Tôi trở thành nô lệ cho k...
아기소금; Babysalt
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tôi trở thành nô lệ cho kẻ chủ mưu

38-Trái tim tan vỡ

0 Bình luận - Độ dài: 2,598 từ - Cập nhật:

“Gần đây… hình như người cười nhiều hơn thì phải, thưa Chủ nhân.”

Như thường lệ, Bordin đến để báo cáo. Nhưng dạo gần đây, ông bắt đầu nhận ra Athena đã thay đổi—khuôn mặt từng lạnh lùng, vô cảm, giờ lại thấp thoáng những cảm xúc phong phú lạ thường.

“Phải rồi… cũng có vẻ như vậy thật.”

Athena khẽ thở dài, ánh mắt lặng lẽ hướng về cô hầu gái cáo nhỏ kia.

“Nhưng đồng thời, ta cũng sắp hết kiên nhẫn rồi.”

Cô ấy muốn đè Hera xuống dưới gầm giường, khiến cô ấy chẳng còn sức mà thốt nên lời.

Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Hera vừa khóc vừa thổ lộ tình yêu, là một dòng nhiệt nóng bỏng đã lan xuống bụng dưới.

Nhưng bức tường Hera dựng quanh trái tim mình… dày hơn nàng tưởng.

Hiện tại, ánh mắt của Hera chỉ hướng về cô ấy. Nhưng đó là do nỗi cô đơn và khát khao được yêu thương, không phải tình yêu.

Nếu khi còn ở bên đứa nhóc kia mà Hera đã gục ngã… thì bây giờ cô ấy đã chẳng cười với Athena như thế.

“Haha… Có phải vì người quý cô ấy đến thế không?”

Câu hỏi của Bordin khiến Athena khẽ mỉm cười.

“Quý ư? Giờ em ấy còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì trên cõi đời này.”

Ban đầu, cô chỉ đơn thuần muốn chiếm hữu viên ngọc quý mang tên Hera. Nhưng càng tiếp xúc, càng chạm vào cô ấy… cảm xúc của Athena dần vượt khỏi tầm kiểm soát.

Nàng không thể chịu đựng nổi cảnh Hera không ở bên, dù chỉ là một khoảnh khắc.

Chắc chắn rồi.

Đây là tình yêu.

“Ta chưa từng nghĩ mình sẽ yêu… lại còn yêu một người phụ nữ.”

Từ bé, Athena đã học được rằng con người vốn ích kỷ và chỉ biết đến bản thân.

Nhưng Hera… lại khác.

Cô ấy thuần khiết đến mức khiến người ta không thể không bị cuốn theo.

Khi ở cạnh Hera, bóng tối trong Athena cũng như được ánh sáng chiếu rọi.

Và vì thế… cô sẽ không bao giờ để cô ấy rời xa.

Cô sẽ khiến Hera hoàn toàn lệ thuộc vào mình, không thể sống thiếu mình, không còn nhìn ai khác ngoài mình.

“Tất cả là lỗi của em đấy, Hera.”

Ai bảo em cứ quẫy đuôi ve vãn ta như thế?

Mọi chuyện đều là do em tự chuốc lấy.

Khi khóe môi Athena cong lên thành một nụ cười quỷ dị, Bordin đứng im lặng nhìn nàng hồi lâu, ánh mắt lấp lánh một cảm xúc không tên.

“…Cuối cùng, người cũng có một ai đó để yêu thương.”

“Ông có vẻ còn vui hơn cả ta đấy.”

Bordin ưỡn thẳng lưng, nở nụ cười tự hào.

“Tất nhiên rồi! Người có biết Bordin này đã phải chạy đôn đáo bao nhiêu lần để tìm thứ khiến người hứng thú không? Haha! Giờ thấy người hạnh phúc, lòng ta mãn nguyện vô cùng!”

Quả thật, chính Bordin là người mang về những thông tin đầu tiên về Hera—thông qua một đoạn ghi hình tình cờ bắt được.

Có lẽ ông nói đúng. Hera đã khiến Athena cảm nhận đủ thứ cảm xúc kỳ lạ mà trước nay nàng chưa từng biết đến.

Lần đầu tiên trong đời, Athena thấy… biết ơn.

“Phì… nghĩ lại thì, nhờ ông mà ta mới gặp được Hera nhỉ. Cảm ơn.”

Trong khoảnh khắc, Bordin như hóa đá.

“Chủ nhân… người vừa cảm ơn tôi đấy ư?”

Ông vội đưa hai tay che miệng, xúc động đến mức suýt rơi lệ.

“Đừng làm quá lên.”

Bordin nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm nghị, như thể chưa từng để lộ chút cảm xúc nào.

“Vậy… liệu thần có thể hiểu là mệnh lệnh trước đó đã được thu hồi? Đám người hầu bắt đầu thấy áy náy vì cách đối xử với tiểu thư ấy rồi.”

Athena từng ra chỉ thị rõ ràng: phải khiến Hera hoàn toàn bất lực nếu không có người bên cạnh. Phải khiến cô không tin tưởng bất cứ ai, kể cả bản thân mình. Phải khiến cô đơn độc tuyệt đối.

Và điều đó… đã khiến Hera hoàn toàn suy sụp.

“Không. Cứ làm theo lệnh cũ.”

Giờ đây, khi Hera cuối cùng đã bắt đầu chỉ nhìn về phía nàng, thì càng không thể rút lại mệnh lệnh đó.

Người duy nhất mà Hera nên dựa dẫm… chỉ có thể là Athena. Không được để tồn tại bất kỳ lỗ hổng nào cho sự nghi ngờ.

Chỉ khi Hera hoàn toàn khuất phục, cô mới dỡ bỏ mệnh lệnh ấy.

“Rõ. Thần sẽ tiếp tục như đã chỉ thị.”

Bordin không cãi một lời, rồi tiếp tục báo cáo:

“À, gần đây khu vực gần đế quốc xuất hiện hoạt động của quái vật với tần suất bất thường.”

“Hửm?”

“Hoàng cung cho rằng đây có thể là điềm báo gì đó, nhưng chưa có bằng chứng cụ thể.”

Athena không mấy quan tâm.

Cô vốn đã bận tối mắt với cả núi trách nhiệm vì địa vị chỉ dưới hoàng đế.

“Ta không có hứng thú. Còn gì khác không?”

“Ahaha, thần đoán thế nào người cũng sẽ nói vậy. Vậy tin này chắc chắn khiến người chú ý.”

Ông hạ giọng, ghé sát tai nàng:

“Tiểu thư… đang một mình nấu ăn trong bếp.”

“…Cái gì?”

“Bếp trưởng bảo cô ấy nhất quyết muốn tự tay chuẩn bị bữa tối nay.”

“Hera?”

Bữa tối?

Lời của cô ấy bỗng vang vọng trong đầu ta.

—Cô có món nào yêu thích không…?

—Tối nay cô đã có kế hoạch gì chưa?

—Nếu chưa… vậy ta cùng ăn tối nhé.

Cô ấy đã hành xử lạ thường. Đến mức ta còn nghi ngờ liệu cô có ăn nhầm thứ gì không.

Nhưng chẳng lẽ…

Cô ấy… muốn nấu cho ta?

Kuwaaaa—!

Ma lực quanh ta cuộn trào như cơn bão dữ dội.

Kính vỡ, tranh rơi, bàn ghế rung chuyển.

“C-Chủ nhân…!”

A.

Nghe tiếng hét kinh hoàng của Bordin, ta mới nhận ra lý trí mình vừa trượt khỏi ranh giới.

Ta cố gắng trấn an dòng mana đang bạo loạn, Bordin chỉnh lại quần áo lộn xộn, cẩn thận lên tiếng.

“Người… ổn chứ ạ?”

Nhưng ta chẳng nghe thấy gì cả.

“Như một con cáo động dục…”

“Ta không thể nhịn nổi nữa rồi…”

“Tối nay, ngay lập tức…”

Rõ ràng là tín hiệu quyến rũ ta ăn thịt còn gì nữa!

Lúc nhận ra thì mấy lời đen tối ấy đã bật ra thành tiếng.

Bordin đứng đó, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán.

‘Không được rồi.’

Ban đầu, ta định từ tốn mà thuần hóa cô ấy.

Vì ta có cả một đời để làm điều đó.

Chậm rãi dẫn dụ, để Hera tự nguyện rơi vào vòng tay ta.

Nhưng giờ thì không thể chờ được nữa.

Con cáo gian xảo ấy cứ ngày ngày dụ dỗ ta… thì phải hành động thôi.

Đã quyết.

Tháng này.

Dù Hera có mở lòng hay không.

Cuối tháng này—

Ta sẽ chiếm lấy thân thể cô ấy.

****

“Ááá!”

“Cô không sao chứ, tiểu thư?”

“T-Tôi ổn… chỉ là đột nhiên thấy lạnh sống lưng.”

Gì thế này?

Toàn thân tôi nổi da gà.

‘Nhưng đâu có lạnh đâu…?’

Chắc chỉ là tưởng tượng.

Tôi lắc đầu, gạt bỏ cảm giác bất an, tập trung lại vào việc nấu ăn.

Hiện tại, tôi đang trong căn bếp rộng lớn của biệt phủ.

Ban đầu bếp trưởng kiên quyết không cho tôi vào, nhưng khi tôi nói là muốn nấu ăn cho Athena, ông ấy liền mỉm cười, giao cả gian bếp cho tôi.

Tất nhiên, vì liên quan đến lửa, tôi vẫn bị cử một phụ bếp theo hỗ trợ.

Vậy tôi đang làm món gì?

Heh.

Một món bất bại.

Dù già hay trẻ, ai ăn cũng thích.

Đó chính là—

“Gà chiên? Ta chưa từng nghe qua món đó.”

Món ăn quốc dân—gà chiên.

Tôi nhìn nguyên liệu, thấy có gà tươi nên không chần chừ quyết định ngay món này.

Nếu phủ thêm sốt cay, chắc chắn sẽ hợp khẩu vị Athena—người mê cay và đậm đà.

“Người ta thường chiên gà à?”

“Cũng có, nhưng thường thì gà được quay như gà tây.”

Có vẻ gà chiên là món lạ ở thế giới này.

Càng tốt.

Tôi có thể giới thiệu như một món ăn độc đáo, càng tự tin hơn.

Phụ bếp lo làm thịt gà, còn tôi thì pha nước sốt.

Tỏi, đường, nước tương, tương cà, mật ong, ớt… hoà quyện thành thứ nước sốt tuyệt hảo.

Không có bột chiên giòn, tôi dùng vụn bánh mì làm lớp áo.

Gà chiên ngập dầu đến khi giòn rụm, sau đó trộn đều với sốt cay nồng—món ăn đã hoàn thành.

Đĩa gà chiên nóng hổi tỏa hương thơm ngào ngạt, khiến tôi cũng phải nuốt nước bọt.

Một miếng đưa lên miệng—giòn tan, ngọt ngào, cay cay… hương vị hoà quyện hoàn hảo.

‘Như mình đoán, ngon tuyệt.’

Tôi liếc nhìn phụ bếp bên cạnh—ánh mắt anh ta dán chặt vào đĩa gà, không thể che giấu nổi khát khao được nếm thử.

Quả là quyền năng của gà rán.

Dù tôi không giỏi nhiều thứ, nhưng khoản nấu nướng thì tự tin.

Và gà rán, món ăn đơn giản mà thần thánh, chắc chắn sẽ khiến Athena hài lòng.

“Anh… muốn thử một miếng không?”

Tôi dè dặt hỏi.

Phụ bếp gật đầu, mắt vẫn không rời món ăn.

Anh ấy dùng nĩa xiên một miếng, đưa lên miệng… rồi nhai chậm rãi.

“….!”

Đôi mắt người đầu bếp bỗng mở to, nhìn chằm chằm vào miếng gà chiên như thể vừa chứng kiến điều gì đó chấn động trời đất.

Phản ứng ấy… chắc chắn là vì quá ngon rồi.

Thấy vậy, tôi không khỏi cảm thấy một niềm tự hào dâng trào trong lòng.

Tôi từng nghĩ mình chẳng làm được gì cả…

Nhưng ít nhất, tôi có thể nấu ăn. Thế là đủ rồi.

Mỉm cười mãn nguyện, tôi nhìn người đầu bếp, cất tiếng hỏi:

“Thế nào ạ?”

Không đáp lại, anh ta khép mắt lại, gương mặt như đang chìm trong một dòng suy tưởng nặng nề.

Biểu cảm ấy... cứ như thể anh ta đang đấu tranh với một vấn đề trọng đại nào đó trong đời.

Tôi đợi mãi, nhưng chẳng thấy câu trả lời nào.

“...Anh ơi?”

Nghe tôi gọi, người đầu bếp chậm rãi mở mắt ra, thở dài một cái rồi nói:

“Gia vị… hỗn loạn lắm.”

“Ơ… gì cơ ạ?”

“Cay quá mức cần thiết. Tôi đoán là cô đã cho quá nhiều ớt.”

“À… ừm…”

“Còn lớp vỏ bên ngoài thì cứng như đá. Vị của nó khiến người ta ngán đến mức chẳng muốn cắn thêm miếng thứ hai.”

“Vậy… tôi…”

“Và cái kiểu tẩm sốt này? Nhìn thôi đã thấy phiền rồi. Ăn là dính đầy mặt. Sốt nên để riêng ra thì hơn.”

Những lời nhận xét lạnh lùng cứ như từng mũi kim đâm thẳng vào tim.

Tôi bắt đầu thấy khó thở. Hơi thở trở nên gấp gáp.

Không thể nào.

Gà chiên… không ngon?

Không đời nào!

Dù tôi có hậu đậu đến đâu… thì chí ít món gà chiên của tôi phải—

“Hay là… khẩu vị của anh có vấn đề?”

Tôi vùng vằng chống chế, nhưng anh ta chỉ nhún vai, thản nhiên đáp:

“Nếu cô nghĩ vậy, sao không nhờ bếp trưởng nếm thử?”

Bếp trưởng – người đứng đầu căn bếp danh giá này, người đã tạo ra bao món ăn tuyệt hảo.

Chắc chắn… chắc chắn ông ấy sẽ nhận ra giá trị của món gà này!

“...Được thôi.”

Thế nhưng…

“Nhưng món này thì... chưa thể gọi là đồ ăn.”

Thịch. Thịch.

Từng lời cứ như tiếng tim tôi bị bóp nghẹt.

Tay tôi run lên. Nước mắt bắt đầu trào ra nơi khóe mắt.

“Tôi… không thể để món này được phục vụ cho tiểu thư Athena.”

“Thật sự… tệ đến thế sao?”

“Ừ. Thật sự tệ.”

Những giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ lăn dài trên má.

Tôi cúi gằm mặt xuống, không muốn ai nhìn thấy dáng vẻ thảm hại này. Cố gắng siết chặt đôi môi, ngăn tiếng nấc vỡ òa.

Nhưng rồi…

Một giọng nói thì thầm bên tai tôi.

—Đáng thương thật.

—Vô dụng.

—Cố làm gì cho mệt?

—Giờ thì thấy hậu quả chưa?

—Chẳng phải đã bảo chỉ cần ngoan ngoãn bám lấy Athena là được sao?

—Cố làm gì chứ? Thứ như cô… thì chỉ biết làm gánh nặng thôi.

“CÂM MỒM ĐI!!!”

Tôi gào lên giữa không khí, như thể muốn xé toạc những giọng nói vang vọng trong đầu.

“Tiểu thư! Cô ổn chứ!?”

“Haa… haa…”

Tất cả mọi người trong bếp quay sang nhìn tôi—nét mặt ai nấy đều rợn người… vì nụ cười méo mó kỳ quái cứ như thể đang đeo mặt nạ.

Tôi không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra sau đó.

Chỉ biết là tôi đã chạy.

Chạy như thể quỷ dữ đang đuổi sát phía sau.

Chạy đến khi bước chân tôi dừng lại trước căn phòng quen thuộc.

Tôi lao vào, chẳng buồn đóng cửa, tay bám lấy thành giường, hơi thở đứt quãng—

“Haa… hộc… hộc…”

Mắt tôi tối sầm lại.

Và tôi gục ngã ngay trên giường.

****

“Muộn thật.”

Athena lẩm bẩm, liếc nhìn đồng hồ trên bàn.

Bảy giờ tối.

Giờ dùng bữa đã trôi qua một lúc.

Cô đang gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, đôi mắt ánh lên vẻ mong chờ lẫn thấp thỏm.

Một bữa ăn do chính Hera nấu.

Dù có không ngon, thì món ăn ấy… vẫn là điều quý giá nhất trần đời.

Lần đầu tiên trong đời nàng mong chờ đến thế một bữa tối.

Athena khẽ nhắm mắt, tưởng tượng ra khung cảnh ấy.

Sáng sớm tỉnh dậy, căn phòng ngập tràn hương thơm của đồ ăn.

Lần theo mùi hương, cô sẽ thấy người nô lệ đáng yêu của mình—

Mặc tạp dề, vừa nấu ăn vừa khe khẽ ngân nga.

Và khi cô tiến lại gần, Hera sẽ quay lại, nở nụ cười dịu dàng rồi ôm lấy cô—

“Haizz… lại mộng tưởng nữa rồi.”

Một cảm giác âm ấm bắt đầu lan tỏa xuống phần bụng dưới, khiến nàng khẽ cắn môi.

“Tch. Không phải động dục gì đâu nhé…”

Nhưng một khi khởi động, thì rất khó dừng lại.

Athena khẽ búng tay, dùng ma pháp thanh tẩy lớp chất lỏng vừa kịp hình thành.

Không thể phí phạm thời gian vào mấy chuyện vô nghĩa được.

Hera sắp tới rồi.

Gõ gõ.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Đây rồi.

Cô suýt bật cười vì vui sướng, nhưng vẫn cố giữ vẻ điềm tĩnh.

“Vào đi, Hera—”

“Là tôi, thưa chủ nhân.”

Người bước vào… lại là Bordin.

“Gì cơ…?”

Athena cảm thấy như có một ngọn gió lạnh lướt qua lòng.

Nếu hắn đến vì chuyện vặt vãnh nào đó… nàng sẽ trừng phạt ngay lập tức.

Nhưng rồi cô nhận ra—gương mặt Bordin mang nét bối rối.

Và câu hắn nói tiếp theo…

“…Tiểu thư bảo… tối nay sẽ không ăn tối.”

“...Cái gì cơ?”

Rầm.

Như sấm đánh ngang tai.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận