Tôi trở thành nô lệ cho k...
아기소금; Babysalt
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tôi trở thành nô lệ cho kẻ chủ mưu

92-Khởi đầu mới (Hoàn thành)

0 Bình luận - Độ dài: 2,097 từ - Cập nhật:

“Lucete.”

Thanh kiếm của ánh sáng—một lưỡi gươm được rèn từ những hạt sáng tụ hội mà thành.

Tôi nắm lấy chuôi kiếm, khẽ vung một đường. Trong khoảnh khắc, lưỡi kiếm phát ra ánh chớp chói lòa, và từ trong đó, một hình người phóng ra như vệt sáng.

“Ồ!”

Người vừa xuất hiện từ thanh kiếm không ai khác chính là Kiếm Thánh. Hạ mình nhẹ nhàng xuống đất, ông ta vuốt cằm trầm ngâm, ánh mắt đầy tò mò dán chặt vào thanh kiếm trong tay tôi.

“Quả là một vũ khí phi thường. Trở thành một phần của lưỡi kiếm như thế… đúng là kỳ diệu.”

“Đừng mơ mộng chiếm lấy nó. Bỏ đi là vừa.”

Carlos tặc lưỡi mấy lần như thể tiếc rẻ. Nhưng rồi, ông ta vuốt râu, đưa ánh mắt đầy mãn nguyện nhìn tôi.

“Trông cô có vẻ hài lòng đấy. Mọi chuyện giải quyết ổn thỏa cả rồi sao?”

Tôi nhìn ông ta im lặng một lúc.

Giờ nghĩ lại, ông nói đúng thật.

Mọi thứ đã diễn ra đúng như những gì Carlos từng dự đoán. Nếu lúc trước tôi chịu nghe lời ông ấy, có lẽ tôi đã không khiến Hera tổn thương đến thế.

‘…Không.’

Hối hận bây giờ chẳng thay đổi được gì cả. Tất cả đều là lỗi của tôi. Điều quan trọng là tôi sẽ làm gì từ đây trở đi.

“Phải. Giờ thì đã ổn cả rồi.”

Nghe câu trả lời của tôi, Carlos phá lên cười sảng khoái.

“Ha ha! Tốt, nghe vậy ta yên tâm rồi.”

Tôi khẽ bật cười khi nhìn vào mắt ông.

Ngay khi giây phút ấy trôi qua, Kiếm Thánh—vừa dứt tiếng cười—lên tiếng hỏi:

“Nhưng mà, tiểu thư đâu rồi?”

Câu hỏi khiến tim tôi khẽ nhói lên, nhưng tôi cố giữ vẻ bình thản.

“Chúng tôi… sẽ không gặp nhau một thời gian.”

“Vậy à? Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Tôi ngẩng nhìn bầu trời. Ánh nắng ấm áp dịu dàng chiếu lên gương mặt tôi.

“…Cô ấy nghĩ tốt nhất là nên tạm xa nhau một thời gian.”

Kiếm Thánh lặng lẽ nhìn tôi hồi lâu, rồi gật đầu, ngước mắt lên trời theo tôi.

“Ta hiểu. Chuyện này không phải điều ta nên xen vào.”

“Vậy cô định làm gì tiếp theo?”

“Tôi cần gặt lấy những gì mình đã gieo.”

Phải. Vẫn còn rất nhiều việc tôi phải làm. Chỉ đến lúc này tôi mới nhận ra mình đã lạc lối đến mức nào, tình yêu quý giá ra sao, và không bao giờ được phép giẫm đạp lên trái tim người khác.

Nếu không có Hera, có lẽ suốt đời này tôi cũng chẳng thể hiểu được những điều ấy.

Tội lỗi tôi đã gây ra, nỗi đau tôi đã để lại… Những người như Bordin, và hẳn còn nhiều người khác nữa, đã phải chịu tổn thương vì quá khứ ngu muội của tôi.

Trong khoảng thời gian mà Hera đã ban cho tôi, tôi sẽ tìm đến từng người, cúi đầu xin họ tha thứ. Có thể mất cả đời, và có thể tôi chẳng bao giờ được tha thứ. Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc.

“Nhân tiện… tại sao cô lại đi theo tôi?”

Tôi quay lại nhìn cô ấy.

Đứng đó, với mái tóc nâu ngắn, là Alina—người hầu từng làm việc trong nhà tôi. Ánh mắt cô ấy bình thản, nhìn thẳng vào tôi.

“…Vì tôi không thể tin tưởng cô.”

“Vậy sao?”

“Athena đã từng khiến tiểu thư tổn thương không thể cứu vãn. Làm sao tôi chắc được điều đó sẽ không lặp lại?”

“……”

Lời cô ấy khiến tôi hơi cau mày, nhưng rồi tôi đành bỏ qua—vì, cô ấy đâu có sai.

“Rồi sao nữa?”

“Hãy để tôi theo dõi cô. Tôi muốn thấy… cô sẽ thay đổi ra sao.”

Cô nói ra điều ấy một cách thẳng thắn đến kỳ lạ. Mà thôi, vậy cũng tốt.

Ít nhất, có người để trò chuyện sẽ khiến hành trình đỡ cô độc hơn.

“Tùy cô.”

Tôi quay lưng bước đi. Alina lặng lẽ theo sau.

…Bao lâu rồi kể từ lúc chúng tôi chia xa?

Tôi đã bắt đầu nhớ cô ấy.

Nhưng rồi, một ngày nào đó… có lẽ Hera sẽ lại tìm đến tôi.

Tôi đã lập khế ước chủ-tớ với cô ấy.

Không phải loại khế ước được ràng buộc bằng ma lực, mà là thứ còn gắn chặt hơn nhiều—loại khế ước nơi người hầu trao cả linh hồn cho chủ nhân.

Chỉ cần Hera ra hiệu, linh hồn tôi có thể bị xóa sổ trong chớp mắt.

Thế nhưng, tôi không hề hối tiếc.

Chính tôi đã tự nguyện dâng hiến linh hồn mình.

Hera không thể sử dụng ma lực, nên không thể lập khế ước bằng phép thuật. Chính tôi đã đề nghị cách này.

“Hừ. Không ngờ mình lại trở thành nô lệ.”

Lúc đầu, tôi tưởng mình nghe nhầm.

Nhưng khi nhìn vào ánh mắt sắc lạnh ấy, tôi biết—mình không có quyền từ chối.

Nếu điều đó giúp tôi giữ được mối liên kết với cô ấy, thì dù là mệnh lệnh gì, tôi cũng sẽ tuân theo. Một trăm… không, một ngàn lần. Không do dự, tôi đã chọn làm nô lệ cho cô ấy.

‘…Dù cho tôi không thích mệnh lệnh đó đi chăng nữa.’

“Chúng ta tạm xa nhau một thời gian, Athena.”

Đó là mệnh lệnh đầu tiên của Hera dành cho tôi.

Phải sống khỏe mạnh, không được làm điều ác, và sống một cách lương thiện cho đến ngày cô ấy quay lại.

Cô ấy nói rằng mình vẫn chưa sẵn sàng để đối mặt với tôi.

Tôi hiểu.

Thật ra… tôi biết ơn cô.

Vì đã không vứt bỏ tôi, dù tôi đã gây ra bao lỗi lầm; vì đã ôm tôi trở lại vào lòng.

Đến cuối cùng, Hera vẫn quá đỗi dịu dàng.

Quá đỗi đáng yêu.

“Thôi nào, đi thôi.”

Mang theo hình bóng cô ấy trong tim, tôi sải bước về phía trước, đầy quyết tâm.

Biết đâu… chỉ vài tháng nữa, tôi sẽ lại được gặp cô ấy.

******

“Mẹ đang nghĩ gì vậy?”

“Hửm? À, không có gì đâu.”

Mari—con bé đã cao hơn một chút—leo lên lòng tôi, ngẩng đầu nhìn.

Con bé vẫn đáng yêu, dễ thương như ngày nào.

Tôi vuốt tóc nó, và con bé mỉm cười mãn nguyện, tựa vào lòng tôi.

Đã một năm trôi qua kể từ khoảnh khắc ấy.

Thời gian trôi nhanh như nước lũ.

Tôi mở cửa sổ. Ánh nắng rực rỡ và hàng cây xanh mát hiện ra trước mắt.

Nơi này nằm sâu trong khu rừng ngoài rìa đế quốc.

Xa xôi đến mức, dù có cố tình tìm, cũng không dễ gì thấy được.

Tôi đến đây theo lời khuyên của Sephir.

Một căn nhà gỗ nằm giữa rừng—Sephir bảo nơi này từng có một tinh linh sinh sống, nhưng đã bỏ đi từ lâu.

Lúc đầu, tôi hơi e ngại, thấy như thể mình đang chiếm dụng nhà người khác. Nhưng Sephir bảo nơi này đã bị bỏ hoang cả trăm năm, thế là tôi yên tâm.

Khi chúng tôi mới đến, nơi đây ngập trong mốc meo và bụi bặm, mùi hôi thật khó chịu.

May mà có phép thuật của Mari—chỉ trong chớp mắt, mọi thứ sạch sẽ hoàn toàn.

Từ đó đến nay đã một năm.

Vì không có bóng người lai vãng, chúng tôi đã sống trong sự tĩnh lặng hoàn hảo.

“…Mình nên đi gặp cô ấy chăng?”

Tôi đặt tay lên ngực, hồi tưởng gương mặt cô.

Athena—người đã trao linh hồn cho tôi, người giờ đây đã trở thành nô lệ của tôi.

Tôi tự hỏi, cô ấy có từng cảm thấy như tôi bây giờ không?

Có lẽ vì linh hồn cô ấy đang ở trong tôi, nên cảm giác gần gũi này hoàn toàn khác hẳn lúc tôi chỉ nắm giữ ma lực của cô.

Dù ở rất xa, tôi vẫn cảm nhận được như cô đang kề bên.

Có lẽ chính vì thế mà nỗi nhớ cũng trở nên dịu bớt.

Một năm đã trôi qua, và tôi vẫn cảm thấy như thế.

Có lẽ tôi vẫn chưa sẵn sàng đến gặp cô ấy.

Dù Athena có lẽ đang chịu đựng vì điều đó…

“…Phì.”

Nghĩ đến cảnh Athena lo lắng bồn chồn, tôi bật cười nhẹ.

‘…Chịu khó thêm chút nữa đi, Athena.’

Tôi vẫn chưa thể dứt bỏ hoàn toàn cảm xúc dành cho cô ấy.

Sự phản bội mà tôi từng gánh chịu—quá sức tưởng tượng.

Dù vậy, tôi không còn oán hận đến mức mong cô ấy chết nữa.

Chỉ cần thêm một chút thời gian nữa thôi, có lẽ tôi sẽ đủ can đảm để đối mặt với cô.

Tôi đã nghe về Athena từ Alina.

Nghe nói cô đang đi khắp nơi, sống vì người khác.

Alina bảo rằng, trông như thể cô đã tái sinh thành một con người hoàn toàn mới.

“…Còn tôi thì vẫn vậy.”

Tôi vẫn sợ hãi mỗi khi đối diện với người khác.

Ngay cả với Mari, vào những lúc gần gũi, cơ thể tôi vẫn đôi lần run rẩy vì những vết thương chưa lành.

Cũng dễ hiểu thôi.

Dù là do Athena gây ra, nhưng nỗi tuyệt vọng năm đó là thật.

Biết rằng tất cả chỉ là giả… không có nghĩa là tôi có thể vượt qua ngay được.

‘Nghĩ tích cực lên nào.’

Dù sao, tôi cũng đã thay đổi rồi.

Cơ thể tôi đã khoẻ mạnh trở lại, da dẻ cũng hồng hào hơn.

Leng keng.

Tiếng chuông nhỏ vang lên nơi cửa ra vào.

“Hera! Tôi về rồi đây!”

Bước vào là Sephir, trong hình dạng con người, tay ôm mấy túi đồ đầy ắp thực phẩm.

“Làm tốt lắm, Sephir.”

Tôi mỉm cười với cô ấy. Sephir khẽ xoắn chân lại, e dè nói nhỏ:

“Ưm… Vậy thì… cô có thể… liếm tai tôi nữa được không? Cũng lâu rồi…”

“…Được. Để sau nhé.”

Ngay khi tôi đáp, gương mặt cô ấy bừng sáng hẳn lên.

Cô hẳn là rất thích lần trước tôi làm chuyện đó.

Từ đó đến nay, Sephir cứ nằng nặc đòi tôi mát-xa bằng cách liếm tai—một kiểu mát-xa mà theo lời Lily thì là một trong những kiểu dễ chịu nhất trên đời.

Có vẻ đúng thật.

Cạch.

“Hả? Mari?”

“…Không có gì đâu, mẹ.”

…Khoan đã?

Vừa rồi có phải tôi cảm thấy một luồng khí lạnh từ phía Mari không?

Chắc là do tôi tưởng tượng thôi.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn mặt trời đang rực rỡ chiếu sáng và lẩm bẩm:

“Nghĩ lại thì… cốt truyện gốc bắt đầu vào năm sau thì phải.”

“Hả? Cốt truyện gốc là gì ạ?”

Mari ngẩng đầu lên, nghiêng đầu thắc mắc.

Có vẻ lời lẩm bẩm vừa rồi của tôi lọt vào tai con bé.

Tôi chỉ cười xòa, xem như không có gì. Con bé cũng không hỏi thêm, chỉ khẽ nhún vai rồi lại rúc vào lòng tôi.

…Thôi không nghĩ đến cốt truyện gốc nữa.

Giờ chẳng còn gì phải lo cả.

Athena đã trở thành một người cai trị nhân từ.

Chỉ cần như thế thôi là đủ để con đường của Robin bớt gập ghềnh rồi.

Còn Sephir thì đã không còn đứng về phía Ma Vương nữa.

Nhờ tránh được cái "sức hấp dẫn tai họa" của cô ấy, sẽ không có chuyện đồng đội quay sang đánh nhau.

Những chuyện còn lại hoàn toàn là trách nhiệm của Robin.

“…Cố lên nhé, nhân vật chính.”

Tựa cằm lên tay, tôi lặng lẽ nhìn ánh nắng rực rỡ tràn qua khung cửa.

Tôi sẽ không bận tâm đến cốt truyện gốc nữa.

Tôi đã tự hứa như thế này đến cả chục lần, nhưng lần này… là thật sự.

Nghĩ vậy, tôi khép mắt lại, tận hưởng ánh nắng ấm áp phủ lên gương mặt mình.

Nhưng đúng như người ta thường nói—

Cuộc đời làm gì có chuyện mọi việc diễn ra theo ý mình.

Như thể đang cười nhạo tôi, thêm một năm nữa lại trôi qua, và một tin đồn rúng động cả Đế Quốc đã xé tan quyết tâm mà tôi vất vả xây dựng:

**Rằng vị anh hùng của Thánh Kiếm, người đầu tiên xuất hiện sau một trăm năm—

Lại là một cô gái.**

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận