Tôi trở thành nô lệ cho k...
아기소금; Babysalt
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tôi trở thành nô lệ cho kẻ chủ mưu

12-Trao đổi đồng giá

2 Bình luận - Độ dài: 1,870 từ - Cập nhật:

“Đến nơi rồi.”

Không biết chúng tôi đã phi ngựa bao lâu. Đúng lúc lưng tôi bắt đầu mỏi nhừ thì trước mắt đã hiện ra cánh cổng khu vực phía Nam.

Lối vào trông khá xập xệ, nhưng hàng rào cao sừng sững vẫn làm tốt nhiệm vụ của nó. Trước cổng có lính canh đứng gác.

Tôi và Dania xuống ngựa, xách theo bọc hành lý đã chuẩn bị sẵn rồi tiến lại gần.

“Đứng lại! Đây là khu vực thuộc quyền quản lý của Lãnh chúa Gorjan. Người ngoài từ vùng khác không được phép vào!”

Một tên lính chỉa giáo ra, hét lên cảnh cáo. Dania bước lên trước.

“Chúng tôi đến để gặp vua vùng phía Nam. Có chuyện muốn dâng lên ngài.”

Tên lính liếc mặt hai chị em tôi, rồi từ từ hạ giáo xuống.

“Ồ… Ta hiểu rồi. Các người là phi tần mới của ngài Gorjan à? Phải nói là nhan sắc không tầm thường đấy.”

Thằng khốn này vừa nói cái gì vậy?

Tôi nổi máu điên vì câu xúc phạm đó, nhưng Dania đặt tay lên vai tôi rồi khẽ lắc đầu.

Chị nói đúng. Bọn tôi đến đây để giao dịch, không phải để gây sự.

Nếu vì một cơn giận mà gây ầm ĩ lên rồi đập phá, thì thỏa thuận sẽ đổ bể ngay tức khắc.

“Bọn em đang gấp gặp vua. Có thể cho bọn em vào được chứ?”

“…Được rồi. Vào đi.”

An ninh ở đây khá lỏng lẻo. Có vẻ thấy hai đứa là phụ nữ nên chúng chẳng mấy đề phòng, cứ thế mà thả cho vào.

“Khoan đã. Thứ trong tay cô là gì?”

Tên lính lại chỉ giáo về phía bọc đồ tôi đang mang.

Tôi nở nụ cười ngọt ngào rồi giơ bọc lên.

“Cái này à? Là món mà vua chắc chắn sẽ thích.”

“Đồ khả nghi thì không được mang vào. Mở ra xem.”

Hừm. Có vẻ không thể qua mặt dễ như tưởng.

Tôi liếc sang Dania. Chị thở dài rồi gật đầu ra hiệu cứ làm đi.

“Được rồi. Nếu đã nói vậy.”

Trước ánh mắt đề phòng của bọn lính, tôi từ tốn mở bọc vải ra.

Khi lớp vải bung xuống, một thứ lộ ra.

“Áaaaaaaaa!!!”

“Cái gì thế kia!! Là đầu người!!”

“Mấy người là ai!!!”

“Đ-Đợi đã… Gương mặt này…”

Lũ lính bật lùi về sau vì sốc. Tôi cầm cái đầu lên rồi đưa ra trước mặt chúng.

“Đi mà gọi vua của các ngươi đến.”

Cùng lúc đó, tại một căn phòng trong một tòa nhà nào đó…

Một người đàn ông đang được vây quanh bởi nhiều cô gái thì một binh sĩ hớt hải chạy vào.

“Thưa ngài Gorjan, có chuyện xảy ra ở cổng chính!”

Gorjan lười nhác tựa cằm lên tay, nghe báo cáo.

“Lại là quái vật sao?”

“K-Không ạ. Là hai người phụ nữ.”

“Phụ nữ?”

Gorjan nhíu mày.

Phụ nữ mà cũng gây chuyện được sao? Mà nói mới nhớ, phụ nữ xuất hiện ở cái thành này vốn đã hiếm.

“Ngươi đang nói là bữa tiệc vui của ta bị gián đoạn chỉ vì hai ả đàn bà?”

Gorjan liếc sắc về phía tên lính, làm hắn đổ mồ hôi lạnh, vội vàng nói tiếp:

“Dạ… Một trong hai người mang theo cái đầu của vua phương Tây…”

“Cái gì?”

“Và khi bọn tôi định khống chế họ thì… bị đè bẹp hoàn toàn…!”

Bram, cái tên đó… chết rồi sao? Mà lại chết dưới tay một phụ nữ?

Cảm thấy tình hình nghiêm trọng, Gorjan im lặng suy nghĩ.

‘Pháp sư chăng? Lại còn là pháp sư hạng nặng…’

“Đưa họ đến gặp ta. Tránh xung đột không cần thiết.”

“Áaaaaaa!!!!!”

Đừng có gào lên như vậy. Tôi mới chạm nhẹ tí thôi mà.

Tôi đang khống chế bọn lính bằng lực tối thiểu.

Tôi không muốn giết người bừa bãi, vì thấy phiền phức. Nên tôi chỉ nhắm vào tay chân mà ra đòn thôi.

Tuy vậy, với mấy tên lính, chắc hẳn cảnh tượng không nhẹ nhàng như tôi nghĩ.

“Hộc… hộc… không thở được…!”

“Á… chân tôi… gãy rồi!!”

Tiếng hét vang vọng tứ phía. Dania đứng bên tôi, một tay cầm dao găm, nhìn tôi với ánh mắt vừa kinh ngạc vừa e dè.

“Em mạnh thật đấy…”

“Bọn này yếu quá mà.”

Thật sự, bọn họ yếu đến tội nghiệp.

Nếu đi sâu hơn vào nội địa Đế quốc, kiểu người có thể xử lý cả chục tên như thế này chỉ trong tích tắc không thiếu.

“Mà giờ mình cứ xông thẳng vào luôn hả?”

“Vì mình đã gây ầm ĩ thế này, chắc sắp có người đến thôi.”

Đúng như chị nói, chẳng bao lâu sau, một lính cưỡi ngựa hối hả chạy đến.

“Dừng lại——!!”

Hắn nhảy khỏi ngựa rồi cúi đầu thật thấp trước hai chị em.

“Lãnh chúa Gorjan cho mời quý cô. Xin được dẫn đường!”

Ồ, có vẻ cái tên Gorjan này là người biết nói chuyện.

Chúng tôi đi theo hắn vào trong, và ngay sau cánh cổng là một con phố trông khá khang trang.

“Phía Nam xây dựng ổn phết.”

Phía Tây chỉ toàn nhà cửa ọp ẹp với mấy tấm biển treo tạm, còn ở đây thì nhìn ra dáng hẳn hoi.

“Ừ. Khác thật.”

“Tất cả là nhờ vào tài năng của ngài Gorjan đấy. Ha ha.”

Tên lính chen vào với vẻ mặt tự hào.

Khác với Bram, có vẻ Gorjan được dân chúng tin tưởng.

Chúng tôi vừa đi vừa quan sát xung quanh, và chẳng mấy chốc đã đến một tòa nhà lớn.

Sau khi được dẫn vào bên trong, chúng tôi đối mặt với một người đàn ông mặc đồ xa hoa, trong một căn phòng sang trọng.

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt hắn…

‘Tên này… trông giống…’

Với mái tóc thưa thớt, thân hình phệ nặng nề và khuôn mặt dê xồm, hắn khiến tôi liên tưởng đến mấy gã chú bụng phệ chuyên dụ dỗ các cô gái ngây thơ vào con đường tăm tối.

‘Không… đánh giá người khác qua vẻ ngoài là sai…’

Đúng là suy nghĩ thiển cận. Tôi tự trách mình.

Nhưng khi hắn cứ nhìn chằm chằm vào tôi không chớp mắt, sát khí trong lòng tôi lại trỗi dậy không kiềm chế nổi.

‘Bình tĩnh nào… Bình tĩnh…’

Tôi nén lại luồng sát ý vô thức đang bốc lên.

Tên đàn ông cười niềm nở rồi cất lời.

“Xin chào quý cô. Ta là Gorjan, người quản lý phía Nam.”

Là một thương nhân, hắn chào đón bọn tôi bằng phong thái lịch thiệp.

Dù thấy không mấy dễ chịu, nhưng phép lịch sự tối thiểu là phải đáp lại kẻ nói chuyện tử tế.

“Tôi tên Hera.”

“Tôi là Dania.”

Gật đầu sau lời giới thiệu của hai chị em tôi, hắn mời cả hai ngồi xuống.

“Ta nghe nói hai cô đã gây ra một trận náo loạn… Vậy xin hỏi, mục đích đến đây là gì?”

Gorjan vào thẳng vấn đề. Tôi cũng thích như vậy, nên chẳng vòng vo, mở bọc ra ngay.

Bên trong là cái đầu của Bram.

Gorjan nhìn chằm chằm vào thứ trong bọc, rồi chậm rãi nói:

“Có vẻ cuộc trò chuyện này sẽ khá dài đây.”

Ngay từ khi nhìn thấy hai chị em tôi, Gorjan đã không thể rời mắt.

Một cô gái tuyệt đẹp, mái tóc đen nhánh như bầu trời đêm. Một người phụ nữ tóc xám toát ra vẻ từng trải, đầy quyến rũ.

Chưa từng gặp ai đẹp như vậy, hắn như bị mê hoặc trong giây lát.

‘Bình tĩnh lại. Đây không phải người thường.’

Nhưng là thương nhân, hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười và tiếp chuyện.

Hai cô gái trước mặt đã dễ dàng đè bẹp đám lính, lại còn mang đến cái đầu của Bram, kẻ sở hữu sức mạnh phi thường.

Phải tìm hiểu mục đích của họ trước đã.

Và mục đích của họ là— tài trợ tài chính để sống sung túc ở Draxx. Đổi lại, họ sẵn sàng nhường lại quyền kiểm soát vùng Tây.

Theo lời kể, thì bọn họ đã xử lý xong Bram và bè lũ nắm giữ Tây khu.

Một tin quá đỗi tuyệt vời.

Nếu mở rộng lãnh thổ sang phía Tây, hắn có thể kiếm thêm hàng hóa, thu lợi nhuận cao hơn. Giao dịch sẽ nhiều hơn.

Mà cái giá để đổi lấy tất cả chỉ là một khoản tiền đủ cho một hộ gia đình sống no đủ?

Một món hời đến mức không thể từ chối.

‘Hmph… Có sức mạnh đấy, nhưng ngu ngốc. Không biết cái vùng đó đáng giá thế nào à?’

Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt khinh khỉnh, như thể đang nhìn con gà rơi vào bẫy, nhưng rồi tôi khẽ nhíu mày và nói:

“À, còn một việc tôi muốn nhờ.”

“Cứ nói.”

Lợi nhuận đã vượt kỳ vọng, hắn dư sức đáp ứng một hai yêu cầu.

“Bọn tôi sống cùng một đứa trẻ. Em mong rằng khu phía Tây sau này sẽ không còn tình trạng tội phạm nữa.”

Yêu cầu của tôi là tăng cường trị an. Tuy nhân lực phía Nam sẽ thiếu đi, nhưng có thể tuyển từ dân Tây khu.

“Ha ha, thật chính nghĩa. Được thôi. Tuy hơi khó vì vốn là khu vô pháp, nhưng ta sẽ cố gắng.”

“Và còn một chuyện nữa.”

Hử? Vẫn còn à?

“Hehe… Nói đi.”

“Mấy tòa nhà ở đây đẹp ghê. Không biết ngài có thể sửa lại nhà cho bọn tôi chút không?”

Cái vẻ đạo đức ban nãy bay đâu mất. Giờ thì đòi sửa nhà.

Sửa nhà… cũng không quá khó. Tiền lời thu được đã vượt quá mong đợi.

“Cái đó… được. Ta có thể—”

“Còn một chuyện nữa.”

Rắc.

Nụ cười của hắn bắt đầu co giật. Khó khăn lắm mới giữ được vẻ mặt.

“H-Haha… Xin mời—”

“Lúc nãy tôi thấy ở đây có nhiều kiểu kiến trúc hay ghê. Nếu được, xây mấy cái đó ở Tây khu luôn đi.”

Lúc này thì lợi nhuận đã thành lỗ vốn.

Con bé này nói cái quái gì thế không biết?

“Và… thêm một việc nữa…”

Cạch.

Gorjan như phát điên.

“CON NHÓC KHỐN KHIẾP KIAAAAAAAAAA!!!!!!!”

Hắn đập mạnh tay xuống bàn, gào lên.

“Tham lam cũng phải có giới hạn! Gì chứ? Bắt ta xây nhà cho cô? Sửa nhà cho cô?! Đầu óc cô có vấn đề à?! Cút khỏi văn—”

RẦM!!!!!!!

“—phòng…?!”

ẦM—!!!

Khi tôi nện một cú xuống đất, cả tòa nhà rung chuyển dữ dội rồi bắt đầu sụp đổ.

“Á á á á á!!”

Gorjan chui đầu né đống đổ nát.

Khi mọi thứ lắng xuống, hắn ngẩng mặt lên.

“Hức!”

Trước mắt hắn là đôi mắt đỏ như máu, sáng rực như muốn nuốt chửng tất cả.

Và chủ nhân của đôi mắt ấy nói:

“Làm đi.”

‘Cái… con… con ác quỷ này…’

Thì ra, kẻ ngốc ở đây… lại chính là hắn.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

cơ mà thấy đc buff bá quá
Xem thêm
Spoil
.
.
.
.
Main là Á Thần
Xem thêm