừng bật…!”
Kaeul bất ngờ giật lấy điều khiển từ tay Yeorum rồi giấu nó vào giữa mình và con gà con.
“Làm gì đấy? Chính em nói là tò mò cơ mà.”
“Thì… tò mò thật nhưng mà…! Nhưng mà…!”
“Yu Kaeul. Nghĩ kỹ đi. Nếu không coi lúc này thì còn lúc nào nữa?”
Yeorum có lý do chính đáng. Ahjussi đã ra ngoài, mà chuyện anh ấy để lũ trẻ ở nhà một mình là cực kỳ hiếm — đây chính là cơ hội hiếm hoi.
“Uuhh. Bìa phim nhìn cũng kỳ kỳ. Sao ông kia lại lè lưỡi ra…?”
Nghe vậy, Yeorum khẽ cười khẩy, nhưng rồi ánh mắt cô nhanh chóng ánh lên vẻ tinh nghịch. Cô mở miệng bằng giọng trêu đùa:
“Em gái yêu quý à. Người ta dùng lưỡi để làm gì?”
“Nn? Để ăn mấy thứ ngon ngon…?”
“Thế em nghĩ ông kia lè lưỡi ra để làm gì?”
“Ờ, uhh… để ăn…?”
“Chính xác đấy nhỉ?”
Yeorum liếm môi, nở nụ cười lẳng lơ. Kaeul hoảng hốt bám chặt lấy Bom, còn con gà con cũng hoảng theo, bám chặt vào Kaeul.
“A, a, a, a, anh ấy ăn cái gì vậy!? Không! Đừng nói! Em không muốn biết! Không biết gì hết…!”
“Cái quái gì thế trời.”
Yeorum búng lưỡi, vẻ mặt trông như thể chẳng hiểu nổi sự ngây thơ kia. Cuộc tranh luận xem có nên xem phim hay không tiếp tục, trong khi Bom khẽ gợi ý:
“Gyeoul, em vào phòng xem một mình nhé.”
Lắc lắc. Gyeoul lắc đầu, trông còn điềm tĩnh hơn cả Kaeul.
“Em ổn chứ? Phim này… hơi kỳ một chút đấy.”
“…Kỳ là kỳ sao?”
“Hmm…”
Bom vuốt nhẹ mái tóc xanh lam của Gyeoul, ngẫm nghĩ. Rất khó để giải thích thế nào là “kỳ” mà vẫn phù hợp với một đứa trẻ.
“…Họ làm điều xấu à?”
“Không hẳn là điều xấu. Đó là những chuyện tự nhiên, cần thiết và đôi khi rất đẹp. Nhưng cũng có thể khiến người khác thấy bẩn thỉu, hoặc thích, hoặc ghét.”
“…Là gì vậy?”
“Ừm, là–”
Bom thì thầm vào tai Gyeoul, nhưng bé vẫn nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu lắm.
“…Em không nên biết à?”
“Sau này em sẽ biết. Em cần hiểu để có suy nghĩ đúng đắn về chuyện đó.”
“…Khó hiểu quá.”
“Vậy em muốn nắm tay chị cùng xem không? Chúng ta có thể chia sẻ cảm xúc ở mức vừa phải, và nếu chị thấy đoạn nào quá đà thì chị sẽ che mắt em lại.”
“…Nn. Cảm ơn chị.”
Trong khi đó, người bảo hộ đứng ở một góc phòng khách khẽ hé mắt với ánh nhìn khó hiểu. Có vẻ như hắn đang nhớ lại “thời huy hoàng” của mình, và ý nghĩ được xem một bộ phim dán nhãn R đang khiến đôi mắt đỏ thẫm của hắn cong lên đầy khoái chí.
“Này, chú lao công.”
“Vâng, nhị tiểu thư.”
“Ra ngoài kia ngồi. Xem thử tên đó có về không.”
“Xem thử có về hay không… là sao ạ?”
“Ý là canh chừng hộ đi.”
“À…”
Vậy là người bảo hộ buộc phải ra ngoài.
Bộ phim bắt đầu. Bom và Yeorum tập trung theo dõi. Kaeul ôm con gà con vào lòng, hai tay che mặt rồi lén hé ngón tay để xem lén. Cứ hễ trên màn hình có da thịt ai đó xuất hiện, là em liền lập tức khép chặt các ngón tay lại.
Và mỗi lần như vậy, Bom sẽ che mắt Gyeoul lại và giảm âm lượng bằng điều khiển.
