“Gặp lại sau nhé, Lily.”
Dania mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu Lily.
“Vâng! Chị nhớ về an toàn nha!”
Cạch.
Ngay khi cánh cửa khép lại, nụ cười trên môi Lily lập tức biến mất.
Hơi ấm còn vương lại trong phòng chỉ vài giây trước đó giờ đã tan biến, để lại một bầu không khí lạnh lẽo đến rợn người.
******************
“Mình vừa… dùng năng lực sao?”
Dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, mình đã kích hoạt được năng lực đặc biệt của bản thân.
Khi tỉnh táo lại sau những lời nói của Charlie làm mình mất kiểm soát, mình thấy một vết nứt lớn trên mặt đất—và chân mình thì kẹt cứng trong đó.
“Mình tức thật, nhưng đâu định giết ai đâu…”
Chẳng lẽ chỉ cần mang ác ý thôi là đã có thể phát động năng lực, dù không có sát ý?
“Aaaahh!”
Charlie, có vẻ sốc đến nỗi quên mất cách đi bằng hai chân, bò lồm cồm tháo chạy như một con thú nhỏ.
“C-Cái quái gì đây…?”
Khuôn mặt Charlie hiện rõ vẻ hoang mang, như thể hắn vẫn chưa thể hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra.
“Hừm…”
Mình đang nghĩ xem nên giải thích thế nào thì vô tình chạm mắt với hắn.
“Hiii…!! Tớ xin lỗi! Là tớ bịa đấy!!! Chỉ là tớ ham muốn cá nhân thôi!! Làm ơn tha cho tớ lần này!”
Charlie hoảng hốt thú nhận trong tuyệt vọng.
Thì ra đúng là nói dối thật.
Mặc dù phiền thật đấy, nhưng mình cũng hiểu được.
Ở cái chỗ như thế này, gặp một cô gái xinh đẹp như mình chắc là hiếm lắm, nên hắn mới đổ cái rụp cũng không có gì lạ.
Nhưng dù vậy, nghĩ tới cảnh một tên con trai đỏ mặt thẹn thùng tỏ tình… lại thấy khó chịu phát bực.
Mình đang kiềm chế…
Bực thật, nhưng nếu đổi lại là mình—gặp một gái xinh lạ hoắc lại bảo mình mất trí nhớ—có khi cũng tưởng nhầm thật.
Hít sâu, mình dằn cơn giận lại rồi cố gắng rút chân ra bằng cách dùng lực.
Hử?
“Grr…!!”
Nó không nhúc nhích.
“Hnnngh…!”
Dù mình có cố đến mức nào, chân vẫn cứng đơ như bị dính keo.
“Hera…?”
Charlie, nãy còn sợ đến chết khiếp, giờ nhìn mình bằng ánh mắt như muốn nói: ‘Bà đang làm trò gì thế?’
“…Giúp tôi chút coi.”
“Cả cô cũng không biết ra kiểu gì à?”
Charlie, trông có vẻ đã bình tĩnh lại, quay về cách nói chuyện thường ngày với mình.
“Ừ. Thỉnh thoảng nó cứ vậy mà tôi chẳng hiểu nổi.”
“Ừm… Cô có uống thứ gì lạ không đấy?”
Không đời nào mình lại giải thích năng lực đặc biệt của bản thân cho hắn. Phiền lắm.
“Cứ để hắn tự đoán đi.”
“Hay là do mất trí nhớ nhỉ?”
“Ồ.”
Chiêu bài vô địch: mất trí nhớ.
Không cần nghĩ ra lời nói dối phức tạp làm gì.
Vì hắn chịu khó đoán tình huống giúp mình, mình chỉ cần gật gù cho qua.
Charlie cứ tự suy luận một hồi rồi đành thở dài, nhận ra suy nghĩ nữa cũng chẳng giúp gì.
“Vậy giờ cô định làm gì?”
“Hử?”
“Cô nói không nhớ gì. Không phải định tìm lại ký ức à?”
“Hừm…”
Mình định làm gì à? Đương nhiên là lật đổ Bram rồi.
Dù là mục tiêu rõ ràng, nhưng Bram đang ngồi chễm chệ trên đỉnh chuỗi quyền lực ở khu vực này. Muốn gặp mặt thôi cũng không dễ.
Có khi mình phải xử lý từng tên tay chân của hắn trước, rồi từ từ tìm đường lên chỗ hắn.
“Trước mắt, tôi sẽ học cách làm chủ năng lực này đã.”
Charlie gật gù tán thành.
“Ừm… Với sức mạnh kiểu đó, ít nhất cô cũng không đến nỗi chết đói…”
Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, Charlie rùng mình thêm lần nữa.
“Nhưng cẩn thận đấy. Ngoài kia dạo này nguy hiểm lắm.”
“Có chuyện gì à?”
Charlie hạ giọng như sắp tiết lộ điều gì đó nghiêm trọng.
“Dạo này có nhiều xác chết xuất hiện trên phố, bị đâm bằng dao. Mọi người nghĩ chỉ là mấy vụ đâm chém bình thường, nhưng tôi thì nghĩ khác.
Đây là án mạng có chủ đích.”
“Ai đó cố tình giết người?”
“Ừ. Khó nhận ra vì thi thể bị phá nát, nhưng tất cả nạn nhân gần đây đều bị đâm một nhát chí mạng vào sau đầu.”
“Bị phục kích sao?”
“Có thể. Tôi nghĩ hung thủ đánh một đòn chí mạng rồi mới ra tay phá xác để che giấu động cơ thật sự.”
Hừm. Nghe rùng mình thật đấy.
“Nhưng sao cậu biết mấy chuyện này?”
Charlie nhe răng cười tự tin, ưỡn ngực.
“Tôi trông vậy thôi chứ thám tử lắm nha! Mấy vụ thế này tôi nhìn phát là biết liền. Thế nào? Tôi—ừm, ừm… Xin lỗi…”
Có vẻ nhìn thấy vẻ mặt mình, nên hắn khựng lại ngay.
Lại lảm nhảm vô bổ. Phiền phức thật.
Sau một thoáng im lặng, Charlie tiếp lời.
“À, còn một chuyện nữa. Người ta vừa phát hiện một xác chết không đầu gần đây.”
Cái gì?
“Nghe bảo nạn nhân là người bên phe Bram. Nhìn Bram cho người lùng sục khắp nơi tìm thủ phạm thì chắc là thân tín rồi.”
“Có khi là tôi đó.”
“…Hả?”
Charlie ngớ người, mắt tròn như cá chết.
“Cái xác không đầu ấy. Có lẽ là tôi gây ra.”
“Cô điên à?!”
Vừa nghe mình thừa nhận đã giết người, Charlie bật nhảy lùi lại, nhìn mình như gặp quái vật.
Chuyện này không xảy ra rồi sao?
Sao cậu ngạc nhiên hoài vậy, Charlie? Nhát gan vậy mà đòi cua gái xinh?
“Tôi chỉ tự vệ thôi! Chẳng lẽ đứng yên chờ chết à?”
“C-c-chết…”
Tên này đúng là kiểu mộng mơ. Mình nói thẳng một cái là hắn xị mặt ngay.
“Cơ mà vậy lại hay. Tôi đang định gặp Bram.”
“Bram?! Cô điên thật rồi! Cô biết hắn là hạng người gì không?!”
“Dù là ai, tôi cũng hạ được.”
Mình siết nắm đấm lại. Charlie giật mình, nhưng rồi lấy lại bình tĩnh, nhìn mình nghiêm túc.
“Hera, Bram không giống mấy tên cặn bã lang thang ngoài kia. Hắn là loại người có thể tay không đánh ngã quái vật hoang dã. Dù cô có mạnh mấy, đấu với Bram là tự sát.”
Đối với Charlie thì Bram chắc như quái vật thật, nhưng mình đã đọc truyện rồi—chẳng thấy sợ gì cả.
So với nam chính vung kiếm là giết cả bầy quái, hay nữ chính dùng phép thuật quái đản diệt yêu ma, thì Bram chẳng qua là nhân vật nền. Mình chẳng tưởng tượng nổi mình sẽ thua hắn.
“Cứ để tôi lo. Cậu không cần quan tâm.”
Hình như mình nói hơi lạnh lùng. Charlie nhìn mình với ánh mắt có chút tổn thương, rồi thở dài.
“…Tùy cô. Không liên quan đến tôi. Cô có chết cũng chẳng can hệ gì đến tôi hết.”
Chà, hình như đang giận. Đàn ông mà hờn dỗi vì mấy chuyện thế này á? Mình vội đổi chủ đề.
“Thôi không nói chuyện đó nữa. Cậu nói tôi biết đây là năm bao nhiêu đi.”
“Năm 497 theo lịch Đế Quốc.”
Charlie lầm bầm, mặt vẫn phụng phịu. Nếu là con gái thì dễ thương, chứ con trai mà làm vậy… muốn đấm ghê.
Năm 497 Đế Quốc… Trong truyện thì các sự kiện lớn chỉ bắt đầu khi nam chính vào học viện, năm 500.
“Vậy là vẫn còn sớm. Mình tưởng đã vào giữa truyện rồi, hóa ra còn chưa khởi động.”
Có nghĩa là mình phải ở lại Drax thêm vài năm nữa. Chỗ này nhà cửa còn khá, sinh hoạt không khó, nhưng ở lâu cũng chán.
Biết sao được. Mình không muốn ảnh hưởng đến mạch truyện chính thì phải tránh gây chú ý.
“Dù vậy… cũng hơi tò mò mấy nữ chính trông thế nào…”
Không phải mình muốn gặp họ đâu nhé. Chỉ là vì muốn giữ đúng cốt truyện thôi. Nhưng sau khi nam chính hoàn thành sứ mệnh, hòa bình lập lại… có khi mình sẽ đi gặp họ.
Một thánh nữ, một elf, tộc thú, và hàng loạt mỹ nữ mình chỉ từng đọc trong truyện… gặp ngoài đời chắc là phần thưởng duy nhất của mình ở thế giới này.
Giá mà có thể làm bạn… hay hơn nữa thì làm người yêu… À, đúng rồi. Mình thành con gái rồi.
Đồ tác giả chết tiệt.
Chưa kể, nam chính kiểu gì cũng lập hậu cung gom hết mấy cô đó về một mối. Chẳng chừa chỗ cho mình. Đồ nam chính chết tiệt.
Dù sao thì, kế hoạch không đổi.
Đánh bại Bram, rồi sống như vua ở phía Tây.
Nghĩ thế, mình bật dậy.
“Tốt rồi! Bắt đầu thôi!”
“Hả? Bắt đầu gì cơ?”
Charlie nghiêng đầu, ngơ ngác.
“Còn gì nữa? Tôi nói là sẽ học cách kiểm soát năng lực mà.”
“…Rồi sao nữa?”
Ánh mắt Charlie bắt đầu lộ vẻ bất an. Hừm, giác quan cũng nhạy đấy chứ.
“Thì cần phải thử nghiệm chứ sao.”
“…Đừng nói là…”
Mình nở một nụ cười đầy ẩn ý, đặt tay lên vai Charlie, giữ cho hắn khỏi chạy trốn.
“Cậu sẽ giúp tôi chứ, Charlie?”
Cậu thích tôi mà, đúng không? Giúp có chút xíu cũng không chịu à?
Như hồi nãy thôi. Tôi nghĩ là mình có thể làm quen được.
*****
“Hôm nay không được manh động.”
Lệnh được giao cho Dania. Không gây rối, giữ yên lặng.
“Còn ông chủ?”
“Ra ngoài rồi.”
Đi săn con bé kia sao? Không thấy Bram đâu trong trụ sở cả.
Cô gái bí ẩn xuất hiện đột ngột với sức mạnh phi thường—hình ảnh ấy cứ quanh quẩn mãi trong đầu Dania.
“Chẳng lẽ là vì Lily…?”
Cầu mong con bé ấy an toàn, Dania quay bước trở về nhà trong ngày nghỉ bất ngờ mà chẳng chút thư thả.
“Lâu rồi mới được về sớm… Chắc Lily sẽ vui lắm.”
Nghĩ vậy, cô ghé qua tiệm bánh quen thuộc, mua món Lily thích nhất.
Trong đầu, cô tưởng tượng ra khuôn mặt tươi cười của em gái khi nhận món quà nhỏ ấy.
Giữa thế giới địa ngục này, Lily là chốn nương thân duy nhất, là nguồn sống của Dania.
Vì em gái, cô có thể làm bất cứ điều gì.
“Học viện nhận học viên từ năm mười bảy… Nếu mình chịu đựng được ba năm nữa…”
Ba năm. Nghe thì dài, nhưng vì Lily, Dania có thể gồng mình chịu đựng tất cả.
Chẳng mấy chốc, cô đã về đến trước nhà.
Hôm nay, như thường lệ, Dania nở một nụ cười gượng gạo, chuẩn bị cất tiếng chào người em thân yêu.
“Lily~ Chị về rồi đây.”
Nhưng thứ đón chào cô lại là—
“…Lily?”
Chỉ là bầu không khí lạnh lẽo, vô hồn, không còn chút hơi ấm nào.


5 Bình luận