“Lính đâu!! Mau lôi con nhỏ này ra ngoài cho ta!!!”
Rắc!
“Ngươi... đồ tiện nhân!!! Ngươi có biết ta là ai không hả!!?”
Ầm!
“Khoan đã!! Đừng… đừng mà, chúng ta có thể nói chuyện mà! Chúng ta nói chuyện được mà!! Aaaaagh!!”
Ầm!
“Được rồi! Ta sẽ làm bất cứ điều gì các ngươi muốn, xin đừng đánh nữa!!!”
Bốp! Bốp!
“Ư…! Ta xin lỗi… ta xin lỗi thật lòng… xin tha cho ta lần này…”
Ah… sảng khoái thật đấy.
Từ lúc gã này cứ liếc nhìn tôi bằng ánh mắt như thiêu đốt, cơn giận trong tôi đã âm ỉ bốc lên rồi.
Vậy nên, khi tôi thẳng tay đấm cho hắn một trận nên thân, cảm giác như được trút hết uất ức trong lòng vậy.
Khi nhìn xuống, Gorjan đang quỳ rạp dưới chân tôi, khóc lóc van xin thảm thiết.
‘…Mình có lố quá không ta?’
Thấy Gorjan nước mắt nước mũi tèm lem, hai tay chắp lại van nài, tôi hơi chột dạ một chút.
Nghĩ kỹ lại thì… hắn đâu có làm gì sai quá đáng.
Nhưng nhớ lại ánh mắt như nhìn con mồi ngon của hắn… thì tốt nhất là nên dằn mặt từ đầu.
Tôi liếc sang bên cạnh, thấy Dania đang nhìn mình, có vẻ hơi bối rối.
“Hera… em có hơi…”
“Chị à, quan trọng là đừng để người ta coi thường mình. Gã này nhìn là biết loại sẽ đâm sau lưng bất kỳ lúc nào.”
“Hức… Không… ta đâu có ý đó—”
“Với lại chị không thấy ánh mắt của hắn lúc nãy à? Rõ ràng là dâm dê luôn.”
“Không… ta chỉ đang cố đọc biểu cảm của hai đứa thôi mà…”
“Nghe gì ồn ào thế nhỉ? Có con muỗi nào bay quanh đây à?”
“Híc!”
Tôi chỉ đạp nhẹ chân xuống đất mà Gorjan đã co rúm người lại, rồi lăn quay bỏ chạy như chó cụp đuôi.
Dania thở dài, nhìn theo Gorjan với ánh mắt đầy thương cảm.
“Nếu em nói vậy… thì chắc là vậy rồi…”
Từ lúc đó, mọi chuyện diễn ra suôn sẻ một cách bất ngờ.
Gorjan đồng ý tất cả yêu cầu của tụi tôi để đổi lấy quyền lực ở khu Tây, còn hứa sẽ bắt đầu hành động ngay từ ngày mai.
À, hắn còn khẩn cầu tụi tôi đừng bao giờ quay lại nữa.
Cảm thấy hơi áy náy, tôi hỏi có việc gì mình giúp được không, thì hắn nhờ tụi tôi xử lý lũ quái vật mới xuất hiện gần đây.
Đối phó quái vật á? Không thành vấn đề. Miễn không phải loại cấp thảm họa thì tôi cân hết.
‘Đúng là nói chuyện đàng hoàng vẫn là cách giải quyết hiệu quả nhất.’
Kết thúc cuộc gặp, cả hai bên đều hài lòng. Gorjan thì khóc vì mừng rỡ, còn tôi thì ra về với tâm hồn thanh thản.
Trên đường về, Dania lẩm bẩm.
“Họ bán người…”
Giọng chị ấy nhỏ như thì thầm, rõ ràng là đang nghĩ đến chuyện vừa rồi.
Tôi đã hỏi Gorjan rằng Drax giao thương gì với các khu khác, và câu trả lời là: buôn người.
Không phải người dân bình thường, mà là tội phạm.
Drax vốn đã nổi tiếng là vùng đất tội phạm, nhưng thì ra tiếng xấu đó là do có chủ ý phát tán ra.
Đó là âm mưu bí mật giữa Drax và Đế quốc, nhằm dụ dỗ tội phạm trốn chạy từ Đế quốc tới đây.
Mỗi năm, vô số kẻ phạm tội lén lút vượt biên vào Drax, sau đó bị các lãnh chúa địa phương bắt cóc rồi bán ngược lại cho Đế quốc làm nô lệ.
Vừa có tiền thưởng truy nã, vừa kiếm lời từ giá trị lao động.
Mà vì đây là vùng vô pháp, nên có vài người "biến mất" cũng chẳng ai thắc mắc.
Một khi bị đưa trở lại Đế quốc, họ sẽ bị xóa ký ức và bị ép làm lao động khổ sai suốt đời.
‘Không ngờ phía sau lại là một câu chuyện như vậy.’
Trong tiểu thuyết, Drax chỉ được nhắc đến lướt qua như quá khứ của một nhân vật phụ.
Tôi không thể ngờ nó lại thông đồng ngầm với Đế quốc. Có vẻ hiện thực khác hẳn với truyện gốc.
Gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh, tôi an ủi Dania:
“Dù sao thì bọn họ cũng đều là tội phạm nặng cả.”
Nếu đã trốn khỏi Đế quốc, thì chắc cũng toàn loại giết người, cướp của.
Không cần phải thấy thương hại gì hết.
“Nhưng… nghĩ tới việc có người cứ thế mà biến mất ngay trong thị trấn chúng ta… cũng rợn người thật…”
Dania nói, giọng buồn man mác.
Chị đang nghĩ đến Lily sao?
“Không sao đâu chị. Họ bảo sẽ tăng cường an ninh rồi. Với lại, em cũng ở đây mà.”
“Chà… nghe em nói mà yên tâm hẳn.”
Trong khi hai chị em vừa trò chuyện vừa cười, tụi tôi cũng về đến nhà.
Trời đã tối từ lúc nào.
“Đi lâu hơn em tưởng.”
“Chắc Lily đợi tụi mình sốt ruột lắm.”
“Ừm…”
Vừa mở cửa ra, một bóng nhỏ lập tức lao đến ôm chầm lấy Dania.
“Chị! Sao chị về muộn quá vậy hả?”
Dania dịu dàng xoa đầu Lily, nhẹ giọng dỗ dành:
“Chị xin lỗi… Chị sẽ nấu món em thích bù lại nhé?”
“…Dạ.”
Nói chuyện với Dania xong, Lily nhanh chóng quay đầu lại nhìn tôi.
Ánh mắt sắc như dao ấy khiến tôi hơi khựng lại.
“Ờ… chào Lily?”
“…”
“Em đợi lâu không? Mà không có gì xảy ra đâu, em không cần lo!”
Đó là cách tôi báo hiệu cho Lily rằng giữa tôi và Dania không có chuyện gì.
Lily như hiểu được ý tôi, biểu cảm dịu xuống.
“Em nghĩ ra điều ước rồi.”
Điều ước?
À, tôi từng hứa với Lily rằng khi về sẽ cho em ấy một điều ước.
Lúc đó tôi nói chơi thôi, nhưng có vẻ Lily không nghĩ vậy.
“Thật à? Điều ước gì thế?”
“Tắm.”
“Hở?”
“Làm ơn tắm cùng em.”
Dania đứng bên cạnh nãy giờ, bỗng chốc hai mắt bắt đầu run rẩy dữ dội.
“Vậy… chị vào được chứ, Lily?”
Tôi đi theo Lily vào phòng tắm. Lại một lần nữa, tôi được thấy thân thể trắng như sứ của mình.
Nhưng có lẽ vì đã nhìn thấy một lần rồi, nên tôi không còn ngại như trước.
“Vâng…”
Lily khẽ đáp, mặt đỏ như quả cà chua. Do nóng trong phòng tắm chăng?
Cả hai tiến sâu vào trong, trước mắt là một bồn tắm vừa đủ cho một người đàn ông trưởng thành nằm duỗi chân.
‘Quả thật như Lily nói.’
Hồi nãy, Dania đã năn nỉ muốn tắm cùng tụi tôi.
“Không được đâu chị. Bồn tắm nhỏ quá.”
Lily thẳng thừng từ chối.
Dania nghe xong trông như bị tổn thương sâu sắc, lẩm bẩm:
“Phải nhờ Gorjan… xây thêm phòng tắm thôi…”
Có vẻ chị ấy rất muốn tắm cùng lắm.
Haizz…
Nhìn kích thước cái bồn thì đúng là ba người tắm cùng không nổi. Ngay cả hai người tụi tôi cũng phải ngồi chồng lên nhau mới vừa.
‘Mà chắc vậy lại hay…’
Nếu Dania vào cùng… thì chắc tôi chỉ dám nhìn mỗi… sàn nhà.
Tôi có giữ nổi bình tĩnh khi thấy cơ thể đẫy đà của Dania không?
Chỉ cần mất cảnh giác một chút, ánh mắt sẽ tự động bị hút vào bộ ngực kia mất.
Mà như vậy thì vô lễ với chị Dania quá.
Tôi gạt mấy suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu, từ từ ngồi vào bồn tắm.
“Haaa…”
‘Thật là dễ chịu…’
Nước ấm bao lấy toàn thân, khiến tôi không kiềm được mà bật ra một tiếng rên khe khẽ.
Bao lâu rồi tôi chưa được tắm thế này?
Kể cả trước khi bị nhập, tôi cũng rất ít khi ngâm mình trong bồn.
Chỉ thỉnh thoảng đi xông hơi với bạn bè, còn lại toàn tắm vội.
Có lẽ vì vậy mà cảm giác ấm áp này khiến toàn thân tôi như được xoa dịu, mệt mỏi tan biến.
“Lily, vào đi em.”
Tôi gọi Lily, cô bé vẫn đang đứng ngập ngừng. Như bị thôi miên, em ấy từ từ bước vào bồn và ngồi lên đùi tôi.
Với tư thế này, vai của Lily hiện ngay trước mắt tôi.
Tôi tựa cằm lên vai em ấy, hỏi:
“Nước có nóng quá không?”
“Á?!”
Lily giật nảy lên. Em ấy quằn quại như bị cù.
“Sao thế? Em thấy khó chịu à?”
“K… Không!.. Chị cứ… ngồi thế này một lát…”
A, chắc là như tôi ngày xưa.
Hồi bé, mỗi khi ngâm nước nóng quá sẽ bị cảm giác như có kiến bò khắp người.
Phải nhúc nhích mới quen được.
Tôi nghĩ Lily cũng vậy, nên im lặng ngồi yên như em ấy muốn.
Một lúc sau, Lily dần thả lỏng, tựa lưng vào người tôi.
Để em ấy thoải mái hơn, tôi khẽ vòng tay ôm eo, kéo em ấy sát lại.
“Hehe…”
Có vẻ được nước ấm bao phủ khiến em ấy rất dễ chịu, khuôn mặt đỏ ửng hiện lên nụ cười mãn nguyện.
‘Con bé này… cười nhiều thật.’
Tôi nghĩ đến Lily trong tiểu thuyết – một cô bé luôn mang ánh mắt trống rỗng.
Sống như cái máy, tồn tại vì không thể chết.
Sau này, khi gặp nam chính, em ấy mới dần bộc lộ cảm xúc, nhưng đa phần là ám ảnh và tiêu cực.
Tôi không nghĩ em ấy từng nở một nụ cười tươi nào.
Ban đầu, tôi không định dính dáng tới các nữ chính, nhưng một khi đã có duyên với Lily rồi… tôi không thể làm ngơ để em ấy sống khổ như trong truyện được.
Chỉ còn ba năm nữa là Lily sẽ vào học viện, có bạn mới, có nhiều trải nghiệm vui vẻ.
Nghĩ đến việc em ấy thân thiết với Robin – nam chính, tôi bỗng thấy hơi bực. Nhưng thôi, Robin là người tử tế, chắc sẽ không làm Lily buồn.
Làm tốt vào đấy, Robin. Nếu làm Lily khóc, tôi không để yên đâu.
Đang âm thầm thề thốt, tôi bỗng cảm thấy cơ thể Lily trên đùi khẽ động đậy.
Em ấy xoay người lại đối mặt với tôi.
Đôi mắt em ấy nhìn tôi chằm chằm, đầy ẩn ý khó hiểu.
Không khí bỗng trở nên khác lạ.
“Hera unnie.”
“Hở?”
Tôi không hiểu sao lại bị hút vào ánh mắt của em ấy.
“Em sẽ hôn chị.”
Đó không phải là câu hỏi, mà là một tuyên bố.
Khung cảnh lúc này hoàn toàn khác thường, khiến đầu tôi bối rối.
Hôn… ngay bây giờ á? Không phải là tôi ghét, nhưng mà…
Tôi và Lily từng hôn nhẹ kiểu chào hỏi vài lần rồi.
Vậy nên nếu là vì muốn được quan tâm, thì tôi cũng không từ chối.
Tôi nhắm mắt lại, đưa mặt nghiêng sang má em ấy—
Smooch—
“Hả?”
Cảm giác không phải má, mà là… môi.
Mở mắt ra, tôi thấy môi mình đang chạm vào môi Lily.
“L-Lily?! Em… cái này là…”
Tôi giật bắn người, đẩy nhẹ em ấy ra. Nhưng Lily chỉ thở hổn hển, nhìn tôi đăm đăm.
“Sao thế, Unnie?”
“Cái… cái gì là sao?! Môi… môi chạm vào nhau rồi đó!!”
Có vẻ Lily còn quá nhỏ để hiểu? Dù hai môi vừa chạm nhau, em ấy không hề tỏ vẻ gì lạ.
“Hở? Bọn mình đều là con gái, có gì lạ đâu?”
Em ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy khó hiểu, như thể người lạ là tôi vậy.
Cái gì mà “không có gì lạ” chứ…?
À… khoan… Dù là con gái, bình thường có hôn môi nhau không ta? Hay là có?
Tôi bắt đầu thấy quay cuồng.
Trước khi bị nhập, tôi là đàn ông, nên cũng không hiểu rõ lắm về kiểu thân mật giữa con gái với nhau.
Nhưng tôi nhớ là con gái thường thân thiết hơn con trai nhiều.
Đi ngoài đường thấy họ nắm tay, khoác tay, tựa vai… là chuyện thường.
‘Nhưng mà hôn môi thì chưa thấy bao giờ nha??’
Không biết giới hạn thân mật giữa con gái là tới đâu… có khi Lily nói đúng thật?
‘Mà nghĩ kỹ, tôi từng thấy mấy video các cô gái hôn nhau như trò đùa mà…’
Với lại đây đâu phải Trái Đất, mà là thế giới của Anh hùng bất khuất.
Có lẽ lằn ranh "bình thường" ở đây khác hẳn.
“V-Vậy à…”
“Tất nhiên rồi. Em không hiểu sao chị lại hoảng lên như thế luôn.”
“À… ừ… chị xin lỗi. Chị không biết.”
Tôi thừa nhận sai sót của mình, Lily mỉm cười dịu dàng rồi lại tiến sát tôi hơn.
Smooch—
Lần nữa, môi Lily chạm vào môi tôi.
“Từ giờ trở đi, hãy hôn môi em nhé.”
“Ờ… ừ… chị sẽ làm vậy…”
Thôi thì giờ tôi đã biết rồi. Nếu không biết sớm, sau này còn lúng túng hơn.
Mặc dù xấu hổ thật đấy… nhưng cũng thấy nhẹ người phần nào.
Cơ thể bắt đầu nóng lên, tôi từ từ đứng dậy ra khỏi bồn.
“Vậy… chị rửa người trước rồi ra ngoài nha. Lily định ngâm thêm chút nữa à?”
“Không.”
Lily lặng lẽ đi theo tôi ra khỏi bồn tắm.
Ngay lúc em ấy đến gần, tôi bỗng có cảm giác như bị một áp lực vô hình siết chặt lấy mình.
Lily đứng trước mặt, nắm lấy cổ tay tôi—
“Á?!”
“Để em tắm cho chị.”
Em ấy nhìn tôi bằng ánh mắt của một con thú săn mồi.


1 Bình luận