Tôi trở thành nô lệ cho k...
아기소금; Babysalt
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tôi trở thành nô lệ cho kẻ chủ mưu

48-Đại tướng lĩnh Sephir

1 Bình luận - Độ dài: 2,223 từ - Cập nhật:

“À này, nơi này… náo nhiệt thật đấy.”

Tôi vừa đưa mắt nhìn quanh vừa buột miệng nói.

“Quán bar nổi tiếng mà. Thế cũng dễ hiểu thôi.”

Athena dùng khăn giấy chấm nhẹ khoé miệng.

Tôi không khỏi ngớ người trước câu trả lời đó.

“Bar á?! Đây là… quán bar á?”

Một quán bar, hả…

Bảo sao mà ồn ào như chợ vỡ.

Với một nơi chỉ để ăn uống thì bầu không khí ở đây có hơi… nhiệt tình quá mức.

Và rồi, một ý nghĩ vụt lóe trong đầu tôi.

‘…Không biết rượu ở thế giới này có mùi vị thế nào nhỉ…’

Trước khi đến đây, khi còn là người trưởng thành đang đi làm, rượu là người bạn thân thiết luôn đồng hành cùng tôi.

Những ngày bị sếp mắng té tát hay làm thêm đến đêm khuya, một lon bia lạnh luôn là liều thuốc xoa dịu tinh thần.

Cái vị mát lạnh ấy… lúc nào cũng khiến tôi cảm thấy như sống lại.

Với một người vốn thích uống rượu như tôi, không tò mò mới lạ.

‘…Uống thử một chút chắc không sao đâu nhỉ?’

Cơ thể này cũng đã đủ tuổi rồi mà…

Mà trước khi tới đây, tửu lượng tôi cũng đâu đến nỗi tệ, không gây chuyện gì là được.

Tôi quyết định xong xuôi, rồi cẩn thận nhìn sang Athena.

“Chị Athena… uống một chút nhé?”

“Được chứ! Ta uống giỏi lắm. Cứ yên tâm.”

“Ngon ghê..! Lâu ngày không uống, cảm giác như ngon gấp đôi luôn ấy.”

“Hehe… Athena, uống đi~ dzô nào~!”

“Ahh… thoải mái thật… haaa…”

“Hehehe… lâng lâng… hehe…”

Ợ.

Tôi day day thái dương, nhìn Hera đang ngã vật ra bàn.

Cô gái vừa nãy còn mạnh miệng khoe tửu lượng lại lăn đùng ra ngủ khi còn chưa uống hết ly đầu tiên.

Không, thật đấy. Em ấy… tệ kinh khủng.

Chỉ là bia thôi, đâu phải loại rượu nặng gì.

“…Đúng là Hera.”

Nhưng dù em có ra nông nỗi này… ta vẫn thấy đáng yêu đến lạ.

Ta nâng ly của Hera lên, uống nốt phần còn lại, rồi tựa lưng vào ghế, khép mắt lại.

—Em yêu chị.

Lời tỏ tình của Hera.

Âm thanh ấy vẫn văng vẳng mãi trong tâm trí ta, không chịu tan đi.

Lần đầu tiên, em ấy bày tỏ thứ tình cảm dành riêng cho ta.

Không phải kiểu yêu đương lãng mạn gì, nhưng là cách mà Hera mở lòng với ta.

Thình thịch.

Tim tôi vẫn chưa bình tĩnh lại.

Từ “yêu” phát ra từ môi em ấy… còn mạnh hơn bất cứ đòn tấn công nào ta từng chịu.

“Ta đâu phải thiếu nữ lần đầu biết yêu…”

…Mà đúng là lần đầu thật.

Từ trước đến nay, ta chưa từng thích ai, dù là với tư cách một con người, hay là một người khác giới.

‘…May mà ta kìm được.’

Đã bao đêm ta tự dằn lòng.

Đêm nào em cũng ve vãn, đong đưa cái đuôi trước mặt, thử thách lòng kiên nhẫn của ta.

Đêm nào cũng phải quay mặt đi, nằm một mình, tự nhủ rằng “chị là người lớn”.

Mặc dù dạo này có hơi chao đảo… nhưng nghĩ lại, kiềm chế là lựa chọn đúng.

Nếu ta từng cưỡng ép em ấy…

Nếu ta từng phớt lờ cảm xúc của em và ích kỷ làm theo ham muốn bản thân…

Thì hôm nay, em sẽ không bao giờ nói yêu ta.

Em sẽ chỉ nhìn ta bằng ánh mắt căm ghét.

Nhưng giờ thì khác.

Em đã mở lòng. Ta sẽ không để lỡ cơ hội này.

Tận dụng cánh cửa mà Hera để ngỏ, ta sẽ từng bước tiến vào trái tim em.

Và rồi, sẽ đến một ngày—ngày mà em thổ lộ tình cảm, không phải như người thân, mà là như một người tình.

Vào ngày đó… khi chúng tôi chính thức là của nhau, ta sẽ không còn kìm nén nữa.

Một tuần. Có lẽ chúng tôi sẽ không rời khỏi giường suốt một tuần.

Chỉ cần tưởng tượng đến thôi mà môi đã khẽ cong lên.

“Mm… Athena… chị…  có ở đây không?”

Giọng nói mơ màng vang lên. Hera chớp mắt, rõ ràng say lắm rồi.

Đã đến lúc đưa em về rồi.

“Em say rồi. Về thôi nào.”

Tôi xoa đầu em một cái rồi bước ra quầy tính tiền.

“Ôi trời! Không được đâu, thưa cô! Làm sao tôi có thể lấy tiền của một vị anh hùng!”

“Cứ lấy đi.”

“Không, thật mà! Biết cô đã thưởng thức ở đây là vinh dự cho tôi rồi!”

Ông chủ khăng khăng không nhận tiền. Không có gì bất ngờ cả.

Từ khi đặt chân tới thế giới này, ai cũng đối xử với tôi như thế.

Nhưng đổi lại, họ luôn mong đợi điều gì đó từ tôi.

Chỉ cần tôi xuất hiện trong thị trấn, họ mặc định rằng tôi sẽ ra tay trừ quái.

Nếu một ngày tôi nói rằng mình sẽ không chiến đấu nữa, ánh mắt tôn sùng đó sẽ ngay lập tức chuyển thành thất vọng.

Tự đặt kỳ vọng, rồi tự thất vọng. Loài người, suy cho cùng, chỉ sống vì bản thân họ.

Chỉ có Hera là khác.

Tôi còn nhớ lần đầu gặp nhau.

Ánh nhìn em dành cho tôi không phải là ngưỡng mộ… mà là sợ hãi.

Như thể em đã nhìn thấu con người thật của tôi ngay từ đầu.

‘Phải rồi, đó là định mệnh.’

Em là món quà từ trời cao.

Một món quà dành cho kẻ đã quá mỏi mệt như tôi.

“Lấy đi. Tiền ta nhiều đến mức không tiêu xuể.”

Tôi ném túi tiền lên quầy rồi quay người bước đi.

Đi về phía người nô lệ đáng yêu của tôi.

‘Vì em đang say… nên ta có thể hơi táo bạo hơn một chút.’

Chắc chắn em đã chìm sâu trong men rượu, không dễ gì tỉnh lại.

Lần này, ta có thể liều hơn một chút.

Có thể dùng môi thay vì ngón tay. Hoặc dùng cả bầu ngực… À, cái đó để sau.

Dù chọn cách nào…

Ta cũng sẽ cho em nếm thử mùi vị thiên đường.

Trong lòng tràn ngập mong chờ, tôi quay lại chỗ ngồi.

Nhưng đón chào tôi—chỉ là cái bàn ngổn ngang, và một chiếc ghế đã nguội lạnh.

“…Hera?”

Mái tóc hồng tung bay dưới ánh trăng.

“Ha ha!! Thành công rồi! Mình làm được rồi!!”

Trong vòng tay cô là một người phụ nữ tóc đen, say ngủ không biết trời đất.

Lợi dụng lúc Athena ra quầy tính tiền, cô đã âm thầm áp sát, không một tiếng động, rồi ôm người đi.

Nàng say đến mức bị bế đi cũng chẳng hay biết. Việc bắt cóc dễ như trở bàn tay.

Cô chạy một mạch về chỗ trú ẩn—một căn nhà bỏ hoang trong rừng mà cô tìm được trong lúc dò la dấu vết bọn rồng con. Dù cũ nát, nhưng có giường, và thế là đủ.

Cô nhẹ nhàng đặt người phụ nữ xuống giường, rồi lấy lại nhịp thở hỗn hển.

“Hah… hah… hehe…”

Sau một ngày dài theo dõi Athena, cô đã hiểu rõ người phụ nữ này quan trọng thế nào với ả.

Chắc giờ này, Athena đang phát điên lên tìm kiếm rồi.

Nhưng khi ả tìm thấy thì… người này đã là của mình.

‘Trông như ả có hứng thú với cô ta đấy…’

A.

Nếu ta chiếm lấy người phụ nữ này… liệu có được thấy gương mặt Athena méo mó vì tuyệt vọng không nhỉ?

Hoặc… cũng không tệ nếu biến cô ta tự nguyện dâng hiến cho mình.

Chỉ tưởng tượng đến việc khiến con quái vật kia gào khóc dưới thân ta… là ta đã bật cười.

“Hoo… được rồi.”

Lấy lại bình tĩnh, cô bước lại gần giường, nhìn kỹ người đang say ngủ.

Hai má ửng hồng, hơi thở nhè nhẹ, vẫn còn nồng mùi men say.

…Quả thực là xinh đẹp.

Ngay cả một kẻ như cô—người từng được gọi là yêu mị đẹp nhất—cũng không rời mắt nổi.

Làn da trắng như sữa, như thể chưa từng bị ánh nắng chạm tới.

‘Khi trở thành nô lệ của ta, cô sẽ phải làm đủ trò vui…’

Dù mục tiêu chính là Athena, nhưng nhìn người phụ nữ này lại khiến cô nảy sinh ham muốn rất riêng.

Có vẻ… sẽ là quãng thời gian thú vị đấy.

Tốt rồi. Bắt đầu bằng mê thuật thôi.

Cô nhẹ lay người phụ nữ đang say ngủ.

Để mê thuật có hiệu lực, cần phải nhìn thẳng vào mắt cô.

“Dậy nào, cô bé. Ta có món quà cho cô.”

“Mm… Athena…?”

Cô ấy gọi tôi là Athena.

Cứ tưởng tôi là ả quái vật kia sao?

Vậy thì càng tốt.

Càng tin tưởng, mê thuật càng dễ xâm nhập.

Giống như Athena hay làm, tôi dịu dàng vuốt tóc cô ấy.

“Phải rồi, là chị đây. Athena.”

“Hehe… Athena…”

Cô ấy dụi mặt vào đùi tôi, giọng nhỏ như mèo con.

“Huhu… ngoan lắm… giờ thì, nhìn vào mắt chị nhé?”

Tôi nâng cằm cô lên, để ánh mắt cô ngang tầm với mình.

“Đúng rồi… đúng rồi… nhìn vào mắt chị—”

“Mm… chị muốn thế… thì được thôi…”

Cô ấy thì thào một câu gì đó khó hiểu.

Nhưng trước khi tôi kịp đoán ra…

“Hah.”

“Ếk?!”

Cô ấy nắm lấy tay tôi—bàn tay đang giữ lấy gương mặt cô—rồi kéo về phía miệng.

Sau đó…

Cô ấy mút ngón tay tôi.

“Mmm… hng… slurp…”

Chụp—chụp—chụt—

“C-cái… cái gì thế này?!”

Tôi hốt hoảng khi cô đột ngột hành động như thế.

“Nng… slurp…”

Gương mặt đỏ bừng, ánh mắt lờ đờ, miệng mút chặt lấy ngón tay tôi không buông.

Tim tôi bắt đầu đập loạn.

‘Bình… bình tĩnh lại!!’

Tôi tự tát mình một cái thật mạnh để tỉnh táo lại, rồi rút tay khỏi miệng cô ấy.

Miễn cưỡng, đôi môi cô ấy vẫn bám lấy, mút chặt cho đến khi ngón tay tôi trượt ra, ướt đẫm nước bọt lấp lánh trong ánh đèn mờ.

Tôi nhìn ngón tay mình, đầu óc bất giác tràn ngập những ý nghĩ đen tối.

Không được… Không được!

Tôi lắc đầu liên tục, cố xua tan ham muốn đang trỗi dậy.

Rồi quay sang nhìn cô gái kia, hét lên như thể đang tự trấn an mình:

“Cô… cô rốt cuộc là cái gì vậy hả?!”

Ngay cả tôi – kẻ đứng trên đỉnh cao của giống loài Succubus, Nữ Vương của dục vọng – suýt chút nữa cũng bị mê hoặc chỉ vì một khoảnh khắc.

Không thể nào.

Tuyệt đối không thể nào!

‘Không lẽ… chẳng lẽ nào cô ta là Cửu Vĩ Hồ trong truyền thuyết?!’

Cửu Vĩ Hồ – yêu quái mang chín chiếc đuôi, chỉ xuất hiện trong những câu chuyện cổ xưa.

Người ta kể rằng bất kỳ sinh vật nào nhìn thấy nó đều sẽ mất mạng, bị hút cạn tinh lực đến giọt cuối cùng. Không ai từng sống sót để kể lại dung mạo thật sự của nó.

Trong thoáng chốc, tôi đã nghĩ đến khả năng ấy.

Nhưng nhìn thế nào đi nữa… cô gái trước mặt vẫn chỉ là con người.

Không có chút khí tức yêu ma nào phát ra từ cơ thể ấy.

‘Phải rồi… đúng vậy. Chỉ cần là con người, thì cô ta nhất định sẽ rơi vào tay mình thôi.’

Tất cả chỉ là trùng hợp.

Tôi là Succubus Vương – hiện thân của khát khao. Không đời nào lại để bản thân bị lôi cuốn bởi một người phàm như thế.

Tôi hít một hơi thật sâu, lấy lại phong thái thường ngày, rồi nhìn sang cô gái đang nhìn mình – với ánh mắt có phần thất vọng.

“…Sao chị lại rút tay ra? Chị không thích sao?”

“T-Ta…”

Gì thế này, Sephir?

Sao ngươi lại không trả lời được?

Nói đi! Nói với cô ta rằng ngón tay ấy chẳng mang lại cảm giác gì đặc biệt cả!

“…À! Ta… ta thực ra có một điều muốn làm cho em…”

“Hửm? Muốn làm gì cho em?”

“Ừm… Em chắc chắn chị sẽ thấy dễ chịu thôi. Lily cũng thích lắm đấy…!”

…Ực.

Tôi nuốt nước bọt theo bản năng khi hơi thở của cô ấy phả lên cổ tôi.

“Dễ chịu”…?

Rốt cuộc cô ta định làm gì?

Không… không được để cô ta tiếp tục.

Tôi phải ngăn lại, ngay lập tức.

Nhưng… sự tò mò đang gặm nhấm từng mạch máu trong người.

Giống như chiếc hộp Pandora bị cấm mở – càng bị ngăn cấm, càng muốn biết bên trong là gì.

“C-Chuyện đó… là gì vậy?”

Cuối cùng, tôi không thắng nổi cám dỗ.

Cô gái ấy mỉm cười rạng rỡ, dịu dàng đẩy tôi nằm xuống giường.

“Hehe… Chị cứ nằm yên nhé?”

Rồi cô ta cúi người xuống, kề sát bên tai tôi.

Lépt.

Một dòng ấm nóng trượt vào tai tôi.

Một chiếc lưỡi – mềm, ẩm và trơn – đang lướt sâu vào bên trong.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Athena: it should be me, not her
Xem thêm