Kidnapped Dragon
Yuzu Chochoske
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 195: Nhiệm vụ quan trọng

4 Bình luận - Độ dài: 3,209 từ - Cập nhật:

“…”

Phân thân số 2.

Yu Jitae thuở thiếu niên, khoảng mười lăm tuổi, đang lặng lẽ nhìn về phía chân trời xa thẳm.

Cậu hiện đang ở trong một hầm ngục biệt lập mang tên [Rừng phương Nam Boreal].

Hầm ngục biệt lập là loại hầm ngục “bán đóng”, nơi lũ quái vật hoàn toàn không thể thoát ra ngoài. Chính vì vậy, nơi này thường bị người ta ngó lơ, và Rừng Boreal phương Nam cũng chưa từng được xếp hạng.

Tuy nhiên, nếu thực sự được định danh, khu rừng sâu rậm và rộng lớn khổng lồ này chắc chắn phải đạt cấp SS+ trở lên—có thể sánh ngang với những hầm ngục nguy hiểm nhất từng được ghi nhận trên Trái Đất.

Rừng Boreal phương Nam như một tòa tháp khổng lồ cắm sâu xuống lòng đất. Mỗi tầng chứa đựng những môi trường quái dị khác nhau, và tầng thấp nhất sâu đến tận hơn ba trăm tầng.

Trong suốt hai tháng qua, Yu Jitae trẻ tuổi này đã phải lang thang khắp khu rừng có quy mô ngang cả lục địa châu Á, dù trong đầu đã có bản đồ do chính Yu Jitae truyền lại.

Cậu đã giết hàng ngàn con quái vật, lạc đường không biết bao nhiêu lần.

Và cuối cùng, giờ đây cậu đã đặt chân đến tầng thứ 290 dưới lòng đất.

Cậu đã đến khu rừng của Phù thủy.

“Ngươi đến nơi rồi chứ?”

Một thông điệp vang vọng trong tâm trí, đến từ phân thân số 1.

“À, vâng. Em vừa đến nơi.”

Phân thân 2 cúi gập người thành góc vuông khi trả lời tiền bối, dù chẳng có ai ở đó để nhìn thấy.

“Cô ấy thực sự là một phù thủy mạnh đến thế sao?”

Vừa chăm chú nhìn về phía xa—nơi một bông tulip khổng lồ hiện rõ bất chấp khoảng cách—cậu vừa mở lời.

Đó chính là nơi ở của phù thủy.

“Phải.”

Yu Jitae là kẻ hồi quy.

Từng có thời, anh là một kiếm sĩ siêu phàm. Có lúc là chỉ huy quân đội, rồi sau này lại trở thành kỹ sư tạo Chimera. Thế nhưng, xuyên suốt vô số vòng luân hồi đó, anh gần như không dành chút thời gian nào cho ma thuật.

Đơn giản vì anh không có tài năng.

“Cô ta là người duy nhất có thể can thiệp vào tọa độ không gian của khe nứt.”

“Nghe đã thấy khủng khiếp rồi…”

“Dù sao thì, cô ta từng là Chúa tể của Trái Đất mà.”

[Chúa tể.]

Một thực thể duy nhất được phép tồn tại trong một thế giới chịu sự chi phối của Thiên mệnh, kẻ nhận được phước lành từ quy luật Thiên đạo.

Ở Ma giới, đó là Đại Công Tước Quỷ. Còn ở Trái Đất, phù thủy từng là tồn tại đó.

“Ngươi vẫn nhớ thông tin chủ nhân truyền lại chứ?”

“Vâng. Tất nhiên rồi.”

Tham lam và dễ đoán.

Một người phụ nữ đã sống đơn độc quá lâu đến mức cô độc, đang khao khát một ai đó để trò chuyện.

Và…

“…Ưm, em hỏi một chút được không?”

“Không. Giờ ta cũng phải đi gặp người khác rồi.”

“Vâng, chúc may mắn.”

Phân thân 2 cúi người trước khoảng không vô hình.

Ngay khi dòng liên lạc trong tâm trí bị cắt đứt, phân thân 2 bắt đầu di chuyển. Khi men theo lối xuống của khu rừng dày đặc, một mùi hôi kỳ lạ lùa vào mũi—giống như mùi xác chết phân hủy. Phân thân 2 nhanh chóng nhận ra mùi đó đang âm thầm bốc lên từ đáy vực.

Tiến đến gần vách đá, cậu dừng lại và cúi nhìn xuống.

“…”

Bên dưới là những thứ trông như xác ướp từng là người. Hàng chục thi thể dường như đã bị vắt kiệt sinh khí bởi thứ gì đó. Quan sát kỹ hơn, cậu nhận ra tất cả đều là nam giới.

Nhớ lại ký ức mà Yu Jitae đã truyền cho, phân thân 2 bất giác rùng mình.

Cảm giác bất an càng tăng lên gấp bội.

“À… sunbae…”

Phân thân 2 cố gắng liên lạc với phân thân số 1, nhưng không có hồi âm.

“Sunbae. Tình hình này hơi nghiêm trọng rồi đấy.”

Dù vậy, vẫn không có ai đáp lời. Cậu cũng chẳng thể cứ gọi Yu Jitae chỉ vì chuyện này. Ít nhất là… thường thì sẽ không.

“Sunbae, chỗ này kinh dị quá rồi. Nếu chị không trả lời, em sẽ buộc phải báo chủ nhân đấy.”

“Ngươi muốn chết à?”

“Xin lỗi… Vậy em hỏi một câu thôi được không?”

Một tiếng thở dài vọng lên trong đầu.

“‘Hiến thân’… là có ý gì vậy ạ?”

“Cái gì cơ?”

“Trong ký ức em nhận được… cái đó trông… cực kỳ…”

“Ở sâu trong nhà của phù thủy sẽ có một phòng ngủ.”

“À, vâng.”

“Đừng có mà bước vào đó.”

“Vâng, em biết rồi.”

“Và tuyệt đối tránh tiếp xúc thân thể với phù thủy.”

“Gì cơ? À, vâng ạ…”

Cuộc đối thoại kết thúc tại đó.

Cao một mét tám, vai rộng, thân hình cơ bắp. Dù mới mười lăm tuổi, Yu Jitae trẻ tuổi này có ngoại hình già dặn hơn hẳn bạn cùng lứa. Thế nhưng, trái với vẻ ngoài, cậu cực kỳ ngờ nghệch với mấy chuyện “ấy”.

Vì chỉ những ký ức quan trọng mới được truyền lại, nên những kiến thức “không cần thiết” kiểu đó đều bị loại bỏ.

Thân thể… thì liên quan gì đến phòng ngủ chứ?

Trong những ký ức cậu nhận được từ Yu Jitae có chứa những âm thanh và cử chỉ kỳ quặc vô cùng.

“Haa…”

Thở ra một hơi, phân thân 2 lấy lại bình tĩnh rồi bước vào bên trong kiến trúc khổng lồ qua kẽ hở giữa những cánh hoa tulip.

Những cánh hoa bắt đầu hé mở, để lộ ra một cung điện lộng lẫy.

Dù hành lang trước mắt rất cao và rộng, bên trong lại hoàn toàn vắng bóng người, chỉ có những đồ trang trí lấp lánh—tạo nên một bầu không khí kỳ ảo đầy bất thực.

Không lâu sau, không gian phía trước phân thân 2 rung lên, rồi hiện ra bốn “vệ sĩ” đang bảo hộ cho tòa nhà.

Là những chiến binh giáp xám to lớn với bộ giáp kín từ đầu đến chân—những bộ Living Armour mang theo khí tức tà ma nặng nề.

Đôi mắt đỏ rực của những Death Knight lóe sáng.

“Tôi đến để gặp Phù thủy Valentine” Phân thân 2 nói.

“Chúng ta đã đợi cậu. Mời vào.”

Dẹp bỏ bất an, phân thân 2 đẩy cánh cửa vàng giữa hai Death Knight và bước vào.

Bên trong, trên ngai vàng tựa như một đóa hoa đang nở rộ, một người phụ nữ đang ngồi uy nghi.

Thứ đập vào mắt cậu trước tiên là bầu ngực khổng lồ, to đến mức khó lòng tưởng tượng là của con người. Phân thân 2 lập tức nhận ra điều đó là thất lễ và vội nâng ánh mắt lên.

Khoác trên người chiếc váy đỏ thẫm, điểm xuyết trang sức vàng rực rỡ, cùng một đôi mắt đượm vẻ u uất nhưng sắc sảo.

Khắp gian phòng ngập tràn một thứ mùi ngai ngái và ẩm thấp, giống như chuồng thú sau khi các loài giao phối. Phân thân 2 cảm thấy rất khó chịu, nhưng cố gắng không để lộ ra mặt.

Và rồi, một giọng nói như pha lê vỡ vang lên.

“Hoan nghênh.”

Phân thân 2 ngước nhìn nàng.

Pháp sư đã nắm giữ ngôi vị phù thủy số một thế giới suốt từ thời Tân Kỷ nguyên. Từng là người đứng đầu Hiệp hội, là kẻ từng ngồi ở đỉnh cao.

Phù thủy, [Berry Valentine], cất tiếng bằng chất giọng lẳng lơ.

“Cậu bé đáng yêu của ta.”

-----------------------------------------

Antonio Jefferson đang sống trong địa ngục.

Tất cả bắt đầu từ khi người anh em chí cốt của hắn—Shadow Human Ohn Sung-o—biến mất.

Kể từ ngày đó, Jefferson dốc toàn lực để tìm kiếm. Thậm chí hắn còn xin nghỉ phép để tự mình điều tra. Bình thường, thời gian này lẽ ra hắn sẽ dành cho thú vui sưu tầm kỳ quái của mình, nhưng giờ thì tất cả đã bị gác lại.

Thế nhưng, dù tìm bao lâu, vẫn chẳng thấy tung tích.

Jefferson buộc phải nhờ người khác—chính là em gái ruột của hắn, người cũng quen biết Ohn Sung-o đã lâu.

Cô em gái ấy cũng là một World Ranker trong top vài trăm. Với kinh nghiệm săn lùng người lâu năm, Jefferson tin chắc rằng ít nhất cô cũng có thể lần ra một vài dấu vết của Ohn Sung-o.

Cùng lúc đó, Hiệp hội cũng bắt đầu hành động.

Ngoài Jefferson, họ cũng cử người đi tìm với tốc độ khẩn trương hơn hẳn.

Trưởng nhóm tác chiến bí mật nơi Ohn Sung-o từng thuộc về—Abyss Human Atvache—đã trực tiếp xuất quân, mang theo pháp khí cấp 3, WOTA-13 (Bộ giáp tàng hình toàn diện), và từng bước lần ra các manh mối.

Vậy mà… sáng nay, cả hai cũng đã biến mất.

“…”

Người anh mà hắn luôn tin tưởng và quý trọng suốt bao năm. Người em gái đã bật khóc trong lễ đính hôn chỉ mới tuần trước. Và giờ, không chỉ các nhân sự cốt lõi của Hiệp hội biến mất, mà một cổ vật trọng yếu cũng không còn tăm tích.

Là cánh tay phải của Chủ tịch Hiệp hội—là người anh thân thiết của một đồng nghiệp lâu năm, và cũng là anh trai ruột của một cô em gái—Jefferson hoàn toàn tuyệt vọng từ tận đáy lòng.

Vấn đề là: phía Hiệp hội vẫn chưa hay biết hắn chính là trung tâm của vụ việc này. Hắn rất muốn đích thân quay về để báo cáo, nhưng hiện tại hắn chẳng biết chút gì về kẻ địch cả. Nói cách khác, dù có khai báo thì cũng vô nghĩa.

Ngồi phịch xuống ghế, người đàn ông hút liền một gói thuốc, rồi đưa tay lên trán.

Drop—

Một chiếc máy bay giấy bay đến, khẽ chạm vào chân hắn.

Mở ra, bên trong là tên một thành phố, một quán cà phê, và thời gian gặp mặt. Là tin nhắn từ “kẻ đó”.

Dù đã vào tuổi xế chiều, Jefferson vẫn chưa kết hôn và đang sống cùng gia đình. Khi trở về nhà, hắn thấy mẹ mình đang ôm tấm ảnh của em gái mà nức nở, than khóc vì con gái bỗng dưng biệt tăm.

Không nhìn mẹ, đẩy cô hầu gái sang một bên, hắn bước vào phòng thay đồ và lấy ra một bộ tuxedo.

Đó là bộ vest đầu tiên hắn từng mua khi mới vào Hiệp hội. Và khi hắn vòng món cổ vật hình cà vạt—thứ vốn được tạo ra với mục đích tự sát—vào cổ mình,

Người đàn ông nát rượu từng quen gây chuyện mỗi cuối tuần—cái lão già bê tha đó—đã không còn tồn tại.

Trước gương, kẻ đang chỉnh lại cổ áo là một chiến binh thực thụ—người đã vươn đến vị trí cánh tay phải của Chủ tịch bằng chính thực lực của mình.

--------------------------------

Antonio Jefferson.

Có hai lý do khiến “chủ nhân” của phân thân 1—Yu Jitae—đang tìm kiếm người lính thảm hại và đã phế bỏ này.

Bị ép phải sống cuộc đời như một con chó canh gác cho Chủ tịch, thế nhưng hắn lại sở hữu một tài năng chiến thuật vượt xa tưởng tượng.

Trong các vòng lặp trước đó, khi cuộc Đại Chiến lần thứ hai diễn ra, chính Jefferson là người đã tuyển chọn nhân lực đúng lúc, đúng nơi, và dẫn dắt các cuộc chiến khu vực chống lại quái vật và ma tộc đến thắng lợi.

Thành tựu lớn nhất khiến người ta phải nhắc tới tên hắn, là việc tiêu diệt được một con quỷ cấp đại thảm họa (Catastrophe-ranked Demon) chỉ với bảy Ranker. Một chiến tích quá sức phi thường, bởi lẽ ngay cả khi tập hợp cả chục Ranker, việc hạ sát một con quỷ cấp đó cũng chưa từng có gì là chắc chắn.

Việc này đã xảy ra trong tất cả các vòng lặp. Ngay cả trong ký ức của Yu Jitae, nó vẫn là sự kiện gây sửng sốt. Đặc biệt là ở vòng lặp gần nhất—vòng thứ sáu—nó còn được ghi chép vào lịch sử với tên gọi:

Chiến dịch [Blue Sunday]

Vậy nên, khi lần đầu phân thân 1 gặp Antonio Jefferson, nó đã không giấu được sự thất vọng.

Người đàn ông trước mặt thật thảm hại. Liệu một lão già bạc nhược như thế có thể trở thành thiên tài chiến thuật, dù cho có cho hắn bao nhiêu thời gian? Một nỗi hoài nghi nảy sinh trong lòng nó.

Thế nhưng...

“Ta là Antonio Jefferson. Cánh tay phải của Chủ tịch.”

Người đàn ông xuất hiện ở quán cà phê khi ấy lại có gì đó khác biệt. Ánh mắt điềm tĩnh và trầm sâu, giọng nói khàn hơn nhưng ẩn chứa quyết tâm mãnh liệt.

“Chừng nào các người bày ra nhiều trò như vậy chỉ để triệu ta đến đây, thì chắc chắn cũng chẳng phải chuyện tầm thường.”

Giọng nói mang sắc thái chủ động dẫn dắt cuộc đàm phán. Từng lời cất ra đều vững vàng, đủ trọng lượng để định hướng cục diện.

“Xin mời nói rõ mục đích. Các người muốn gì?”

“Thái độ của hắn cho thấy hình như vẫn chưa hiểu tình hình.”

“Không. Ta nắm rõ rồi. Và thái độ của ta cũng chẳng có vấn đề gì cả.”

“Ngươi có biết đây là nơi nào không?”

“Không. Nhưng tệ nhất thì cũng chỉ là đoạn đầu đài. Ta đã chuẩn bị tâm lý để chết khi bước chân đến đây. Vì thế đã giết chết con người của mình từ trước rồi. Nếu mạng sống không còn giá trị, thì ngươi có dọa giết cũng vô dụng tại bàn đàm phán này.”

Một tinh thần quật cường. Không hề chùn bước trước hoàn cảnh hay vị thế. Phân thân 1 hơi thay đổi cách nhìn về người đàn ông đó.

“Ta không hiểu vì sao một nhân vật lão làng lại làm chuyện này. Nhưng chắc không phải vì tiền hay vì người. Điều các người cần... là vị trí – địa vị của ta. Ta đoán thứ các người muốn, là sự hỗ trợ về mặt chính trị.”

“Oi.”

Dẫu có thay đổi nhận định, điều đó không đồng nghĩa với việc tha thứ.

Chỉ trong khoảnh khắc, một luồng sát khí kinh người toát ra từ phân thân 1.

“Đừng có mà lên mặt.”

Jefferson mở to mắt.

Một áp lực khủng khiếp, vượt xa cả Chủ tịch Hiệp hội, vượt xa cả đội trưởng đội cảm tử cuối cùng của Hiệp hội—BM, và vượt cả siêu nhân gần như thần thánh Oscar Brzenk—như một khối nặng vô hình đè nát lấy thân thể hắn

Trong tình huống ngộp thở đến mức tưởng như đang chìm sâu 100 mét dưới đáy đại dương, Jefferson vẫn đứng thẳng lưng, nhìn chằm chằm vào phân thân 1.

“Ta sẽ nói thẳng. Trong vài năm tới, thế giới này sẽ xuất hiện hàng loạt vết nứt lớn. Ít nhất cũng vài trăm cái sẽ mở cùng lúc. Nguy cơ là cực cao. Ước lượng sơ bộ: sẽ có ít nhất ba hầm ngục cấp SSS+.”

“…!”

“Và ta đang cố ngăn chặn điều đó.”

SSS+ Rank. Trong lịch sử nhân loại, chỉ duy nhất một lần người ta từng ghi nhận một hầm ngục cấp ấy mở ra. Toàn bộ hậu quả và sự kiện xoay quanh nó, được gọi chung là Đại Chiến.

Trên gương mặt Jefferson, nửa là nghi hoặc, nửa là bối rối.

Không quan tâm đến điều đó, phân thân 1 tiếp tục.

“Một khối ma lực bẩn thỉu khổng lồ đang tiến về Trái Đất. Nó đã bắt đầu đồng hóa với chiều không gian này, và sẽ ngày càng có nhiều siêu nhân cảm nhận được.”

“…”

“Nhưng lúc đó thì quá muộn rồi. Sau cuộc chiến, đám lãnh đạo Hiệp hội đã trở nên tự mãn. Giờ là lúc cần cải cách.”

“…Rồi sao nữa?”

“Ta có thể chiếm lấy thể xác người khác và điều khiển. Khả năng của ta là chiếm hữu (possession)—một điều bị Hiệp hội xem là cấm kỵ. Nhưng ta sẽ không giết ngươi để chiếm xác. Nếu có hai thân thể, thì tại sao không có hai cái đầu chỉ huy? Nếu ngươi và ta có thể trở thành ‘bằng hữu’, ta sẽ nói rõ chi tiết sau.”

Lúc đó, một cảm xúc khác hiện lên trên gương mặt Jefferson. Là sự khó chịu.

“Nếu các người thật sự biết rõ tình hình nghiêm trọng như vậy… thì tại sao lại giết ba Ranker siêu nhân?”

Điều thú vị là, hắn không hỏi bằng nỗi đau của người mất gia đình. Mà là câu hỏi từ góc nhìn một người lính, đang đánh giá thiệt hại về mặt binh lực.

Phân thân 1 hất cằm, ra hiệu.

Khi Jefferson quay lại, đôi mắt hắn mở to sững sờ.

Cách đó hai bàn, Ohn Sung-o, em gái hắn, và Atvache—những người mà hắn tưởng đã chết—đang lặng lẽ nhìn hắn.

Có vẻ kẻ trước mặt đã che giấu hoàn toàn sự hiện diện của họ bằng một lớp điều khiển ma lực vô cùng tinh vi.

Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Họ đã bàn trước với nhau?

Khi thấy em gái giơ tay vẫy và mỉm cười, đầu hắn bỗng lạnh toát.

“…”

Hắn quay mặt đi, tay đè lên trán, từ từ cất tiếng.

“Ta đoán là các người có lý do khi tìm đến ta thay vì Hiệp hội… Vậy... các người cũng có một ‘ông chủ’?”

“Hỏi thế để làm gì?”

“Ta muốn biết ông ta định làm gì. Bức tranh lớn mà ông ta đang vẽ ra. Xin hãy để ta gặp ông ấy một lần…”

Trên thực tế, Yu Jitae từng dặn rằng nếu Jefferson hỏi, thì hãy đưa hắn tới.

Đây sẽ là điểm khởi đầu cho một kế hoạch trọng đại: Một kế hoạch lật đổ toàn bộ Hiệp hội, đào tận gốc rễ mục nát, chặt bỏ những chiếc lá khô đang hút cạn nước và ánh sáng.

Vì vậy, phân thân 1 truyền ý chí về thân chủ thật sự.

“Chủ nhân. Jefferson mong được gặp ngài. Bây giờ có tiện không ạ?”

“Không. Ta đang bận.”

Một câu trả lời ngoài dự đoán. Giữa lúc chuyện nghiêm trọng như vậy mà lại “bận”? Rốt cuộc anh đang làm gì?

“Ta đang làm phòng cho Gyeoul.”

Phân thân 1 gật đầu. Quả thật... việc đó cũng quan trọng không kém.

“Bây giờ không tiện... Ta sẽ báo thời gian sau. Hẹn gặp lại.”

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

phân thân 1 sắp bị hiếp
Xem thêm
2 chứ ph 1 đâu og
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời
Tới lúc diễn biến cao trào rồi, hóng quá 😭😭
Xem thêm