Tôi tạm thời hạ thánh kiếm xuống.
Không phải tôi buông lỏng cảnh giác vì nghĩ sẽ không cần chiến đấu. Chẳng qua, tôi cảm thấy cần phải nói chuyện một lát.
Không hiểu sao tim tôi đập thình thịch. Chỉ vì nghe được một câu nói.
Hắn biết lời nguyền. Hắn nhận ra lời nguyền đang bám chặt trên cơ thể tôi.
Kẻ nhận ra lời nguyền đã đẩy địa vị xã hội của tôi xuống tận đáy, thứ lời nguyền gặm nhấm tinh thần tôi, cuối cùng cũng đã xuất hiện.
Và điều đó dường như ảnh hưởng đến cảm xúc của tôi mạnh mẽ hơn tôi tưởng rất nhiều.
Tôi hỏi, giọng run run khẽ.
「Làm sao...」
Rốt cuộc bằng cách nào, hắn lại nhận ra?
Đó là lời nguyền mà ngay cả Thánh nữ đại lục, Hiệp sĩ Đế quốc, Yêu tinh sống hàng trăm năm, hay Pháp sư thiên tài cũng không thể nhận ra.
Đã có hàng vạn người bị ảnh hưởng bởi lời nguyền này. Trong số đó, chưa một ai có thể nhìn thấu được xiềng xích này.
Vậy mà kẻ này, vừa nhìn đã nhận ra bằng cách nào?
Khi tôi hỏi điều đó, hắn ta cười khà khà đáp.
「Ta đây là Hắc ma thuật sư đã đạt đến cảnh giới. Và lĩnh vực chính của ta cũng là lời nguyền. Lẽ nào ta lại không nhận ra những lời nguyền đang bám đầy trên người ngươi sao?」
Hắn ta tặc lưỡi, nói tiếp.
「Mà này… đúng là một lời nguyền độc ác. Lời nguyền liên quan đến duyên phận (緣) ư. Giờ thì ta hiểu vì sao danh tiếng của ngươi lại bị đẩy xuống tận đáy rồi.」
Ba con mắt của hắn hướng về phía tôi. Đó là những con mắt đỏ lòm gớm ghiếc, nhưng kỳ lạ thay, trong đó lại ánh lên một sự thương cảm khó tả.
「Ngươi hẳn đã rất vất vả.」
Một cảm giác nghẹn ngào dâng lên.
Ngay khoảnh khắc nghe thấy câu đó. Tôi chợt cảm thấy sống mũi mình cay xè. Đó không phải là phản ứng có chủ đích.
Ngay khi nghe lời đó, cơ thể và tinh thần tôi đã phản ứng.
Dù chưa đến mức bật khóc, nhưng tôi vẫn phải mất một lúc để trấn tĩnh cảm xúc.
Thật không ngờ, tôi lại được một tên cán bộ cấp Tứ Đại Thiên Vương, kẻ mà tôi mới gặp lần đầu, an ủi.
Có lẽ vì lâu lắm rồi mới thấy thứ gì đó thú vị nên hắn ta tò mò chăng? Hắn hỏi tôi bằng một giọng điệu nhẹ nhàng hơn.
「Làm sao mà ngươi lại dính phải lời nguyền đó? Ngay cả ta cũng không thể tạo ra những lời nguyền cấp cao như vậy...」
「...Chỉ là vô tình thôi.」
Tôi kiệm lời.
「Ngươi khác hẳn với anh hùng đời trước. Tên đó cứ như thể hóa thân của chính nghĩa trên đời vậy. Với vẻ ngoài dũng mãnh và thần thánh, kỹ năng giao tiếp xuất chúng, cùng tài năng rực rỡ, hắn ta được vô số người yêu mến. Dù cuối cùng bên trong chỉ là một kẻ rỗng tuếch.」
Có vẻ như hắn ta đã từng gặp anh hùng đời trước. Phải rồi, tên Quỷ Lỗi Sư này cũng thuộc hàng lão làng trong Tứ Đại Thiên Vương mà.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ về hắn, hắn ta lại mở miệng.
「Ta rất vui vì lâu lắm rồi mới thấy thứ gì đó thú vị như vậy... Nhưng đáng tiếc là chúng ta phải đi qua đây. Ngươi có thể tránh đường được không?」
「...Xin lỗi, nhưng không được.」
Tôi lại giương thánh kiếm lên. Thời gian trò chuyện ngắn ngủi đã kết thúc.
Dù sao thì hắn vẫn là kẻ thù. Giờ là lúc dùng kiếm để nói chuyện.
「Thật đáng buồn. Khi lập trường của đôi bên quá khác biệt, không thể thỏa hiệp. Vậy thì chỉ còn cách dùng vũ lực để vượt qua thôi.」
Ngay lập tức, lũ quái vật bắt đầu lao tới.
Vua Goblin Kỵ sĩ và Pháp sư, Cobolt đột biến, Chiến binh Thằn lằn, cùng Thủ lĩnh Người sói, v.v.
Những con quái vật tinh nhuệ nhất trong số chúng ồ ạt xông lên.
Tôi thủ thế của Phái Bright.
Cấp độ của lũ quái vật hiện rõ trong mắt tôi, không hề tầm thường.
Dù chúng rõ ràng thấp hơn tôi, nhưng cũng không phải là một sự chênh lệch áp đảo.
Nếu nhiều tên cùng lao vào, chắc chắn tôi sẽ gặp khó khăn.
‘May mà không gian hẹp.’
Không gian hẹp nên số lượng quái vật có thể lao vào cũng bị hạn chế.
Có vẻ như hắn ta cũng đã tính toán đến điều đó mà chỉ chọn những con quái vật tinh nhuệ có kích thước tương đối nhỏ, nhưng lợi thế về không gian vẫn không thay đổi.
Thế là tôi vung kiếm.
Tôi gạt phăng tất cả những trường binh khí bay tới từ mọi phía, rồi chớp nhoáng phản công.
Phép thuật của Pháp sư bay từ xa tới bị tôi dùng kết giới chặn lại.
Cứ hạ gục vài tên, những con quái vật khác lại lấp đầy chỗ trống. Vẫn còn rất nhiều quái vật cấp cao đang ẩn nấp trong cống ngầm.
Một mình đối phó với chúng quả thực rất khó khăn... nhưng tôi vẫn có thể trụ vững.
‘Có thể làm được.’
Chính vào lúc tôi nghĩ như vậy.
Đột nhiên, cơ thể tôi bỗng không nghe lời nữa. Cứ như thể tất cả cơ bắp đang chống lại mệnh lệnh, toàn thân tôi bỗng trở nên ‘chậm chạp’ đi một bậc.
Tôi lập tức nhận ra đây là thứ gì ngay khi bị dính đòn.
Lời nguyền làm chậm.
「Ta đã nói rồi mà. Ta là một thuật sư lời nguyền.」
Ngước nhìn về phía xa, tôi thấy hắn ta đang vẽ pháp trận với vẻ mặt bình thản.
Đúng vậy, quả nhiên không thể dễ dàng như thế được.
Hắn ta không chỉ dừng lại ở lời nguyền làm chậm.
Suy yếu tấn công, giảm phòng thủ, nhiễu loạn giác quan, v.v. Vô số lời nguyền trói chặt tôi.
Cái cảm giác khó chịu đến nghẹt thở mà tôi từng trải qua khi lần đầu tiên quyết tâm dùng quyền năng, giờ đây lại tái hiện sau một thời gian dài.
Phập!
Đã thế, tôi còn dính một đòn vào sườn.
Có lẽ vì cơ thể trở nên quá chậm chạp. Một con quái vật đã luồn được vào bên sườn tôi.
Máu phun ra từ vết rách ở sườn, nhưng tôi không màng, vẫn vung kiếm chém con quái vật.
「Ồ, ngươi cũng cứng cỏi phết đấy.」
Thế cũng tốt. Dù sao tôi cũng không định dùng mỗi kiếm thuật để đối phó với tất cả bọn chúng.
Nhân cơ hội này thử dùng một kỹ năng mới cũng không tệ.
[Sử dụng ‘Huyết Lưu Thao Túng’!]
Huyết Lưu Thao Túng (血流操縱).
Đúng như tên gọi, kỹ năng điều khiển và kiểm soát máu. Đó là thứ tôi đã nhận được từ Tháp chủ ma pháp vài ngày trước thông qua một giao dịch.
Thực ra, đó là một trong những phép thuật cơ bản nhất của Huyết Quỷ Thuật, nhưng không hiểu sao đến giờ tôi mới học được.
Máu từ cơ thể tôi tuôn ra lơ lửng giữa không trung. Không chỉ máu của tôi, mà cả máu trong cơ thể những kẻ tôi đã chém. Bởi vì với bất cứ thứ gì liên quan đến máu, tôi đều chiếm ưu thế tuyệt đối.
Những giọt máu đã mất quyền sở hữu như thế này, tôi có thể điều khiển bao nhiêu tùy thích.
Tôi tung những giọt máu lơ lửng đó ra khắp nơi về phía lũ quái vật.
Xoạt xoạt!
Grừ?
Krừ krừ?
Lũ quái vật bất ngờ bị dính máu, chúng nghiêng đầu khó hiểu.
Chúng hẳn không thể ngờ được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
[Sử dụng ‘Huyết Lực Trí Hoán’!]
[Kết hợp với ‘Cầu Lửa’!]
[Tất cả máu mà bạn điều khiển đều mang thuộc tính Hỏa!]
Phừng phừng!
Ngọn lửa bùng cháy. Tiếng quái vật gào thét đau đớn vang vọng khắp các bức tường.
Khi hơn mười con quái vật chết ngay lập tức, Olec thốt lên một tiếng thán phục như thể đang chứng kiến một điều vĩ đại.
「Năng lực sử dụng cũng thật đặc biệt.」
Xì xì...
Vết rách ở sườn tôi đã đang tái tạo.
「Biện pháp đối phó cũng thật hoàn hảo.」
「Tôi không hiểu sao những kẻ tôi chiến đấu đều lắm lời như vậy.」
「Ha ha, sống lâu rồi tự nhiên sẽ thành ra thế thôi.」
Dù vừa mất một lượng lớn quái vật cùng lúc, nhưng hắn ta vẫn trông rất bình tĩnh.
Có phải vì vẫn còn nhiều quái vật ở phía sau không? Hay là vì hắn ta vẫn còn nhiều chiêu trò để thể hiện?
Câu trả lời là vế sau.
Hắn ta bắt đầu niệm phép, ma lực đen ngòm sôi sục.
「Từ xưa đến nay, xác chết luôn là nguyên liệu tốt để cúng tế.」
Và phép thuật đó hướng về phía những xác chết mà tôi vừa hạ gục.
Sau đó, nó nhanh chóng gặm nhấm xác chết. Cứ như thể chính ma lực đang háu đói nuốt chửng cơ thể chúng vậy.
Olec, sau khi đã tận dụng triệt để ma lực từ các xác chết, liền ném một phép thuật về phía tôi.
Xuyyy!
Một khối đen kịt, tối tăm lao về phía tôi.
Tôi định giương thánh kiếm lên để chặn đòn tấn công, nhưng không thể.
Bởi vì lần này cũng là ma pháp hệ lời nguyền. Chỉ có điều, lần này còn độc ác hơn lần trước.
「Khụ khụ...!!!」
Nhức!
Ngay lập tức, một cơn đau đầu khủng khiếp ập đến. Cảm giác như có ai đó dùng búa đập mạnh vào bên trong hộp sọ.
Với mức độ đau đớn này, lẽ ra khả năng kháng đau của tôi phải hoạt động, nhưng kỳ lạ thay, kỹ năng lại không phản ứng.
「Nói gì thì nói, đỉnh cao của lời nguyền vẫn là hệ tinh thần.」
Thì ra là vậy, hắn ta đã sử dụng ma pháp hệ tinh thần, hoàn toàn không liên quan đến thể chất.
Đồ chó chết. Đúng là thuật sư lời nguyền, thứ hắn ta dùng đều độc ác đến cùng cực.
Quả thực, nỗi đau này khác xa với nỗi đau thể xác.
Loáng thoáng lắng tai nghe, tôi nghe thấy vô số giọng nói lẩm bẩm trong đầu. Số lượng giọng nói phải lên đến hàng vạn, vượt xa hàng trăm, hàng nghìn.
Những giọng nói líu lo, ồn ào như một cái chợ. Đồng thời, vì có quá nhiều giọng nói cùng lúc nên tôi không tài nào tập trung vào lời nào được.
Lượng thông tin đổ vào quá nhiều khiến đầu tôi tự động đau nhức.
Trong lúc tôi đang ôm đầu, hắn ta mở miệng.
「Ngươi có biết không? Não của chúng ta ghi nhớ nhiều thứ hơn chúng ta tưởng đấy. Chỉ là hầu hết là những thông tin không cần thiết nên chúng ta không kéo chúng ra khỏi ý thức mà thôi. Trong tiềm thức của chúng ta, vô số thông tin đang chất chồng.」
「Khụ... Khốn nạn, vậy thì sao hả đồ chó chết...」
「Giờ đây, trong đầu ngươi, những lời ngươi từng nghe qua đang được phát lại đó.」
Ngay khi nghe đến đó, tôi hiểu ý nghĩa của những lời ồn ào như chợ búa này. Đó là đủ loại lời gièm pha, ác ý nhắm vào tôi.
Những lời tôi đã từng nghe qua, nhưng cố gắng bỏ qua, giờ lại đang được phát lại trong đầu tôi.
「Hấp... Hộc...!!」
Nhận ra điều đó, tôi nhanh chóng đưa ra phán đoán.
Phải bỏ qua. Nghe những lời đó chẳng có ích gì cho tinh thần cả.
Thay vì nghe mấy thứ đó, vung kiếm thêm một lần còn có lợi hơn.
Vì vậy, tôi vung kiếm.
Xoẹt! Xoẹt!
Để quên đi những lời đang tràn vào đầu.
Để tập trung tinh thần vào một nơi khác.
Chém và chém. Tôi cố gắng phớt lờ cái đầu đau như búa bổ, tiêu diệt lũ quái vật đang ùa tới.
「Ồ ồ, thật đáng nể. Chắc đó không phải là nỗi đau dễ chịu đựng đâu.」
Mỗi lần như vậy, máu lại đọng lại xung quanh tôi.
「Ngươi quả là một con người phi thường. Mạnh mẽ, điềm tĩnh, và cả tinh thần thép nữa. Ta hiểu vì sao Trùng Vương lại bị ngươi đánh bại rồi.」
Xác chết và nước cống hòa lẫn vào nhau, bốc lên mùi hôi thối.
「Tuy nhiên, ta có một điều thắc mắc.」
Chẳng mấy chốc, xung quanh tôi đã chất đầy vô số xác chết.
Hà... Hà......
Tiếng thở dốc vang vọng dưới lòng đất.
Có lẽ vì tôi đã chiến đấu không ngừng nghỉ trong tình trạng dính vô số hiệu ứng bất lợi. Tình trạng của tôi cũng không bình thường chút nào. Cơ thể tôi liên tục bị thương rồi tái tạo, và cảm giác kiệt sức dâng lên theo thời gian thực do ma lực cạn kiệt.
Thế nhưng, quái vật vẫn còn rất nhiều.
Dù vậy, tôi không thể rút lui được... Trong lúc tôi đang nghĩ vậy và lại giương thánh kiếm lên.
「Tại sao ngươi lại cố gắng đứng về phía con người, dù phải chịu đựng những chuyện như vậy?」
Khựng lại. Cơ thể tôi, đang định vung kiếm, chợt dừng lại.
Trong đầu tôi vẫn vang lên vô số lời gièm pha, nhưng kỳ lạ thay, lời nói của hắn ta lại nghe rõ mồn một.
Tôi theo phản xạ hỏi lại.
「...Gì cơ?」
「Chẳng phải vậy sao? Dù ngươi có cố gắng đến mấy, cái nhận lại chỉ là sự chỉ trích mà thôi. Tại sao ngươi lại cố gắng đến vậy?」
...Quả nhiên, tên khốn này lắm lời quá.
Tôi muốn chém hắn ngay lập tức, nhưng xung quanh có quá nhiều quái vật.
Dù là tôi cũng không thể xuyên qua tất cả bọn chúng và xông thẳng đến chỗ hắn ta ngay được.
Khi tôi nhíu mày, hắn ta nói tiếp.
「Ta rất thích ngươi. Cái khí phách, năng lực, tinh thần thép của ngươi. Mọi thứ đều phi thường hơn ta tưởng!」
Hắn ta dang rộng hai tay.
Ba con mắt ánh lên sự kỳ vọng và phấn khích khó tả.
Sau đó, hắn ta hít một hơi thật sâu và nói với tôi.
「Thế nào? Hay là nhân cơ hội này gia nhập Ma Vương Quân đi! Ma Vương Quân của chúng ta sẽ nhiệt liệt chào đón ngươi!」
「?」
Tôi nghiêng đầu khó hiểu.


0 Bình luận