• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Webnovel

Chương 4: Những người phụ nữ

0 Bình luận - Độ dài: 2,565 từ - Cập nhật:

Nơi nào có ánh sáng, nơi đó ắt có bóng tối. Ngay cả một đô thành lộng lẫy đến mấy của đế chế, hễ cứ lãng vãng vào những con hẻm sau lưng, người ta sẽ khó tránh khỏi sự hiện diện của những góc khuất.

Đó là những kẻ bị đuổi khỏi quảng trường vì nhếch nhác, bẩn thỉu; là những thường dân khốn khó không còn đường nào khác ngoài lang thang trên phố. Hay thậm chí là đám côn đồ khốn nạn đã phạm phải những tội ác thật sự.

Và nơi những kẻ như vậy tụ tập thường là những con hẻm tăm tối nằm ở rìa thành. Bởi lẽ, lực lượng tuần tra hiếm khi bén mảng tới những nơi này, khiến chúng trở thành chốn lý tưởng để những bóng ma ẩn mình.

Và thật không may, nơi tôi đang đứng lại chính là vùng ngoại ô, nhờ vậy mà tôi đụng độ phải một lũ lưu manh vặt.

「Này anh bạn, điếc à? Bảo nộp phí đi đường cơ mà? Anh không biết phí đi đường là gì sao?」

『Hừm…』

tôi thầm thở dài trong lòng.

Đã chẳng có việc gì thuận lợi, giờ lại còn gặp phải rắc rối này.

「Được rồi, trước hết đưa cái áo choàng của anh đây. Ít nhất cũng phải nhìn mặt chứ.」

Trước mắt, tôi kết luận rằng không thể giải quyết bằng lời nói.

Cứ nhìn cái cách chúng vừa nói chuyện phí đi đường vừa tiến lại gần, rõ ràng là muốn dồn ép tôi để vơ vét càng nhiều càng tốt.

Vả lại, ngay từ đầu tôi đã chẳng có tiền. Bởi cái hệ thống chết tiệt đó chỉ cho tôi một khoản tiền cỏn con như cứt chuột. Thậm chí số tiền đó tôi đã tiêu hết vào tiền bia ngay ngày đầu tiên rồi… Mà có phải tôi uống đâu. Đồ khốn nạn!

Lý do tôi ở trong con hẻm này cũng vì thế. Vì không có tiền nên tôi không thể vào trung tâm thành phố.

Dù sao đi nữa, vì những lý do đó, tôi không có lấy một xu để đưa cho bọn chúng.

Vậy thì chỉ có một câu trả lời duy nhất.

『Chế ngự chúng.』

Phán đoán nhanh như chớp, hành động cũng không hề chậm trễ. tôi lập tức vung cây gậy gỗ giấu trong áo choàng ra.

『「Kỹ năng ‘Vung gậy’ được kích hoạt!」』

Một cây gậy gỗ to và chắc chắn mà tôi tìm thấy khi lang thang bên ngoài thành phố. Gậy gỗ khá tốt. Nó miễn phí, lại gần như không gây sát thương chết người nên tôi có thể thoải mái vung vẩy.

「Á á á!」

「Ư…!」

Xoẹt xoẹt!

Hai tên lưu manh dính đòn “Vung gậy” của tôi rên rỉ. Một tên bị đánh thẳng vào mặt đến chảy máu mũi.

Mặc dù có nguy cơ thất bại nhiệm vụ, nhưng cấp độ của tôi hiện tại là 24, chắc chắn cao hơn người thường. Nếu cố gắng thêm chút nữa, tôi thậm chí còn có thể giành được tước hiệu hiệp sĩ.

Mấy tên lưu manh vặt chắc chắn còn ăn không đủ no như thế này, tôi có thể giải quyết chúng dễ dàng.

『Đầu tiên là một tên đã bị hạ gục.』

Bốp!

tôi đánh thêm một đòn nữa, khiến tên còn lại cũng chảy máu mũi.

Hai tên đã bị xử lý, giờ chỉ còn lại hai tên. Tên to con kia trông có vẻ lì đòn, tạm thời bỏ qua. tôi nhắm thẳng vào tên lưu manh trông hèn hạ đứng cạnh hắn.

Tôi thấy tên đó trợn mắt, chắc hẳn đang hoảng sợ. Tôi vung cây gậy trong tay từ trên xuống dưới và…

Cạch.

…Nó bị chặn lại?

『Ơ?』

Gì thế này? Từ khi nào? Rõ ràng đòn tấn công vừa rồi nhanh và chính xác mà?

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Vô tình liếc nhìn sang, Tôi thấy tên to con đã chụp lấy vũ khí của Tôi bằng một tay. Hắn ta đã chặn được đòn “Vung gậy” của Tôi với tốc độ phản ứng cực kỳ nhanh nhạy.

「…Thú vị đấy.」

Hắn ta cau mày, lẩm bẩm như vậy. Rồi trước khi Tôi kịp phản ứng, chân hắn ta đã bay tới và đạp thẳng vào bụng Tôi.

「Khụ khụ?!」

Cơn đau nhói buốt cùng với luồng khí từ miệng Tôi bật ra. Cơ thể Tôi như bay lên một chút, hoàn toàn không cảm nhận được cảm giác bàn chân chạm đất.

「Anh bạn có vẻ đã từng đánh nhau ở đâu đó rồi nhỉ.」

Cơn đau dữ dội ở bụng vẫn còn, nhưng sự bối rối trong đầu còn lớn hơn. Làm sao vậy? Chẳng phải chúng chỉ là mấy tên lưu manh vặt vơ vẩn ngoài đường thôi sao?

Vậy mà tốc độ phản ứng vừa rồi là gì, và uy lực của cú đá đó là gì chứ?

Nhưng những suy nghĩ đó cũng chỉ kéo dài trong chớp mắt. Bởi tên đó lại tung ra một đòn tấn công khác.

Rầm!

Cú đấm khổng lồ của hắn bay tới, giáng mạnh vào mặt Tôi.

Lần này Tôi thậm chí còn không kịp rên rỉ. Chỉ có nỗi đau tột cùng khiến tinh thần Tôi mê man.

「Tao đã nói rồi mà, địt mẹ. Đây là địa bàn của tao.」

Rầm! Rầm!

Những cú đấm liên tiếp giáng vào người Tôi. Tôi cố gắng thoát ra nhưng hắn ta nắm lấy cổ áo nên không thể dễ dàng chạy thoát.

Chết tiệt… Hắn không phải là một tên lưu manh vặt đơn thuần. Bây giờ nhìn lại, hắn ta chắc chắn là một tên tội phạm đã gây án ở đâu đó trong thành phố rồi trốn về đây. Nếu không thì không thể giải thích được sức mạnh này.

Địt mẹ, xui xẻo đúng là đeo bám dai dẳng!

Cứ thế, sau một hồi bị đánh, Tôi bị ném xuống đất. Đau quá. Rất đau.

Tinh thần Tôi mơ hồ vì đau đớn. Cứ như có ai đó liên tục dùng búa đập vào đầu Tôi vậy.

Qua đôi mắt sưng húp, Tôi thấy vệt máu đặc quánh của mình chảy dài trên nền đất.

Trong lúc đó, tên lưu manh 4 có vẻ đã hồi phục, vừa giữ chặt mũi đang chảy máu vừa mở miệng nói.

「Khụ khụ…! Cái thằng chó má này…! Đại ca! Chúng ta làm gì với nó đây?」

「Lột sạch những gì lột được, rồi chôn nó bên ngoài thành. Cứ giữ nó sống, lỡ nó mách với lính canh thì chúng ta lại phiền phức.」

「Vâng!」

Tên lưu manh 4 dõng dạc đáp lời rồi bắt đầu tiến lại gần. Qua tầm nhìn mờ ảo, con dao găm nhỏ trong tay phải của hắn lọt vào mắt Tôi.

Địt mẹ thật… Cơn đau đang cảm nhận, tình cảnh hiện tại, tất cả đều đáng ghét vãi lồn. Rõ ràng là hướng dẫn tân thủ còn chưa bắt đầu, vậy mà Tôi sắp chết dưới tay một tên phản diện hạng ba trước cả khi nó diễn ra.

Nếu chết ở đây, Tôi sẽ ra sao? Liệu Tôi có thể đăng xuất về căn phòng bán hầm ở thế giới thực không? Hay Tôi sẽ chết một cách không ai hay biết ở đây?

Miễn là khả năng thứ hai tồn tại, Tôi không thể ngồi yên.

「……」

Tôi phải làm gì đó, nhưng có lẽ vì bị đánh vào đầu quá nhiều nên đầu óc không thể suy nghĩ thông suốt. Trong lúc đó, con dao găm của hắn ta càng lúc càng tiến gần về phía động mạch cảnh của ta…

『Chết tiệt, mình thật sự sẽ chết ở đây sao…』

Đó là lúc những suy nghĩ như vậy bắt đầu hiện lên trong đầu Tôi.

「─Yuliss! Ban phước!」

「Vâng!」

Từ đâu đó trong con hẻm, hai giọng nữ vang lên. Cùng lúc đó, một tia sáng bạc lướt qua trên đầu Tôi.

Xoẹt!

Như xé toạc con hẻm tối tăm, một thanh kiếm sắc lạnh chém vào ngực tên lưu manh 4.

Cùng với vòi máu bắn tung tóe giữa không trung, Tôi thấy một người phụ nữ tóc xanh che chắn trước mặt mình. Khoảnh khắc đó, Tôi không thể không ngạc nhiên.

「…Hả?」

Camilla de Duke Bright.

Nữ chính của trò chơi này, người đảm nhiệm vị trí tiền tuyến trong nhóm anh hùng. Cô ấy, người còn 4 ngày nữa là lên đường chinh phạt Ma Giới, lại đang đứng trước mặt Tôi.

Không chỉ vậy.

「Camilla, cúi đầu xuống.」

「Đã rõ.」

Ngay sau đó, một quả cầu lửa khổng lồ và một mũi tên bay qua đầu cô ấy. Những đòn tấn công đó lần lượt đánh trúng tên lưu manh 2, 3 và tên to con.

「Gào thét!」

Tiếng la hét của tên lưu manh 2, 3 bị quả cầu lửa nuốt chửng vang lên. Tôi giật mình, vẫn nằm nguyên trạng và quay đầu ra sau.

Ở đó, có pháp sư và đạo tặc của nhóm anh hùng đang đứng.

Lily Spencer Beatrice và.

Adele.

Một cô gái tóc đỏ và một người phụ nữ tóc xanh bạc đang đứng đó, trừng mắt nhìn kẻ thù. Cả hai đều là thành viên của nhóm anh hùng.

「Khụ! Mấy con điên nào thế này!」

「Ngươi là đại ca khu vực này phải không? Ngoan ngoãn chịu trói đi. Ta sẽ đích thân dẫn ngươi đến đội tuần tra.」

Khi họ xuất hiện, tình hình nhanh chóng kết thúc. Tên to con vẫn cố gắng chống cự bằng cách dùng một tay chặn mũi tên. Nhưng dù sao đi nữa, hắn cũng chỉ là một tên tội phạm trong hẻm. Hắn ta nhanh chóng bị chế ngự bởi các thành viên của nhóm anh hùng.

「…Phù, xong rồi. Cứ thế này mà đưa chúng đi thôi.」

Cứ thế, những tên lưu manh bị chém và gãy xương, đành phải ngoan ngoãn bị trói lại và nằm rạp trên đất. Những kẻ đã đẩy Tôi đến bờ vực của cái chết, hóa ra chỉ có thế mà thôi.

Chuyện này lại được giải quyết dễ dàng đến vậy sao… Trong lúc Tôi còn đang ngẩn ngơ nhìn chằm chằm, một người tiến lại gần Tôi.

「Anh có sao không?」

Yuliss von Yugracia.

Thành viên của nhóm anh hùng, và là Thánh Nữ duy nhất được Nữ Thần lựa chọn trên mảnh đất này. Cô ấy, với mái tóc vàng óng ả bay lượn lộng lẫy, đang mỉm cười hiền hậu nhìn Tôi.

Cô ấy vẫn y hệt như những gì Tôi thường thấy trong game. Mặc dù là một Thánh Nữ đôi khi có phần mờ ám, nhưng cô ấy luôn mỉm cười tử tế với những người yếu thế và sẵn lòng giúp đỡ.

「Ôi trời… Anh bị thương rồi. Đợi một chút nhé. Tôi sẽ chữa trị cho anh ngay.」

Ngay sau đó, cô ấy tiến lại gần Tôi và bắt đầu truyền Thánh lực vào người Tôi. Một luồng khí vàng rực rỡ từ trên không trung bay xuống rồi hấp thụ vào cơ thể Tôi. Cơn đau ở bụng và mặt dần dần biến mất.

Máu đặc quánh trên đầu Tôi ngừng chảy, và vết bầm tím dần biến mất, lúc đó việc chữa trị của cô ấy mới kết thúc.

「Phù… Xong rồi. Về cơ bản thì đã chữa trị xong. Vết sưng vẫn còn một chút, nhưng chắc đến tối sẽ khỏi hẳn thôi.」

Tôi không nói một lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào cô ấy.

Trong suốt thời gian đó, Tôi không thể có bất kỳ phản ứng nào. Không phải vì Tôi ngạc nhiên khi thấy các thành viên nhóm anh hùng trước khi hoàn thành nhiệm vụ, hay vì Tôi thấy lạ khi nhìn thấy họ ngoài đời thực mà trước đây chỉ thấy trên màn hình.

Không phải vì những lý do đó.

「……」

Chỉ đơn giản là Tôi cảm thấy thật thảm hại.

Cái hình ảnh Tôi bị đánh tơi bời đến gần chết bởi một tên phản diện hạng ba. Và hình ảnh họ dễ dàng xử lý những kẻ đó rồi đưa tay giúp đỡ Tôi.

Sự đối lập đó quá rõ ràng, khiến Tôi cảm thấy xấu hổ.

Không biết có phải họ nhận ra Tôi đang cứng đờ hay không, họ bắt đầu nói chuyện với nhau.

「─Quả nhiên, những con hẻm như thế này có bóng tối quá sâu. Những kẻ đó dám tùy tiện ra tay với người khác…」

「Tất cả là do đại lục đang hỗn loạn. Vì sự an ninh bị phá vỡ bởi lũ ma vật, nên những kẻ xấu mới hoành hành như vậy.」

「Trước mắt, việc xử lý người này là cấp bách.」

Nói xong, họ bắt đầu thì thầm bàn bạc gì đó. Cứ như thể họ không muốn Tôi nghe thấy.

Nhưng cũng chỉ trong chốc lát, Thánh Nữ nhìn Tôi rồi tặng Tôi một chiếc túi nhỏ. Đó là một chiếc túi nặng trịch, cứ như thể có tiếng “leng keng” vang lên.

Tức là, tiền.

「Ơ?」

「Hãy nhận lấy. Chúng tôi cũng vừa mới kết thúc chuyến đi nên không có nhiều… nhưng với số tiền này, anh có thể mua một bộ quần áo và một bữa ăn.」

Có vẻ như bây giờ Tôi đã trở thành một kẻ lang thang đáng thương trong mắt họ rồi. Mà thật ra, mấy ngày không tắm, lại còn bị đánh bầm dập như vậy, bị hiểu lầm là kẻ lang thang cũng phải.

Lúc đó, Tôi mới có thể quan sát kỹ trang phục của họ. Không chỉ là những bộ trang phục lộng lẫy, cao cấp. Ngược lại, chúng đầy vẻ nhếch nhác. Nhiều chỗ trên quần áo của họ bị sờn, rách và dính bẩn.

Đúng như lời cô ấy nói, rằng họ vừa mới kết thúc chuyến đi, vẻ mệt mỏi của hành trình hiện rõ.

Tuy nhiên, nhìn thấy cảnh tượng đó, Tôi lại cảm thấy một vẻ đẹp. Dù bản thân họ rõ ràng đang mệt mỏi và kiệt sức, dù tiền bạc có lẽ đã cạn kiệt vì chi phí đi lại.

Nhưng cái cách họ không chút do dự lao vào vì một người phàm tục trong con hẻm, và ban phát sự giúp đỡ một cách hào phóng như vậy.

Thật sự đủ để gọi là Thiện.

Nhưng.

「Tôi biết rằng đây là thời kỳ khó khăn vì quân đoàn ma vương. Nhưng xin hãy giữ vững hy vọng. Sẽ có ngày anh nhìn thấy ánh sáng.」

Vì thế, Tôi phải ngăn cản. Tôi phải ngăn họ tiến vào Ma Giới.

Ở nơi đó, không hề có bất kỳ điều gì tươi sáng mà họ mong muốn.

「Cầu mong Nữ Thần phù hộ cho anh.」

Nói rồi, cô ấy vẽ dấu thánh giá và từ từ định rời đi. Tôi vô thức vươn tay về phía họ.

「Khoan đã…」

Rồi Tôi thốt ra một câu nói có phần yếu ớt.

「Ma Giới, không thể không đi sao?」

Trước lời nói bất ngờ của kẻ mà họ nghĩ là một kẻ lang thang, ánh mắt của họ chợt đổ dồn về phía Tôi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận