Tôi trở thành nô lệ cho k...
아기소금; Babysalt
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tôi trở thành nô lệ cho kẻ chủ mưu

56-Số lượng động vật

0 Bình luận - Độ dài: 2,378 từ - Cập nhật:

“...Dù nghĩ thế nào thì chuyện này vẫn kỳ lạ.”

Sephir lẩm bẩm, hai má phồng lên vì tức tối.

“Hở?”

“Hở…? Sao vậy?”

Cả tôi và con rồng non đều nghiêng đầu, nhìn cô ấy bằng ánh mắt ngơ ngác.

Có vẻ không hài lòng với phản ứng của hai đứa tôi, Sephir nhắm chặt mắt lại và hét toáng lên.

“Sao ta lại thất bại mà cô lại thành công được chứ? Thế có hợp lý không?!”

“Ờm…”

“Chuyện này là không thể nào xảy ra được!! Chắc chắn có gì đó mờ ám ở đây.”

“Hừm…”

“Có khi nào bùa mê ta dùng bị kích hoạt trễ không nhỉ? Ừm… Ừm… Nếu thế thì có lý lắm… Chứ không đời nào ta lại thất bại… hehe…”

Vừa lẩm bẩm một mình, ánh mắt cô ta dần trở nên trống rỗng, toát ra một khí tức đáng ngại.

Ngay bên cạnh, Athena trông như đang suy nghĩ điều gì đó.

Tôi lặng lẽ bỏ qua Sephir – giờ đã lạc trôi vào cõi mộng mơ – rồi quay sang hỏi chị ấy:

“Chị Athena đang nghĩ gì vậy…?”

“Không gì cả.”

Athena, người vẫn nhìn chằm chằm vào con rồng non nãy giờ, khẽ thở dài rồi xoa đầu tôi.

“Dù sao thì, chúc mừng em, Hera. Em là sinh vật đầu tiên trong tất cả các chủng tộc thuần hóa được rồng.”

“Th…Thật hả chị?”

Thành thật mà nói thì bản thân tôi vẫn chưa tiêu hóa nổi chuyện này.

Tôi?

Thuần hóa rồng?

Tôi – người đến cả phép thuật cũng chưa xài ra hồn – lại đi thuần hóa một con rồng?

Nghe như trò đùa.

Mà chẳng lẽ… nó bị mê hoặc chỉ vì tôi thổi một cái hôn gió?

‘Hay là nó thấy tôi ngốc quá nên mới thương hại, rồi dính chặt luôn như thế…?’

Biết đâu… chẳng phải bị thuần hóa gì hết.

Có khi nó chỉ thấy tôi làm trò hề rồi bật cười, xong bám theo kiểu “ồ, đứa này vui ghê”.

…Mà nếu là thế thì cũng hơi đau lòng thật đấy.

…Dù sao, được một con rồng thích cũng đâu phải chuyện xấu… dù cái sự thích đó giống như cách người ta thích xem hề diễn trò.

“Kyu…”

Con rồng con dụi đầu vào tôi như thể muốn được chú ý, chắc là thấy tôi ngẩn người hơi lâu.

“Hmm… Chán rồi hả?”

“Ehh!!”

Nó lập tức đáp lại đầy đáng yêu như thể hiểu tôi đang nói gì.

‘Trời ơi… đáng yêu chết mất…’

Không biết có phải do tôi tưởng tượng không, nhưng ánh mắt Athena nhìn con rồng có vẻ… sắc lạnh hơn lúc nãy.

“Chị Athena, mình về chưa ạ?”

Tôi dè dặt hỏi chị – người vẫn đang tỏa ra khí lạnh lành lạnh – thì Athena chỉ khẽ thở dài rồi quay đi, chẳng buồn nhìn con rồng nữa.

“…Ừ.”

Thế là, tôi với Athena lôi theo Sephir – kẻ vẫn còn lẩm bẩm không ngớt – quay trở về quán trọ cùng “thú cưng” mới.

Cô nàng tóc hồng đề xuất:

“Hay đặt tên nó là Poppy nhỉ?”

“Grừ…”

“…Aww.”

Con rồng non gầm gừ nho nhỏ đầy khó chịu.

Cả bọn đang tụ lại trên giường trong phòng trọ, bàn chuyện đặt tên cho con rồng con.

Gọi mãi là “rồng con” cũng kỳ, nên mọi người quyết định đặt cho nó một cái tên chính thức.

Sephir, với vẻ mặt như vừa nghĩ ra điều gì đó vĩ đại, mắt sáng rỡ đưa ra thêm một cái tên khác:

“Hay là Bluey! Vì vảy nó màu xanh nên rất hợp luôn!”

“Grrrrr…”

“…Ừ thì… bỏ đi cũng được…”

Lại một lần nữa, rồng con phũ phàng từ chối đề xuất của Sephir.

Có vẻ… cô ấy thật sự không hợp với việc đặt tên.

Athena thì chẳng mấy quan tâm, xoa đầu tôi rồi nói:

“Hera, em đặt đi.”

“Hả? Em á…?”

“Bây giờ nó là của em rồi còn gì. Đặt tên cho nó là việc nên làm.”

Con rồng con ngước mắt nhìn tôi với đôi mắt xanh lấp lánh, ánh nhìn như thể đang trông chờ điều gì đó.

Thấy vẻ mong chờ ấy, tim tôi như mềm nhũn ra.

‘Trời đất ơi… sao mà đáng yêu đến thế…’

Nếu được, tôi muốn giữ nó lại mãi mãi.

Tôi đưa tay ra, nó lập tức trèo lên tay tôi, rồi từ đó leo lên vai.

Tôi nhẹ nhàng xoa đầu nó.

“Kyuu…”

Con rồng nhắm mắt lại, rúc vào tay tôi, trông cực kỳ hài lòng.

Giờ thì… đặt tên gì đây.

Tôi không giỏi đặt tên lắm…

Thật ra thì, tôi còn chẳng nhớ nổi mình đã từng đặt tên cho cái gì bao giờ chưa.

Hình như lần duy nhất là hồi nhỏ, tôi đặt tên cho con chuột hamster là Pochi…

Nhưng như chị Athena nói, từ giờ tôi sẽ chăm sóc nó, nên đặt một cái tên đàng hoàng cũng là chuyện nên làm.

Tôi muốn cái tên đó có liên quan tới màu xanh của nó…

Bộ vảy xanh biếc, lấp lánh như ngọc. Tôi muốn một cái tên tôn lên nét đẹp ấy.

‘Giờ nghĩ lại thì… màu vảy của nó đúng là giống y chang màu aquamarine.’

Viên đá quý trong dải sắc xanh, phát sáng rực rỡ dưới ánh sáng. Đúng kiểu này luôn.

“Hay là… Mari?”

Athena nhướng mày trước cái tên tôi vừa nói.

“Mari á?”

“Vâng. Tại màu vảy nó giống màu đá aquamarine quá… nên em lấy từ đó đặt.”

“Nghe ổn đấy. Cũng dễ gọi.”

Athena gật đầu tán thành.

“Kyuu…♡!”

Có vẻ rồng con cũng rất thích cái tên đó, nó nhảy cẫng lên rồi liếm khắp mặt tôi.

“Á á á! Đừng mà!! Nhột quá!!”

Thế là, cái tên “Mari” được chốt, khiến tất cả mọi người đều hài lòng.

Mọi người – ngoại trừ một người.

Sephir ngồi bệt bên cạnh, gương mặt trông rõ là không cam tâm.

“Pochi không phải dễ thương hơn Mari à…”

“Grừ…”

“T… ta đùa đấy mà!”

“Grrrr…”

“Khụm… Thực ra, ta có chuyện muốn nói.”

Sephir vừa nói vừa bĩu môi, thu hút ánh nhìn của tất cả chúng tôi.

“Ta nghĩ là… ta phải quay về Ma Giới.”

“Hả?”

Quay về… Ma Giới?

“Thuộc hạ của ta cứ nhắn mãi từ nãy giờ rồi. Ta lơ đi thì cũng lơ chừng đó, giờ mà kệ thêm tí nữa là bị nghi ngờ ngay.”

Cũng đúng thôi, dù gì thì cô ấy cũng là một quân đoàn trưởng.

Tuy hay hành xử hơi… kỳ lạ, nhưng vẫn là một trong bốn trụ cột của quân đội Ma Vương. Vắng mặt lâu hẳn nhiên gây xôn xao lớn.

Tôi do dự một chút rồi nhìn Sephir, cẩn thận hỏi:

“Sephir… Cô vẫn là người phe chúng tôi, đúng không…?”

Tôi đã bắt đầu quý cô ấy rồi.

Nếu sau này Sephir quay về phe Ma Vương, rồi tôi và cô ấy trở thành kẻ thù… tôi không biết mình sẽ cảm thấy thế nào nữa.

Như hiểu được suy nghĩ của tôi, Sephir cười thật tươi, trông nhẹ nhõm hẳn:

“Tất nhiên! Cô chết là ta cũng tiêu đấy. Với lại, ta gia nhập phe Ma Vương chỉ vì có lợi cho mình thôi, chứ chẳng phải vì trung thành gì sất.”

“…Vậy thì tốt rồi.”

“Hehe… Gì vậy? Vui vì ta ở phe cô hả?”

Cô ấy nhìn tôi với nụ cười tinh nghịch.

Tôi thành thật nói ra lòng mình:

“Ừm. Tôi luôn muốn cô ở bên phe tôi.”

“Ư…!”

Sephir rõ ràng bị hớ, mặt đỏ bừng ngay tức khắc.

“V-vậy hả? N-nếu cô đã nói thế… t-thì bản đại nhân ta đành phải ở lại thôi…!”

Cô ấy nói mà giọng cứ run run.

Tôi mỉm cười ấm áp, nói lời cảm ơn.

“Cảm ơn, Sephir!”

“Ugh…!”

Mặt cô ấy đỏ ửng như trái cà chua chín cây.

…Không lẽ cô ấy bị cảm?

Nhưng… quỷ cũng bị cảm cúm sao?

Athena ở bên cạnh lặng lẽ lẩm bẩm:

“Thiên giới đã giáng trần…”

“…Kyuuu…”

Hả?

Mari vừa nói gì à?

…..

Sau khi chơi đùa với Mari một lúc, màn đêm cũng buông xuống.

Sephir đã rời đi, nói rằng phải sắp xếp lại vị trí quân đoàn trưởng rồi sẽ quay lại.

Nhưng nghe cách cô ấy nói thì… chắc là chưa thể trở lại sớm đâu.

Xét theo cấp bậc thì đúng là chẳng dễ gì rời bỏ chức vị như vậy.

‘Nhưng nếu Sephir từ chức… thì ai sẽ thay thế cô ấy?’

Bốn quân đoàn trưởng – những kẻ mạnh nhất chỉ sau Ma Vương tại Ma Giới.

Quân đoàn trưởng số Một, Hắc Kỵ Sĩ – Tyros.

Quân đoàn trưởng số Hai, Cuồng Chiến Nhân – Lycan.

Quân đoàn trưởng số Ba, Vua Bất Tử – Melum.

Và quân đoàn trưởng số Bốn, Nữ Thần Dục Vọng – Sephir.

Trong thế giới nơi sức mạnh đồng nghĩa với quyền lực này, những người đó chưa từng rời khỏi ngai vàng quân đoàn trưởng, luôn gieo rắc nỗi sợ hãi khắp đế quốc.

Thế mà giờ đây, một trong số họ lại đứng về phía chúng tôi.

Đây chắc chắn sẽ là đòn chí mạng với phe Ma Vương.

Có khi… cái kết có hậu sẽ đến sớm hơn cả nguyên tác.

‘Này, nhân vật chính… tôi làm đến mức này rồi đó nhé…’

Mà thật ra… tôi đâu có cố tình làm gì đâu.

Dù sao thì, mong là thời gian trôi nhanh để Robin đánh bại Ma Vương.

Lúc đó tôi mới có thể sống một cách thảnh thơi thật sự.

Không cần lo lắng chuyện này chuyện nọ…

“Hera, em buồn ngủ rồi à?”

Athena lên tiếng, chắc chị thấy tôi cứ ngẩn người mãi.

Tôi giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ.

“Ờ… chắc hơi buồn ngủ thật.”

Có lẽ vì hôm nay chạy đôn đáo tìm Mari cả ngày, nên cơ thể hơi mệt.

“Ngủ sớm đi. Mai tụi mình quay về biệt thự.”

“…Vâng.”

Tôi bỗng cảm thấy hụt hẫng.

Thời gian ở Karman cùng Athena, tôi mới cảm nhận được một chút tự do mà trước đây chưa từng có.

Chắc là vì ở đây không ai ghét bỏ tôi.

Chỉ nghĩ đến việc quay về và lại phải đối mặt với ánh mắt thương hại của các hầu gái, tôi đã thấy hơi ngột ngạt rồi.

‘Không sao… chị Athena vẫn ở bên em mà…’

Với cả… tôi đã có Mari – bé rồng con luôn quấn lấy tôi đầy yêu thương.

Chắc cũng không cô đơn như trước nữa.

Vả lại người ta vẫn nói… con người là sinh vật biết thích nghi.

Dù bây giờ có khó khăn, có đau đớn, thì tôi tin một ngày nào đó mình cũng sẽ cười được… và sống một cách bình yên, dù là ở biệt thự đó.

“Kyuuu…?”

Mari như cảm nhận được tâm trạng của tôi, rúc vào ngực tôi, cọ cọ thân hình bé nhỏ vào người tôi.

“…Mari đang an ủi chị à?”

“Kyu.”

Cái sự vỗ về dịu dàng đó suýt khiến tôi rơi nước mắt.

Phải rồi. Đến cả một con rồng con cũng biết an ủi người khác, tôi sao lại để bản thân suy sụp cơ chứ?

Tôi ôm Mari bằng cả hai tay, nhấc bé lên.

“Kyuuu?!”

“Hehe. Mari muốn tắm chung với chị không~?”

“Kyuu?”

“…Cái gì?”

Cả Mari lẫn Athena đều thốt lên cùng lúc.

“Với nó? Đi tắm?”

Athena hơi cau mày, trông chẳng vui vẻ gì.

“Vâng… Dù sao em cũng định tắm cho Mari mà. Nhìn Mari hơi bẩn.”

Dù không rõ ràng lắm, nhưng tôi để ý thấy có vài mẩu rác nhỏ mắc kẹt giữa các lớp vảy của Mari.

Chắc vì sống trong hang nên bé chẳng có cơ hội nào để tắm táp đàng hoàng.

Giờ đến lượt tôi chăm sóc cho bé thật sạch sẽ.

“Kyu! Kyu!”

Mari có vẻ rất hào hứng với lời đề nghị đó, nhảy cẫng lên vì sung sướng.

“Không.”

“Hả…?”

“Ta không cho phép hai đứa vào phòng tắm cùng nhau.”

“Ể…? Tại sao vậy ạ?”

“…Chỉ cần biết là không là không.”

Vì lý do nào đó, Athena đứng chắn trước cửa, kiên quyết ngăn không cho chúng tôi đi qua.

“Grừ…”

Nghe thấy lời của Athena, Mari khẽ gầm gừ như thể đang bực bội.

“Ồ, thật đấy à?”

Athena nhíu mày lại, ánh mắt đanh lại, khiến bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên căng thẳng kỳ lạ.

…Tại sao chị ấy lại ngăn cản nhỉ?

Tôi thật sự không hiểu nổi vì sao Athena lại khăng khăng không cho tôi và Mari vào tắm cùng nhau.

‘Không lẽ… là ghen?’

Có khi nào chị ấy không thích việc tôi và Mari ngày càng thân thiết?

Giống như hồi Lily vậy.

Mỗi lần tôi tắm chung với Dania, Lily lại cứ đòi chen vào cho bằng được.

“…Ta sẽ không để ai cướp chị khỏi tay ta…”

Như thể em ấy sợ bị bỏ rơi, sợ tôi thân với người khác mà quên mất em ấy.

Có khi nào Athena cũng đang cảm thấy như vậy? Dù Mari không phải người… mà là rồng.

‘Hmm… nhưng chắc không sao đâu.’

Dù có hơi chật một chút, tôi cũng không thấy phiền gì.

Với lại, phòng tắm ở đây cũng khá rộng mà.

Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay Athena – người vẫn đang nhìn Mari bằng ánh mắt đầy nghi hoặc.

Athena thở dài, rồi lắc đầu.

“Không được đâu, Hera. Như thế thì… không ổn.”

“Hả? Không… ý em không phải vậy.”

Nếu chị đang ghen vì tôi và Mari thân nhau quá, thì… chẳng phải tụi mình cùng thân với nhau luôn là được à?

Tôi cẩn thận đề nghị với chị – người đang nhìn tôi bằng ánh mắt hơi bối rối:

“Chị có muốn… tắm cùng bọn em không?”

“Cái… gì cơ?”

Đôi mắt Athena bắt đầu run lên, như thể vừa bị động đất chấn động cấp tám vậy.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận