Tôi trở thành nô lệ cho k...
아기소금; Babysalt
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tôi trở thành nô lệ cho kẻ chủ mưu

23-Nô lệ của ta

0 Bình luận - Độ dài: 1,894 từ - Cập nhật:

Ánh sáng chói lòa khiến tôi phải nheo mắt giờ đang dần mờ đi.

Cảm giác như đang trôi lơ lửng giữa không trung cũng đang dần tan biến, trả lại cảm giác thật cho cơ thể.

Khi tôi mở mắt ra, tôi như bị quăng khỏi hư vô, lơ lửng giữa một nơi hoàn toàn xa lạ.

Và ngay khi đôi chân vừa chạm đất…

Bịch!

Tôi ngã sấp mặt không thương tiếc.

“Urgh…”

Một tay chống đất, tay còn lại bịt miệng, tôi cố nén cơn buồn nôn đang trào lên.

“Lần đầu dịch chuyển à?”

Athena ngồi cạnh tôi, nhẹ nhàng vỗ lưng như thể đang dỗ dành một đứa trẻ vừa bị say xe.

“Hự…”

“Đỡ hơn chút nào chưa?”

Khi cơn choáng váng dần lắng xuống, tôi đưa tay run rẩy túm lấy cổ áo Athena.

“Athena…!!”

Gia đình thân yêu của tôi.

Lily và Dania.

Cô ta còn chẳng để tôi nói lời tạm biệt tử tế với họ.

Cơn phẫn uất trào dâng, tôi giật cổ áo Athena, và không cần tốn chút sức nào, cơ thể cô ta cứ thế bị nhấc bổng lên.

Thế nhưng, cô ta lại chẳng mảy may tỏ ra khó chịu. Giọng nói nhẹ như gió lướt qua tai:

“…Hera… em định làm gì vậy?”

“Im đi! Họ là gia đình của tôi! Cô có cần phải kéo tôi đi đột ngột thế không?!”

Suốt sáu tháng qua, ngày nào chúng tôi cũng bên nhau.

Vậy mà giờ đây, sợi dây ấy bị cắt phăng một cách tàn nhẫn, để lại một khoảng trống lạnh ngắt trong tim.

“Hera, ta hiểu là em đang giận, nhưng…”

Đôi mắt vàng của Athena lóe sáng, và ngay lập tức, không khí xung quanh trở nên hỗn loạn.

“Nhưng ta không thể để em vô lễ như vậy.”

Chỉ với một cú búng tay.

Rầm!—Một lực vô hình bắt đầu đè nặng lên tôi.

Rắc—

Tôi cố chống lại, không chịu quỳ xuống, và mặt đất dưới chân bắt đầu nứt vỡ.

“Kh…!”

Athena nhìn tôi giây lát, rồi thở dài, đưa tay về phía tôi.

“Thật sự ta không muốn làm em bị thương đâu, Hera…”

Một luồng sáng bao lấy tay cô ta, và chẳng mấy chốc, những sợi xích ma thuật hiện ra, siết chặt lấy cơ thể tôi.

Tôi không phản kháng nữa. Những sợi xích cứ thế đẩy tôi quỳ xuống, trói chặt hai tay tôi lại.

Tôi chỉ còn biết nhìn trân trân xuống đất, tuyệt vọng, không muốn làm gì nữa.

Athena cũng quỳ xuống, đưa mắt nhìn tôi ở cùng tầm.

Cô ta nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, như thể đang vỗ về một đứa trẻ bị bỏ rơi.

“Lần này ta bỏ qua. Nhưng lần sau thì không đâu.”

“Gia… đình tôi… hức… Lily… Dania…”

Không được khóc nữa.

Tôi đã tự hứa như vậy.

Nhưng nước mắt vẫn cứ trào ra không cách nào ngăn lại được.

‘Mới rời xa chưa bao lâu…’

Mà tôi đã nhớ họ đến thế này…

****

Khi màn sương u uất trong lòng dần tan đi, khung cảnh xung quanh bắt đầu hiện rõ.

Trước mắt tôi là một tòa nhà khổng lồ, nguy nga đến mức khiến người ta lầm tưởng là lâu đài.

“…Đây là… dinh thự sao?”

Tôi đứng đờ ra, ngẩn ngơ trước sự đồ sộ ấy.

“Thích không?”

Athena hỏi với giọng đầy hứng khởi như vừa dắt trẻ con đi tham quan vườn thú, mặc kệ cảm xúc tôi ra sao.

Tôi ghét cô ta. Ghét đến tận xương tủy.

Nhưng có ghét bao nhiêu cũng chẳng thay đổi được gì. Tôi đành nhét tất cả vào một xó trong tim, khóa chặt lại.

“…To quá…”

Không nghe tôi nói gì thêm, Athena chỉ bật cười rồi nắm tay tôi dắt vào trong.

Két— Cánh cửa chính đồ sộ mở ra.

“Ngài đã về?”

Một hiệp sĩ cao lớn, mặc giáp như bước ra từ truyện cổ tích, cung kính cúi đầu chào Athena.

“Bordin đâu?”

“Đang đợi trong dinh.”

“Bảo ông ta đến tìm ta.”

“Vâng, thưa ngài.”

Gã liếc tôi một cái rồi rút lui. Athena nhìn theo bóng hắn đi khuất, sau đó quay lại mỉm cười với tôi.

“Hera, em đói không? Muốn ăn gì trước không?”

“Không… thật ra không đói lắm…”

“Vậy à? Thế thì vào trong đã.”

Bước qua cổng chính, một khu vườn được chăm chút tỉ mỉ hiện ra trước mắt.

Nhiều món trang trí tinh xảo đan xen cùng đài phun nước khiến cả không gian như mát lành hơn hẳn.

Nhưng khi bước vào trong dinh, tôi mới nhận ra bên ngoài chỉ là màn dạo đầu cho một bản giao hưởng xa hoa.

Không gian rộng đến choáng ngợp, các dãy phòng nối tiếp nhau dài bất tận, và một cầu thang lấp lánh trông như dẫn thẳng lên thiên đường.

Nội thất sang trọng đến mức… nếu bảo hoàng đế ở đây, tôi cũng tin!

Trong lúc tôi còn đang ngẩn người như bị hút hồn, thì một giọng nói vang lên:

“Athena, ngài đã về?”

Một người phụ nữ trung niên bước đến, trông đầy phong thái quý phái dù đã có tuổi.

“Roselin.”

“Ôi chao, tiểu thư xinh đẹp nào đây?”

Người phụ nữ tên Roselin mỉm cười dịu dàng rồi cúi chào tôi.

Tôi vốn không quen kiểu lễ nghi thế này, chỉ biết rối rít bắt chước, cúi người thật sâu.

“À… chào cô…”

“Ôi, giọng ngọt như mật luôn ấy!”

Bà ta cười khẽ, ánh mắt ánh lên sự trìu mến. Athena đặt tay lên vai tôi, giới thiệu:

“Hera, đây là Roselin, quản gia trưởng ở đây. Nếu em có thắc mắc gì về dinh thự thì cứ hỏi bà ấy. Còn Roselin, từ nay đứa trẻ này sẽ hỗ trợ ta.”

Roselin há hốc mồm.

“Trời đất… cuối cùng thì ngài Athena cũng chọn người hầu riêng rồi sao?!”

Bà ta nhìn tôi với ánh mắt long lanh như vừa trúng xổ số.

“T-tôi không phải hầu gái đâu…”

“Fufu, nhưng làm hầu gái cũng vui mà.”

Roselin đột nhiên lao tới, túm lấy tay tôi như thể bắt được báu vật.

Đôi mắt bà ấy sáng rực như vừa phát hiện thiên thạch rơi trước cửa nhà.

“Eek…”

“Vậy khi nào tôi có thể bắt đầu huấn luyện cô bé? Khuôn mặt xinh đẹp, dáng người chuẩn, khí chất thanh cao!! Cô ấy mà làm hầu gái thì chắc chắn sẽ—”

“Roselin. Cô ấy không phải hầu gái.”

Athena cắt lời, và ngay lập tức, ngọn lửa nhiệt huyết trong mắt Roselin bị dập tắt như thể bị tạt một xô nước đá.

Sau vài tiếng ho nhẹ vì xấu hổ, Roselin lấy lại bình tĩnh và hỏi:

“Vậy… cô bé sẽ đảm nhiệm vai trò gì?”

“Là nô lệ.”

“Cái gì cơ?!”

“Nô lệ của ta. Từ giờ sẽ luôn ở bên cạnh ta.”

“Là… nô lệ…?”

Roselin quay sang nhìn tôi, mặt hiện rõ vẻ không thể tin nổi.

Tôi cúi gằm mặt, má nóng bừng vì ngượng.

“Dù là nô lệ thì cũng là của ta. Hãy bảo đảm không ai trong dinh được đối xử tệ với cô ấy.”

Roselin có vẻ bối rối vô cùng.

Sau một hồi cố gắng lý giải lý do Athena lại tuyên bố như thế, bà ấy đành buông xuôi.

“…Tôi sẽ nói với mọi người rằng cô ấy là người ngài đặc biệt quý trọng.”

“Và đưa cô ấy đi tắm rửa, thay đồ thoải mái vào.”

“Khoan đã—”

“Rõ, thưa ngài. Mời cô đi lối này, tiểu thư.”

Roselin nắm tay tôi kéo đi thẳng một mạch.

“Hả? K-khoan đã…?!”

“Đừng ngại. Cô đúng là ngại quá đi mất~”

Tôi bị kéo đi như bị lôi ra chợ bán.

“Đợi… đợi chút!!”

‘Không lẽ bà ấy định tắm cho mình luôn hả?!’

“Ngài gọi tôi đến, thưa chủ nhân?”

Bordin, người đàn ông trung niên với ánh mắt sắc bén, cúi đầu cung kính khi Athena bước vào văn phòng.

Không buồn nhìn ông ta, Athena đi thẳng đến bàn làm việc.

“Có vẻ như lần này ngài rất vừa ý với viên ngọc mới nhặt được.”

Không để tâm đến câu nói đó, Athena lập tức ra lệnh:

“Ở phía tây Drax, có một bé gái tên Lily và một người phụ nữ tên Dania. Mang họ về Đế quốc.”

Một mệnh lệnh đầy mơ hồ.

Nhưng Bordin đã theo cô quá lâu, chỉ cần chút gợi ý là đủ hiểu ý.

“Ngài muốn sắp xếp cho họ ở gần Einhart chứ?”

“Không. Cách xa Einhart một chút.”

Athena không muốn Hera tình cờ gặp lại họ.

“Và báo với các bang hội trong vùng rằng họ được ta bảo hộ.”

“Rõ. Ngài còn dặn dò gì thêm không?”

Không đáp, Athena phẩy tay ra hiệu cho ông lui. Bordin cúi đầu rồi lặng lẽ rời đi.

Ngay khi cánh cửa đóng lại, Athena cau mày, chống chân lên bàn.

Lập tức, ma lực vàng óng tỏa ra dữ dội quanh cô.

Tâm trạng cô rõ ràng rất tệ.

Dù đã có được “viên ngọc” mà cô mong muốn bấy lâu, cảm giác thỏa mãn vẫn chưa trọn vẹn.

Tất cả là vì bọn họ.

Con bé Lily — bên ngoài thì ngây thơ vô tội, bên trong thì ranh ma như cáo già. Và Dania — chỉ cần nhìn thôi cũng khiến lòng dâng lên cảm giác hậm hực khó hiểu.

Với Hera, họ là gia đình. Là tất cả.

Dù tỏ ra ngoan ngoãn đến đâu, khi chuyện liên quan đến họ, Hera luôn đặt họ lên trên hết.

Cô ghét điều đó.

“Gia đình… hừ.”

Athena nhớ đến “gia đình” từng là của mình.

Cô chẳng muốn nghĩ đến thứ đó chút nào, nhưng vẫn cố hồi tưởng, mong tìm ra điều gì đó Hera khao khát.

Nhưng rồi—

“Tch. Càng nghĩ càng bực.”

Như cô dự đoán, chẳng có thứ gì Hera muốn ở đó cả.

Không sao.

Thời gian đứng về phía cô.

Không cần mối quan hệ dối trá như gia đình, bạn bè, đồng đội.

Chỉ cần một khế ước rõ ràng giữa chủ nhân và nô lệ.

Hera sẽ không thể thoát.

Và cô cũng sẽ không để Hera rời khỏi mình.

Một mối quan hệ hoàn hảo.

Dù giờ Hera còn nghĩ đến họ trước mình.

Cũng chẳng sao.

Chỉ cần từ từ, cô sẽ khắc dấu ấn của mình vào trái tim Hera.

Từng chút một…

Cho đến khi cô ấy chỉ vẫy đuôi với một mình cô.

Chỉ cần tưởng tượng Hera mỉm cười, khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ, ánh mắt nhìn cô đầy ngưỡng mộ thôi… là Athena đã cảm thấy trong lòng rạo rực lạ kỳ.

“Heh… Ta đang rất mong chờ đấy, Hera.”

Như mưa dầm thấm đá…

Từ từ. Rất từ từ. Cô sẽ lấp đầy trái tim ấy bằng chính mình.

****

“Hả?! Không! Tôi… tôi tự tắm được mà!!”

“Tiểu thư! Mấy chuyện này cứ để chúng tôi lo!”

“Không—! Chỉ là tôi thấy… thấy không thoải mái thôi…!”

“Hi hi~ ngại ghê. Tiểu thư đáng yêu quá đi mất~”

“Tôi… thật đấy, tôi tự tắm được mà…!!”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận