• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Webnovel

Chương 59: Chẳng phải người thép sao (3)

0 Bình luận - Độ dài: 3,697 từ - Cập nhật:

Tự dưng, tôi nhớ lại hồi còn bắt con Minotaur.

Khi ấy, cũng có thông báo cảnh báo hiện lên y chang.

Vẫn là hai dòng chữ 『WARNING!』 đó.

Cả việc có biến số xảy ra trong kịch bản lẫn việc sức mạnh của Ma vương can thiệp, tất cả đều giống nhau.

Khác biệt duy nhất có lẽ là, lần trước ít ra còn có đồng đội, còn lần này tôi chỉ có một mình.

Đương nhiên độ khó cũng cao hơn hẳn so với lần trước... nhưng nói chung vẫn chấp nhận được.

BÙM!

Tôi kích hoạt Ký ức thống khổ.

Vô số thứ trước mặt tôi bị xé nát tan tành. Gần một nửa số quái vật đã biến mất.

Quả nhiên kỹ năng này vẫn là đỉnh nhất. Dù điều kiện sử dụng vô cùng khắc nghiệt, nhưng một khi đã đáp ứng được, thì không có kỹ năng nào mang lại hiệu quả cao bằng nó.

「Đáng ngạc nhiên thật.」

Có lẽ tên đó cũng bất ngờ, ba con mắt của hắn mở trừng trừng.

Tuy nhiên, hắn không hề tỏ ra hoảng loạn. Chắc do bản tính vốn đã như vậy, hắn ta vẫn giữ vẻ bình tĩnh từ đầu đến cuối.

Sau khi tiêu diệt được một nửa số quái vật trước mắt, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy được phía sau chúng. Loáng thoáng thấy vô số quái vật đang ùn ùn kéo vào từ lối vào của hệ thống cống ngầm.

Quả nhiên là đang được bổ sung.

Điều này khiến tôi thoáng rợn gáy, nhưng đến lúc này thì cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Dù sao thì con đường tiến đến chỗ hắn đã được dọn sạch rồi mà.

Tôi kích hoạt các loại buff lên người, bao gồm cả Gia tốc huyết lưu. Sau đó, tôi lao thẳng về phía hắn và vung kiếm.

PHỰT!

Máu đỏ tươi bắn tung tóe lên không trung.

Tôi muốn kết liễu hắn chỉ bằng một nhát kiếm này, nhưng quả nhiên, hắn không phải là đối thủ dễ xơi.

「Tuyệt, vời thật...」

Kìa, kìa, nhìn xem. Bị thương đến mức lộ cả xương sườn mà vẫn bình tĩnh như thế. Đúng là một thằng khốn kiếp lì lợm!

「Nếu đã vậy...! Bản thân ta cũng đành dốc hết sức mình thôi!!」

Bị trọng thương, tên đó bắt đầu dùng đến chiêu cuối.

Lễ Cung dưỡng được bắt đầu.

Vật hiến tế là một phần cơ thể bị thương của chính hắn, cùng với vài xác chết mà tôi chưa kịp xử lý.

Những mảnh thịt vụn văng khắp nơi bắt đầu tụ lại một chỗ, rồi dần dần hợp nhất.

Thứ được tạo ra là một... Golem xác chết, trông còn tả tơi hơn cả một đống giẻ rách.

GÀO Ò Ó O!!!

Hắn gầm lên một tiếng, ma lực đen kịt bao trùm khắp nơi.

Tôi bật cười khẩy.

「Ha, giờ lại là Necromancer à?」

Đúng là Hắc pháp sư có khác, đủ trò đủ mánh đều biết dùng.

Đầu óc tôi đau nhức. Hơi thở dồn dập. Chắc do dùng ma lực quá nhiều mà cảm giác kiệt sức ập đến, nhưng việc tôi cần làm vẫn không thay đổi.

Tôi nâng kiếm lên.

*

.

.

.

.

[Đang sử dụng 『Ký ức thống khổ』!]

[Đang sử dụng 『Huyết lực hoán đổi』!]

[WARNING!]

[Thể lực của bạn đã đạt đến giới hạn!]

[Kỹ năng 『Bất khuất』 được kích hoạt!]

[Cấp độ kỹ năng 『Ký ức thống khổ』 đã tăng lên!]

[Cấp độ kỹ năng 『Huyết lực hoán đổi』 đã tăng lên!]

[Đang sử dụng 『Hấp thụ huyết khí』!]

.

.

.

[WARNING!]

[Các lời nguyền đang đè nén cơ thể bạn!]

[Đang sử dụng 『Ký ức thống khổ』!]

[Cấp độ kỹ năng 『Bất khuất』 đã tăng lên!]

.

.

.

[Chúc mừng!]

[Cấp độ đã tăng lên!]

[Cấp độ kỹ năng 『Khống chế ma lực』 đã tăng lên!]

[Cấp độ kỹ năng 『Kiếm thuật Bright』 đã tăng lên!]

[Cấp độ kỹ năng 『Đa tác』 đã tăng lên!]

[Cấp độ kỹ năng 『Thao túng huyết lưu』 đã tăng lên!]

.

.

.

「Hộc, hộc, khụ, hộc...!」

Đã bao lâu rồi? Tôi đã chống chịu được bao lâu? Đã vung kiếm bao nhiêu lần?

Xác chết chất đống dưới đất. Mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mũi. Xung quanh đây, ngoài tôi ra, không còn bất kỳ sinh vật sống nào.

Phổi đau như muốn xé toạc, tay chân run lẩy bẩy.

Vừa nãy, khi Olek chết thì các lời nguyền cũng được giải trừ, nhưng sự mệt mỏi tích tụ trong tinh thần đã đạt đến mức không thể đùa được.

Thật sự, đây là trận chiến khó khăn nhất từ trước đến nay.

Nếu xét riêng về cảm giác kiệt sức, thì nó gần như tương đương 0.7 cấp Trùng vương.

May mắn thay là tôi chưa phải dùng đến 『Quyền năng hy sinh』.

Trận chiến mệt mỏi kết thúc, toàn thân tôi rã rời.

Tuy nhiên, tôi vẫn chưa thể nằm xuống. Ít nhất, tôi cần phải lên trên và báo cáo tình hình dưới cống ngầm.

Vì vậy, tôi đành kéo lê thân thể nặng trĩu ngàn cân quay trở lại con đường đã đi qua.

Khi ra khỏi cống ngầm, tôi thấy mọi người tuy hơi hỗn loạn nhưng may mắn là không có thiệt hại đáng kể nào.

May mắn là tường thành vẫn chưa bị chọc thủng.

Tôi lại cẩn thận đi đến tường thành, thấy các binh lính đang nghỉ ngơi. Có vẻ bên đó cũng đã kết thúc trận chiến. Không có thương binh nổi bật nào, chỉ có xác quái vật chất đống bên ngoài tường thành.

Lúc này, tôi thở phào nhẹ nhõm.

May mắn là dù không có tôi, họ vẫn đủ sức ngăn chặn lũ quái vật.

Sau một hồi nhìn quanh, cuối cùng tôi cũng tìm thấy các thành viên trong tổ đội của mình.

Đến lúc này, tôi không thể không cảm thấy hưng phấn.

Tôi muốn đến khoe khoang một chút.

Tôi, chỉ một mình tôi, đã ngăn chặn số lượng quái vật nhiều như cả bức tường thành. Hơn nữa, tôi còn giết chết Hắc pháp sư cấp cao Olek, kẻ đã đe dọa nhân loại suốt hàng trăm năm.

Tôi đã không bao giờ khuất phục trước cái lưỡi xảo trá của hắn, đã mấy lần níu giữ tâm trí tưởng chừng như vỡ tan.

Tôi đã thoát ra khỏi vũng lầy máu me, và bằng thân mình này, đã ngăn chặn một tai họa có thể hủy diệt cả một thành phố.

Tuy nhiên, tuy nhiên, một mặt khác.

Nó quá sức khó khăn. Da thịt tôi bị đâm xuyên không biết bao nhiêu lần, não bộ bị đè nén suốt cả ngày. Trong khi đó, phổi đau như muốn xé toạc, khiến tôi muốn quỵ gối không biết bao nhiêu lần.

Nhưng, dù vậy, tôi vẫn chiến thắng...

Ít nhất. Ít nhất lần này, tôi muốn được nghỉ ngơi một chút bên cạnh họ.

Nhưng, quả nhiên, mọi khi vẫn vậy.

「Ngươi cũng là quân đoàn Ma vương đúng không?」

Cứ như thể tôi không xứng đáng với điều đó.

Thứ tôi nhận được cuối cùng chỉ là những lời lẽ đầy nghi ngờ.

「Không, hay là ngươi đang chuẩn bị quay lại quân đoàn Ma vương.」

Mỗi khi như vậy, tôi lại thấm thía đến tận xương tủy.

Đúng vậy. Cuối cùng, ngày tôi được đền đáp sẽ không bao giờ đến.

*

-Con đường ngươi đi sẽ không có vinh quang.

-Cũng sẽ không có danh dự.

-Hãy nhớ lấy. Dù ngươi có lập được thành tích mà không ai có thể làm được, thứ còn lại cho ngươi chỉ là hư vô. Ngươi sẽ sống cả đời trong sự cô độc lạnh lẽo như giá băng.

Tại sao giọng nói của tên Olek khốn kiếp đó lại đột nhiên vang lên trong đầu tôi?

Tôi cứ nghĩ mình đã chuẩn bị tinh thần rồi, nhưng suy nghĩ suông và trải nghiệm thực tế lại là hai chuyện hoàn toàn khác.

Sau khi chém giết hàng trăm kẻ địch, cứu một thành phố rồi trở về, những lời tôi nhận được chỉ là mấy câu vớ vẩn này.

「Giờ thì hãy thừa nhận bản chất thật của mình đi, tên phản bội này.」

Lily trợn trừng mắt, buộc tội tôi. Trong mắt cô ấy ánh lên một sự tin chắc kỳ lạ.

「Giờ thì tôi biết hết rồi. Âm mưu của anh là gì.」

Đương nhiên, tôi không thể hiểu được sự tin chắc đó.

Vì vậy, tôi hỏi cô ấy với giọng trầm xuống.

「...Rốt cuộc là dựa vào suy đoán gì mà cô lại nói ra những lời như vậy?」

「Anh thực ra muốn vị trí Tứ đại thiên vương của quân đoàn Ma vương. Hoặc là một chức vụ cao hơn thế. Có phải không?」

Cô ấy tiếp lời như một thám tử đang say mê trò chơi tìm kiếm tội phạm.

Hóa ra, tôi là một trong số những kẻ ác thuộc quân đoàn Ma vương. Tuy có thực lực, nhưng chưa đủ để nhắm tới vị trí Tứ đại thiên vương. Tuy nhiên, tôi lại tràn đầy tham vọng quyền lực.

Chính vì vậy mà tôi đã lợi dụng các thành viên trong tổ đội. Nếu vị trí Tứ đại thiên vương đã đủ người. Thì cứ giảm bớt đi là xong. Tiện thể học hỏi chút năng lực của bọn chúng nữa.

Khi vị trí Tứ đại thiên vương giảm bớt, lúc đó tôi sẽ lại đầu quân cho Ma vương. Vốn dĩ đã có công trạng làm gián điệp trong tổ đội anh hùng. Địa vị của tôi sẽ tăng vọt ngay lập tức.

Một giả thuyết lỏng lẻo và hoàn toàn vô lý, nhưng... nó đủ để ghép nối vài bằng chứng lại với nhau.

「Ngay từ đầu đã thấy lạ rồi. Cái không khí đáng ngờ đó, và vẻ không hề bài xích Hắc ma pháp. Rồi cả việc anh biết rõ về quân đoàn Ma vương một cách bất thường nữa... Thực ra anh đã từng ở Ma giới rồi đúng không? Lại còn là một chức vụ khá cao nữa chứ.」

Con người không chỉ ghét bỏ người khác khi có lý do.

Ngược lại, đôi khi họ còn tạo ra lý do để ghét bỏ.

「Lý do anh học côn trùng thuật cũng vì chuyện đó đúng không. Để sau này khi quay lại có thể chiếm được vị trí cao hơn.」

Ánh mắt cô ấy sắc lạnh. Chẳng lẽ khi tôi rơi từ tường thành xuống, cô ấy đã liên tục suy diễn như vậy sao... Không, có khi cô ấy đã suy diễn như vậy từ trước rồi cũng nên.

「Ngay từ đầu, tại sao anh lại biến mất trong trận chiến này? Có khi nào anh đi gặp gỡ quân đoàn Ma vương không? Vừa nãy Olek xuất hiện là anh nhận ra ngay mà? Biết đâu hai người đã quen nhau từ rất lâu rồi.」

Tôi cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh. Lily cùng với Adele và Camilla đang nhìn tôi đầy chất vấn. Tuyệt đối không phải là phản ứng tốt đẹp gì.

Yulise đang chữa trị cho bệnh nhân gần đó, cảm nhận được không khí không lành ở đây nên ánh mắt cô ấy cũng hướng về phía này.

Đương nhiên, tất cả đều là những lời nói nhảm nhí vô căn cứ.

Nếu muốn phản bác thì tôi có thể làm bao nhiêu tùy thích. Tôi có thừa lý lẽ để phủ nhận, dù họ có tin hay không.

Nhưng lần này.

「...Hay là, chúng ta thử giả định theo cách này đi.」

Không hiểu sao tôi lại không muốn làm vậy. Uất ức chất chứa cuộn trào trong cổ họng. Dù đã cố gắng kìm nén, nhưng một chút vẫn không thể tránh khỏi việc trào ra.

「Thực ra tôi vốn là một trong Tứ đại thiên vương, rồi vì một lý do nào đó mà bị trục xuất. Sau đó, vì cảm thấy ghen tị, tôi đã lợi dụng các người để giành lại vị trí Tứ đại thiên vương đó.」

「Hoặc cũng có thể, tôi chỉ là một gián điệp đơn thuần. Được Ma vương bí mật nuôi dưỡng. Ngài ấy không hài lòng với tổ đội anh hùng nên đã gài tôi vào như một chất độc để gây ra thiệt hại lớn hơn.」

「Hoặc nếu không, thì tôi chính là Ma vương. Vì cuộc chiến với loài người quá nhàm chán nên tôi chỉ muốn chơi trò anh hùng thôi.」

Hoặc nếu không, hoặc nếu không, hoặc nếu không.

Vô số giả định hoang đường tuôn ra. Đó là những lời ghép nối hợp lý mà bất kỳ ai cũng có thể tạo ra.

Sau khi tuôn ra một tràng, tôi gầm gừ với cô ấy.

「Một câu văn được tạo ra không có nghĩa là tất cả đều là lời nói của con người. Và có miệng không có nghĩa là muốn nói gì thì nói.」

「Cái gì?」

Vẻ mặt cô ấy trở nên cau có. Đây là kết quả tôi đã dự đoán.

「Vậy là bây giờ... anh nói lời của tôi là lời nói nhảm nhí sao?」

「Cô hiểu đúng rồi đấy.」

Tôi gật đầu.

Sau đó thì... đơn giản thôi.

Chúng tôi đã cãi nhau. Đã lâu lắm rồi.

Những lời lẽ gay gắt bay tứ phía, những lời mắng mỏ vang lên. Tôi không ngừng tuôn ra những uất ức chất chứa trong lòng.

Hơn là những lời phản bác logic, có nhiều hơn những lời chỉ trích thẳng thừng, và từng lời đó ghim sâu vào một góc nào đó trong tâm trí tôi.

Điều này chắc chắn cũng sẽ trở thành một trong những con bọ cánh cứng gặm nhấm thân cây cổ thụ vào một ngày nào đó.

Trong lúc chúng tôi cãi vã dữ dội, Thánh nữ đã can thiệp để hòa giải.

「Dừng lại đi!」

BỐP!

Lily bị bàn tay của cô ấy đẩy lùi. Cô ấy cũng biết dùng lòng bàn tay để can thiệp vào cuộc cãi vã.

Không khí đang nóng bừng bỗng trở nên tĩnh lặng như bị dội gáo nước lạnh.

「...Có vẻ cả hai đều quá kích động rồi. Trước tiên, hãy bình tĩnh lại đã...」

Sau đó thì tôi không biết rõ nữa.

Tôi muốn ở một mình. Vì vậy, tôi vội vã rời đi.

Không khí lướt qua da thịt tôi lạnh lẽo đến tột cùng.

*

Khi tôi chợt tỉnh táo lại, nơi tôi đến là một con hẻm phía sau.

Không có người, cũng không có chuyện người sẽ đến.

Mặc dù có nhược điểm là sàn nhà hơi bẩn, nhưng đối với tôi, người muốn ở trong một không gian u ám, đây lại là nơi hoàn hảo.

-Đúng là một người sắt. Về nhiều mặt.

Chợt, một trong những lời của tên đó hiện lên trong đầu tôi.

Lúc đó đầu tôi đau quá nên không để ý, nhưng tôi nhớ rằng trong giọng nói đó có sự kính phục và ngưỡng mộ dành cho tôi.

Thế nhưng tôi không thể đồng cảm với lời nói của hắn.

Rốt cuộc người sắt là gì?

Nó có nghĩa là người nhân hậu, sáng suốt hoặc người kiên cường.

Người có tinh thần kiên cường, không lay chuyển trước bất kỳ điều gì. Người có thân thể và tinh thần như thép, chúng ta thường gọi đó là người sắt. Chắc hắn cũng nói về vế sau.

Nhưng tôi chỉ là một người bình thường.

Mặc dù có chút bi kịch, nhưng tôi đã tốt nghiệp trường học, đã đi nghĩa vụ quân sự, có một căn phòng trọ và một sở thích nhỏ nhoi là chơi game. Đó chính là tôi.

Tôi không có gì đặc biệt xuất sắc hơn người khác.

Tôi nghĩ mình cũng có chút kiên trì, nhưng điều đó cũng không vượt trội hơn người khác. Nếu không thì tôi đã vào Đại học Seoul rồi.

Một người như tôi giờ đây đang gánh vác cả thế giới trên đôi vai. Nặng nề đến mức tôi đã nhiều lần muốn gục ngã.

Tôi luôn hối hận về những lựa chọn của mình, và cũng đã than vãn rất nhiều.

Tôi luôn dao động, luôn sợ hãi. Điều đáng buồn nhất là không có một ai thực sự nâng đỡ đôi vai nặng trĩu của tôi.

Vậy mà làm sao có thể gọi tôi là người sắt được?

Ngay lúc này đây, tôi cảm thấy như sắp sụp đổ rồi.

「Hộc, hộc... Anh ở đây sao,」

「......?」

Cứ thế, tôi chìm đắm trong suy nghĩ một hồi lâu. Chợt ngẩng đầu lên, tôi thấy Thánh nữ đã tìm đến con hẻm từ lúc nào không hay. Chắc cô ấy đã chạy, nên hai má ửng hồng.

Cô ấy thở phào nhẹ nhõm một lát rồi nói với tôi.

「Tôi xin lỗi. Lily con bé tính khí dễ kích động. Tôi sẽ nói chuyện nghiêm túc với nó sau. Giờ thì, anh đứng dậy đã...」

「Về đi.」

Nhưng lời từ miệng tôi thốt ra lại là lời từ chối.

「Dạ?」

「Hãy nói thật đi. Âm mưu của cô là gì? Tại sao cô cứ muốn tiếp cận tôi như vậy? Thật khó chịu.」

Những lời lẽ sắc lạnh bật ra.

「Dù sao thì tôi cũng biết các người ghét tôi. Đằng nào thì cũng đã cãi nhau một trận rồi, nhân cơ hội này nói hết lòng mình ra cũng...」

「Dừng lại.」

Nhưng những lời đó bị cô ấy chặn lại khi cô ấy bất ngờ tiến đến. Cứ như muốn bịt miệng tôi, cô ấy mạnh mẽ ôm chầm lấy tôi.

Cảm giác ấm áp cùng với hơi ấm cơ thể cô ấy đã xua đi cơn gió lạnh của đêm khuya. Tôi bàng hoàng đến mức không nói nên lời.

Thoáng nhìn qua, khuôn mặt cô ấy nhăn nhó đến đáng thương. Khóe mắt cô ấy hình như cũng ươn ướt.

"Thôi đi. Xin anh đừng tự làm tổn thương mình bằng lời nói nữa mà."

"..."

"Em xin lỗi. Lẽ ra em nên để ý anh kỹ hơn. Em đã nói sẽ làm chiếc ô che mưa cho anh cơ mà..."

Bàn tay cô ấy đang đặt trên lưng tôi run rẩy. Ít nhất, nếu cảm giác của tôi lúc này là đúng... thì cô ấy đang buồn.

Điều đó có thể xảy ra sao? Ít nhất thì lời nguyền của tôi sẽ khiến điều đó là bất khả thi.

"Anh nói muốn biết ý đồ thật sự của em đúng không? Đơn giản thôi. Em chỉ mong anh hùng-nim có thể hạnh phúc hơn một chút. Thật lòng đó. Dù bây giờ anh có nghi ngờ em đến mức nào đi chăng nữa, em sẽ chứng minh bằng hành động. Cho nên bây giờ... anh cứ dựa vào em có được không?"

Nói dối.

Chắc chắn là nói dối. Ít nhất thì đối với tôi, chẳng có cái gọi là thiện ý vô cớ. Những lời nói ấm áp của cô ấy chắc chắn cũng ẩn chứa một con dao găm sắc bén nào đó.

Vậy nên, đẩy cô ấy ra mới là đúng...

Nhưng hình như lúc này, tôi không thể làm thế.

"...Mệt mỏi quá."

Tôi vòng tay ôm chặt lấy cô ấy.

Cánh tay tôi cũng run rẩy không kém gì cô ấy.

"Tôi cứ nghĩ mình đã cố gắng hết sức rồi. Kẻ thù thì không dứt, mà chẳng có ai hiểu cho tôi cả."

Trời lạnh cóng.

Chắc vì lạnh mà mũi tôi cũng tê buốt.

Chắc vì gió thổi mà trước mắt tôi cũng mờ mịt cả.

"Cứu thế giới mẹ kiếp... sao mà khó khăn đến thế này chứ..."

Cứ thế, tôi ôm cô ấy và đứng yên một hồi lâu.

Trong con hẻm tối im ắng như tờ, thỉnh thoảng chỉ vang vọng tiếng nấc nghẹn.

*

...Sau khi trút hết mọi cảm xúc, đúng là nhẹ nhõm hơn thật.

Nhưng cuối cùng, cái theo sau chỉ là cảm giác xấu hổ và những rắc rối cần giải quyết.

Sau khi kết thúc cái... ừm, nói chung là chuyện đó ở con hẻm, cô ấy nói với tôi:

"Vậy thì... chúng ta về thôi?"

"Ơ... ừm, vâng."

Mắt tôi hơi sưng lên.

Tôi chẳng muốn giải thích lý do làm gì. Ngại chết đi được.

Tôi gãi má một cách ngượng nghịng rồi gật đầu.

Suốt đoạn đường quay lại chỗ nhóm, một sự im lặng khó xử bao trùm. Chắc cô ấy cũng ngượng không kém, nên không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.

"..."

"..."

Thật lòng mà nói, tôi ngượng muốn chết. Thế nhưng, tôi lại chẳng phải loại mặt dày có thể thản nhiên mở lời sau khi vừa "làm chuyện đó".

Đành phải chuyển sự chú ý sang thứ khác.

Điểm tệ nhất khi lập nhóm là gì? Đó là dù có cãi nhau thì lần sau vẫn phải gặp mặt.

Và nếu đã phải đi cùng nhau, thì kiểu gì cũng phải giải tỏa cái bầu không khí khó chịu này.

Nghĩ đến đó thôi đã thấy đau đầu rồi.

Con ranh Lily bé tí tẹo kia không biết sẽ lại làm loạn thế nào. Liệu cơn giận của nó đã vơi đi chút nào chưa? Hay là, ngay từ đầu có nói chuyện được với nó không nữa?

Cứ nghĩ đến mấy chuyện này là tôi lại đau đầu.

Thế nhưng... ngoài dự đoán, những chuyện tôi lo lắng lại không xảy ra.

Khi quay lại phía tường thành, cảnh tượng tôi nhìn thấy là:

"Hức hức hức... em xin lỗi mà..."

Con ranh Lily đang khóc lóc thảm hại.

"...Ơ, ơ?"

Và đôi mắt Yulris đang đảo điên không ngừng bên cạnh.

'Ủa?'

Chuyện gì thế này?

Rốt cuộc là sao chứ?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận