Tôi trở thành nô lệ cho kẻ chủ mưu
59-Chỉ tin mỗi mẹ của con mà thôi
0 Bình luận - Độ dài: 1,848 từ - Cập nhật:
“Chủ nhân đã bình an trở về, thật là nhẹ cả người.”
Vị hiệp sĩ đứng canh trước cổng cúi chào Athena, giọng trầm thấp.
Trong một khoảnh khắc, tôi có cảm giác như ánh mắt anh ta đang xiên thẳng về phía mình, lạnh buốt đến mức khiến lưng tôi ớn lạnh. Có lẽ chỉ là tôi hoang tưởng.
Không đủ can đảm để ngẩng đầu, tôi cúi gằm mặt, lặng lẽ bước vào dinh thự.
Dù có thể đối mặt với người khác, tôi vẫn không thể nhìn thẳng vào mắt các Hiệp sĩ Bình Minh.
Cũng phải thôi. Tôi suýt nữa đã giết chết một người trong số họ, còn khiến anh ta phải giải ngũ. Với họ, tôi làm gì còn mặt mũi.
Càng tiến sâu vào bên trong, tôi càng cảm thấy ngột ngạt. Những ánh nhìn như vô hình mà hữu hình đang dần vây quanh.
Các hầu gái và quản gia lần lượt xuất hiện, đứng dọc hành lang để đón chúng tôi.
“Chào mừng chủ nhân đã trở về. Cả tiểu thư nữa.”
Roselin mỉm cười dịu dàng, cúi đầu chào.
“Chủ nhân đã vất vả rồi. Cũng may là tiểu thư bình an.”
Người quản gia chính cúi rạp mình, giọng điềm đạm.
Và rồi—
“Tiểu thư…”
Alina nhìn tôi, đôi mắt khẽ run rẩy.
Tôi không đáp lại được ánh mắt ấy, chỉ có thể quay đi. Hình ảnh những vết thương trên người cô ấy vẫn chưa phai khỏi tâm trí.
Nhiều người cũng lên tiếng chào đón chúng tôi.
Không— chính xác thì, họ đang chào đón Athena.
“Mẹ… mẹ không sao chứ…?”
Mari ngước lên nhìn tôi đầy lo lắng, bàn tay nhỏ bé vẫn nắm chặt tay tôi.
Chắc con bé đã cảm nhận được những cơn run âm ỉ trong cơ thể tôi.
Tôi cố kìm nén những cảm xúc tiêu cực đang dâng trào, gượng cười với con bé.
“Mẹ không sao đâu.”
Mẹ ổn.
Không sao cả.
Sau khi nhận được vô số lời chào đón từ khắp nơi, tôi trở về căn phòng quen thuộc của mình.
Chỉ là, lần này có một điểm khác biệt.
“Phòng của mẹ…?”
Mari đi cùng tôi.
Đôi mắt con bé mở to, đầy hiếu kỳ, như thể đây là tổ ấm của chính nó. Con bé chạy lăng xăng từ góc này sang góc khác, ánh mắt sáng rực.
Khám phá một hồi, Mari liền nhảy phốc lên chiếc giường lớn.
“Giường của mẹ và Mari!”
Ôm chặt lấy chiếc gối, con bé nhoẻn miệng cười mãn nguyện. Nhìn cảnh ấy, tim tôi như bị ai bóp nhẹ.
‘Con bé… đáng yêu đến mức phạm pháp mất rồi.’
Ai đó từng nói: “Đáng yêu chính là chân lý duy nhất của thế giới này.” Giây phút này, tôi đã hoàn toàn tin tưởng điều đó.
Kìm nén nụ cười, tôi bước đến bên giường và ngồi xuống cạnh con bé.
“Mari này, Athena sẽ cho con một phòng riêng đấy. Con có thể ngủ ở đó.”
“…..!”
Dinh thự này rộng đến mức thừa sức chuẩn bị một căn phòng chỉ dành riêng cho Mari, thậm chí có thể trang trí theo ý thích của con bé.
Thế nhưng, thay vì tỏ ra hứng thú, Mari lại nhìn tôi như thể vừa nghe một tin sét đánh.
“Không… được ngủ với mẹ sao…?”
“Hả?”
Đôi mắt to tròn màu lam ngọc của con bé bắt đầu ươn ướt.
“Mari… một mình… hu hu…”
“M-Mari?!”
Khi gương mặt nhỏ xinh ấy nhăn nhó vì nước mắt, đầu óc tôi như trống rỗng.
“Hức… Mẹ không cần Mari… thì Mari sẽ ngủ một mình… một mình…”
Những tiếng thổn thức ngắt quãng đó khiến tôi chợt nhận ra mình đã phạm sai lầm nghiêm trọng.
Tôi đã quên mất.
Mari… vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Athena có thể cho rằng rồng không cần tình cảm, nhưng bất kỳ sinh vật nào mang trong mình cảm xúc, dù là ai, cũng sẽ biết cô đơn.
Việc Mari bám lấy tôi như thế này—chắc hẳn là vì con bé cũng đang khao khát được yêu thương.
Dù sao thì, con bé chỉ mới là một tiểu long vừa nở.
Đó là quãng thời gian mà tình yêu là điều thiết yếu.
Tôi đã không nghĩ đến việc chuyện ở phòng riêng sẽ khiến con bé cảm thấy bị bỏ rơi như thế nào.
Với Mari, lời đề nghị ấy chẳng khác gì một lời từ chối.
Thế nên con bé mới khóc như thế.
‘Hera, ngươi đã hứa sẽ chăm sóc con bé mà.’
Thế mà tôi lại khiến đứa trẻ này khóc mất rồi.
Một làn sóng hối hận dâng lên, bao trùm lấy tâm trí.
Tôi vội ôm chặt Mari vào lòng, đưa tay lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên má con bé.
“Không đâu, Mari..! Mẹ làm sao mà không thương con được chứ…”
“…Nhưng mà… mẹ bảo phòng riêng…”
“Chỉ vì mẹ sợ con thấy chật thôi. Nếu Mari muốn ngủ cùng mẹ, thì mẹ vui lắm…!”
“Con muốn ngủ với mẹ…”
Mari thì thầm, giọng nhẹ như gió thoảng.
“Vậy thì… từ giờ ngủ cùng mẹ nhé?”
Nghe tôi nói vậy, đôi mắt Mari sáng rực. Con bé liền nhào vào ôm chặt lấy tôi bằng hai tay bé xíu.
“Con yêu mẹ nhiều lắm!!”
“Ôi trời ơi…!”
Cảm giác khi Mari nép vào lòng tôi đáng yêu đến mức như muốn giết người.
Là cảm giác… gọi là đau tim đó hả? Cứ tiếp tục như thế này, tôi có ngày phát nổ vì hạnh phúc mất thôi.
“…Vậy là, hai người sẽ ngủ chung từ nay về sau?”
Athena nheo mắt nhìn tôi, giọng như mang cả mùa đông.
Mari và tôi đang cùng ăn tối sau chuyến đi dài, có cả chị ấy ở đó.
“Ừm, em nghĩ ngủ cùng thì tốt hơn. Mari vẫn còn nhỏ mà.”
Tôi định sẽ ngủ cùng con bé ít nhất cho đến khi con bé lớn hơn một chút.
Tôi không biết rồng có trải qua dậy thì hay không, nhưng chí ít là cho đến lúc đó.
“Không được.”
“Hở?”
Mari và tôi đồng loạt thốt lên.
“Hera, em chiều nó quá đấy. Rồng không cần như thế.”
“Nhưng mà…”
“Nếu cứ như vậy, con bé sẽ sinh hư.”
Athena dứt khoát phản đối, mặt lạnh như tiền.
Tôi không nghĩ chị ấy sẽ phản đối thẳng thừng như vậy, nên quay sang nhìn Mari, luống cuống.
Mari cũng nhìn Athena—với ánh mắt… lạnh đến đáng sợ.
Đôi mắt xanh lam như biển cả, giờ trông như mặt hồ đóng băng.
Con bé cứ nhìn chằm chằm vào Athena như thế, rồi mới quay sang tôi.
“Mari… muốn ngủ với mẹ…”
Lạnh lẽo trong mắt con bé biến mất, thay vào đó là nét mặt như một chú cún bị dầm mưa, tội nghiệp hết mức.
Nhìn con bé đáng yêu đến thế, tôi như trỗi dậy một loại bản năng mẫu tử mà mình chưa từng biết là có.
Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Tin mẹ đi, Mari.
Vì tôi đã chọn gánh lấy trách nhiệm chăm sóc sinh mệnh bé nhỏ này… nên tôi sẽ giữ lời hứa đó đến cùng.
Tôi siết chặt tay, ngẩng đầu nhìn Athena bằng ánh mắt kiên định.
“Em… đã hứa sẽ chịu trách nhiệm.”
“Sao cơ?”
Athena hơi nhướn mày, nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, như thể không ngờ tôi lại đáp như vậy.
“Dù Mari là rồng đi nữa… thì con bé vẫn còn quá nhỏ.”
“Ừm.”
“Dù em không phải mẹ ruột… nhưng em vẫn muốn làm tất cả những gì mình có thể.”
Khi thấy vẻ không hài lòng thoáng lướt qua mặt chị ấy, tôi có hơi chột dạ. Nhưng tôi hít sâu một hơi, cố tiếp tục.
“Cho nên… xin chị, hãy để con bé ngủ ở đây.”
Athena liếc tôi, ánh mắt như lưỡi dao nhỏ. Rõ ràng là chị ấy không hoàn toàn hài lòng. Nhưng rồi, như sực nhớ ra điều gì đó, chị ấy im lặng trầm ngâm một lát—và bỗng mỉm cười, dịu dàng đến lạ.
“Hera này, em xem Mari là con gái của mình à?”
“E-em… đang cố như vậy.”
“Và cảm giác đó… sẽ không thay đổi?”
Tôi hơi khựng lại. Câu hỏi của chị ấy—ý là… nếu sau này tôi không còn nghĩ Mari là con nữa thì sao?
Nếu vậy thì—không, tuyệt đối không.
Tôi không thể là kiểu người vô trách nhiệm như cha mẹ đã bỏ rơi mình ngày xưa.
Tôi dịu dàng xoa đầu Mari, tay lướt nhẹ lên mái tóc mềm như tơ.
“Phải. Cảm xúc này sẽ không thay đổi.”
“Vậy… em sẽ luôn xem con bé là con gái của mình?”
Athena im lặng nhìn tôi một lúc, rồi gật đầu.
“Được rồi. Tùy em.”
“Th-thật sao?”
“Ừ.”
Nghe chị ấy đồng ý không chút ngập ngừng, tôi và Mari đồng loạt nở nụ cười rạng rỡ.
“Cảm ơn chị, Athena…!”
“Nhưng có một điều kiện.”
“Hả?”
Athena nghiêng người về phía tôi, nụ cười có gì đó… tinh quái. Chị ấy hạ giọng, thì thầm đủ để Mari không nghe thấy.
“Mỗi tối, sau khi dỗ Mari ngủ, đến phòng ta.”
“T-tới phòng chị…?!”
Giọng chị ấy vừa nhẹ vừa gần đến mức làm tôi rùng mình, khiến lời đề nghị kia… nghe đầy hàm ý.
“Chỉ một tiếng thôi.”
“Mà… mà chị muốn làm gì vậy…?”
Giữa đêm khuya mà gọi tôi sang phòng… chẳng lẽ là—
Athena chỉ khẽ đặt một ngón tay lên môi tôi, lắc đầu với vẻ bí ẩn.
“Đêm nay em sẽ biết.”
Tôi nuốt khan, trong lòng ngổn ngang câu hỏi, nhưng chẳng tìm được lý do gì để từ chối.
“M-Miễn là chỉ một tiếng…”
Nếu dỗ Mari ngủ sớm, chắc cũng không ảnh hưởng lắm.
Mari thì sung sướng ôm bụng tôi, cười tít mắt như thể hôm nay là ngày tuyệt vời nhất trần đời. Nhìn gương mặt con bé hớn hở như thế, tôi không nhịn được đưa tay véo nhẹ má nó.
“Mẹ~…”
Đôi má mềm như bánh gạo bị tôi kéo căng ra, nhưng Mari vẫn cười toe toét, chẳng mảy may khó chịu.
‘…Nếu con bé vui đến thế, thì chỉ một tiếng cũng chẳng là gì.’
Tôi quay lại nhìn Athena, định cảm ơn lần nữa—nhưng rồi khựng lại.
“…A-Athena?”
“Sao?”
“Chị… chị không sao chứ? Mặt chị trông hơi…”
“Không sao, Hera. Ăn tiếp đi.”
Chị ấy mỉm cười, rồi bình thản cầm lấy dao nĩa.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy… có gì đó rất lạ.
Lạnh lạnh nơi sống lưng.
Như thể… chị ấy đang nhìn thấy một con mồi ngay trước mắt.
Một nụ cười đầy ẩn ý thoáng hiện, kèm theo tiếng "chậc" nhẹ khi chị ấy liếm môi—tôi chắc chắn là mình không tưởng tượng ra đâu.
‘…S-sẽ ổn thôi mà, đúng không?’


0 Bình luận