“Sao chị giảm tiếng?”
“Tại tiếng nghe… hơi lộ liễu quá.”
“Chán chết. Đưa đây.”
“Không.”
Bom giữ chặt điều khiển. Yeorum nghiêng đầu, hơi bực.
“Đưa cho em.”
“Không, Yeorum.”
“Trời ạ, thật đấy…”
Yeorum trầm ngâm một lát, rồi bất ngờ nở nụ cười gian tà, như thể vừa nghĩ ra trò gì đó. Bom khẽ nhíu mày, cảm nhận thấy điều bất thường.
“Hnn…?”
Một tiếng rên nồng nhiệt thốt ra từ miệng Yeorum.
Kaeul giật nảy người.
“Unni, chị điên rồi hả!? Chị làm cái gì vậy…!?”
“Nn…? Hang…?”
“Đừng có làm nữa! Điên thật rồi!”
Yeorum trợn mắt trắng dã rồi thốt lên:
“Ahh ??”
“Uahh! Ghê quá! Điên rồi…! Não chị có vấn đề thật luôn ấy…!”
Kaeul hoảng loạn bỏ chạy khỏi sofa, nhưng Yeorum nhanh tay kéo lại rồi cười như phù thủy. Với đống lộn xộn như thế, bộ phim chẳng còn cảm giác gợi tình nào nữa.
Nhìn chung thì, bỏ qua mấy đoạn trần tục, bộ phim khá thú vị. Nó kể về một tên tài phiệt độc đoán và một cô thư ký nghèo.
Gã nhà giàu là kẻ xấu, coi thường người khác. Cô thư ký thì chán ngán nên muốn bỏ đi, nhưng lại bị nhốt trong văn phòng. Ban đầu, cô ghét hắn ta, nhưng không hiểu sao về sau lại mở lòng, rồi yêu đương và cảm hoá hắn vào cuối phim.
…Một mô-típ lãng mạn điển hình.
Khi phim kết thúc, lũ trẻ bắt đầu trò chuyện về cảm nhận của mình.
“Nhưng mà, có đoạn em không hiểu lắm.”
“Chắc tại nãy giờ em không coi nổi một nửa phim.”
“Không nhé? Em coi hết rồi, trừ mấy đoạn đen tối thôi…!”
Kaeul trầm ngâm một lát rồi nói:
“Ở đoạn giữa ấy, sao cô thư ký bị nhốt lại tự dưng lại yêu ông kia nhỉ? Em không hiểu được.”
“Em không hiểu đoạn nào?”
“Thì, unni xem này. Ổng ta đâu có đối xử tốt với cô ấy. Toàn chửi, đánh rồi nhốt trong phòng, đúng không?”
“Nhưng ổng đẹp trai mà.”
“Nn…? Nhưng mà, cho dù vậy đi nữa!”
“Body cũng ngon, mông thì… trời má~”
“Uhh, ghê quá… nhưng mà dù thế thì! Ổng ta vẫn là người xấu!”
“Nhưng ổng giàu mà?”
“Hừm…! Nhưng vẫn kỳ cục lắm. Dù đẹp trai hay giàu cỡ nào đi nữa, mà đối xử như thế thì em cũng không ưa nổi.”
“Cái đó người ta gọi là Hội chứng Stockholm đó” Bom giải thích.
“Hội chứng Stockholm?”
“Nn. Nếu kẻ gây hại thỉnh thoảng thể hiện một chút dịu dàng, thì có những nạn nhân sẽ dần mở lòng rồi đồng cảm với họ.”
Gyeoul chen vào hỏi:
“…Kẻ gây hại là gì?”
“Là người làm chuyện xấu.”
“…Đồng cảm là gì?”
“Là hiểu và chia sẻ cảm xúc với người khác.”
“…À.”
“Ngày xưa, ở Stockholm có vụ cướp ngân hàng. Bọn cướp bắt giữ nhân viên làm con tin suốt mấy ngày. Trong thời gian đó, bọn chúng đôi khi đối xử tử tế, và khi được giải cứu rồi, mấy người đó lại đứng về phía bọn cướp.”
“Ehhng? Thật á?”
“Nn. Họ còn không chịu làm chứng nữa.”
“Uwahh… kỳ cục thật. Loài người là vậy đấy hả…”
Lũ trẻ rơi vào thế giới riêng, mỗi đứa một suy nghĩ.
“Hmm… bọn mình có giống vậy không ta?”
“Nn, nn?”
“Tại vì tụi mình cũng từng bị bắt cóc và nhốt trong phòng 301 mà.”
Bom nói nửa đùa nửa thật, nhưng Kaeul – vẫn đang trong mạch phim – liền lắc đầu với vẻ nghiêm túc.
“Không nhé? Trường hợp của mình không giống đâu.”
“Thật không?”
“Em không giống cái cô ngốc kia…! Em đâu có bị đối xử tệ đâu nên cũng không mắc cái hội chứng gì gì đấy!”
“Vậy thì sao?”
“Vậy thì…? Tại bánh macaron với bánh xúc xích ngon… à không! Ý em là… là em tự đến đây mà, đúng không?”
Ý em là: vì không ai làm gì xấu với em cả, nên không thể gọi là Stockholm gì đó được.
Yeorum cũng lắc đầu.
“Em cũng không mắc cái đó.”
“Sao vậy?”
“Vì em đâu có thích cái thằng đó đến mức đó đâu.”
“Nhưng mà chị bám theo ảnh suốt mà?”
“Hmm. So với loài người khác thì… cũng đỡ hơn chút.”
Ý cô là: không phải hội chứng Stockholm, vì đơn giản là cô không có tình cảm gì đặc biệt với người ta.
“Còn em thì sao?”
“…?”
Gyeoul không thật sự hiểu các unni đang nói về chuyện gì. Nhưng nếu tất cả mọi người đều trả lời là không, chắc đó là câu trả lời đúng rồi.
“…Em cũng nghĩ là không?”
“Thật không?”
Bom khẽ xoa đầu cô bé nhỏ bé–
“Vậy thì chắc chỉ có mình chị thôi…”
Cô thì thầm câu đó như gió thoảng.
Ngay khoảnh khắc ấy, mắt Kaeul mở to tròn xoe.
“Chỉ có mình chị thôi”…?
“Thu dọn đồ đi. Chắc sắp đến giờ ahjussi quay lại rồi.”
Yeorum và Gyeoul dường như chẳng bận tâm lắm đến lời vừa rồi, dựa vào cách cả hai đứng dậy và bắt đầu dọn rác. Nhưng Kaeul thì khác. Dù nghe cùng một câu, cảm giác của cô lại hoàn toàn không giống họ.
Khuôn mặt đỏ bừng như trái cà chua, Kaeul bắt đầu cúi xuống nhặt rác. Đầu óc rối như tơ vò.
Bom-unni chắc chắn không nói điều đó một cách ngẫu nhiên, và nó hẳn có liên hệ gì đó với biểu cảm cô từng thể hiện trước đây. Chắc chắn có liên hệ.
Suốt một tháng nay, kể từ khi ở Peace City trở về, Kaeul đã không ngừng tò mò về điều đó. Bởi lẽ Bom chưa từng lộ ra nét mặt như thế khi ở bên những người khác.
Tuy nhiên, chính nỗi sợ hãi đã ngăn cô thấu hiểu hoàn toàn cảm xúc của Bom. Một Bom-unni lúc nào cũng điềm tĩnh, thẳng thắn như cây thông, sao tự nhiên lại trở nên kỳ lạ như vậy? Nhất định đó phải là một cảm xúc rất mạnh mẽ và dữ dội…!
Thế nên, Kaeul đã chọn cách lảng tránh.
Khả năng đồng cảm sâu sắc (immersion) đặc trưng của tộc Kim long thường hoạt động tự động, nhưng vẫn có thể kiểm soát được nếu giữ vững tâm trí từ trước.
Từ sau chuyến đi, Kaeul đã tránh mặt Yu Jitae, và dạo gần đây, cô mới có thể nhìn anh mà không thấy bối rối.
Thế nhưng, lời Bom vừa thốt ra lại khiến trí tò mò trong cô trỗi dậy lần nữa. Khoảnh khắc nhìn thấy Yu Jitae bước vào nhà, cảm xúc của cô bắt đầu chồng lấn lên cảm xúc của Bom.
Gì thế này. Cảm giác gì thế này…
Dù sao đi nữa, chuyện này không ổn chút nào.
Kaeul quyết định dẹp trí tò mò sang một bên thêm lần nữa. Thứ cảm xúc đó quá nguy hiểm, quá đáng sợ, và cho dù là gì đi nữa… cô không thể dính vào.
Nói cách khác, cô phải tuyệt đối tránh ở một mình với anh.
Tuyệt đối…!
“Hôm nay sẽ có buổi tư vấn với người giám hộ.”
Chết rồi…!
