Tôi trở thành nô lệ cho k...
아기소금; Babysalt
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tôi trở thành nô lệ cho kẻ chủ mưu

47-Tình thương dành cho Athena

0 Bình luận - Độ dài: 1,980 từ - Cập nhật:

Một bầu không khí náo nhiệt bao trùm khắp nhà hàng.

Hương thơm của những món ăn hấp dẫn quyện lẫn trong tiếng cười nói rôm rả của thực khách bốn phương, tạo nên một không gian sôi động và đầy sức sống.

Đây là một trong những nhà hàng được yêu thích nhất ở Carman.

Tôi và chị Athena đang cùng nhau dùng bữa tối ở đây.

Dù không sang trọng như những món ăn trong dinh thự, nhưng chỉ nhìn thôi cũng đã khiến người ta nuốt nước bọt.

Thịt chín mềm mọng nước, khoai tây nóng hổi còn bốc khói, và một tô súp thơm lừng.

Có thể chẳng phải bữa ăn bổ dưỡng gì, nhưng mỗi món đều mang lại cảm giác vui vẻ và ấm lòng.

“Ăn từ từ thôi, Hera. Ăn vội sẽ đau bụng đấy.”

Chị Athena đưa tôi một chiếc khăn ăn trong lúc nhắc nhở.

“Ừm… cảm ơn chị.”

Tôi nhận khăn từ tay cô ấy và lau miệng nhẹ nhàng.

Có lẽ vì đây là bữa ăn đầu tiên ở một nơi mới lạ nên cảm giác cũng mới mẻ theo.

Không giống cái không khí ngột ngạt trong dinh thự, nơi này cho tôi một cảm giác tự do đến lạ.

“Ngày mai ta sẽ đi sâu hơn một chút. Có khả năng sẽ tìm thấy gì đó, vì đã phát hiện dấu vết của quỷ tộc rồi.”

Vừa ăn, chị Athena vừa nói về lịch trình ngày mai.

“Ừm… mà chị này, hôm nay chị có vẻ không vui… Có chuyện gì sao?”

Cả ngày chị ấy cứ như có chuyện gì đè nặng trong lòng, làm tôi cũng cảm thấy buồn theo.

Tôi vừa hỏi xong thì bị nhìn chằm chằm bằng ánh mắt… chán nản?

“Hera, có ai từng bảo em là em thiếu tinh tế chưa?”

“Hử?”

Câu hỏi bất ngờ khiến tôi khựng lại.

Thiếu tinh tế… là thiếu tinh tế à…

Ừm… tôi không nghĩ mình thiếu tinh tế. Thực ra, với bề dày kinh nghiệm xã hội trước khi trở thành thế này, tôi còn thấy mình khá nhạy bén ấy chứ.

“Không đâu? Em thấy em cũng tinh tế lắm mà.”

Nhưng chị Athena lại nhìn tôi như thể tôi vừa nói gì đó không thể tin được.

…Ờ, giờ nghĩ lại…

Lily từng nói tôi cũng thiếu tinh tế.

— “Chị ơi! Em thích việc chị chẳng tinh tế chút nào á.”

— “…Ừ? Thế hả? Sao vậy?”

— “Tại vì cho dù em làm gì… chị cũng không… À không có gì đâu! Hihi~”

Một cuộc đối thoại ngớ ngẩn… nhưng mà…

Ngoài Lily ra, hình như chưa có ai từng nói tôi thiếu tinh tế.

…Không biết giờ Lily với chị Dania thế nào rồi nhỉ.

Giữa tiếng ồn ào náo nhiệt của nhà hàng, tôi lại bất giác nghĩ về họ.

Những bữa ăn chan chứa tiếng cười, khi cả ba người chúng tôi quây quần bên nhau… đúng là những khoảng thời gian hạnh phúc.

Chắc bây giờ họ đang sống sung túc hơn trong Đế quốc rồi. Cơ sở vật chất nơi đó hơn hẳn Drax.

Mà Lily với Dania thân nhau như thế, có khi còn quên luôn sự tồn tại của tôi cũng nên.

Hoặc là họ đã có những người bạn mới, lấp đầy chỗ trống tôi để lại.

‘…Chỉ hy vọng họ vẫn còn nhớ đến em.’

Nếu họ lãng quên tôi, vậy thì những ký ức ấm áp đó… chỉ còn lại mình tôi trân trọng.

Nghĩ đến đó, cảm giác chua xót âm thầm len vào lòng.

Thật ra, từ lúc nào đó, tôi đã không còn mong muốn gặp lại họ nữa.

Tôi không muốn họ thấy tôi trong bộ dạng này.

Một con người gãy đổ, vô dụng, chẳng làm được gì một mình.

Tôi muốn mãi mãi là một đứa em vững vàng của chị Dania, là người chị đáng tin của Lily.

Nếu họ thấy tôi lúc này… đáng thương đến vậy…

Với trái tim dịu dàng của họ, dù có không nói ra, thì sớm muộn gì cũng sẽ lộ. Những ánh nhìn ái ngại, cách đối xử bắt đầu thay đổi từng chút một. Rồi sẽ giống như tất cả mọi người khác thôi.

Và nếu điều đó thực sự xảy ra… tôi không nghĩ mình có thể chịu nổi.

Ít nhất… với họ…

Tôi muốn mãi mãi là người có ích với Lily và Dania.

Dù sự vắng mặt của họ khiến tôi thấy cô đơn vô cùng.

Người ta bảo thời gian sẽ chữa lành. Quả thật, theo thời gian, mọi thứ cũng dần đỡ hơn một chút.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn người đang ngồi đối diện.

Đôi mắt vàng óng như ánh mặt trời, mái tóc bạch kim rực rỡ tỏa sáng, cả người toát lên vẻ cao quý không lẫn đi đâu được.

“…?”

Chị ấy nhướng mày, tỏ vẻ khó hiểu khi thấy tôi nhìn chằm chằm.

Người này — người luôn trân trọng và yêu thương tôi vô điều kiện, dù tôi có đáng thương đến nhường nào.

Người vẫn luôn ở bên tôi, chưa từng để tôi phải cảm thấy đơn độc.

Chị ấy đã dành cho tôi nhiều sự quan tâm và kiên nhẫn đến mức… tôi không biết mình có xứng đáng với tất cả hay không.

…Tôi không còn oán giận chị nữa.

Nỗi oán hận tôi từng mang, vì những gì chị từng làm với tôi, đã tan biến từ lúc nào rồi không rõ.

Có lẽ là từ ngày chị ăn món tôi nấu và mỉm cười thật lòng.

Tôi đã hạnh phúc biết bao. Biết ơn chị biết bao. Đến nỗi giờ đây, tình cảm tôi dành cho chị đã vượt xa mọi đắng cay còn sót lại.

‘…Gia đình.’

Chị ấy… giờ đã trở thành người quan trọng không kém gì Lily và Dania. Là một phần gia đình tôi.

Tôi nhìn chị đang ăn.

Thấy chị cắt từng miếng thịt thật cẩn thận trong phòng ăn thôi cũng khiến tôi mỉm cười.

“…Cái gì?”

Chị nhìn tôi như thể tôi vừa mọc thêm đầu.

Tôi muốn nói cho chị biết. Về cảm xúc của mình. Về việc tôi trân trọng chị đến nhường nào.

Rằng với tôi, chị cũng quý giá như Lily và Dania, như một người thân ruột thịt.

Tôi mỉm cười dịu dàng và gọi,

“Athena.”

“Ừ?”

..

…….

“Em yêu chị.”

“Phụt!!”

Athena phun cả đồ ăn ra khỏi miệng.

Thức ăn bắn tung tóe lên bàn.

Một hành động mà tôi không ngờ được sẽ xảy ra từ một người luôn toát lên vẻ quý phái.

Nhưng chị chẳng buồn để tâm, mà chỉ nhìn tôi với vẻ mặt bối rối cực độ.

“Gì… gì cơ… em vừa nói gì?”

Chưa từng thấy giọng chị ấy run rẩy như vậy. Có lẽ… cảm động đến thế sao?

Phản ứng ấy khiến tôi thấy ấm lòng kỳ lạ. Chị trân trọng tôi đến mức ấy sao.

“Vâng!”

Tôi nắm lấy tay chị Athena, nở một nụ cười tươi rói.

“Từ hôm nay, chúng ta là người yêu–”

“Là gia đình.”

“…?”

“………”

Một khoảng lặng bỗng phủ xuống giữa hai chúng tôi.

Khoan… chị ấy vừa nói gì đó thì phải. Nhưng tiếng của tôi át mất nên tôi không nghe rõ.

“Athena, chị vừa nói gì cơ?”

“…Gia đình?”

Giọng chị có chút… hụt hẫng?

“Vâng. Gia đình quý giá.”

….

Athena nhìn tôi một lúc lâu, rồi thở dài, tiếp tục ăn.

“…Được rồi. Tạm chấp nhận vậy…”

Chị lẩm bẩm thật khẽ, vừa đủ để tôi không nghe rõ, rồi lặng lẽ đưa muỗng lên miệng.

Sau khi bày tỏ hết lòng mình, tôi cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm không ngờ.

Trước giờ, sự oán giận và lòng biết ơn dành cho Athena vẫn cứ đan xen giằng co trong tôi. Nhưng bây giờ, cuối cùng tôi cũng đã xác định được tình cảm của mình.

Từ giờ, tôi sẽ trân trọng chị như một người thân yêu.

‘Làm nô lệ á… thì chắc chưa đâu…’

Dù sao tôi vẫn mang trong mình ký ức sâu đậm của một người Hàn Quốc, nên từ “nô lệ” vẫn nghe hơi sai sai.

Nhưng ít nhất thì cái cảm giác bài xích lúc đầu cũng không còn nữa. Biết đâu một ngày nào đó, tôi sẽ thật lòng trở thành nô lệ của chị ấy.

Tất nhiên… không phải hôm nay.

Tôi cười toe, cho miếng thịt còn nóng vào miệng.

“…Hai người đó… đang nói chuyện kiểu gì vậy chứ?!”

Ở bên kia nhà hàng, dõi theo hai chúng tôi, là một người phụ nữ.

Một trong Tứ đại ma tướng của Quân đoàn Đại Ma Vương — Nữ hoàng Succubus, Sephir.

Dùng một trong những năng lực hiếm của mình — ma thuật biến hình — cô đã cải trang thành một phụ nữ loài người.

Thật ra thì phép biến hình của cô chỉ đủ để che giấu sừng, cánh, đuôi và ma khí đặc trưng thôi. Mái tóc hồng và đôi mắt màu hồng vẫn giữ nguyên.

Nhưng đúng là ma thuật của một đại tướng, ngay cả Athena cũng khó mà nhận ra.

Sephir đang kiên nhẫn chờ đến lúc hai người chia tay nhau.

Nhưng chờ mãi… hai người vẫn cứ tiếp tục nói chuyện, mắt nhìn nhau đắm đuối, cảm xúc dâng trào như suối cuộn sông trôi.

“…Thân thiết đến mức đó thật à?”

Cô chưa từng nghe lời đồn nào về việc Athena có hứng thú với mấy chuyện tình cảm nam nữ.

Nhưng mà… kể cả có yêu đương đi nữa thì sao chứ? Điều quan trọng là giờ Athena đã có điểm yếu. Và đó là cơ hội cực kỳ lớn cho quân đội Ma Vương.

Cái mầm non kia từ lâu đã không còn tồn tại trong tâm trí cô nữa.

Trong mắt cô lúc này, người phụ nữ tóc đen trước mặt là tất cả.

“Chỉ cần có một khoảnh khắc ở riêng với cô ta thôi… mình có thể mê hoặc cô ấy!”

Nhưng cơ hội đâu dễ mà đến. Athena không rời người phụ nữ ấy lấy một bước, còn người kia thì cứ dính chặt lấy Athena như thể chẳng muốn rời xa.

“…Mà nghĩ lại,”

Cô gái đó đúng là xinh thật.

Dù đứng từ khoảng cách khá xa, nhan sắc ấy vẫn nổi bật một cách rõ ràng.

Mái tóc đen tuyền như bầu trời đêm, làn da trắng như tuyết, và trong vẻ đối lập ấy là đôi mắt đỏ rực ánh lên tia sáng như máu — thứ sắc đẹp ma mị chẳng dễ lờ đi.

Chẳng lẽ Athena vì vẻ ngoài đó mà xiêu lòng?

Một người chưa từng dễ dàng mở lòng với ai, lại có thể bị quyến rũ bởi nhan sắc như vậy sao? Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến cô thấy lòng dậy lên chút ghen tị.

“Hmph… Ừ thì đẹp thật đấy! Nhưng vẫn chẳng thể nào so với ta.”

Người đời vẫn ca tụng nhan sắc của cô là quyến rũ đến ma mị.

Nếu người phụ nữ kia đứng cạnh cô, chắc chắn sẽ lập tức bị lu mờ.

Tự an ủi bằng những suy nghĩ ấy, cô lại tiếp tục theo dõi hai người.

Athena giơ tay ra hiệu gọi phục vụ.

Là tính tiền chuẩn bị rời đi sao?

Nhưng không, dường như không phải để thanh toán, mà là để gọi thêm món.

Người phục vụ tiếp nhận yêu cầu, sau đó nhanh chóng quay lại với một thứ gì đó trong tay.

“…Rượu sao?”

Hai cốc bia to tướng được đặt trước mặt hai người phụ nữ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận