Kidnapped Dragon
Yuzu Chochoske
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 88: Biệt đội bình luận Happy Happy

1 Bình luận - Độ dài: 2,766 từ - Cập nhật:

“Hah.”

Trong căn phòng sâu nhất của mê cung dưới lòng đất, BM bật cười khô khốc.

“Cái gì đây trời...”

Ngồi trước hàng dài máy tính, những người khổng lồ đang gõ bàn phím đều đều. Biểu cảm trên mặt họ yên bình lạ thường, cứ như thể đêm qua mới trúng số độc đắc.

Hiện tại, họ đang lướt qua các trang web và để lại những bình luận tích cực. Không ai khác, đây chính là “Móng vuốt của hiệp hội” – biệt đội đặc nhiệm 30 người đang làm việc đó. Thế thì không thể nào tự nhiên nổi rồi.

Không ngờ lại có ngày mình tận mắt thấy cảnh này…

BM đứng sững người trong lúc một trong các đặc vụ bất chợt hét lên:

“Mì ly một phần!”

“Có liền~”

Lách cách.

Người phục vụ rót nước sôi vào ly mì rồi mang tới. BM cảm thấy cảnh tượng này có gì đó rất quen… như đã từng thấy khi còn bé xíu.

“…Đây là net cà phê hả trời?”

[Dòng bình luận đầy căm ghét nhắm vào một youtuber tương lai. Nhưng tại sao?]

Đó là tiêu đề một bài báo, viết bởi một phóng viên đang cố lý giải cơn bão bình luận độc hại nhắm vào một video bị đăng nhầm. Bên dưới là hàng chục comment hiện lên liên tục.

— Đọc hai dòng đầu rồi lướt xuống luôn, lmao. Nói nhăng nói cuội gì đó, biết gì đâu mà đòi phán.

— Yu Kaeul kiểu gì á, không biết điều mà còn vô duyên nữa lol. Bạn tui đi thử vai, bảo con nhỏ đó chửi Gong Juhee rồi còn nói xấu sau lưng nữa lolol. Bị bắt quả tang mà mặt vẫn tỉnh bơ, kiểu “Ủa tui làm gì sai hả?” Trời đất… thiệt luôn á? Ừ, bạn tui kể mà.

Chỉ một mẩu tin vặt vãnh, nếu lọt vào tầm ngắm của WDT thì cũng bị dội cả trăm bình luận như mưa.

(Số bình luận: 54)

Chỗ này cũng không khác gì.

Sự thù ghét tồn tại chỉ để tạo ra thêm thù ghét. Dù đến cuối đợt điều tra và việc Wei Yan bị lộ là quái vật đã rõ rành rành, đám bình luận kia vẫn trơ trẽn không biến mất.

Thế rồi, trong biển u ám đó, từng dòng comment kỳ lạ bắt đầu xuất hiện.

— Học viên Kaeul là người tốt mà ^^ Nụ cười đáng yêu lắm luôn. Mọi người cùng xem hình Kaeul nào~~ haha nhỏ nhắn, đáng quý lại còn dễ thương nữa chứ.

Cơn bão đi qua, chỉ còn rác rưởi nằm ngổn ngang, vậy mà những cánh hoa lại nhẹ nhàng rơi xuống.

— Cái gì gọi là có giá trị, khi lấy việc dìm người khác xuống để ngoi lên trong một khoảnh khắc? ^^ Một cuộc đời như vậy có thật sự ở “trên” không?? Ôi trời ^^ Lời lẽ đẹp quá đi? Hoh, chúc bạn một ngày tốt lành nhé.

— Đừng phí năng lượng cơ bắp quý giá vào mấy lời tiêu cực hohoho~~~

Không hiểu vì sao, mà hoa… rơi quá chừng.

(Số bình luận: 884)

“…Cái gì vậy trời?”

Tác giả bài báo dụi mắt. Hàng trăm comment trôi qua trong vòng chưa tới năm phút.

Bọn họ đang càn quét khắp nơi để thả lời khen à?

Dù kỳ quặc, nhưng khi lặng lẽ đọc qua những dòng bình luận, BM bỗng cảm thấy lòng nhẹ nhõm. Thế giới này… vẫn còn đáng sống.

Hoàn thành nhiệm vụ, biệt đội lại chuyển sang trang web kế tiếp, và kế tiếp nữa – chiến dịch “bình luận tích cực” kỳ lạ cứ thế lan rộng.

Những bài báo cũ kỹ, video cũ hay mấy bài post đã chẳng ai ngó ngàng, giờ đây tràn ngập những lời động viên dành cho Kaeul.

Dạng "chiến dịch bình luận" thế này vốn không hiếm. Và cũng giống như việc công chúng từng chẳng mấy quan tâm đến màn phá rối ban đầu của WDT, truyền thông hay dư luận cũng chẳng để tâm.

Tuy nhiên, có một nhóm không thể làm ngơ: WDT.

— Ê bọn này là ai vậy? Tự nhiên trong cộng đồng của Yu Kaeul xuất hiện mấy đứa kỳ quái?

— Mấy ông vô coi thử đi. Đây, link nè.

“Cộng đồng Yu Kaeul” từng bùng nổ trong lễ nhập học, giờ đã nguội lạnh. Nhưng chính vì vụ clip bị đăng nhầm, nó trở thành mục tiêu số một của đám WDT.

Bị oanh tạc bởi vô vàn bình luận độc hại và các bài viết công kích, admin cộng đồng đã gần như buông xuôi, đang tính đóng hẳn trang web.

— Cố lên Kaeul ^^~

— Học viên Kaeul đáng quý lắm,,,~~~ huhu tui không biết rõ về em ấy, nhưng tui biết em là một người hiền lành và tử tế.

— Mong là em đừng để trong lòng nha, hy vọng mọi chuyện sau này sẽ suôn sẻ với em ^^ không hiểu sao, mỗi lần nhìn hình Kaeul là tui cứ muốn khóc…

Thế nhưng giờ đây, một cơn bão lời khen đang tràn tới – hàng trăm bình luận được thả liên tiếp chỉ trong vài phút.

Dĩ nhiên, đám WDT không phải kiểu người ngồi yên nhìn cảnh đó.

— Yu Kaeul đần độn.

— Hết ai để bênh hả? Tụi bây bị quái vật ăn luôn đi cho rồi~

Lý trí và logic không còn quan trọng. Họ đến đây vì là fan Wei Yan, nhưng nếu lộ mặt thật, chỉ chuốc lấy gạch đá. Thế nên bọn họ giấu hết điểm yếu, chỉ trút ra sự giận dữ.

— Lol tao mới nhổ nước miếng vô tấm hình Yu Kaeul rồi xé nát nó kekek. Tức không? Lol. Xé ra thành bột luôn.

Không có hình gì cả. Chẳng xé gì cả. Chỉ là một comment hằn học nhằm chọc tức.

Ngay sau đó, một bình luận mới hiện lên:

— Theo tui biết, hình học viên Yu Kaeul chỉ có duy nhất một tấm công khai trong lễ nhập học, vào ngày em ấy rạng rỡ nhất. Ghen tỵ ghê, bạn lại có thể nắm giữ khoảnh khắc đẹp nhất đó, dù chỉ là trong giây lát. “?Đ*t mẹ, tao nhổ nước miếng rồi xé nó cơ mà!?” Chúng ta sống trong hiện tại, và để hiện tại trôi qua thành quá khứ. Muốn giữ lại một khoảnh khắc vĩnh viễn, người ta thường chọn lưu lại bằng hình ảnh. Có thể sẽ có người nói bạn là kẻ xấu, nhưng tui tin rằng cảm xúc tiêu cực của bạn cũng chỉ là thoáng qua. Một ngày nào đó khi vẻ đẹp của bạn nở rộ, xin hãy gọi tui. Tui sẽ chụp lại khoảnh khắc đó và lưu giữ nó mãi mãi.

“Không, cái gì quái quỷ thế này…”

Một thành viên WDT đang đọc trong góc phòng, co giật ngón tay.

“Cái người này… bị điên à?”

Cô ta chửi, nhưng lời lẽ vang vọng trong vô vọng. Kỳ lạ thay, cơn giận trong lòng cô như tan biến. Rồi cô ta đọc lại comment đó thêm một lần nữa.

“…”

Trong một bài post khác, có ảnh một con búp bê màu vàng bị xé toạc bằng dao – loại hình quen thuộc trong các bài nguyền rủa Yu Kaeul. Bên cạnh là ảnh một gã cơ bắp cuồn cuộn cùng lời nhắn:

— Yu Kaeul, thấy tay tao không? Tao sẽ đến nhà mày, xé xác bằng dao…

Gã này, vừa muốn chửi rủa Kaeul, vừa khoe thân thể với mấy thành viên nữ trong WDT. Nhưng rồi, một bình luận hiện lên:

— Nhìn cánh tay thì tui nghĩ là bạn cần tập thêm một chút ^^. Dù sao Học viên Kaeul cũng là siêu nhân hàng đầu ở Lair. Trước tiên, vai bạn là vấn đề lớn nhất. Tui khuyên nên thêm bài military press và overhead dumbbell press vào routine… (v.v.)

“Cái đm gì thế này? Gã này cũng điên luôn rồi à?”

— Mày là ai vậy? “Tao tập SBD 1500 đấy lol. Chọc tao à kekek.?Eguguh” ~~ Có điều sức mạnh bạn có vẻ chưa tương xứng với khối lượng cơ bắp lắm…? Còn bạn thì sao? Mấy đứa như thế toàn chém gió lolol.? Tui tập khoảng SBD 6250… haha, vẫn thấy còn thiếu. Xin lỗi nếu làm bạn khó chịu,,~~~

*Chú thích: SBD là tập Squad, Bench Press và Deadlift

— 6250???? Xạo l** gì vậy trời lol. Làm như ranker siêu nhân địa phương ấy. Đưa bằng chứng coi!

Bằng chứng?

Joshua – một đặc vụ da đen thuộc đội đặc nhiệm 30 người – chột dạ.

“Haizz, biết vậy đừng có nói… Đừng có nói mới phải…”

“Sao thế, Joshua?”

“Nhìn nè. Họ đòi tui chứng minh sức tập tạ.”

“Ối, phải chứng minh à? Cái đó thì… hahaha…”

“Đúng không? Cũng không ghê gớm lắm nên ngại ghê… haha…”

Cao 2m4, vai rộng 94cm, nặng 269kg, Joshua có thành tích SBD là 6250.

Joshua cười gượng, bật camera thiết bị cá nhân lên. Đúng lúc đó, đội trưởng Bell Baryon hét lớn:

“Ê Joshua! Biết rõ không được để lộ hình xăm, mặt và viên tinh thể khổng lồ mà đúng không?”

“Biết mà boss. Tôi chỉ quay mỗi khúc tay thôi!”

Cánh tay như quái thú chuyển động, nâng thanh tạ to như xe hơi lên – và hạ xuống – dễ như trở bàn tay.

Sau khi được đội trưởng duyệt, Joshua mới up đoạn clip lên diễn đàn.

Năm phút sau, một lời xin lỗi đã được đăng tải.

— Tôi là người đã cư xử cực kỳ khiếm nhã. Thành thật xin lỗi mọi người. Tôi sẽ xóa hết những lời lẽ bôi nhọ mình từng đăng và bắt đầu tập luyện theo đúng lịch trình bạn đưa ra. Một lần nữa, tôi xin lỗi sâu sắc…

Cứ thế, Biệt đội bình luận Happy Happy lang thang khắp các diễn đàn, vùi lấp những lời lẽ bẩn thỉu tận sâu dưới cùng, đồng thời rải lên đó những dòng cổ vũ tươi sáng dành cho Kaeul, những lời khuyên luyện tập bổ ích và các bình luận tích cực khiến ai đọc cũng cảm thấy vui vẻ.

Những thành viên WDT từng rất tích cực phát ngôn dần mất đi nhuệ khí khi truyền thông phanh phui thêm các hành vi đê hèn khác của Wei Yan.

— Chúc mọi điều tốt lành đến với Học viên Kaeul quý báu của chúng ta ^^

— Yêu Yu Kaeul nhiều lắm~~!!

— Hôm nay cũng cùng nhau tập thể dục nhé, nhìn ảnh Học viên Kaeul là có động lực hohohoho~~~

Sau cơn giông, vô số cánh hoa tiếp tục nở chồng lên nhau không ngừng.

-----------------------------------------

Anh nhắm mắt lại và có thể nhớ rõ ràng những gì đã xảy ra khi đó.

Lần lặp thứ tư.

Ca sĩ nhạc pop hàng đầu thời đại, không ai tranh cãi, nữ thần của bảng xếp hạng Billboard với 24 ca khúc từng giữ vị trí số một, người được Tổ chức thẩm định nhạc Pop Quốc tế tôn vinh là ca sĩ vĩ đại nhất mọi thời đại — Baby Yellow.

Khi có tin đồn cô ấy từng cố tự tử, Yu Jitae đã giấu thân phận và trở thành vệ sĩ cho cô. Bởi anh đã nhận ra — chính Kim long là kẻ đã mang đến tận thế trong lần lặp thứ nhất và thứ ba.

Giữ mối quan hệ giữa một vệ sĩ hàng đầu và một ngôi sao mà không vượt qua giới hạn, Yu Jitae đã ở bên Kaeul mỗi ngày, lặng lẽ bảo vệ cô.

Trên tầng cao nhất của một khách sạn sang trọng, khi Baby Yellow đang nằm trong bồn tắm, dùng dao sắc cứa cổ tay mình —

Một linh cảm chẳng lành vụt qua, Yu Jitae phá cửa xông vào.

Kim long đang khóc, âm thầm nức nở.

Trong chiếc bồn nhuộm đỏ máu, Kim long vẫn khóc, mái tóc vàng óng ả nhất quyết không nhuốm sắc đỏ. Trong khoảnh khắc, tất cả như một giấc mơ xa rời hiện thực.

Vội vã, Yu Jitae kéo cô ra và cố gắng cầm máu. Trong lúc đó, cơn giận bùng lên tận đỉnh đầu khiến anh hét lớn:

“Vì sao em làm thế này? Mới khi nãy ta còn cười đùa với nhau cơ mà… tại sao…!”

Đến lần lặp thứ ba, anh còn chẳng đủ tư cách đến gần một con rồng. Nên anh chưa từng biết — rằng đã có một nguyên nhân đằng sau sự thay đổi của Kim long.

Rồng luôn giấu cảm xúc.

Là chủng tộc Kim long, chúng có xu hướng thấu cảm rất sâu sắc, nhưng điều đó lại kéo chúng vào một vũng lầy cảm xúc. Chúng sẽ tiếp tục chôn giấu mọi thứ, lần này qua lần khác. Quá non nớt và mong manh, chúng không biết cách bộc lộ phần tâm hồn bị tổn thương, và cũng vì thế, bóng tối bên trong sẽ dần mục ruỗng, sụp đổ.

Có lẽ cũng vì vậy, cô thường phát tác thành những hành vi tự hủy không thể kiểm soát.

Tại sao anh lại bỏ qua những dấu hiệu đó?

… Và giờ thì đây là kết quả.

Việc cứa cổ tay chỉ là hành động mang tính tượng trưng. Trái tim rồng đang chậm rãi dừng lại, trong khi Yu Jitae cố gắng hết sức để thuyết phục cô. Khi đó, anh vẫn chưa hiểu vì sao cô lại như thế, hay mọi chuyện bắt đầu từ đâu.

Kim long cắt ngang lời kẻ hồi quy bằng một giọng thản nhiên.

“Thấy chưa, anh cũng nghĩ em là vấn đề đúng không? Mọi người đều nói vậy, nên em đã nghĩ thử, và thấy họ nói đúng. Sự tồn tại của em chính là vấn đề. Giá mà biết mình tệ hại thế này, thì em đã không để ai yêu thương mình ngay từ đầu.”

Nghe thế, Yu Jitae cuối cùng cũng hiểu ra — vấn đề nằm ở chỗ khởi đầu.

Tất cả mọi chuyện này, lẽ ra không nên xảy ra ngay từ đầu. Dần dần, tiếng tim đập thưa thớt trôi xa khỏi tai anh.

“Nhưng anh cũng đâu khá hơn. Nếu định thuyết phục một đứa rắc rối như em…”

Cô vừa khóc, vừa nhăn mặt.

“… Thì ít ra cũng phải mang theo thứ gì đó ngọt ngào chứ.”

Và rồi, trái tim cô ngừng đập.

-----------------------------------------

Dù sao đi nữa, tất cả giờ cũng là quá khứ.

Anh từng nghĩ nhốt họ lại là cách giải quyết, nhưng vấn đề lại nảy sinh ở lần lặp thứ năm và thứ sáu. Dù sao, những điều đó… cũng đã qua rồi.

“Huung? Sao vậy? Sao, sao thế?”

Yu Jitae, người vừa đang lặng thinh trong suy nghĩ, chợt quay về với thực tại. Anh vừa gọi Kaeul ra ngoài ban công.

“Sao lại đưa cái này cho em?”

Thấy viên kẹo trong tay Yu Jitae, mắt Kaeul tròn xoe. Là một cây kẹo mút pha hai màu xanh và hồng.

“…Ăn đi.”

“Quà tặng hả? Đẹp thế này làm sao mà ăn nổi cơ chứ!”

Croppp, nhai nhai nhai!

Dù nói vậy, miệng cô lại thành thật.

Cắn một miếng, cô bật cười “hihi” vì vị ngọt. Trong lúc đó, Yu Jitae chậm rãi kể lại những gì đã xảy ra trong ba ngày qua. Kaeul tuy có bất ngờ, nhưng vẫn bình tĩnh gật đầu.

“Kaeul. Nếu trong lòng có chuyện gì, dù là gì, dù cảm xúc đó ra sao… cứ nói ra.”

“Vâng.”

“Nhất định phải nói với anh đấy, nhớ không?”

“Vâng vâng.”

Anh đặt tay lên đầu cô khi cô vẫn còn đang mút kẹo. Mái tóc vàng óng, không hề vấy máu, nhẹ nhàng cọ vào tay anh.

“Anh sẽ luôn ở bên em.”

Nghe được tiếng tim đập vang lên trong lồng ngực, Yu Jitae mới có thể thở phào.

Dù những lần lặp trước đã trôi qua, anh biết mình không được phép lặp lại sai lầm nữa — bắt đầu từ khoảnh khắc này.

Chính lúc ấy, Kaeul lẩm bẩm trong lúc nhai kẹo:

“Hồi đó, chắc Bom-unni cũng cảm thấy như thế này nhỉ…”

Hả?

“Hửm? Không có gì đâu~!”

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận