Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
“Ừm. Món ăn này thật tuyệt vời.”
“…”
“Sao thế? Cô không thấy đói à?”
“Không… không phải vậy…”
“Vậy thì ăn đi. Gầy nhom thế kia, cô cầm nổi kiếm không đấy?”
Trên bàn ăn là đủ loại món ngon, mùi thơm nức mũi, đúng nghĩa một bữa tiệc. Thế mà tôi chẳng nuốt nổi thứ gì.
Vì người đàn ông đang ngồi trước mặt tôi.
Thật khó tin, nhưng tôi đang ăn sáng… cùng Kiếm Thánh.
Làm sao mà tôi lại ngồi ăn chung với ông ta được chứ?
Chuyện bắt đầu khi tôi đang trên đường đến phòng ăn thì vô tình gặp ông ấy trong hành lang. Ông hỏi tôi Athena đang ở đâu.
Tôi lỡ miệng bảo là cô ấy vẫn đang ngủ trong phòng.
— Ừm. Vậy ta đành đợi vậy. À, mà cô đang đi đâu đấy?
— Ăn sáng à? Hay lắm, ta cũng đang đói. Cùng đi nhé.
— Đừng ngại gì cả, ha ha! Ăn một mình thì cô đơn lắm. Để ta ăn cùng cho vui.
Bị khí chất mạnh mẽ của ông ấy áp đảo, tôi chẳng kịp phản ứng gì mà đã thấy mình ngồi đây rồi.
“Chẳng lẽ ông ta nhịn đói mấy ngày rồi sao?”
Ông ta ăn như thể bị bỏ đói cả tuần, như một con hổ đói vậy.
“…Xin lỗi…”
Tôi rụt rè lên tiếng, đôi mắt đen sâu thẳm của ông ta lập tức hướng về phía tôi.
“Có chuyện gì sao?”
“Ông là… Kiếm Thánh, đúng không?”
“Đúng vậy, ai cũng gọi ta như thế.”
Kiếm Thánh.
Một nhân vật bí ẩn hiếm hoi xuất hiện trong tiểu thuyết.
Dù xuất hiện ít, ông lại được yêu mến nhờ tính cách phóng khoáng và tình yêu say đắm dành cho kiếm thuật.
“Ông có… báo trước với ai về việc đến đây không?”
Trời còn sớm, khách thì chưa có, nhìn phản ứng khiếp đảm của đám nhân viên thì rõ ràng ông ta không hề thông báo gì cả.
Tôi nhớ lại cảnh bếp trưởng vừa thấy ông ta đã lập tức ngất xỉu.
“Dĩ nhiên là không rồi. Bất ngờ thế này mới thú vị, ha ha.”
Thật là…
Không biết ngượng là gì…
“Bữa ăn thật tuyệt vời. Chỗ này nấu ăn vẫn ngon như xưa.”
Dường như ông ta đã ăn xong. Đặt dao nĩa xuống, ông tiện tay… lau miệng bằng tay áo.
“Khăn ăn để ngay đó mà…”
Hành động thiếu vệ sinh khiến tôi nhăn mặt, nhưng ông ta chẳng mảy may bận tâm, còn mỉm cười, nói tiếp như chẳng có gì:
“Trong lúc chờ cô ta, kể cho tôi nghe một chút về cô đi.”
“Về… tôi sao?”
“Phải. Nhìn cách ăn mặc thì cô không giống người hầu. Là con gái quý tộc nào à?”
“Tôi… thì…”
Một nô lệ…
Nhưng không hiểu sao, tôi cảm thấy không nên nói thật.
Từ “nô lệ” không phải thứ ai cũng tiếp nhận dễ dàng.
Chắc nói mình là người hầu vẫn hơn.
Tôi đang loay hoay tìm lời thì—
Rầm—!
“Carlos!!!”
Athena xuất hiện.
Vẻ mặt cô cau có thấy rõ, cơn giận bốc lên ngùn ngụt.
“Ồ. Cô đến rồi à?”
Kiếm Thánh không hề tỏ ra bất ngờ, như thể đã quá quen với sự khó chịu ấy.
Athena sải bước đến gần, ánh mắt sắc như dao găm.
“Tôi đã bảo ông không được phép tự tiện đến đây.”
“Ha. Không đến kiểu này thì bao giờ tôi mới gặp được cô? Tôi có tin cần báo, nên tiện ghé qua.”
“Nếu không phải chuyện quan trọng, thì ông cứ chuẩn bị tinh thần đi.”
Athena nhíu mày, rồi quay sang tôi, nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
“Athena…”
“Chào buổi sáng, Hera. Em vào phòng ngồi chờ một chút được không? Ông già này có chuyện cần nói với ta.”
“Ta chưa già đến mức đó đâu…”
Cô phớt lờ lời phản đối ấy.
“Ta sẽ quay lại ngay. Đợi một chút thôi, được chứ?”
“Dạ… vâng…”
Ngay khi tôi trả lời, Athena lập tức quay sang Carlos.
“Đi theo tôi.”
“Rất hân hạnh được gặp cô, tiểu thư. Mong là chúng ta còn dịp gặp lại.”
“Thôi đi, ra ngoài ngay.”
Vừa khi hai người khuất bóng—
Phòng ăn bỗng trở nên yên lặng đến kỳ lạ, như thể cơn bão vừa quét qua.
“…Chuyện gì vừa xảy ra vậy trời…?”
*****
“Nói đi. Ông đến đây làm gì?”
Vừa vào phòng làm việc, Athena liền lạnh lùng hỏi thẳng.
“Lạnh nhạt thật đấy. Không mời chén trà nào à?”
Carlos đáp nhẹ nhàng như không.
Athena nhướn mày, giọng sắc như dao.
“Ông nghĩ mình xứng đáng được tiếp đãi à, sau khi tự tiện xông vào thế này?”
“Heh… nghe vậy cũng không cãi được.”
Carlos lấy một vật từ trong áo khoác và đặt lên bàn.
“Thiết bị ghi hình phép thuật?”
“Cô muốn vào đề ngay thì tôi cũng chẳng dài dòng làm gì.”
Ông ta bật thiết bị. Một luồng sáng hiện lên, chiếu những hình ảnh lơ lửng trong không khí.
“…Quái vật sao?”
Trước mắt là hàng loạt sinh vật gớm ghiếc.
Chỉ với chừng đó, chúng có thể xóa sổ cả một ngôi làng trong tích tắc.
Nhưng điều đáng sợ hơn—
Chúng không còn là những con thú mất kiểm soát. Chúng hành động có tổ chức, như thể đang được ai đó điều khiển.
“Đúng vậy. Gần đây có hiện tượng bất thường—lũ quái vật bắt đầu tụ tập. Điều đó chưa từng xảy ra.”
Athena im lặng.
Quái vật xưa nay chỉ biết cắn xé lẫn nhau. Việc chúng tụ họp… là điều không tưởng.
Chỉ có một thế lực có khả năng khiến bọn chúng phục tùng.
“Lũ Quỷ?”
“Rất có thể.”
Chủng tộc Quỷ.
Kẻ không bao giờ chấp nhận hòa bình sau Đại Chiến.
Thể chất vượt trội. Ma thuật điêu luyện. Thích giết chóc và tắm trong máu.
Chúng đã là kẻ thù chung của hầu hết chủng tộc trên đại lục.
“Và vẫn chưa hết. Lũ quái vật cấp thảm họa… cũng bắt đầu xuất hiện.”
Carlos điều chỉnh thiết bị. Những hình ảnh tiếp theo lần lượt hiện ra—
Dấu chân khổng lồ. Ngôi làng cháy đen. Cánh rừng bị thiêu rụi. Mặt đất nứt toác.
Cảnh nào cũng chỉ có thể mô tả bằng hai từ: tận thế.
“Chỉ là khởi đầu thôi. Một phần nhỏ trong cơn đại họa sắp ập đến.”
“…Ông muốn nói gì?”
“Hoàng đế không hiểu mức độ nghiêm trọng của việc này. Ông ta chỉ quan tâm tới an toàn của Đế quốc.”
Carlos nói, vẻ vui vẻ hằng ngày biến mất không dấu vết.
“Bạn cũ à… cô có muốn cùng tôi lên đường tiêu diệt lũ Quỷ không? Tôi có linh cảm, nếu cứ để yên, sẽ có chuyện không thể vãn hồi.”
Ánh mắt ông ta nghiêm nghị, khác hẳn dáng vẻ suồng sã ban đầu.
“Ông đang nói đến việc… giết Ma Vương?”
“Nếu có thể. Như vậy đâu có gì xấu.”
Athena im lặng suy nghĩ.
Nếu lũ Quỷ thật sự đã thuần hóa được lũ quái vật cỡ này, thì không còn là mối đe dọa thông thường nữa.
Một cuộc đại chiến có thể xảy ra.
Và nếu vậy—dù Đế quốc còn trụ vững, người dân bên ngoài sẽ không sống sót.
Nếu mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát, ngay cả Đế quốc cũng khó giữ.
Dù vậy, Athena chỉ khẽ nhếch môi cười khẩy.
“Carlos, ông vẫn chưa hiểu tôi sao? Tôi trông giống người sẽ vì thiên hạ mà lo à?”
Dù bị mỉa mai, Carlos không hề lay chuyển. Ông ta chỉ nhẹ nhàng tiếp lời:
“Có thể trước đây là vậy. Nhưng bây giờ… tôi nghĩ cô đã khác.”
“…Ông nói gì?”
Ánh mắt Kiếm Thánh nhìn cô như thể soi thấu cả tâm can.
“Cô… chẳng phải giờ đã có thứ mình muốn bảo vệ sao?”
“…Ông…”
Athena lặng lẽ nhìn ông ta và nói
“Ông đến đây… là đã biết từ trước sao?”
“Dĩ nhiên là không. Ban đầu tôi chỉ định đến để đưa một thông điệp. Nhưng tình cờ… tôi lại bắt gặp đứa trẻ đó.”
Carlos vuốt chòm râu một cách chậm rãi, rồi nói tiếp:
“Cô bé mang theo ma lực của cô—và không phải là ít.”
“Đến mức cô, người xưa nay chẳng bao giờ để tâm đến ai, lại chịu trao đi một phần sức mạnh… Quả là bất thường.”
Athena, nãy giờ vẫn lặng im quan sát Carlos, bỗng khẽ bĩu môi rồi bật cười khẽ.
“…Đúng là cáo già, đáng ghét đến mức khó chịu.”
“Ha ha, tôi chưa già đến mức đó đâu, biết chưa.”
Kiếm Thánh đưa bàn tay thô lớn của mình ra trước một lần nữa, hướng về phía Athena và tiếp tục đề nghị:
“Tôi sẽ bảo vệ loài người. Cô hãy bảo vệ đứa trẻ ấy. Cô thấy sao?”
Athena nhắm mắt lại, lặng lẽ suy nghĩ.
Sau một khoảng im lặng dài trong phòng làm việc, cô mở mắt ra, thở dài thật sâu rồi đặt tay mình vào tay ông.
“Phiền phức thật. Tôi vốn ghét mấy chuyện rắc rối mà.”
“Xem ra tôi đã có được một đồng minh đáng tin cậy.”
“Chẳng qua từ đầu tôi vẫn đang giết lũ Quỷ thôi. Thêm vài con cũng chẳng sao.”
“Hoho! Quyết định sáng suốt đấy. Tôi chắc đứa trẻ kia cũng sẽ vui.”
Carlos cười vang, siết tay Athena mà lắc lên lắc xuống đầy hào hứng.
“Cô có kế hoạch gì chưa?”
Nghe cô hỏi vậy, Carlos nở một nụ cười đầy tự tin.
“Đương nhiên! Tìm ra bọn Quỷ, rồi giết hết. Rất đơn giản, đúng không?”
“…Tức là chẳng có kế hoạch gì cả.”
Tất nhiên.
Athena khẽ lẩm bẩm với vẻ mặt chẳng mấy vui.
Lũ Quỷ nổi tiếng là những kẻ chiến lược lão luyện.
Lao ra mà không suy tính thì chỉ tổ uổng công.
Sau tiếng thở dài ngắn, Athena đề xuất:
“Tôi nhận được báo cáo rằng quái vật đang xuất hiện với tần suất bất thường ở rừng phía Đông và phía Bắc. Mỗi người phụ trách một nơi đi.”
“Ồ! Vậy tôi sẽ lên phương Bắc. Biết đâu lại gặp được mấy chiến binh miền đó.”
“Tùy ông.”
Nói xong, Athena vung tay hờ hững, ý bảo đã xong chuyện.
Nhưng Carlos không nhúc nhích, vẫn đứng nguyên tại chỗ.
“Còn gì nữa sao?”
“Bạn cũ…”
Lần này, ông ta nghiêm túc hơn bất kỳ lúc nào trước đó.
“Có phải chuyện này là do cô không?”
“Chuyện gì cơ?”
“Lúc trò chuyện với đứa trẻ ấy, tôi nhận ra một điều…”
Ánh mắt ông chìm xuống, không khí quanh hai người bỗng lạnh hẳn đi.
“Cô bé ấy—tâm trí đã bị xé vụn thành từng mảnh.”
“Tôi thật sự mong, kẻ đã làm vậy không phải là cô.”
“Nếu là tôi thì sao?”
Trước lời đáp lạnh băng, Carlos nhìn Athena giây lát, rồi thở dài.
“…Những kẻ như cô và tôi, khi đạt đến một cảnh giới nhất định, đều phải sống những cuộc đời đơn độc.”
Nói đến đây, ông ta khẽ nhắm mắt lại, giọng trầm xuống trước khi Athena kịp nói gì:
“Nên tôi hiểu… việc muốn giữ ai đó bên cạnh. Thật ra, dạo gần đây tôi cũng đang dạy một đệ tử.”
“Ông á?”
“Ừ. Tôi gặp con bé ở trong Đế quốc. Tôi vẫn còn nhớ rõ ánh mắt của nó khi ôm chặt lấy tôi.”
“Ồ…”
Carlos bật cười, như thể đang hoài niệm.
“Còn nhỏ như vậy mà trong mắt đã có ánh nhìn đáng sợ như thế… Làm tôi lạnh sống lưng mất một lúc. Tài năng xuất chúng. Biết đâu một ngày nào đó, nó sẽ vượt qua cả tôi.”
“Pfft. Ông có vẻ quý đồ đệ quá rồi đấy, có hơi tâng bốc quá không?”
“Ha ha. Sau này tôi sẽ giới thiệu cho cô. Con bé rất dễ mến, tôi chắc cô sẽ không ghét nó đâu.”
Nói đến đệ tử, ánh mắt Carlos dịu lại đầy trìu mến, nhưng ngay sau đó ông lại nghiêm giọng, nói bằng tông trầm và chắc chắn:
“Bạn của tôi… dù có cô đơn đến mấy, cũng đừng giẫm đạp lên trái tim của người khác như thế.”
“Cô có thể giữ người đó lại một lúc, nhưng mối quan hệ đó… chỉ là ảo ảnh mà thôi.”
Vẻ mặt Athena méo đi, như thể lời ông khiến cô thấy khó chịu.
“Ông thì biết cái gì…”
“Khi đạt đến một mức độ giác ngộ nhất định… có những điều dù không muốn, ta vẫn nhìn thấy được.”
Carlos buông lời cuối cùng, ánh mắt sâu thẳm không rời cô.
“Nếu chính cô là người đã tàn nhẫn hủy hoại tâm hồn đứa trẻ ấy…”
“Thì tất cả tội lỗi cô đã gieo cho con bé… một ngày nào đó, sẽ quay lại tìm cô như một định luật của nghiệp quả.”


0 Bình luận