Tôi trở thành nô lệ cho k...
아기소금; Babysalt
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tôi trở thành nô lệ cho kẻ chủ mưu

7-Bình yên trước cơn bão

1 Bình luận - Độ dài: 1,990 từ - Cập nhật:

“Em gái cô mất tích sao?”

“Vâng…”

Sau khi trấn an người phụ nữ, tôi lắng nghe câu chuyện của cô ấy.

Cô ấy về nhà sớm sau giờ làm, nhưng em gái thì đã biến mất không để lại dấu vết.

Em gái cô ấy vốn không phải kiểu người hay ra ngoài, nên cô tin chắc có chuyện chẳng lành đã xảy ra.

‘Hmm…’

Tôi không thể thốt lên những lời sáo rỗng như “sẽ ổn thôi”.

Hi vọng hão huyền chính là hình thức tra tấn tàn nhẫn nhất. Hi vọng càng cao, cú ngã sẽ càng đau.

Tôi không muốn nói những lời vô trách nhiệm.

Tất cả những gì tôi có thể làm là đưa tay ra với cô ấy.

“Tôi sẽ giúp. Chúng ta cùng tìm em gái cô nhé.”

Khi tôi chìa tay ra, cô ấy nhẹ nhàng nắm lấy bằng cả hai tay.

“Cảm ơn cô nhiều lắm…”

“Chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau mà. Tôi là Hera.”

“Tôi tên là Dania. Trông cậy vào cô đấy, Hera.”

Dania siết chặt tay tôi khi nói.

Dù đã nói sẽ giúp, nhưng…

Tôi phải giúp thế nào mới được chứ?

Lang thang khắp cái thành phố rộng lớn này để tìm một người thì quá tốn công vô ích.

Thông thường, người ta sẽ nhờ cậy lực lượng an ninh địa phương, nhưng ở một nơi như Drax thì hy vọng có được thứ đó gần như bằng không.

‘Phải chi mình biết dùng ma thuật thì tốt biết mấy…’

Mana tồn tại, và từ đó sinh ra vô số loại phép thuật khác nhau. Trong số đó có cả phép tìm kiếm giúp truy vết người mất tích. Nhưng tôi lại chẳng biết chút gì về cách sử dụng mana cả.

Chẳng lẽ tôi thực sự phải chạy lòng vòng đi tìm?

Dù gì cũng phải làm gì đó…

‘Tạm gác chuyện Bram lại đã… khoan đã…’

Có khi nào chính Bram, kẻ đang kiểm soát khu vực này, lại có thông tin gì đó về em gái Dania?

Và ngay cả khi hắn không biết gì, thì dưới trướng Bram cũng có cả tá người. Nếu huy động họ, việc tìm kiếm không phải là điều bất khả thi.

Tôi cảm thấy nếu nói chuyện với Bram thì có thể giải quyết được. Mà nếu không thì… đánh cho hắn nhừ tử là xong.

Hơn nữa, chuyện này cũng chẳng đi chệch khỏi mục tiêu ban đầu của tôi bao nhiêu, có vẻ đây là lựa chọn tốt nhất rồi.

Khi tôi quay sang định giải thích kế hoạch với Dania thì—

Cô ấy đang cắn ngón tay cái đến chảy máu vì lo lắng.

Tôi nhẹ nhàng cầm lấy tay cô và kéo ra khỏi miệng.

“Ơ…”

“Cô đang chảy máu đấy, Dania.”

Mặt Dania đỏ bừng vì xấu hổ.

“T-Tôi xin lỗi!… Tôi chỉ là quá lo thôi…”

Ai mà giữ bình tĩnh được khi người thân mất tích chứ? Dania chắc hẳn đang rối bời lắm.

‘Mình phải nhanh chóng hành động mới được.’

“Dania, cô có tin tôi không?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô và nói.

“T-Tin… hả? Ý cô là sao…?”

Chẳng biết có phải do tôi tưởng tượng không, chứ mặt cô ấy lại càng đỏ hơn nữa.

‘Không lẽ cô này dễ ngượng vậy sao…?’

Dù vậy, tôi vẫn kể kế hoạch cho cô nghe, bất chấp khuôn mặt đỏ như cà chua của cô ấy.

“Bram?!”

Ngay khi tôi nhắc đến Bram, cô ấy phản ứng cực kỳ mạnh mẽ.

“Đúng vậy. Nếu là hắn, chắc chắn có thể tìm được em cô.”

“Nhưng… Bram…”

Dania trông có vẻ rất sợ Bram.

Tôi đánh bại được hắn mà, Dania.

Tôi siết chặt tay cô bằng cả hai tay.

“Hãy tin tôi, Dania. Tôi sẽ tìm được em gái cô.”

Tôi nhìn Dania bằng ánh mắt kiên định. Cô ấy liếc nhìn đám đàn ông bị tôi hạ gục nằm la liệt quanh đó, rồi quay lại nhìn tôi với ánh mắt đầy quyết tâm.

“Vâng, tôi tin cô, Hera.”

*****

Sau khi thuyết phục được Dania, chúng tôi đến địa điểm được một thuộc hạ của Bram tiết lộ.

Trước mặt là một tòa nhà to lớn.

Dù đã hư hại kha khá, nhưng nó vẫn mang dáng dấp của một dinh thự tráng lệ.

Chẳng lẽ đây từng là nơi ở của quý tộc trước khi thành phố bị tàn phá?

“Nơi này…”

Dania thì thầm khi nhìn tòa nhà.

“Cô biết chỗ này à?”

“Vâng. Hồi trước, nơi này từng được dùng để tổ chức yến tiệc mỗi khi thương nhân từ Đế quốc đến.”

Cô ấy nói thêm, nhưng tôi không rõ họ đã giao dịch những gì.

Xem ra Dania biết khá rõ về Bram.

Khi chúng tôi tiến lại gần, hai tên lính canh đứng trước cửa rút kiếm ra và quát:

“Ai đó?!”

Tôi mỉm cười trả lời.

“Tôi à? Người mà ông chủ các người đang tìm kiếm đấy.”

Tên lính nhìn kỹ mặt tôi.

“Tóc đen, mắt đỏ… Cô chính là cô gái có sức mạnh phi thường… Còn bên cạnh cô… Tiểu thư Dania?!”

Tiểu thư Dania?

Tôi liếc nhìn Dania với vẻ khó hiểu, chỉ thấy cô ấy đang lộ vẻ đau lòng.

“Chúng tôi muốn gặp ông chủ. Cho bọn tôi vào.”

Nghe lời Dania nói, hai tên lính liếc nhìn nhau. Một trong số đó chạy vào bên trong.

“Xin hãy chờ một chút để tôi vào bẩm báo.”

Không lâu sau, hắn quay lại với nụ cười nhếch mép.

“Ông chủ bảo hai người có thể vào.”

Hắn vừa nói vừa liếc Dania với ánh mắt kỳ lạ.

Cảm thấy bất an, tôi và Dania bước vào bên trong.

Tòa dinh thự nhìn từ trong còn rộng hơn nữa. Tên lính dẫn chúng tôi đến một cầu thang.

“Ông chủ đang đợi ở dưới.”

Chúng tôi đi xuống tầng hầm. Càng xuống sâu, không khí càng lạnh lẽo và u ám.

“Hera… Cô chắc chắn là mọi chuyện ổn chứ?”

Dania hỏi với vẻ mặt đầy lo lắng. Để trấn an cô, tôi nở nụ cười tươi rói.

“Đừng lo, Dania. Tôi sẽ bảo vệ cô.”

Dania lại đỏ mặt và đáp khẽ.

“Vâng…”

Cuối cùng, chúng tôi đứng trước một cánh cửa gỗ.

Khi mở ra, một không gian rộng lớn hiện ra, đầy những người đang đứng lố nhố bên trong.

Từ phía cuối phòng, một giọng trầm khàn vang lên:

“Hô… Vậy cô là con nhỏ đã chặt đầu Rick à?”

Một thân hình khổng lồ, to như gấu. Một vết sẹo dài chạy dọc mặt hắn, gương mặt dữ tợn không thua gì vết sẹo.

Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ biết—

“Tôi là trùm ở đây.”

“Và… Dania cũng đến nữa hả, haha.”

“…Bram.”

Có vẻ hai người họ từng quen biết nhau.

Chắc phải hỏi Dania chuyện này sau.

“Tôi cũng đang tìm cô đó,”

Bram nói.

Dania trông vô cùng bối rối, không hiểu ý hắn là gì.

Khi Bram nghiêng đầu, đám đông liền dạt sang hai bên. Một người nằm bất động dưới sàn hiện ra.

“Lily!!!”

Chưa kịp phản ứng, Dania đã lao đến bên cô bé.

Woo-ooong—

Một luồng sát khí xám dày đặc bao phủ lưỡi dao găm.

“Tại sao ngươi lại động đến Lily!!”

Bram chỉ nhún vai đáp lại.

“Này thì không công bằng chút nào đâu, Dania. Người bị hại là ta cơ mà.”

“Đừng có giở trò đánh lạc hướng nữa, Bram.”

Cô gầm lên, chĩa dao về phía hắn.

“Heh… hỏi em gái cô ấy mà xem. Chính con bé là người ra tay trước.”

“…Cái gì?”

Dania quay sang nhìn Lily, cô bé lập tức lảng tránh ánh mắt chị mình.

“Lily…?”

“Chính con bé lao vào ta với con dao. May là ta né kịp. Nếu không giờ này chắc toi đời rồi.”

Bram chỉ ra sau lưng, nơi có một vết xước nhỏ do dao để lại.

“Lily, có thật vậy không?”

Dania nhìn Lily bằng ánh mắt run rẩy. Lily đột ngột bật khóc và hét lên:

“Hắn luôn làm chị khổ!! Nếu không có hắn, chị đâu có khóc suốt như vậy!!”

Lần đầu tiên Lily to tiếng với Dania.

“Em ghét nhìn chị khóc… Hức… Cho nên…”

Ôm chầm lấy—

Dania ôm chặt lấy Lily.

“Thì ra là vậy… Lily, em đã lo cho chị. Cảm ơn em.”

“Chị…?”

Sau một lúc ôm em gái, Dania buông Lily ra và quay sang Bram.

“Thả Lily ra.”

Bram nhếch môi cười lạnh:

“Lý do gì ta phải làm thế? Con bé toan giết ta đấy.”

Không phản bác được, Dania cắn chặt môi. Rồi như thể đã hạ quyết tâm, cô quỳ xuống trước mặt Bram.

“Tôi van anh… Tôi sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn. Chỉ xin hãy tha cho Lily.”

“Chị ơi!!”

Lily níu lấy Dania, cố ngăn chị lại. Dania lạnh lùng nhìn cô bé.

“Ngồi yên, Lily. Làm khó chị nữa là chị giận đấy.”

Lần đầu tiên bị chị nhìn bằng ánh mắt lạnh lẽo như vậy, Lily chết lặng.

“C-Chị…”

“Hừm…”

Bram gõ nhịp ngón tay lên bàn, trầm ngâm. Hắn nhìn Dania chằm chằm.

Rồi như vừa nảy ra ý gì đó thú vị, hắn cười toe toét.

“Được thôi! Ta rộng lượng tha lần này. Nhưng với một điều kiện.”

“Nói đi.”

Bram chỉ vào con dao trong tay Dania và nói:

“Tự đâm mình đi. Khi đó ta sẽ hứa không động đến con bé nữa.”

“Cái gì?! Tên điên!!! Làm sao ngươi có thể nói ra điều vô lý như vậy?!”

Lily gầm lên giận dữ.

“Lily!!!”

Dania quát.

“Làm ơn… ngồi yên, Lily.”

Dania cắn môi đến bật máu khi nói.

Lần đầu thấy chị như vậy, Lily đành im lặng.

Dania nhắm mắt lại.

‘Mình không thể thắng Bram.’

Dania, người từng giao chiến với Bram, hiểu rõ điều đó.

Sức mạnh áp đảo, tốc độ kinh hoàng. Dù đã dùng ma thuật cường hóa, cô vẫn không chạm được hắn một lần.

Ngược lại, hắn dễ dàng hạ gục cô.

‘Cách duy nhất để cứu Lily… là thế này.’

Cô đã từng thề rằng sẽ sống vì Lily. Cho dù phải đánh đổi cả mạng sống, cô cũng không tiếc.

“Làm sao ta biết ngươi sẽ không động vào Lily nữa?”

Bram nhìn Dania nghiêm túc.

“Ta lấy danh dự của một chiến binh để thề.”

Dù giờ là kẻ tội phạm, nhưng Bram từng là chiến binh lừng danh, chém giết kẻ thù không gớm tay, lập nên nhiều chiến công.

Cho đến ngày hắn phản bội và giết cả đồng đội.

“Tin hay không thì tùy cô. Nhưng cô cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, đúng không?”

Dania ghét phải thừa nhận, nhưng hắn nói đúng. Trong tình thế này, không còn con đường nào cho cả hai chị em thoát an toàn.

Không thể do dự nữa.

Dania siết chặt tay cầm dao, nhìn thẳng Bram.

“Hãy giữ lời.”

“Chị ƠI!!!!!!!!!”

Cô nhắm nghiền mắt, cầm dao bằng cả hai tay. Đúng lúc chuẩn bị đâm xuống—

“Dania.”

Một bàn tay trắng muốt siết chặt lấy tay cô. Dania ngẩng lên nhìn—

Là Hera. Luồng khí quanh cô vừa lạnh lẽo, vừa ấm áp một cách kỳ lạ.

“Hera…”

Hera nhẹ nhàng lấy con dao khỏi tay Dania, rồi xoa đầu cô.

“Lùi lại đi.”

Giọng cô dịu dàng nhưng dứt khoát. Trong cơn ngơ ngẩn, Dania nhìn vào mắt Hera, rồi cùng Lily lui lại phía sau.

“Con nhỏ khốn kiếp…”

Bram lầm bầm đầy khó chịu.

Hera nhìn thẳng vào mắt Bram.

“Chuẩn bị tinh thần đi, Bram.”

Đôi mắt đỏ thẫm như thấm máu của cô tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận