Mọi chuyện đã xảy ra ở đây… tất cả đều nằm trong kế hoạch của Athena nhằm đập vỡ ngươi thành từng mảnh.
“…Ông vừa nói gì?”
“Chính là mệnh lệnh của cô ấy—phải khiến ngươi trở nên vô dụng và bất lực.”
Hắn nhìn tôi với một nụ cười rộng đến mức tưởng như có thể xé rách cả gương mặt—cứ như cánh tay bị thương kia chẳng hề tồn tại.
Tôi sững người, ánh mắt trống rỗng, đầu óc dừng lại trước câu nói ấy.
Athena…
Athena lại ra mệnh lệnh đó… với tôi…?
Không.
Không thể nào.
Tôi khẽ bật cười, đầy hoài nghi, rồi quay sang nhìn Bordin.
“Ông đang giở trò gì đây?”
“Hửm?”
“Ông muốn chia rẽ chúng tôi sao?”
…Thật vớ vẩn.
Nói ra thì có hơi xấu hổ, nhưng tôi biết Athena yêu tôi nhiều đến mức nào. Tôi cũng biết rõ cô ấy trân trọng tôi ra sao.
Không đời nào cô ấy làm chuyện gì gây tổn thương cho tôi.
Đây chắc chắn là một trong những mưu kế hèn hạ của Bordin.
“Vô ích thôi, Bordin.”
Tôi lạnh lùng đáp lại. Hắn tròn mắt trong giây lát, sau đó khẽ nhếch mép, như thể thấy thú vị.
“Ồ? Vậy ngươi chọn phủ nhận sao?”
“Tôi đã bảo là vô ích rồi.”
“Ngươi có thể chắc chắn đến vậy sao?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt không chút do dự.
“Vì điều đó quá rõ ràng.”
Tôi cất giọng, chắc nịch:
“Tôi tin Athena—người yêu tôi—hơn là một kẻ tội phạm như ông.”
“Keh… thú vị đấy. Thật sự thú vị.”
Bordin quay đầu về phía Alina và nói:
“Có vẻ kế hoạch thất bại rồi, Alina. Tiểu thư đây không có ý định rời khỏi chỗ này.”
Alina thoáng sững người, ánh mắt dao động nhìn tôi. Nhưng rồi cô nhắm mắt lại, quay sang Bordin:
“Em sẽ tôn trọng quyết định của tiểu thư. Sư phụ, xin hãy từ bỏ đi.”
“Ta từ chối.”
“…Gì cơ?”
Alina lúng túng chưa kịp phản ứng thì Bordin đã nắm lấy cánh tay gãy của mình, vặn xoắn vài lần đến khi khớp xương kêu rắc một tiếng, trở lại vị trí cũ.
“Alina, kế hoạch của ngươi có quá nhiều lỗ hổng khiến ta không thể hài lòng.”
Hắn vung vẩy cánh tay vừa nắn lại, duỗi các ngón tay, rồi bắt đầu đếm từng điều bằng ngón tay.
“Thứ nhất, ngươi quá tin vào hoàng cung. Chúng không thánh thiện như ngươi tưởng đâu.”
Hắn liếc nhìn tôi rồi tiếp tục.
“Thứ hai, ngươi đánh giá thấp Athena. Nếu vì dục vọng, cô ấy sẵn sàng đối đầu với cả đế quốc.”
Alina vẫn im lặng lắng nghe, nhưng ánh mắt dần chuyển sang đề phòng.
“Và cuối cùng… ngươi bảo ta từ bỏ trả thù sao?”
Cảm thấy bất an, Alina lập tức rút kiếm, vào thế thủ.
“Không, không. Bảo ta từ bỏ trả thù chẳng khác nào bảo ta tự sát.”
“Chuyện này đã kết thúc rồi, thưa sư phụ.”
Dù máu chảy không ngừng khiến tình trạng của hắn không mấy khả quan, Bordin vẫn đáp bằng giọng bình thản.
“Alina, ta chẳng từng dạy ngươi một điều sao?”
Rắc—
Hắn nghiến răng ken két, rồi từ trong miệng hắn vang lên tiếng nứt vỡ lạ lùng.
Một chất lỏng màu tím bắt đầu tuôn ra từ khoé môi hắn.
“Luôn luôn… có kế hoạch dự phòng.”
Một luồng khí đen bắt đầu bao phủ quanh cơ thể hắn, đầy ma mị và chết chóc.
Nhận ra hiểm họa cận kề, Alina lập tức lao đến.
“Đòn đánh lén có thể hiệu quả, nhưng ngươi nghĩ mình có thể thắng ta trong một trận đấu đường đường chính chính sao?”
Bordin dễ dàng chặn Alina chỉ bằng một tay, rồi tung chân đá mạnh vào đầu gối cô.
“Kh—!”
Cô rên lên vì đau, khuỵu xuống, và ngay lập tức bị hắn đá văng ra xa như một bao cát.
Cơ thể Alina đập mạnh vào tường rồi rơi xuống đất, nằm bất động.
“Alina!!”
Tôi lập tức chạy đến kiểm tra.
May mắn là có vẻ không bị thương nặng, nhưng đứng dậy thì… không dễ gì.
“Tiểu thư…”
Dù thân thể run rẩy, cô vẫn cô gượng dậy, nắm chặt chuôi kiếm một lần nữa.
“Là lỗi của em… Em sẽ cầm chân hắn. Tiểu thư, mau chạy đi…”
…Tại sao cô lại làm đến mức này vì tôi, Alina?
Tôi nhìn cô một lát, rồi thở dài, đỡ cô ngồi lại thoải mái trên nền đất.
“…Tiểu thư?”
“Cứ nghỉ một lát đi, Alina.”
“Nhưng mà—”
“Tôi sẽ lo chuyện này.”
Tôi ngắt lời cô, nói dứt khoát. Alina ngẩng lên nhìn tôi với ánh mắt đầy kinh ngạc.
Tôi quay lại đối diện với Bordin—và ngay lúc ấy, tôi nhận ra hắn không còn là con người nữa.
Cánh tay bị chặt đang mọc ra vô số xúc tu màu tím, ngọ nguậy đầy quái dị. Đôi mắt hắn cũng không còn nhân dạng.
Lòng trắng đã biến thành đen, con ngươi đỏ rực, xoắn ngược một cách không tự nhiên.
Tôi đã từng thấy hình dạng này trước đây… trong một quyển tiểu thuyết.
Một con quỷ. Hay chính xác hơn, một con người bị quỷ hoá.
Biểu hiện hoàn toàn trùng khớp với triệu chứng khi một người bình thường tiếp nhận năng lượng hắc ám.
“Ấn tượng thật,” Bordin lẩm bẩm khi ngắm nhìn cánh tay tái sinh của mình.
Tôi hỏi hắn, giọng lạnh băng:
“…Ông đã chạm đến ma lực rồi sao?”
“Ồ, ngươi biết à?”
Sao lại không?
Tôi đã đọc về nó trong truyện.
Ma lực—năng lượng do Ma Vương hoặc các tướng quỷ cấp cao ban phát.
Một khi tiếp nhận, thể chất tăng vọt, thậm chí có thể dùng được một phần năng lực của kẻ ban cho.
Nhưng chẳng có gì miễn phí.
Dù có thể đạt được sức mạnh khủng khiếp trong thời gian ngắn, ma lực mang theo một cái giá quá đắt.
“Ông từ bỏ cả thân phận con người rồi sao?”
Ma lực không chỉ trao quyền năng… mà còn biến đổi bản chất người nhận. Biến họ thành những sinh vật khát máu, tàn sát vô độ.
Một khi tiếp nhận, thì đời người đã kết thúc—chỉ còn lại quái vật.
Ai đã ban cho hắn ma lực này?
Vì Bordin không có trong nguyên tác, tôi chẳng biết gì về hắn cả.
Từ ấn tín hoàng gia cho đến ma lực…
Nếu hắn có ảnh hưởng như vậy, lẽ ra đã được nhắc đến trong truyện. Nhưng không có chút thông tin nào về hắn.
“Từ bỏ làm người sao…”
Bordin nhìn lại bản thân, rồi ngẩng lên nhìn tôi, đáp:
“Kể từ ngày vợ ta chết… ta chưa từng muốn sống như một con người nữa.”
Hắn giơ tay, vô số xúc tu tím sẫm điên cuồng lao về phía tôi.
Chúng dị dạng, kinh tởm, chỉ cần nhìn cũng đủ khiến người thường phát khiếp.
Nhưng…
Bụp! Bang!
Chúng vỡ vụn quá dễ dàng dưới cú đấm và cú đá của tôi.
Dù cảm giác chạm vào thật ghê tởm, tôi nghiến răng, ghim chân xuống đất và dốc toàn bộ sức lực lao thẳng tới.
Chỉ trong tích tắc, khoảng cách giữa hai chúng tôi đã bị xóa nhòa.
Không ngờ đến tốc độ ấy, đôi mắt đỏ như máu của Bordin trợn lên vì bất ngờ.
Tôi tung cú đấm, hắn phản xạ đưa tay lên đỡ—
“Kh—!”
RẦM!!
Tiếng xương vỡ vang lên cùng lúc thân thể hắn bay vút như viên đạn, đập mạnh vào tường.
Tôi tiến đến gần, lạnh lùng lên tiếng khi hắn ho ra máu:
“Giờ ông đã là quỷ rồi… tôi sẽ không nhân nhượng nữa đâu.”
Cơ thể hắn méo mó khủng khiếp, nhưng vẫn đứng dậy như chẳng có gì.
“…Ta biết ngươi mạnh. Nhưng thật không ngờ, lại mạnh đến vậy.”
Tôi giơ nắm đấm, sẵn sàng tư thế chiến đấu.
Ánh sáng vàng và lam xoáy quanh tôi như cơn bão dữ dội.
“Tốt nhất là chuẩn bị tinh thần đi.”
“Kh—!”
Sao lại như thế này được?
Bordin không thể tin nổi những gì đang xảy ra.
Rắc—
Cánh tay hắn bị chém đứt.
Ầm—
Chỉ một cú đấm, thân thể hắn vỡ nát như bùn đất.
Dù ma lực giúp hắn tái tạo tức thì, nhưng cũng có giới hạn.
Chẳng lẽ… ta tính sai rồi sao?
Hắn biết cô ấy mạnh.
Một năng lực đặc biệt.
Cộng thêm… một phần sức mạnh của Athena nữa.
Hắn đã chuẩn bị kỹ càng, tính đến cả việc thuốc độc thất bại—đã đánh cược mạng sống để lấy được ma lực này.
Và đây không phải là ma lực tầm thường.
Đây là sức mạnh do Velum, Bất Tử Vương—một trong những đại tướng mạnh nhất chỉ dưới Ma Vương—ban cho.
Hắn chỉ có thể sở hữu được sức mạnh này bằng cách hứa hẹn về sự sụp đổ của một anh hùng.
Dù thân xác và linh hồn đã bị nguyền rủa đến tận diệt vong, hắn vẫn có được năng lực để thi triển sức mạnh của Velum.
Thế nhưng, dù cho thân thể hắn có hồi phục được đi chăng nữa, thì những đòn tấn công lại chẳng thể làm gì được cố.
“Cái luồng ma lực màu xanh lam đó là gì…?”
Luồng khí xanh lam dày đặc bao quanh cố mạnh mẽ hơn cả mana của Athena.
Chính thứ sức mạnh vô danh đó đang đè bẹp hắn không thương tiếc.
Nếu tình hình này tiếp tục…
Hắn sẽ chết một cách vô nghĩa.
Không thể nào để những năm tháng chuẩn bị cho mối thù này kết thúc một cách lãng xẹt như vậy được.
Khi đang gấp gáp suy tính đường lui—
Két—
Tiếng cửa mở khẽ làm bầu không khí căng thẳng chùng xuống.
Khi quay đầu lại, hắn thấy một bé gái đang đứng đó.
“Mẹ ơi… chuyện gì… hở…?”
Một đứa trẻ, còn quá nhỏ để hiểu được những gì đang xảy ra.
Hắn đã từng thấy con bé này một lần trước đó.
Khi Athena trở về sau chuyến hành trình, cố đã mang đứa trẻ này về, bảo rằng nó là một cô nhi ở Karman, được cố nhận nuôi vì thương hại.
“Ơ… mẹ ơi… máu kìa…?”
Khi nhìn thấy nữ nhân trẻ tuổi đang bị thương, con bé run rẩy không ngừng.
“Ma… Mari…”
Cố cũng chết sững khi thấy đứa bé ấy.
Đầu óc hắn xoay nhanh như chớp.
Không mất nhiều thời gian để đưa ra quyết định.
‘Ta không rõ quan hệ giữa bọn họ là gì, nhưng cơ hội này quá hoàn hảo.’
Nếu dùng đứa bé làm con tin…
Hắn có thể lật ngược thế cờ trong tình cảnh tuyệt vọng này.
Khi đã quyết định, hắn lập tức lao thẳng về phía đứa trẻ.
Không cần phải làm người.
Chỉ cần có thể đẩy Athena vào tuyệt vọng, hắn sẵn sàng làm mọi thứ.
“Không… Mari!!”
Cố lao đến, gào lên trong tuyệt vọng.
“Kuhaha. Quá muộn rồi.”
May mắn thay, hắn đứng gần cửa phòng ăn hơn.
Nhờ vậy, hắn đến được chỗ con bé trước khi cố kịp can thiệp.
“Xin lỗi nha, nhóc.”
Không chút do dự, hắn vươn xúc tu ra chộp lấy đứa bé, lúc này mặt mày đã trắng bệch như tờ giấy.
Xúc tu bắt đầu quấn lấy thân thể nhỏ bé.
Thế nhưng—
Ngay khi hắn chuẩn bị tóm lấy con bé…
Cái đầu nhỏ bỗng xoay ngoắt lại, ánh mắt thẳng tắp khóa chặt hắn.
“Ngươi?”
“…!!!”
Đôi mắt xanh lam băng giá ấy khiến hắn sững người vì sợ hãi.
Cứ như thể hắn đang đứng trước một thực thể vượt khỏi tầm hiểu biết của con người.
Bản năng mách bảo hắn—chạy ngay đi. Càng xa càng tốt.
“C-cái gì thế này…?!”
Thế nhưng, trước khi hắn kịp quay người bỏ chạy—
Một ma pháp trận hiện ra dưới chân con bé.
Và trước khi cơn đau kịp truyền tới não—
Xoẹt—
Thân thể hắn bị chém đôi.


2 Bình luận