Đó là lời Yu Jitae nói trong bữa ăn.
Mặt Kaeul tái mét. Một buổi tư vấn riêng vào lúc thế này sao? Chỉ mới tưởng tượng thôi cũng đủ khiến cô muốn độn thổ, đến mức chẳng còn biết mùi vị đồ ăn ra sao.
“Sau bữa ăn, lần lượt vào phòng anh.”
“Vâng…”
Sau bữa ăn, đến lượt Bom và Yeorum vào trước. Trong khi ấy, Kaeul như người chết đuối tìm phao, tuyệt vọng nghĩ ra cách thoát thân.
“Yu Kaeul. Vào đi.”
“Uuuu…”
Cuối cùng, chẳng có cách nào hiện ra cả.
Từng giọt mồ hôi lạnh lăn dọc sống lưng cô. Như một chú heo bị lôi vào lò mổ, Kaeul bước vào phòng anh, cố tình để cửa mở hé.
“Được rồi, Kaeul.”
“Dạ, dạ…!”
Cô không dám nhìn thẳng vào mặt anh nên đành cúi xuống, mắt dán chặt vào đôi tay mình.
“Sao vậy?”
“Dạ? Anh nói gì cơ…!?”
“Em thấy không khỏe ở đâu à? Trông em lạ lắm.”
“K, không đâu ạ? Em ổn…”
Yu Jitae nhìn chằm chằm vào cô.
“Dạo này em thế nào?”
“C, cũng bình thường ạ?”
“Có cần gì không?”
“Không ạ. Không cần gì cả…!”
Kaeul lại trở nên kỳ lạ. Yu Jitae nghĩ thầm.
Sau khi về từ chuyến đi, tình trạng của cô có vẻ đã khá lên, vậy mà giờ lại như thế này. Nhịp tim gấp gáp, ánh mắt lảng tránh—mọi thứ đều cho thấy cô đang sợ anh vì lý do nào đó.
“Em thật sự không cần gì à?”
“Dạ…! Không ạ! Cho em về được chưa?”
“Chưa được. Có gì khiến em khó chịu à?”
“Không có…!”
Xem ra là không có thật. Nhưng anh không chắc đó có phải sự thật hay không.
【 Cân bằng nhãn (SS) 】Yu Jitae định nhìn vào mắt cô để kiểm tra lần nữa, cúi người xuống, nhưng Kaeul lại càng cúi gằm xuống, trốn tránh ánh nhìn. Anh bèn đứng dậy, nghiêng người thấp hơn để nhìn rõ mặt cô, nhưng vừa làm vậy, Kaeul lập tức lấy tay che mặt lại, như thể bị hoảng sợ.
“Cho anh xem mặt em chút.”
“A, a… đừng mà…”
Cô ngoan cố, nhất quyết không cho anh thấy mặt. Người giám hộ cảm thấy có chút bực bội, nhưng không nỡ cưỡng ép khi cô phản ứng dữ dội như vậy.
“Được rồi… Anh hiểu rồi. Vậy em có muốn gì không?”
“Ưm, ư…”
“Yu Kaeul?”
“X, xin anh kết thúc buổi tư vấn…”
Anh thật sự không tài nào hiểu nổi.
-------------------------------------------------
Sau khi thoát khỏi phòng Yu Jitae, Kaeul trốn biệt trong phòng mình suốt một thời gian dài. Đến cả gà con cũng bị cô đuổi ra ngoài.
Cô vừa mới suýt chút nữa là tiêu đời rồi…!
Yết hầu của Yu Jitae, đường gân trên cánh tay anh, đôi vai rộng của anh vẫn còn in rõ trong đầu cô. Đến mức cô bắt đầu tưởng tượng, liệu Bom-unni đã nhìn thấy gì khi nhìn anh?
Kaeul vẫn không biết cảm xúc này là gì.
Nhưng có một điều cô biết rất rõ—
Tim mình không bình thường chút nào…
Cô cảm thấy như mình sắp phát điên.
Với đà này, cô có lẽ sẽ cảm thấy không thoải mái ngay cả khi ở trong phòng 301. Thế nên, Kaeul quyết định tránh mặt Yu Jitae thêm lần nữa.
Chính lúc đó, một câu hỏi hiện lên trong đầu cô. Nếu như tất cả những cảm xúc dữ dội này là điều bình thường với Bom-unni…
“Ưm…?”
Vậy sao chị ấy lại có thể đối xử với ahjussi một cách tự nhiên đến vậy?


2 Bình luận