Tôi trở thành nô lệ cho k...
아기소금; Babysalt
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tôi trở thành nô lệ cho kẻ chủ mưu

16-Anh hùng đang tìm cô

1 Bình luận - Độ dài: 2,614 từ - Cập nhật:

Quái vật.

Những dị chủng được sinh ra từ sự kết hợp giữa ma lực tiêu cực và sinh vật sống.

Ban đầu, “quái vật” là một khái niệm không hề tồn tại.

Thế nhưng, trong Đại Chiến Chủng Tộc, một lượng ma lực khổng lồ đã va chạm với nhau. Ma lực vốn tinh khiết bị vẩn đục khi hoà lẫn với vô vàn oán niệm để lại từ cuộc chiến.

Nguồn ma lực bất ổn ấy đã biến đổi hàng loạt hệ sinh thái, và những sinh vật hấp thụ năng lượng tà ác bắt đầu xuất hiện — người ta gọi chúng là quái vật.

Bị ảnh hưởng bởi ác ý, phần lớn quái vật trở nên hung bạo và tấn công mọi sinh vật không phân biệt.

Vì vậy, chúng trở thành mục tiêu bị toàn bộ các chủng tộc tiêu diệt… trừ tộc quỷ.

‘Nửa cuốn tiểu thuyết là Robin đi săn quái.’

Mặc dù bây giờ chưa có chuyện gì, nhưng tầm năm Đế Lịch 500 — thời điểm nam chính xuất hiện — thì lũ quái vật cấp thảm hoạ bắt đầu lần lượt lòi mặt ra.

Người sói ăn thịt người, bầy wyvern thống trị bầu trời, minotaur khổng lồ, và cả những con kraken đến từ vực thẳm.

Từng loại một đe doạ tới đế quốc.

Nhưng vì biết Robin cùng đồng đội sẽ lo hết đám đó nên tôi không hề thấy lo lắng gì cả.

Việc của tôi chỉ là âm thầm theo dõi từ phía sau, đảm bảo nam chính hoàn thành tốt vai trò của mình.

“Chị ơi, em thấy rồi.”

Lily giơ tay chỉ về một hướng. Nhìn theo, tôi thấy mấy sinh vật da xanh đang di chuyển.

Dù là quái vật, nhưng chúng đủ thông minh để sử dụng vũ khí. Goblin.

Hiện tại tôi và Lily đang ở trong rừng, làm nhiệm vụ diệt goblin do Gorjan giao.

Khi tôi ngỏ ý muốn hướng dẫn Lily thực chiến, em ấy nhận lời không chút ngần ngại. Ban đầu Diana phản đối kịch liệt, nhưng nhờ công cuộc “dụ dỗ” bền bỉ của hai chị em, cuối cùng cũng thuyết phục được chị ấy.

Và giờ đây, sau một hồi lùng sục trong rừng, chúng tôi đã chạm mặt bọn goblin.

“Lily, nghĩ mình xử lý được không?”

Trước mặt có bốn con, mỗi đứa cầm một cây vũ khí cùn trông như gậy bóng chày làm từ xương.

Tôi mà xông vào thì dọn sạch trong tích tắc, nhưng đây là bài học thực chiến của Lily.

Nên em ấy phải tự mình làm được.

“Để em thử.”

Lily rút con dao găm mới mua từ tiệm vũ khí trước khi xuất phát.

Siết chặt chuôi dao, em ấy từ từ di chuyển trong đám cỏ, hoà mình vào cảnh vật xung quanh.

Tôi cúi người bám sát phía sau.

Dù sao cũng là buổi tập, tôi phải đảm bảo em ấy không bị thương.

Giữ khoảng cách vừa phải để có thể lao ra bất cứ lúc nào, tôi men theo Lily, và chẳng bao lâu sau chúng tôi đã áp sát được bọn goblin.

Lily nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Ánh sáng xám nhạt bao phủ lấy con dao.

Rồi em ấy mở mắt ra, bước nhẹ khỏi mặt đất và lao tới—

“Kyiiiik!”

Mũi dao đâm phập vào sau đầu một con goblin. Nó gào lên đau đớn rồi gục ngã.

Trước khi ba con còn lại kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Lily đã xoay người đâm thẳng vào cổ con thứ hai.

“Grr…!”

“Kyik!”

“Kyak!”

Ngay khi bọn còn lại bắt đầu định hình tình huống, Lily quay lưng bỏ chạy.

Nhưng goblin nhanh hơn em ấy tưởng. Một con túm lấy cổ tay em.

“Ư…!”

Ngay lúc con goblin cuối cùng giơ vũ khí lên định nện vào đầu Lily—

Bốp—

Cú đấm của tôi nện thẳng vào nó, khiến thân trên nổ tung.

Nửa dưới của nó loạng choạng một chút rồi đổ gục.

“Kyiik…?”

Còn một con vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Nó nhìn thẳng vào mắt tôi. Và cơ thể bắt đầu run lên bần bật.

“Kyiieeeeek!!”

Nó vứt vũ khí xuống rồi bỏ chạy thục mạng.

“Em không sao chứ, Lily?”

Tôi vẫn dõi mắt theo bóng goblin bỏ chạy rồi mới quay lại nhìn Lily.

“Dạ… Cảm ơn chị.”

Lily có vẻ hơi buồn. Có lẽ vì em ấy không thể xử lý hết một mình.

“Không cần phải buồn. Em làm vậy là quá giỏi rồi.”

Tôi thật lòng nói vậy.

Với một người chưa từng trải nghiệm chiến đấu thật, Lily mà làm được đến mức này là quá ấn tượng.

Lén tiếp cận, rồi không ngần ngại đâm chính xác vào điểm yếu.

‘Có khi nào… đây là tố chất của sát thủ không?’

Hoặc là…

“Lily, nói chị nghe thật nha… trước giờ em đã từng giết ai chưa?”

“Hở?!”

Lily tròn mắt nhìn tôi, miệng lắp bắp.

“À không, tại em giết nó nhẹ nhàng quá… Bình thường đâu ai làm vậy một cách tỉnh bơ như em.”

“H-hehe… Không có đâu?! Đây là lần đầu của em mà.”

Ra là vậy. Đúng là thiên bẩm.

Chắc chắn rồi. Một cô bé đáng yêu, ngọt ngào như Lily sao mà từng giết người được.

Tôi xoa đầu Lily khi em ấy ngượng ngùng né người.

“Thật à? Giỏi quá nha. Chắc em là thiên tài đấy.”

“H-hehe…”

“À mà Lily này, hồi nãy em bị goblin túm được đúng không?”

Tôi chuyển sang phần đánh giá sau trận.

“Dạ…”

Lily nuốt nước bọt khi nghe tôi hỏi.

Tôi mỉm cười trấn an em ấy và nói tiếp.

“Chị không định trách đâu, chỉ muốn giúp em tiến bộ thôi. Em nghĩ vì sao mình bị bắt?”

“Vì… phản ứng chậm ạ?”

“Cũng đúng một phần, nhưng nguyên nhân chính là thiếu tốc độ.”

Đối với sát thủ, tàng hình và tốc độ là hai yếu tố then chốt.

Tàng hình thì Lily làm tốt rồi, nhưng tốc độ thì vẫn kém — cũng phải thôi, em ấy vẫn chỉ là một cô bé.

“Vậy… em tập chạy nhiều hơn hả?”

“Pfft.”

Tôi bật cười vì câu nói đáng yêu đó và xoa đầu em ấy lần nữa.

Chạy nhiều cũng tốt, nhưng rồi vào học viện em sẽ được luyện tập thoả thích.

“Cũng được, nhưng còn cách hay hơn — dùng ma lực.”

“Ma lực?”

“Ừ. Thay vì truyền vào vũ khí, hãy truyền vào đôi chân của em.”

Cường hoá — phép thuật dùng để truyền ma lực vào vật thể nhằm tăng cường năng lực.

Khi truyền vào kiếm hay giáo, chúng có thể chém xuyên thép.

Còn khi truyền vào cơ thể, sức mạnh tăng lên vượt bậc.

“Em thử truyền ma lực vào dao găm như nãy đi.”

Nghe tôi nói, Lily nhắm mắt truyền ma lực vào dao.

“Giờ thử di chuyển lượng ma lực đó xuống chân xem.”

“Uhm…”

Lily ban đầu có vẻ lúng túng, nhưng rồi lại bắt đầu tập trung.

Ma lực xám từ từ rời khỏi cánh tay.

“Ah…”

Nhưng khi đến phần thân, nó tan ra như thuỷ tinh vỡ vụn.

“Khó đúng không? Phải luyện lâu mới quen đấy.”

Việc dẫn ma lực tự do trong cơ thể cần tập trung cực cao.

Người thường phải luyện cả tháng mới làm được.

‘Nhưng Lily nhà mình thì chỉ mất một tuần!’

Trong tiểu thuyết, Lily tìm ra cách truyền ma lực vào chân để tăng tốc độ.

Sau một tuần luyện tập, em ấy đã có thể thoải mái cường hoá đôi chân để tăng tốc.

Hehe. Thiên tài đây rồi.

Thất bại lần đầu là bình thường.

Tôi đang định khen Lily để em ấy không mất tinh thần thì—

“Cho em thử lại, chị.”

“Hở? Ừ, được chứ.”

Lily nhắm mắt, truyền ma lực vào dao găm lần nữa.

Lần này, ma lực dừng lại ở ngực.

“Ôi, Lily học nhanh quá.”

“Em làm tiếp nhé.”

Ma lực xuống tới eo.

“Thêm lần nữa.”

Xuống đầu gối.

“Cố chút nữa thôi.”

Tới bắp chân.

Và cuối cùng…

Wooong—

“Em làm được rồi!”

Lily truyền thành công ma lực vào chân.

Em ấy nhìn tôi với ánh mắt rạng rỡ.

“Em làm được rồi đó, chị!”

“…Cái gì cơ?”

Cái gì…?

Cái gì cơ…?

Tôi không tin vào mắt mình, nhưng dưới chân Lily, ánh sáng xám lấp lánh rõ ràng.

Không thể nào?

Chẳng phải trong truyện em ấy mất một tuần sao?

Vậy mà giờ chưa tới một tiếng đồng hồ.

Chênh lệch quá khủng khiếp.

‘Đây… có phải còn nằm trong logic không vậy…?’

Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác, Lily nắm lấy tay tôi và nói.

“Chị!”

“H-hả?”

Tôi bừng tỉnh, và đập vào mắt là đôi mắt tràn đầy khát vọng của Lily.

“Em nói rồi mà. Em làm được.”

“À… đúng thật! Giỏi lắm Lily…!”

“Chỉ nói suông thôi à?”

“Hở?”

Gì đây? Đòi quà à?

Lily nhìn tôi bằng ánh mắt như đang mong ngóng điều gì đó.

“Ờm… hay chị thưởng em một cái hôn nha?”

“Hôn thì cũng được… nhưng em muốn xin một điều ước.”

Lại điều ước nữa.

“Điều ước hả?.. Hmm, được thôi. Em muốn gì nào?”

Nhưng Lily lắc đầu như chưa nghĩ ra.

“Em sẽ giữ lại. Để sau này, khi em lớn lên.”

Câu nói đó… khiến tôi hơi rùng mình.

‘Là điều ước chỉ khi lớn lên mới thực hiện được sao?’

Tôi bất giác nhớ lại mấy đứa học trò bên Hàn, đếm từng ngày chờ đến lúc được coi là người lớn.

Tụi nó còn in thẻ căn cước ra đập lên trán rồi canh đúng nửa đêm để đi bar hay club.

‘Không lẽ Lily cũng kiểu đó…?’

Ở đây không có club, nhưng mấy chỗ giải trí tương tự thì không thiếu.

Không lẽ con bé bắt đầu để tâm đến mấy chỗ đó rồi?

Không được.

Tôi không thể để Lily sa ngã như thế.

Uống rượu á? Ừ thì chị em mình uống với nhau là được, nhưng mà—

Mấy chỗ trụy lạc đó thì không đời nào.

“Lily… không được đến mấy nơi kỳ cục đó đâu nha…”

“Hở?”

Lily ngơ ngác nhìn tôi.

“Chị đang nói gì vậy…? Không phải thế đâu. Em chỉ có vài việc muốn nhờ chị làm thôi.”

À, ra là vậy.

Biết Lily không hứng thú với mấy thứ “văn hoá người lớn” đó, tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Nếu chỉ có vậy thì chị làm hết cho em luôn!”

Tôi cười tươi đáp lại, và Lily cũng cười ngọt ngào với tôi.

Nhưng lúc đó, tôi chưa biết.

Nếu tôi biết những điều ước đó sau này Lily sẽ bắt tôi làm những gì…

Có khi tôi đã không cười vô tư như vậy.

****

Sau chuyến săn goblin trở về,

Dania đón chúng tôi với nụ cười rạng rỡ.

"Chị đợi các em lâu rồi. Vào ăn cơm nóng đi."

Nhìn Dania ân cần đón tiếp, lòng tôi chợt nghẹn lại.

Trước khi xuyên vào nhân vật này, tôi không phải sống bất hạnh, nhưng cô đơn thì đúng là không thiếu.

Mẹ mất sớm, bố nuôi tôi kiểu "nuôi cho xong việc".

Đại học cũng chẳng vào nổi.

Công việc sau này tuy ổn định, nhưng không thay đổi được sự trống trải trong lòng.

Nhưng giờ thì khác rồi.

Dù không cùng huyết thống, họ đối xử với tôi như người nhà.

Một mái ấm thực sự.

Có Lily và Dania luôn mở lòng đón nhận tôi.

Và quan trọng nhất - tôi có đủ sức mạnh để bảo vệ tổ ấm này.

"Đây mới chính là cuộc sống hạnh phúc."

Chỉ cần sống yên ổn ở đây cho đến khi nguyên tác kết thúc là được.

Sau này Lily sẽ vào học viện, nhưng Dania vẫn ở lại.

Tôi chỉ việc sống tốt bên chị ấy, đợi ngày Lily trở về.

Nghĩ vậy, tôi bước vào ngôi nhà ấm áp với quyết tâm sắt đá.

****

Thời gian trôi nhanh thật.

"Đã nửa năm rồi sao?"

Tôi lẩm bẩm khi ngồi nghỉ trên xác quái vật.

Nửa năm kể từ ngày tôi quyết tâm sống hạnh phúc.

Khu Tây giờ đã trở thành nơi đáng sống bậc nhất Drax.

Dù thành phố tội phạm này vẫn tồi tệ, nhưng hầu hết lũ côn đồ đã tránh xa khu vực của chúng tôi.

"Gì? Mày định qua Tây à? Điên rồi!"

"Sao? Nghe nói bên đó dễ thở lắm mà?"

"Không biết bên đó có con quái vật xé xác tội phạm chỉ với một cái liếc mắt à? Ra Bắc ấy, tao đéo dám bén mảng tới đó đâu."

Những lời đồn đại kiểu đó lan khắp Drax.

Mà cũng không sai. Tôi đã đánh bọn chúng tơi bời mỗi khi chúng dám gây sự.

Nhờ vậy, Khu Tây dần trở thành... vùng đất vô pháp không có tội phạm.

Trong lúc đó, tôi và Lily thay phiên nhau tiêu diệt lũ quái vật quấy nhiễu Drax.

Chẳng biết từ khi nào, dân thành phố bắt đầu coi tôi như thần hộ mệnh.

Nhiều thứ đã thay đổi, nhưng thay đổi lớn nhất là-

"Em về rồi nè, chị."

Lily vác về xác quái vật to gấp đôi người mà trông như không hề hấn gì.

Sau nửa năm, Lily tiến bộ kinh khủng.

Mỗi khi tôi chia sẻ kiến thức từ nguyên tác, em ấy tiếp thu như bọt biển hút nước.

Và mỗi lần như vậy, tôi lại nợ em ấy một điều ước.

'Chắc sắp trăm cái rồi nhỉ?'

Đến mức tôi đếm không xuể. Có lần tôi đề nghị em ấy dùng bớt đi kẻo sau này tôi không đáp ứng hết.

Nhưng Lily nhất quyết từ chối.

"Chưa phải lúc."

Chả hiểu "chưa phải lúc" là khi nào, nhưng tôi cũng chẳng bận tâm lắm.

'Rồi em ấy sẽ tự hiểu thôi.'

Nghĩ vậy, tôi chăm chú nhìn Lily.

"??"

Em bé nghiêng đầu nhìn tôi đầy thắc mắc.

Lily đang trở nên mạnh mẽ khủng khiếp.

Ngày nào cũng đi săn quái vật nên kinh nghiệm chiến đấu tăng vùn vụt.

Cứ đà này, chỉ hai năm nữa là em ấy đủ sức gây chấn động học viện.

Như vậy cũng giúp Robin đỡ vất vả hơn.

"Chị đang nghĩ gì vậy?"

Không biết từ lúc nào, Lily đã đứng sát bên, ngước mắt nhìn tôi.

"Không có gì. Chỉ thấy thời gian trôi nhanh quá."

"Hehe. Vì chị lúc nào cũng bên em mà."

Đáng yêu thật.

Tôi im lặng xoa đầu Lily đang cười tít mắt.

Sau khi kết thúc chuyến săn, chúng tôi chuẩn bị về nhà.

"Hera đại nhân!!"

Một tên lính từ xa hớt hải chạy tới.

Đó là Charlson, thành viên đội tuần tra khu Tây.

"Có chuyện gì? Sao chạy cuống cuồng vậy?"

Charlson ướt đẫm mồ hôi.

Hẳn là đã đi tìm tôi rất lâu.

Trong khi tôi và Lily còn đang ngơ ngác, hắn thở hổn hển:

"Hốt... hốt... Trong thành... người đó...!!"

"Người nào?"

Charlson gắng gượng lấy hơi, rồi thốt ra câu khiến tôi sững sờ:

"Vị anh hùng... đang tìm ngài."

"Chờ đã, ai cơ?"

Tôi vô thức buông lời hỏi dồn dập.

Hắn hít một hơi thật sâu, rồi nói rõ từng chữ:

"Anh hùng Đế quốc. Athena đại nhân đang tìm ngài."

...Cái gì cơ?!

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Ờ có ai nhớ thằng nhóc ban đầu đc trả nợ chưa mn??
Xem thêm