Tôi trở thành nô lệ cho k...
아기소금; Babysalt
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tôi trở thành nô lệ cho kẻ chủ mưu

31-Một tuần không có cô ấy

0 Bình luận - Độ dài: 2,349 từ - Cập nhật:

Đêm đã khuya.

Tại một góc khuất trong dinh thự tráng lệ của Athena, một cuộc gặp gỡ bí mật đang âm thầm diễn ra.

“Ngài gọi tôi, thưa Chủ nhân.”

“…Ngươi đến rồi à.”

Một cô gái cúi đầu chào người đàn ông trung niên.

Mái tóc cô mang sắc nâu trầm, dày và mượt như màn đêm không sao.

Người đàn ông—Bordin—không buồn ngoái lại nhìn cô, ánh mắt ông vẫn chăm chăm hướng ra ngoài cửa sổ, nơi ánh trăng lặng lẽ treo mình trên nền trời đêm tối mịt.

“Bắt đầu từ ngày mai, trong vòng một tuần, chủ nhân của chúng ta sẽ rời khỏi dinh thự để ở lại hoàng cung.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Một tuần. Trong khoảng thời gian đó, ngươi có thể đạt được kết quả như dự kiến không?”

“…Vì vở kịch đã bắt đầu rồi, nên tôi tin là… hoàn toàn có thể.”

Khi Bordin quay người lại nhìn cô, cô gái lập tức cúi đầu sâu hơn, thái độ hết mực kính cẩn.

“Tốt. Vai trò của ngươi rất quan trọng. Ta đã thông báo cho quản gia trưởng rồi, sẽ không ai đặt câu hỏi thêm nữa đâu. Lo mà hoàn thành cho sạch sẽ.”

“Vâng, tôi sẽ tuyệt đối tuân lệnh.”

Dứt lời, như thể không còn gì để bàn thêm, ông lại quay mặt về phía cửa sổ.

Cô gái, sau khi cúi chào lần nữa, liền biến mất như thể chưa từng hiện diện.

Trong căn phòng chỉ còn lại một mình, Bordin khẽ lẩm bẩm, ánh mắt vẫn dõi theo ánh trăng le lói soi rọi màn đêm.

“Có lẽ… người phụ nữ đó chính là chìa khóa.”

Chủ nhân mà ông phụng sự—bề ngoài điềm đạm, nhưng bên trong lại là ngọn lửa đủ sức thiêu rụi tất cả.

“Mặt trời… sẽ phơi bày mọi tội lỗi giấu dưới lớp vỏ đạo đức giả kinh tởm.”

Và khi thời khắc ấy đến, những kẻ phàm tục sẽ tan biến không dấu vết trong ngọn lửa cháy rực của chân lý.

“Cô… không cần hầu gái nữa sao?”

Rosaline nhìn tôi đầy ngỡ ngàng khi nghe lời tuyên bố ấy.

“Ừm… Giờ tôi ổn thật rồi… Nói thật thì, trước giờ tôi cũng thấy hơi ngại.”

“Hừm~ Đừng nói với tôi là cô ngại… lộ thân thể nhé?”

“Ếc?! K-không phải?! Tôi… chỉ là thấy phiền thôi, thật đấy!”

Trúng tim đen, tôi vô thức đưa tay ôm lấy phần bụng dưới—dù đã được quần áo che kín.

“Nếu đã vậy thì… tôi sẽ thông báo lại cho mấy người hầu khác.”

“Cảm ơn…”

May quá.

Với dấu ấn lạ kia đột ngột xuất hiện trên cơ thể, tôi thực sự không muốn ai thấy mình khi không mặc gì.

Lúc phát hiện ra chỗ nó nằm, tôi gần như rơi nước mắt mà đối chất với Athena, hỏi tại sao lại là chỗ đó.

Cô ta chỉ nhún vai, đáp tỉnh bơ:

“Trùng hợp thôi. Cô nghĩ ta muốn nó nằm đó chắc?”

Sau câu trả lời ấy, tôi hoàn toàn cạn lời.

Cuối cùng cũng chỉ biết chấp nhận số phận và cố giấu nó càng kỹ càng tốt.

Thế nên mới từ chối việc có người hầu khi tắm. Tuy hơi bất tiện, nhưng còn hơn là bị phát hiện dấu ấy…

“Phù… Mệt chết đi được…”

Tôi chui vào giường như một con sâu, quấn chăn kín đầu.

Sáng nay, Athena đã rời dinh thự, bảo là có việc ở hoàng cung và sẽ đi vắng một tuần.

Trước khi đi, cô ta còn buông lời đầy tự do:

“Miễn đừng ra khỏi nhà thì muốn làm gì cũng được.”

Một tuần không có Athena.

Trước kia thì có lẽ tôi đã reo lên vì sung sướng, nhưng giờ thì—

‘…Không. Mình chẳng muốn làm gì hết.’

Tôi đã kiệt sức cả thể xác lẫn tinh thần.

Lần trước ra ngoài chỉ vì quá chán, chuyện gì xảy ra nữa?

Chỉ cần nghĩ lại vụ đó thôi là bao nhiêu hứng thú đều biến mất.

Ngay cả lần phải đến chỗ Rosaline, tôi cũng phập phồng lo sợ sẽ chạm mặt người của Kỵ sĩ Đoàn Bình Minh.

Nếu có gặp… tôi cũng chỉ biết cúi đầu như một kẻ tội đồ.

“Dù sao thì… cũng là lỗi của mình…”

Cho đến khi Athena trở lại, tôi quyết không rời khỏi căn phòng này.

Thậm chí ăn uống cũng sẽ giải quyết tại chỗ.

Một tuần tới—tôi sẽ sống vùi trong chăn gối.

Và ngay khi tôi nhắm mắt lại, chuẩn bị tận hưởng sự êm ái—

“Tiểu thư!!!!!!!”

“Hử?!”

Rầm! Cửa bật tung, một bóng người hùng hổ xông vào như cuồng phong.

Cô ta sải bước tiến thẳng đến giường tôi rồi giật phăng chăn ra.

“Á?! A-Alina?!”

“Giờ này rồi mà cô vẫn còn cuộn trong chăn?! Còn bữa ăn thì sao hả?!”

Cô nàng đứng chống nạnh, gương mặt cau có không thể lẫn đi đâu được.

Tôi lí nhí đáp, môi chỉ mấp máy:

“…Tôi định ở trong phòng luôn.”

“Cái gì?! Người từng rảnh rỗi đến mức cứ hay lân la sang tìm tôi đâu rồi?!”

“Ưm… B-bây giờ thì tôi ổn rồi…”

Nghe tôi nói vậy, Alina bỗng cúi sát mặt lại gần tôi, giọng nghiêm trọng:

“Vì vụ ở sân huấn luyện à?”

“………”

“Haa… Tôi nghe nói là do ma lực của chủ nhân phát nổ gây ra. Không phải lỗi của cô. Vậy sao cô cứ dằn vặt mãi vậy?”

“…Giá như hôm đó tôi không bước vào…”

Alina đập tay lên trán, thở dài.

“Tiểu thư, cô đang nghĩ theo kiểu ‘biết vậy đã không…’. Nhưng làm gì ai đoán trước được chuyện đó chứ?”

“Th-thì đúng là không thể đoán…”

“Vậy thì không phải lỗi của cô. Thế nên ngẩng đầu lên, được không?”

“…Nhưng mà…”

“Này! Tôi không muốn nghe nữa!”

“Hử hử?!”

Alina đột nhiên đưa hai tay ôm eo tôi rồi bế bổng khỏi giường một cách không thương tiếc.

Cô ấy mạnh một cách kỳ lạ.

Rồi rất nhẹ nhàng, cô ấy đặt tôi xuống nền đất.

“Không được. Trong lúc chủ nhân vắng nhà, tôi sẽ chăm sóc cô tận tình nhất có thể.”

“Tôi thực sự không sao mà…”

Thế nhưng, Alina đặt ngón tay lên môi tôi, chặn lời.

“Tôi mới là người không sao đấy. Hiểu chưa?”

Tôi đứng lặng người vài giây, cuối cùng cũng gật đầu. Khi ấy, cô mới rút tay lại.

“Tốt~! Vậy đầu tiên, đi ăn trưa—à không, chắc gọi là ăn sáng luôn nhỉ?”

“Tôi ăn trong phòng được không…”

“Nếu cứ ăn trên giường hoài, cô sẽ béo đấy!”

“Nhưng mà tôi ăn bao nhiêu cũng chẳng mập…”

Nghe vậy, Alina trừng mắt nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.

Cái ánh nhìn ấy… thật sự đáng sợ.

“Ăn. Ở. Phòng. Ăn. Được. Chưa? Tiểu thư?”

“…Hức.”

Cuối cùng, tôi đành ngoan ngoãn theo cô ra phòng ăn.

Và như thường lệ, món ăn được dọn lên… quá sức tưởng tượng.

Không phải nói suông—đúng là kỳ quan trong thế giới ẩm thực.

Đúng là không gì đánh bại được bản năng ăn uống của con người.

Hương vị tan chảy trong miệng khiến tâm trạng tôi tốt lên lúc nào chẳng hay.

Trong lúc ăn, tôi và Alina trò chuyện đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Nhờ đó, những suy nghĩ nặng nề trong đầu cũng dần tan biến.

Sau bữa ăn, tôi định đi đến thư viện, theo lời gợi ý từ lúc ăn trưa.

Vừa bước đến cửa—

“À, tiểu thư…”

Alina gọi tôi từ phía sau.

“……”

‘…Cô không nghĩ là nên ăn một cách… gọn gàng hơn à?”

“Hở?”

Tôi ngẩn ra quay lại, và cô ấy chỉ tay về phía chỗ tôi ngồi.

“…Ơ?!”

Cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết lặng.

Bàn ăn—vô cùng bừa bộn.

Chén đĩa tôi dùng bị xếp lộn xộn, còn thức ăn vương vãi khắp nơi.

“Dù sao chúng tôi cũng là người dọn dẹp, nhưng ít ra tiểu thư cũng nên giữ phép tắc cơ bản chứ!”

K-không thể nào…

Chẳng lẽ… tôi ăn như thế thật sao…?

Thìa và nĩa bị đặt lệch một cách kỳ quặc, nhìn vào mà cứ thấy khó chịu trong lòng.

Trước khi bị nhập vào thân xác này, tôi sống một mình. Và việc dọn dẹp sau mỗi bữa ăn đã trở thành phản xạ tự nhiên từ lúc nào chẳng hay.

Vậy mà giờ nhìn lại mâm cơm—một bãi chiến trường đúng nghĩa. Bản thân tôi cũng không dám tin vào mắt mình.

Tôi ăn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nhưng… cuối cùng thì tôi đã để lại đống bát đũa lộn xộn đến mức nào vậy?

Không thể nhớ nổi, tôi quay sang hỏi cô bé đang đứng bên.

“Alina… tôi… thật sự là người làm vậy à?”

“…Vâng? Cô là người duy nhất ăn mà, thưa tiểu thư…”

Alina nghiêng đầu, ánh mắt ngơ ngác như thể không hiểu tại sao tôi lại hỏi điều hiển nhiên đến vậy.

Cô ấy nói đúng. Chỉ có tôi ăn mà thôi.

Alina chỉ ngồi bên kia bàn để trò chuyện cùng tôi.

Tức là thủ phạm… chính là tôi.

Dù chỉ một thoáng, tôi đã nghi ngờ cô bé.

Nhưng rõ ràng là chính Alina đã chỉ ra đống lộn xộn ấy ngay khi tôi vừa quay đi.

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, bảo cô bé phá bát đũa thì... chỉ có thể là siêu trộm tốc độ ánh sáng mới làm nổi.

Nỗi xấu hổ trào lên như sóng đánh.

Tôi đã vô thức muốn đổ lỗi cho người khác thay vì thừa nhận sai lầm của chính mình.

Tôi… lúc nào cũng nhỏ nhen vậy sao?

Vừa thừa nhận lỗi là của mình, cảm giác nhục nhã lập tức ập tới, không hề nương tay.

Trong mắt Alina, tôi đã biến bữa ăn thành một… bãi rác.

“X-xin lỗi… từ giờ tôi sẽ ăn uống gọn gàng hơn…”

Nghe vậy, Alina mỉm cười rồi nhẹ nhàng đẩy vai tôi một cái.

“Cô đừng lo lắng quá. Chúng ta đến thư viện như đã định chứ?”

“Ừm… đi thôi.”

****

Tôi giơ tay quạt quạt mặt, cố xua bớt hơi nóng trên má, rồi lẽo đẽo theo sau Alina đến thư viện.

“Wow…”

Thư viện trước mắt rộng hơn tôi tưởng rất nhiều.

Không phải tôi nghĩ nó nhỏ, nhưng không ngờ lại… khổng lồ đến thế.

Số lượng sách nhiều đến mức khiến người ta có cảm giác phải mất cả trăm năm mới đọc hết.

“Cô muốn tìm loại sách nào?” Alina hỏi, nghiêng đầu nhìn tôi.

Loại sách tôi muốn đọc…

Tôi có một ý tưởng, nhưng không biết liệu nơi này có thể đáp ứng được không.

Tuy nhiên, với quy mô khổng lồ thế này… biết đâu chừng.

“Có… loại sách nào giống tiểu thuyết không?”

“Tiểu thuyết à? Hmm…”

Alina trầm ngâm một lát, rồi bỗng nở nụ cười như vừa nghĩ ra điều gì thú vị.

“Không có tiểu thuyết, nhưng có thứ gần giống! Cô đi theo tôi nhé?”

Tôi lặng lẽ bước theo cô ấy đến trước một kệ sách cao gấp ba lần chiều cao của mình.

Alina chỉ vào phần giữa kệ, rồi nói:

“Cuốn kia kìa. Là biên niên sử thời Đại Chiến. Nhiều chuyện đánh nhau đến mức đọc như đang xem truyện ấy!”

Thời kỳ Đại Chiến.

Là một giai đoạn thảm khốc khi các chủng tộc—con người, quỷ tộc, thú nhân, tinh linh, linh hồn—đồng loạt bước vào chiến tranh vì những mâu thuẫn tích tụ lâu đời.

Chiến sự kéo dài suốt một thế kỷ, không có ngày nào ngơi nghỉ.

Một thời đại đầy nước mắt và máu.

Số người chết… nhiều đến mức không ai dám đếm.

Cũng không ngoa nếu nói rằng nền hòa bình hiện tại được xây trên nỗi sợ hãi khắc sâu từ cuộc chiến ấy.

Tôi thấy hứng thú.

Trong tiểu thuyết, những sự kiện thế này thường chỉ được tóm gọn trong vài dòng, nhưng tôi rất muốn biết nó được ghi lại ở đây ra sao.

“Ừ, tôi lấy cuốn đó.”

“Vậy tôi đi lấy thang nhé, cô hãy chờ một chút.”

…Hả?

Thang?

Tôi thấy cuốn sách chỉ hơi cao một chút, kiễng chân là với tới.

Không cần đến thang làm gì…

Nhưng chưa kịp nói gì, Alina đã biến mất.

Tôi thậm chí không nhận ra khi nào cô ấy rời đi.

Cảm giác hơi ngại ngùng, tôi đành đứng chờ.

…Nhưng chờ mãi mà vẫn chưa thấy cô ấy quay lại.

“…Sao lâu thế nhỉ?”

Tôi bắt đầu cựa quậy, cảm thấy bồn chồn.

Thôi thì… tự lấy luôn cho rồi.

Đâu có cao lắm đâu.

Tôi vươn tay lên—chỉ còn cách cuốn sách một chút nữa thôi.

“Ư…”

Tôi nhón chân, và…

“Lấy được rồi!”

Ngay khi tay tôi kéo cuốn sách ra khỏi kệ—

Thịch.

Một tiếng chạm rất nhẹ.

Tay tôi vừa mới khẽ chạm vào kệ một cái.

Chỉ là một cú va rất nhẹ, yếu đến mức chẳng thể làm ngã nổi cây lau nhà.

Vậy mà—

“Hả…?”

Chỉ từ cái chạm nhẹ ấy, cái kệ sách khổng lồ bắt đầu nghiêng ra sau.

Chưa kịp làm gì, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.

RẦM— RẦM—

Như hiệu ứng domino, những kệ sách phía sau đổ ầm ầm xuống sàn.

KWOooooOOM

Khi từng dãy kệ nặng trịch đổ xuống, hàng ngàn cuốn sách như thác lũ tràn ra, rơi rụng tứ tung.

Chỉ trong chớp mắt, bụi mù mịt bao trùm cả thư viện, khiến tôi không nhìn thấy gì.

Tôi đứng giữa đám mây bụi, đờ người ra như tượng đá.

Từ môi tôi thoát ra một âm thanh yếu ớt, gần như tuyệt vọng—

“…Hả?”

Y như búp bê bị rút pin.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận