Căn phòng tối tăm, bốn bề nhuộm một màu đen kịt.
「Khụ khụ!」
Giữa căn phòng, một người đàn ông bất chợt nôn ra một búng máu. Máu hắn bắn tung tóe xuống nền đất đen. Một vốc đầy. Máu hắn cũng đen đặc, không khác gì màu đất.
Tất nhiên, tôi chẳng hề ngạc nhiên về điều đó. Bởi tôi đã sớm biết hắn chẳng phải người thường.
tôi đặt thanh kiếm lên cổ hắn.
Xoẹt – Lưỡi kiếm lạnh buốt khẽ chạm vào da thịt đối thủ.
tôi cúi nhìn kẻ đối diện, cất lời:
「Kết thúc rồi, ma vương. Dã tâm của ngươi đã hoàn toàn chấm dứt.」
Ma vương, kẻ từng đẩy thế gian này vào bể khổ kinh hoàng.
Người nói ra những lời ấy là tôi đây, cũng đã thở dốc không ngừng.
Hà… hà… Tiếng thở dốc nặng nhọc vang vọng khắp căn phòng đen kịt.
Tiếng thở ấy không chỉ của riêng tôi, mà còn của tất cả những ai đang có mặt nơi đây.
Chàng hiệp sĩ mình đầy thương tích.
Vị pháp sư kiệt sức vì cạn kiệt ma lực, tựa mình vào cây trượng.
Cả thánh nữ đã dùng cạn thánh lực cuối cùng.
Tất cả đều cố gắng chống đỡ, đứng vững, và thở dốc từng hơi nặng nhọc.
Khi hơi thở nóng hổi dần lắng xuống, tôi mới thực sự nhận ra rằng cuộc chiến này cuối cùng đã kết thúc.
Thật sự, đây là một trận chiến vô cùng gian khổ. Khó mà diễn tả hết bằng lời.
Khắp bốn bề chằng chịt vết kiếm, và trong trận chiến này, các thành viên trong tổ đội đã không ít lần suýt phải sang suối Tam Đồ.
Thực tế thì cũng đã có một người hy sinh.
Nhưng cuối cùng, chúng tôi đã thắng.
Chúng tôi kiên cường chống đỡ và đứng dậy, đánh bại ma vương – kẻ đã gieo rắc nỗi kinh hoàng và hỗn loạn khắp đại lục. Chắc hẳn, chỉ cần tôi vung thanh thánh kiếm đang cầm trên tay, đầu hắn sẽ lập tức lìa khỏi cổ.
Thế giới này, từ đây đã được cứu rỗi.
Nhưng kỳ lạ thay, tôi lại chẳng hề cảm thấy gì đặc biệt.
Đúng lúc đó, ma vương mở lời.
「Khụ khụ… Đáng tiếc thật, đáng tiếc. Chỉ cần thêm chút thời gian nữa thôi, ta đã có thể có được sức mạnh hoàn chỉnh…」
Một nụ cười khẩy hiện trên khóe môi dính máu của hắn.
「Nếu ta có thêm chút thời gian, thế giới đầy căm ghét này cuối cùng đã có thể kết thúc… Ra vậy. Cuối cùng thì ta cũng chỉ đến đây thôi sao. Lý tưởng của ta sẽ tan biến tại đây ư…?」
「……」
Hắn lầm bầm những lời đầy hối tiếc mà tôi chẳng thể nào hiểu nổi.
tôi im lặng lắng nghe hắn nói.
À, không phải tôi đồng cảm với hắn, mà vì cảnh này vốn dĩ không thể 『bỏ qua』.
Nói một hồi lâu, hắn nhìn mặt tôi rồi cất lời.
「Giết đi. Anh hùng. Ta sẽ không cầu xin sống một cách hèn hạ đâu.」
Đúng như lời hắn nói, tôi vung thánh kiếm chém một đường chéo.
Xoạt!
Cùng với một vệt sáng bạc, đầu hắn rơi xuống.
Cùng lúc đó.
[Chúc mừng!]
[Bạn đã đánh bại ma vương!]
Một cửa sổ thông báo hệ thống hiện lên trên màn hình.
tôi im lặng nhìn cảnh tượng đó.
「……」
*
『Kỳaaa! Anh hùng-nim, anh đã vất vả rồi! Thật, thật sự… anh đã rất vất vả!!』
『Vậy là người dân cũng có thể yên tâm ngủ ngon rồi. Cảm ơn anh hùng. Tất cả là nhờ công của anh.』
『Cuối cùng cũng kết thúc rồi… Thật sự là một hành trình gian khổ.』
Sau khi đánh bại ma vương, tổ đội anh hùng lập tức cùng nhau trở về vương quốc. Trên đường về, nụ cười rạng rỡ nở trên gương mặt các thành viên.
Thánh nữ ca ngợi công lao của anh hùng, hiệp sĩ nhìn anh hùng với ánh mắt đầy thiện chí, còn pháp sư thì nở nụ cười nhẹ nhõm.
Tất cả đều tràn đầy thiện cảm.
Chắc hẳn nếu cứ thế trở về, anh hùng sẽ cùng tất cả thành viên trong tổ đội sống một cuộc đời an nhàn, hưởng lạc trong men say và nhục dục.
Chắc hẳn các vị vua của các quốc gia cũng sẽ tôn sùng anh hùng và khắc ghi chiến công vĩ đại của anh vào lịch sử.
Đó quả là một cái kết hạnh phúc, an yên.
Tuy nhiên.
「……Chậc.」
tôi chỉ có thể tặc lưỡi khi nhìn cảnh tượng đó.
Bởi theo quan điểm của tôi, lần chơi này cũng lại thất bại.
tôi nhìn thấy những nữ chính đang cười khúc khích.
Thánh nữ, hiệp sĩ, pháp sư…
Thiếu mất nữ phụ đạo tặc.
Thành viên tổ đội anh hùng bị loại lần này là nữ phụ đạo tặc.
Lần trước là thánh nữ, lần trước nữa là pháp sư, rồi trước đó nữa là hiệp sĩ bị loại.
Lần này, nữ phụ đạo tặc lại bị loại.
tôi tiếc nuối lẩm bẩm.
「Mẹ kiếp, lần này rõ ràng đã đến gần lắm rồi…」
Nữ phụ đạo tặc tiếc thay đã bị loại trong trận quyết chiến cuối cùng với Tứ Đại Thiên Vương. Cô ấy đã không thể trụ vững ở giai đoạn cuối cùng và cuối cùng đã chọn hy sinh.
Tuy nhiên, tôi vẫn xoay sở để tiêu diệt được ma vương… nhưng như vậy thì chỉ là một cái kết nửa vời.
Vì vậy, tôi không chút do dự mà xóa bỏ lần chơi này.
Tất cả các kỷ lục đã tích lũy từ trước đến nay đều nhanh chóng được đặt lại.
Thật tiếc khi các thành tựu và trang bị đã đạt được đều biến mất… nhưng cuối cùng, nếu không phải cái kết mà tôi mong muốn thì tôi buộc phải xóa đi thôi.
‘Lần này là lần thứ 999.’
Trong căn phòng vắng lặng, tôi lẩm bẩm trong lòng.
Vậy là lần thử thứ 999 cũng kết thúc trong thất bại.
Dù đã cố gắng hết sức, nhưng việc cứu cả bốn nữ chính vẫn là điều không thể.
Hừm, dù sao thì lần này cũng đã đưa được cả bốn người đến tận Tứ Đại Thiên Vương cuối cùng, nên coi như đã tích lũy được dữ liệu vậy.
Lần này, đành phải lấy đó làm an ủi vậy…
Không.
「Aaaaaa!! ĐM, KHỐN NẠN!!!!」
Chẳng có gì an ủi được cả!
Trong căn phòng chỉ có ánh sáng mờ ảo từ màn hình, tôi gào lên một tiếng thật lớn.
Đó là triệu chứng cuồng loạn mỗi khi tôi nếm trải thất bại trong True Ending.
Lần này rõ ràng đã suýt nữa thì thành công rồi. Kế hoạch cũng đã diễn ra hoàn hảo.
Thế mà cuối cùng vẫn thất bại!
Hơn nữa, vì đây là lần thất bại thứ 999 nên nỗi đau càng thêm khắc cốt ghi tâm.
Nhờ đó, tôi lại một lần nữa nhận ra.
Cái game [Ma Vương và Tổ Đội Anh Hùng] này là một game rác rưởi!
Là một cái game harem ecchi tầm thường mà lại chẳng có lấy một cái kết hạnh phúc tử tế nào hết!
Thậm chí, cách chơi còn là dạng roguelike, chết một lần là hết, nên việc xem các cảnh H cũng rất khó khăn.
…Không, nói chính xác hơn thì việc xem những cảnh H ngọt ngào mà tôi mong muốn là rất khó.
Bởi vì nếu đi theo con đường thất bại, thì những cảnh nữ chính bị làm nhục lại nhiều đến mức tràn ngập.
[Ma Vương và Tổ Đội Anh Hùng]
Trò chơi này kể về câu chuyện tổ đội anh hùng đi tiêu diệt ma vương một cách bình thường, là một trò chơi có cách chơi mới lạ, kết hợp hệ thống roguelike và hệ thống hẹn hò.
Các yếu tố ngẫu nhiên giúp trò chơi không bị nhàm chán, và hình ảnh các nữ chính ngày càng thân thiết trong suốt cuộc hành trình chính là sức hấp dẫn của trò chơi này.
Nhờ đó, khi mới ra mắt, đây là một trò chơi khá nổi tiếng.
Cách chơi thú vị và hình ảnh nữ chính xinh đẹp đủ để thu hút sự chú ý.
Tuy nhiên, sự nổi tiếng đó đã nhanh chóng phai nhạt chỉ sau vài tháng ra mắt.
Thực chất, mục đích của trò chơi này không phải là để anh hùng trở nên mạnh mẽ và xây dựng một dàn harem, mà là để anh ta thất bại và chết đi.
Đây là một game ecchi làm nhục.
Thậm chí không chỉ là game ecchi làm nhục thông thường, mà còn là một game ecchi cực kỳ thiểu số, với rất nhiều yếu tố kinh dị và giả tưởng đen tối!
Nhờ đó, tất cả những người chơi thực sự muốn phá đảo đã biến mất, chỉ còn lại những kẻ biến thái chính hiệu.
Tất nhiên, ban đầu cũng có những người cố gắng thử sức để đạt được cái kết harem.
Vì đây là một game roguelike có nhiều yếu tố ngẫu nhiên, nên nhiều người cho rằng nếu thử nhiều lần, họ có thể cứu được cả bốn người.
Nhưng con đường đến cái kết đó vừa xa xôi vừa gian nan, và kiểu gì thì một hoặc hai nữ chính cũng sẽ bị loại.
Chính vì vậy, tất cả những người theo đuổi True Ending đều đã bỏ cuộc.
‘Trừ tôi ra.’
Và tôi cũng đang dần kiệt sức, có lẽ sắp bỏ cuộc rồi.
Tính cả thời gian tôi đã dành cho trò chơi này thì đã gần 7 năm rồi. Gần nửa quãng đời hai mươi của tôi đã gắn liền với cái game ecchi này.
Nhưng dù vậy, tôi vẫn chưa từng cứu được tất cả các nữ chính.
Mặc dù tôi đã đánh bại các con boss trong game hàng chục lần.
Nó khó đến mức dù biết cách chơi mà tôi vẫn thường xuyên thất bại.
「Đúng là cái game chó má.」
Đến lúc này, có lẽ ai đó sẽ hỏi.
Không phải, nếu game tệ hại như vậy thì bỏ cuộc đi chẳng phải tốt hơn sao?
Có lẽ tôi mới là kẻ điên rồ khi đầu tư 7 năm vào một cái game ecchi.
tôi cũng biết rõ điều đó.
Nhưng dù biết vậy, tôi vẫn không thể từ bỏ.
Thật sự, thật sự là một sự thật đáng xấu hổ.
Thật sự… là một lý do nực cười đến mức có thể khiến người tôi bật cười.
Đó là vì tôi thực sự rất yêu thích các nữ chính trong trò chơi này.
Không, thực ra, đến mức này thì dùng từ yêu cũng không đủ để diễn tả.
tôi vô cùng yêu thích các nữ chính ở đây.
Tất cả các nữ chính xuất hiện trong trò chơi này đều rất quyến rũ.
Không chỉ có hình minh họa đẹp mắt, mà mỗi nữ chính đều có chiều sâu và những điểm hấp dẫn riêng biệt.
Thêm vào đó, tất cả các nhân vật đều dũng cảm, lương thiện và kiên cường… nên việc yêu thích họ là điều hiển nhiên.
Thế mà mấy tên nhà phát triển khốn nạn này, tạo ra những nữ chính quyến rũ như vậy rồi lại biến thể loại thành game ecchi làm nhục.
Chẳng biết chúng có cảm thấy khoái cảm tình dục khi nhìn thấy thứ gì đó kiên cường bị phá hủy hay không, nói chung là những kẻ chẳng thể nào hiểu nổi.
「Haizzz…」
tôi bất giác thở dài.
Thực ra, đến lúc này, tôi cũng từng nghĩ rằng có lẽ cái kết cứu toàn bộ các nữ chính vốn dĩ không tồn tại.
Rằng ngay từ đầu hệ thống đã chặn lại, và tôi chỉ đang lãng phí thời gian vô ích.
Mỗi khi nghĩ đến điều đó, tâm trạng tôi lại tự động tụt dốc không phanh.
「…Không, chắc chắn phải có cái gì đó chứ.」
Dù vậy, tôi vẫn cố gắng trấn tĩnh lại và một lần nữa cầm chuột lên.
Dù sao thì đây cũng là một game roguelike đầy yếu tố ngẫu nhiên, chắc chắn phải có cái gì đó chứ.
Và đã cố gắng đến tận lần thứ 999 rồi, giờ mà bỏ cuộc thì quá đáng tiếc.
Vậy thì, không hơn không kém, cứ thử đến lần thứ 1000 đi.
Sau đó, có suy nghĩ đến việc bỏ cuộc cũng chưa muộn.
Và thế là, tôi nhấn nút [Bắt đầu trò chơi mới] lần thứ 1000.
Ngay lập tức, một điều kỳ diệu đã xảy ra.
[Thành tựu ‘Người không bỏ cuộc’ đã được hoàn thành!]
[Lộ trình ẩn ‘Sự hy sinh cao quý’ đã được mở khóa!]
[Bạn có muốn thử thách không?]
「Ồ!!」
tôi bất giác hét lên.
Lộ trình ẩn ư! Lại còn trước khi bắt đầu trò chơi nữa chứ!
Chậc, đúng rồi. tôi đã biết kiểu gì cũng phải có cái gì đó mà.
Cái game này đồ sộ đến mức nào chứ, không thể nào lại không chuẩn bị một thứ như thế này.
tôi cười toe toét nhìn chằm chằm vào màn hình.
Cửa sổ lựa chọn đang nhấp nháy trước mắt tôi.
[Bạn có muốn thử thách không?]
[CÓ hay KHÔNG]
「Đương nhiên là CÓ rồi!」
Kẻ nào mà có cơ hội như thế này mà không thử thách thì đúng là thằng điên.
tôi không chút do dự nhấn chuột.
Và rồi—
[Cảnh báo! Độ khó của quái vật tăng đáng kể!]
[Cảnh báo! Độ thù địch của các nhân vật tăng lên!]
[Cảnh báo! Trong quá trình chơi có thể xuất hiện những biến số không ngờ tới!]
「…Hả?」
Cùng với luồng ánh sáng chói lòa bao trùm khắp nơi.
[Cầu mong may mắn sẽ luôn ở bên bạn.]
tôi mất đi ý thức.
*
—Và nửa năm sau.
「…Lẽ ra lúc đó không nên nhấn CÓ mới phải, đm.」
Hiện tại, tôi đang bị kẹt trong trò chơi.
「Anh hùng, ngươi chỉ có thể hành động như thế thôi sao?」
「Ư ư, bẩn thỉu quá. Này, không thể đi xa ra một chút được à?」
「Eren-sensei nhìn thấy anh chắc chắn sẽ chửi anh một trận.」
「……Thật ghê tởm.」
Và tôi bị các nữ chính chèn ép, ức hiếp mỗi ngày.
tôi bất giác thở dài.
「Haizzz…」
Cái game khốn nạn thật.


0 Bình luận