Tôi trở thành nô lệ cho k...
아기소금; Babysalt
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tôi trở thành nô lệ cho kẻ chủ mưu

4-Ngươi nghĩ ngươi đang gây sự với ai hả?

0 Bình luận - Độ dài: 2,112 từ - Cập nhật:

Cộc, cộc, cộc.

Tiếng các ngón tay gõ đều đều lên mặt bàn vang vọng khắp căn phòng.

Hướng về phía âm thanh đó là một người đàn ông to lớn đang ngồi, ánh mắt dửng dưng nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt mình.

"Tai tôi hơi kém đấy. Cô nói lại xem nào?"

"...Hung thủ có sức mạnh đủ để dễ dàng áp đảo một người đàn ông trưởng thành. Theo báo cáo, hắn cao gần hai mét."

Gã đàn ông to lớn cho rằng người phụ nữ này thật táo gan.

"Hề hề… Vậy à? Có biết hắn đang ở đâu không?"

"Rất tiếc. Bọn em vẫn đang thu thập thông tin về nơi ở của hắn."

Người phụ nữ cúi đầu, tỏ ra vô cùng hối lỗi.

"Hừm…"

Cộc, cộc, cộc.

Sau một lúc trầm ngâm, gã đàn ông bất ngờ nhấc bổng cái bàn lên nhẹ như không.

"Có vẻ thiên hạ ai cũng đang xem thường tao thì phải."

"...Sếp?"

Trong chớp mắt.

Chiếc bàn phóng thẳng về phía mặt cô gái, kèm theo nụ cười nửa miệng của gã đàn ông.

"...!"

Không kịp tránh, người phụ nữ chỉ còn cách giơ tay lên che đầu.

Rầm!

“Khục!”

Không chịu nổi cú va đập, cô đổ gục xuống sàn.

“Có phải vậy không, Dania?”

“Ư... Sếp… chuyện này là sao…”

“Một cô gái có sức mạnh phi thường.”

“…!”

“Chuyện tao nghe được hoàn toàn khác với lời cô vừa nói.”

“Sếp đã biết…”

“Ha ha ha! Cô tưởng mình là thuộc hạ duy nhất của tao chắc?”

Gã đàn ông tên Bram nắm tóc Dania, kéo ngẩng đầu cô lên.

“Aaah!”

“Một đứa thông minh như cô, sao lại làm chuyện ngu ngốc như vậy?”

Run rẩy.

“Chẳng lẽ… cô thấy cô gái đó khiến cô nhớ đến em gái mình?”

Đôi mắt Dania bắt đầu dao động dữ dội như thể lời buộc tội ấy đã đánh trúng tâm can.

Bram giật mạnh tóc cô thêm một lần nữa.

“Cô có biết vì sao tao vẫn giữ cô bên cạnh, dù rõ là cô đang chực chờ cơ hội giết tao không?”

“Áaa!!…”

“Là vì cô giỏi, làm việc hiệu quả? Hay vì cô là một trong số ít người dùng được mana ở cái thành phố này?”

“Buông… ra!”

Dania trừng mắt nhìn Bram, ánh mắt chứa đầy căm hận.

“Hay là vì con bé em gái mà cô còn quý hơn cả mạng sống mình?”

“……”

“Chỉ cần tao muốn, hủy hoại nó là chuyện quá dễ dàng.”

Cuối cùng, Bram buông tay ra, đầu Dania rơi xuống suýt nữa va mạnh vào sàn.

“Cô giả vờ phục tùng tao cũng chỉ vì điều đó, đúng chứ?”

“Hức… hức…”

“Tch… Thật đáng khinh.”

Gạt những sợi tóc còn vương lại trên tay, Bram quay lưng bước ra khỏi phòng.

“Lần này tao sẽ bỏ qua, nhưng tốt nhất đừng để chuyện như thế này xảy ra lần nữa.”

Nếu còn muốn em gái cô được bình an.

Khi hắn rời đi cùng nụ cười nham hiểm, chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn của người phụ nữ vang lên trong căn phòng.

****

Lộp cộp, lộp cộp.

Dania lê từng bước mệt mỏi.

Đôi mắt cô chất chứa nỗi buồn sâu sắc và sự bất lực tột cùng.

Sau một hồi đi bộ, cô dừng lại trước một căn nhà tồi tàn, xiêu vẹo.

Dù là một mái nhà lụp xụp, nhưng với Dania, nơi này vẫn là chốn về quý giá nhất.

‘Không thể để Lily thấy bộ dạng này của mình được.’

Chát.

Dania tự vả nhẹ vào hai má, cố gắng lấy lại tinh thần rồi gượng cười, mở cửa bước vào.

“Lily~ Chị về rồi đây~”

Cánh cửa vừa mở ra, đứa em gái mà cô có thể cưng chiều cả đời đã lao đến ôm chầm lấy cô.

“Chị ơi!!!”

Lily nhào vào lòng Dania.

“Sao hôm nay chị về trễ vậy?”

Tôi xoa đầu con bé rồi đáp:

“Xin lỗi… Hôm nay chị bận nhiều việc quá. Để bù lại, tối nay chị sẽ nấu món khoai tây em thích nhất nha.”

“Thật ạ? Chị là nhất luôn đó, unnie!!”

Lily mỉm cười rạng rỡ.

Thấy nụ cười trong sáng, hồn nhiên của em gái, nước mắt tôi suýt trào ra lần nữa.

Sau bữa tối, khi tôi đang dọn dẹp, Lily tiến lại gần.

“Unnie! Em có chuyện muốn khoe nè!”

Lily nở nụ cười tự hào nhìn tôi.

“Ồ? Chuyện gì đó~?”

“Hehe… xem nè!”

Lily cầm một con dao bếp, bước ra khoảng trống giữa phòng.

Con bé nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi…

“Haaa!”

Lily vung dao mạnh theo chiều dọc.

Thoạt nhìn thì chỉ như đang múa dao, nhưng với tôi – người có thể cảm nhận mana – thì chuyện rõ ràng hơn nhiều.

“Là phép mà chị đã dạy đó. Giờ em làm được rồi!”

‘Lily… có thể dùng mana?’

Chiêu vừa rồi là một loại phép thuật cơ bản, dùng để truyền ma lực vào vũ khí.

Tôi đã tranh thủ dạy Lily cách cảm nhận mana và tự vệ, phòng khi chẳng may tôi có mệnh hệ gì.

May mắn là Lily có tố chất cảm nhận mana.

Tôi nghĩ phải vài năm nữa con bé mới dùng được, vậy mà giờ…

Nó đã có thể sử dụng phép thuật.

Đây chính là minh chứng cho tài năng vượt trội của em tôi.

Một tia hy vọng len lỏi trong tim tôi.

‘Như vậy… là có thể rồi.’

Mục tiêu mà tôi đã âm thầm nuốt nhục chịu đựng dưới tay Bram – đưa Lily vào học viện.

Học viện Regis đề cao năng lực hơn tất cả.

Chỉ cần cảm nhận được mana, ai cũng có tư cách nhập học. Dù Lily không có địa vị, cũng không còn gia đình hay chỗ dựa, con bé vẫn có thể vào đó nếu đủ thực lực.

Và khi đã vào học viện, Bram sẽ không thể chạm tới nó được nữa.

Tôi ôm chặt Lily, âu yếm khen ngợi.

“Lily của chị giỏi quá. Chị tự hào về em lắm.”

Lily cười khúc khích trong vòng tay tôi.

“Ai dám bắt nạt chị, em sẽ trừng trị hắn cho xem! Đừng lo gì hết nhé!”

Có lẽ vì hôm nay quá mệt mỏi.

Tôi suýt nữa lại òa khóc khi nghe lời con bé.

Cố gắng nuốt ngược dòng nước mắt vào trong…

“Sụt sịt… Chị không lo lắng gì cả… Nhờ có em, Lily à… Cảm ơn em…”

Tôi mỉm cười, ôm chặt lấy đứa em gái bé bỏng của mình.

Tối hôm đó, Dania đã có thể ngủ yên với nụ cười trên môi.

“Chị… đã ngủ chưa?..”

Lily khẽ gọi.

Chị cô ngủ say vì quá mệt mỏi.

‘Chị chắc chắn đã khóc.’

Dù chị cố giấu, vẫn không thể che được vết tích nước mắt còn đọng lại quanh mắt… và cả mùi máu trên người.

Lily cắn chặt môi.

Khi chị đi làm, Lily vẫn miệt mài luyện tập những gì được dạy – chỉ để mạnh hơn, đủ để dùng được mana.

“Em sẽ giết hắn… Chắc chắn sẽ giết…”

Dù hắn mạnh đến đâu, chỉ cần là con người… nếu em đâm thẳng vào sau đầu hắn bằng dao, hắn cũng không thoát chết.

Lòng thù hận cháy âm ỉ trong lòng, ánh mắt lạnh lùng của Lily lúc này, là thứ mà Dania chưa từng thấy.

***

“Cô định trả nợ đấy chứ?”

Một cậu con trai chất vấn tôi về khoản nợ nào đó.

“Tôi sẽ trả mà…”

Vô lý thật.

Tôi chưa từng dính dáng gì tới mấy chuyện tiền bạc trong đời.

Tại sao lại bị đòi nợ chứ?

‘Chẳng lẽ hắn bịa ra à?’

Có thể hắn lợi dụng việc tôi mất trí nhớ để bịa ra một khoản nợ không có thật.

‘Nhưng trông hắn cũng không phải người xấu… còn cho mình bánh nữa mà…’

Thôi, kệ đi.

Tiền à? Trả thì trả. Không nên so đo mấy chuyện cỏn con.

Chỉ cần lấy lại được năng lực đặc biệt, tiền sẽ không thành vấn đề.

Điều tôi cần lúc này không phải là tiền, mà là… thông tin.

“Tôi hứa sẽ trả. Nhưng anh phải giúp tôi lấy lại trí nhớ.”

Cậu ta nhìn tôi một lúc lâu, rồi thở dài, nói:

“Cô muốn biết điều gì?”

Tôi chăm chú lắng nghe.

Cơ thể mà tôi đang chiếm lấy có tên là Hera.

Nghe đâu trước đây cô ta sống bằng nghề móc túi ở chỗ này.

À phải.

Cậu trai cho tôi bánh – tên là Charlie.

Hai năm trước, bọn tôi gặp nhau khi định móc túi lẫn nhau.

Từ đó, thỉnh thoảng lại gặp nhau trò chuyện.

Theo lời cậu ta, cả hai đều là những tên trộm khá cừ.

Nơi này gọi là khu vô pháp của Drax.

Chính xác hơn là khu phía Tây – nơi vua của vùng đất này, Bram, cai trị bằng luật rừng.

“Dù có trộm gì thì cũng đừng đụng đến người của Bram.”

Charlie khoanh tay hình chữ X, ra hiệu cấm kỵ.

Khu vô pháp Drax… tôi nhớ rồi.

Đây chính là thành phố sụp đổ sau trận chiến giữa Athena và quái vật Argentina.

Dù quái vật bị tiêu diệt, thành phố cũng tan hoang.

Hoàng đế quyết định không tái thiết và nhường lại cho Athena như một phần thưởng.

Nhưng Athena đâu có quan tâm đến người khác. Thành phố bị bỏ mặc, rồi trở thành vùng đất vô pháp như bây giờ.

‘Trong tiểu thuyết, Drax chỉ là manh mối hé lộ quá khứ của Athena.’

Một bối cảnh phụ trợ để kể lại câu chuyện.

À, còn Lily nữa.

Một trong các nữ chính cũng đến từ Drax.

Một sát thủ có xu hướng yandere, luôn dính lấy nhân vật chính.

Họ nói sau khi mất chị gái, cô ấy trở nên ám ảnh cực độ với tình yêu, đúng không nhỉ?

Tôi nhớ ở đoạn cuối truyện, có cảnh Lily nổi điên khi gặp Athena, từ đó lộ ra thân phận thật của cô ta.

Dù sao thì…

Drax chỉ là một nơi phục vụ quá khứ nhân vật, chả liên quan gì đến nhân vật chính cả.

Nó hoàn hảo để tôi tránh xa mạch truyện chính.

Dù Athena quản lý khu này, nhưng cô ta chẳng đoái hoài gì đến nơi này.

‘Tốt quá rồi.’

Một kế hoạch bắt đầu hình thành trong đầu tôi.

Điều đầu tiên cần làm là lấy lại năng lực đặc biệt của mình. Nếu làm được, tôi hoàn toàn có thể sống yên ổn tại đây.

Drax là nơi tập trung những kẻ vô gia cư và tội phạm vặt. Những kẻ như vậy sẽ chẳng là gì trước người có sức mạnh. Và ở nơi vô pháp này, kẻ mạnh chính là luật.

Tôi sẽ hưởng đủ mọi đặc quyền.

‘Mình sẽ thống trị nơi này, sống thong thả chờ đến khi câu chuyện kết thúc.’

Hoàn hảo.

Kế hoạch quá đỗi hoàn hảo.

Quả nhiên mình là thiên tài—

“Này!!”

“Hả?”

Tiếng hét của Charlie kéo tôi ra khỏi mộng tưởng.

“Bộ cô đang mơ mộng gì đó à?”

“Ờ… xin lỗi. Nãy cậu nói gì?”

“Haizz… Tôi bảo cô đừng đụng đến người của Bram.”

“Ờ…”

Xin lỗi nhé Charlie… chuyện đó hơi khó đấy.

Trên trời không thể có hai mặt trời.

Miễn là Bram còn tồn tại, tôi không thể sống yên ở đây được.

Vì kế hoạch của mình, hắn là người tôi buộc phải giẫm lên. Mà hắn cũng chỉ là một tên tội phạm thôi, tôi chả thấy áy náy gì cả.

“Hừm. Hừm…”

Charlie ho nhẹ vài cái rồi nhìn tôi với vẻ ngập ngừng, rồi nói:

“Còn chuyện này nữa, nãy tôi chưa nói.”

“…?”

Thấy Charlie bỗng nghiêm túc, tôi liền tập trung.

“Có thể cô không nhớ, nhưng mà…”

“Gì cơ?”

Hắn định nói chuyện gì mà bí hiểm vậy?

Chẳng lẽ còn ai khác tôi nợ tiền?

Thế thì hơi phiền…

“Cô đã từng hứa…”

“Ừ?”

Có khi nào… là ngược lại? Có người nợ tiền tôi á?

“Cô đã hứa sẽ cưới tôi.”

“…Cái gì?”

“Cô nói sẽ lấy tôi làm chồng.”

Bốp!

“Cái quái gì—?!”

Bàn chân tôi bay thẳng vào má trái của Charlie.

“Đừng có giỡn mặt với tôi.”

Cậu tưởng đang lừa ai đấy, đồ *@&#%.

Khoan đã.

Mình… vừa dùng năng lực đặc biệt á?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận