Tôi trở thành nô lệ cho k...
아기소금; Babysalt
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tôi trở thành nô lệ cho kẻ chủ mưu

29-Trả giá

0 Bình luận - Độ dài: 2,466 từ - Cập nhật:

Không phải là tôi chưa từng giết người.

Không. Thật ra, phải nói là tôi đã giết khá nhiều rồi.

Khi còn ở Drax.

Những kẻ đến gần tôi với ánh mắt dơ bẩn, đầy dục vọng.

Tôi không hề nương tay khi ra tay với chúng.

Sẽ là nói dối nếu bảo rằng tôi hoàn toàn vô cảm mỗi lần xuống tay.

Nhưng lần nào cũng vậy, tôi đều tự nhủ:

Bọn chúng là tội phạm.

Chúng định cưỡng hiếp mình.

Chúng đáng chết.

Và từng người một, từng vệt máu nhuộm thêm đôi tay tôi,

sự do dự khi giết người dần biến mất.

Có lẽ, trong tiềm thức, tôi nghĩ đây là thế giới trong một cuốn tiểu thuyết, còn những con người ở đây chỉ là những con rối gắn dây.

Tôi đã nghĩ rằng mình đã quá quen với việc giết chóc, đến mức cảm giác ghê tởm với cái chết cũng chẳng còn nữa.

…Tôi đã sai.

“...A…”

Trước mắt tôi, một người đàn ông đang nằm đó, chỉ cách cái chết trong gang tấc.

Anh ta đã đồng ý với lời đề nghị đột ngột của tôi – một trận đấu tay đôi.

Từ đầu đến cuối, anh ta luôn đối xử với tôi bằng sự tôn trọng, như một đối thủ thực sự.

Tôi không muốn tin rằng chính mình đã gây ra vết thương đó.

Nhưng cảm giác lạnh lẽo khi lưỡi kiếm xuyên qua lồng ngực anh ta vẫn còn vương vất nơi bàn tay tôi, quá thật đến mức không thể phủ nhận.

Phịch—

Đôi chân tôi bủn rủn. Tôi ngã quỵ xuống đất.

Tôi cảm thấy mình sắp phát điên.

Tôi sợ. Sợ rằng anh ta thực sự sẽ chết… ngay tại đây.

“Một… một cách nào đó…”

Tôi cố gắng lục lại ký ức về nguyên tác tiểu thuyết, hy vọng tìm ra một lối thoát.

Nhưng cho dù tôi có nhớ lại bao nhiêu tình tiết đi nữa… cũng chẳng có cách nào cứu được anh ta lúc này.

Mình phải làm gì?

Phải làm sao bây giờ?

Họ nói có một người trị liệu sắp tới.

Nhưng liệu có ai đủ sức chữa lành vết thương nghiêm trọng đến thế?

Nếu là một tu sĩ?

Không, không kịp. Anh ta sẽ chết trước khi đến được nhà thờ.

Thuốc hồi phục?

Trừ khi là elixir, còn không thì cũng vô ích thôi.

Tôi nhìn anh ta, đôi mắt run rẩy.

Lượng máu mất đi đã vượt quá giới hạn cơ thể con người.

Tôi biết rõ trong đầu rằng… đã quá muộn.

Nhưng tim tôi… không chịu chấp nhận điều đó.

Khi tâm trí tôi dần chìm vào bóng tối tuyệt vọng,

một bàn tay – như phép màu – vươn tới.

“Có chuyện gì ồn ào vậy?”

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.

Tôi không hề muốn gặp cô ta – ít nhất là cho đến lúc này. Nhưng giờ đây, tôi khao khát được nhìn thấy cô.

Có lẽ… cô là người duy nhất ở đây có thể cứu được anh ta.

Tôi quay lại và thấy cô ấy.

Athena – xuất hiện, bao quanh bởi hào quang mana vàng kim rực rỡ.

“Hera… em…”

Cô ấy mở to mắt nhìn tôi.

Tôi không chút do dự, chạy đến, túm lấy vạt áo choàng của cô, van nài:

“A… Athena! Làm ơn… cứu anh ấy…”

Nhưng cô ta không trả lời lời cầu khẩn của tôi. Ánh mắt cô mang một thứ gì đó… như là giận dữ.

“Em… ai đã làm chuyện này?”

Cô ta đặt tay lên má tôi, giọng thấp và bình tĩnh đến đáng sợ.

“Cái… gì cơ?”

“Vết tát này. Là tên khốn nào dám làm?”

Athena chẳng liếc lấy một lần về phía người đàn ông đang hấp hối.

Ánh mắt cô ta… chỉ tập trung vào tôi.

“Không phải lúc để nói chuyện đó…!”

“Đây là chuyện quan trọng nhất. Nói đi. Ai làm?”

Tôi không hiểu nổi cô.

Khi một người đang chết, thì một cái tát có là gì chứ?

Tôi siết chặt tay cô ta, tuyệt vọng thốt lên:

“Làm ơn, Athena..! Làm ơn… chuyện này thực sự khẩn cấp…”

Cô ta im lặng nhìn tôi giây lát.

Rồi thở dài thật sâu, quay đi và bước đến chỗ người đàn ông đang nằm.

Trái tim tôi đập loạn nhịp.

Nếu đến cả Athena cũng không thể cứu được anh ta… thì chẳng còn hy vọng nào nữa.

Athena cúi xuống bên anh ta,

Đặt tay lên ngực anh, rồi nhắm mắt, khẽ niệm một điều gì đó.

Trong khoảnh khắc – máu ngừng chảy.

“Thưa Ngài…! Ngài có thể cứu anh ta không?” – Đội trưởng hiệp sĩ rón rén tiến đến sau lưng Athena, hỏi.

“Không. Ta không cứu được.”

Phịch—

Tim tôi như rơi xuống vực sâu.

“V-vậy thì…”

“Ta sẽ đưa anh ta đến thánh điện. Cần được trị liệu ở đó.”

“…! Cảm tạ Ngài…”

Athena chỉ liếc nhẹ vị đội trưởng đang rối rít cảm ơn, rồi bọc lấy cơ thể bất tỉnh kia bằng luồng mana.

“Ahh…”

“Và đây là lời cảnh cáo.”

Vừa dứt lời, một áp lực khủng khiếp bùng nổ khắp không gian.

Athena – gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao – chỉ thẳng vào tôi.

“Kẻ nào dám chạm đến đứa trẻ này một lần nữa… sẽ phải chịu đựng nỗi đau còn hơn cái chết.”

Lũ hiệp sĩ quanh đó, không chịu nổi uy lực mana của cô ta, rên rỉ trong đau đớn.

Athena vỗ nhẹ vai vị chỉ huy đang quỳ rạp dưới đất, nói thêm:

“Vậy nhé, chuyện dọn dẹp để lại cho các ngươi.”

Nói rồi, cô biến mất cùng người đàn ông.

Và ngay khi cô đi, thứ áp lực đáng sợ kia cũng tan biến như chưa từng tồn tại.

Chỉ còn lại một sự im lặng… lạnh sống lưng.

“Vì là lệnh của chủ nhân… lần này ta sẽ bỏ qua. Nhưng mong ngươi đừng bao giờ bén mảng đến doanh trại của bọn ta nữa.”

****

Két—

Chiếc giường quá rộng cho một người nằm.

Tôi ngồi trên đó, cắn móng tay đến bật máu.

Đã ba tiếng trôi qua kể từ lúc cô rời đi.

Cơn lo lắng trong tôi không hề nguôi ngoai – mà ngược lại, ngày càng dữ dội hơn.

Cô ấy sẽ ổn thôi. Ở thánh điện còn có thánh nữ.

Một thánh nữ – người sở hữu năng lực chữa trị độc nhất vô nhị.

Năng lực của cô ta mạnh đến mức chẳng ai sánh bằng.

Một năng lực có thể chữa lành gần như mọi bệnh tật – ngoại trừ cái chết.

Nếu là cô ấy… có lẽ… có lẽ vẫn còn hy vọng…

Nhưng nỗi bất an vẫn không ngừng gặm nhấm tâm trí tôi.

Nhỡ đâu thánh nữ không có mặt?

Hay cô ta còn quá trẻ, chưa kiểm soát được sức mạnh?

Từng ý nghĩ tiêu cực như con sâu gặm nhấm đầu óc tôi không ngừng.

Tôi cắn đến khi mùi máu tanh lan trong miệng.

Cốc, cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên.

“Hera. Ta về rồi.”

Vừa nghe thấy giọng cô ấy, tôi bật dậy khỏi giường, lao ra mở cửa.

Cánh cửa bật tung ra trong một cú kéo vội vã, và trước mặt tôi là cô – Athena – mỉm cười.

“Được chào đón nồng nhiệt thế này… cũng không tệ.”

“Ng-người đó… anh ấy sao rồi?”

Nhưng khi thấy vẻ mặt tôi, cô lại nở nụ cười… có chút nghịch ngợm.

“Em nghĩ sao?”

“Đừng đùa nữa!! Em đang không đùa được đâu!!”

Tôi gào lên. Cô bật cười khẽ—

Đẩy tôi lùi vào trong, bước vào phòng rồi khóa cửa lại.

“Anh ta không sao. Đã được trị liệu tại thánh điện, giờ đang nghỉ ngơi.”

“Ôi… may quá…”

Tôi như trút được gánh nặng ngàn cân.

“Thật sự… cảm ơn trời đất…”

Tất cả nỗi bất an, lo lắng dồn nén bấy lâu… cuối cùng cũng vỡ òa thành nhẹ nhõm.

Tôi loạng choạng khi cảm xúc đột ngột thay đổi, và chính lúc ấy, Athena vòng tay ôm lấy eo tôi, kéo sát vào lòng.

Chưa kịp thốt nên lời, cô đã đặt môi lên môi tôi.

“Ưm?!”

Cô hôn tôi… tự nhiên đến mức khiến người ta lạc lối.

Chụt—

Âm thanh đôi môi va vào nhau vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng.

“Ưm… hả?!”

Tôi giật mình bởi nụ hôn bất ngờ ấy.

Nhưng… toàn thân đã rã rời, tôi chẳng còn sức để kháng cự. Rốt cuộc lại để mặc bản thân thuận theo cô.

Athena siết chặt eo tôi bằng cả hai tay, kéo tôi lại gần hơn nữa.

Ngực chúng tôi dính sát vào nhau đến mức không thể phân biệt đâu là tôi, đâu là cô.

Tôi cảm nhận được nhịp tim cô đang vang lên, truyền qua phần ngực kề sát.

Lẽ ra tôi phải đẩy cô ra.

Nhưng… có lẽ vì tôi mang ơn Athena—vì đã cứu sống người ấy.

Muốn đền đáp điều gì đó… tôi khẽ hé miệng, để cô có thể di chuyển dễ dàng hơn.

Cô khựng lại trong thoáng chốc, ánh mắt hơi mở to, rồi không chút chần chừ trượt đầu lưỡi vào trong.

“Ưm… Ưm…”

Lướt—

Lưỡi cô chạm đến từng ngóc ngách trong miệng tôi.

Răng, lợi, cả môi… đều bị bao phủ bởi hơi ấm và vị ngọt ngào của cô.

Chuyển động điên đảo ấy khiến đầu óc tôi trở nên mụ mị, tựa như đang lạc bước trong cơn mê.

Không biết Athena đã hôn tôi bao lâu như thế.

Rồi từ từ, cô rút môi ra khỏi tôi.

Một sợi chỉ bạc mỏng manh, ướt át, vẫn níu kéo giữa hai bờ môi như chẳng muốn rời xa.

“Ha… ha… Athena…”

“Ha… em phát điên lên mất…”

Cô nhìn tôi, ánh mắt như đang cố kiềm chế điều gì đó đang gào thét bên trong.

Tôi dần lấy lại bình tĩnh, bước lùi một bước, nhẹ giọng nói với cô.

“…Cảm ơn…”

“Hử?”

“Vì đã cứu anh ấy… cảm ơn cô.”

Nếu người đó chết đi, tôi sẽ sống mãi trong hối hận và dằn vặt.

Nhưng nhờ Athena, anh ấy đã được cứu.

Khi tôi cúi đầu cảm tạ, Athena mỉm cười… nụ cười của một con quỷ biết rõ thứ mình muốn.

“Chỉ nói vậy thôi à?”

“Ugh… tôi vừa hôn cô còn gì…”

“Hôn? Ngày nào chẳng hôn, đúng không?”

Cách cô thản nhiên nói như thể nụ hôn giữa hai người con gái chẳng hề có ý nghĩa gì khiến tôi lại thấy bực mình.

“…Cô muốn gì?”

Athena gật đầu, cứ như thể đó là câu hỏi cô chờ đợi từ đầu.

Rồi cô giơ ngón tay trỏ ra, chỉ vào tôi.

“Cởi ra.”

Một giờ trước đó.

Tại chính điện của Đế quốc.

Một cô gái với mái tóc trắng muốt như tuyết đầu mùa chạy đến gần cô.

“Thưa Lady Athena! Việc trị thương đã hoàn tất.”

Athena mỉm cười rạng rỡ, xoa đầu cô bé.

“Cảm ơn em. Ta có thể vào gặp anh ấy chứ?”

“À… hiện giờ anh ấy nên nghỉ ngơi thêm, nhưng nếu là Lady Athena thì… chắc sẽ không sao. Mời người đi lối này.”

“Vậy ta nhờ em nhé.”

Cô bé khẽ cúi đầu chào, rồi bước đi nhẹ tênh, thoáng chốc đã khuất sau hành lang dài.

Athena mở cửa bước vào. Trên giường là một người đàn ông đang nằm, sắc mặt nhợt nhạt nhưng còn sống.

Anh ta cố vùng dậy, nhưng cơ thể chưa cho phép, chỉ có thể quẫy đạp yếu ớt.

“Không cần gắng sức. Cứ nằm nghỉ đi.”

“Cảm ơn… thưa Chủ nhân.”

Dylan nhìn Athena với ánh mắt lạ lùng, mang theo sự đề phòng.

“Phải mất ít nhất ba tuần nữa mới hồi phục hoàn toàn. Trong thời gian đó, anh cứ ở đây dưỡng thương.”

“Ta chỉ đến để chắc rằng anh vẫn còn sống… xem ra ổn rồi.”

Athena nói dứt lời, quay lưng định rời khỏi phòng.

“Chủ nhân, tôi có chuyện muốn hỏi.”

Dylan lên tiếng, giọng trầm xuống.

Athena dừng lại, không quay đầu.

“Chuyện gì?”

Nụ cười của cô khi ngoái lại—một nụ cười không biểu cảm, lại khiến Dylan rùng mình.

Anh đã thấy nụ cười ấy không biết bao nhiêu lần. Nhưng giờ đây… nó mang theo điều gì đó bất thường.

“Lúc trước khi… một lỗ hổng xuyên qua ngực tôi. Tôi thấy rõ điều đó.”

Cảm giác bất an ngày càng lớn dần. Nhưng anh buộc phải biết.

“Chuyện lần này… có phải là do người sắp đặt không?”

Một thoáng im lặng nặng nề.

Khi Dylan nhìn lại, nụ cười đã biến mất. Trên gương mặt Athena chỉ còn lại vẻ lạnh lùng đến rợn người.

Anh nuốt khan, toàn thân căng cứng như sắp vỡ ra vì áp lực vô hình.

Athena tiến lại gần, từng bước nhẹ tênh mà áp lực nặng như đá tảng.

“Có lẽ… anh không thể quay lại đội kỵ sĩ được nữa đâu.”

“Tại sao…!”

Chưa kịp dứt câu, một luồng ma lực vàng sắc bén phóng thẳng lên trước mặt anh.

“Ta tha mạng cho anh. Dù sao thì… anh cũng từng có ích.”

“Nhưng từ giờ, ta không muốn anh đến gần Hera nữa.”

Giọng cô dửng dưng, như thể đang ban một mệnh lệnh hiển nhiên.

“Vì sự an toàn của anh. Và của vợ anh.”

“…Thì ra, bấy lâu nay tôi đã đặt lòng trung thành sai người.”

“Phì. Ta đâu có bảo anh trung thành với ta.”

Athena nhún vai, vẻ mặt chẳng chút bận tâm.

“Con người lúc nào cũng tự cho mình là trung tâm, rồi lại thất vọng khi không được như ý.”

“…Người định làm gì cô ấy?”

Câu hỏi vừa thốt ra, Athena lập tức vươn tay, bóp lấy cổ anh không chút nhân nhượng.

“Khụ—!”

“Nếu anh vượt ranh giới thêm một lần nữa, ta sẽ không nương tay đâu. Rõ chưa?”

Nếu chỉ là mạng sống của riêng mình, Dylan có thể không quan tâm. Nhưng bây giờ… vợ anh cũng bị đe dọa.

Anh gật đầu, cắn chặt răng.

Athena buông tay, như thể không còn gì để nói thêm.

“Anh đã làm tốt. Tiền nghỉ việc của anh sẽ đủ để sống cả đời, đừng lo.”

Nói xong, cô rời đi.

Dylan chỉ biết siết chặt tấm chăn trong tay.

Chỉ còn lại… một sự tĩnh lặng đến ngạt thở bao trùm căn phòng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận