Tôi trở thành nô lệ cho k...
아기소금; Babysalt
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tôi trở thành nô lệ cho kẻ chủ mưu

2-Khả năng đặc biệt

1 Bình luận - Độ dài: 1,645 từ - Cập nhật:

Đầu óc tôi lúc đó tràn đầy sự bực bội.

Lang thang khắp phố xá để tìm hiểu xem mình đang ở đâu, tôi vô tình va phải một gã trông rất khả nghi.

Như một công dân chuẩn mực của Hàn Quốc, tôi lập tức cúi đầu xin lỗi, nhưng tên này rõ ràng không có ý định bỏ qua.

“Xin lỗi à? Vậy nếu tao đập nát mặt mày, tao chỉ cần nói xin lỗi là xong hả?”

Lối suy nghĩ gì mà vặn vẹo vậy?

Va trúng ai đó mà ngang bằng với việc đập vỡ mặt người ta?

Tôi muốn nói như vậy, nhưng đành nén lại.

‘Tránh rắc rối là hơn… Nhịn một chút thôi mà…’

Không phải vì tôi sợ cái thân hình đô con kia đâu.

Thật đấy.

Nhưng tên đó có vẻ không định để tôi yên.

Ánh mắt đầy dục vọng ghê tởm của hắn khiến tâm trạng tôi càng thêm tồi tệ.

Trong cái thân thể nữ yếu ớt này thì đánh nhau là điều không tưởng.

Vậy nên, khi hắn còn đang ngẩn người nhìn mặt tôi, tôi xoay người bỏ chạy.

“Nếu chuyện đó thật sự xảy ra… thà cắn lưỡi chết còn hơn để bị hắn làm nhục. Không đùa đâu.”

Vừa chạy, tôi vừa nhìn quanh tìm người giúp, nhưng chỉ nhận được những ánh mắt dửng dưng rồi quay đi.

Không ai đến giúp cả.

Dù tôi đang chạy hết sức, hơi thở cũng dần dồn dập và chậm lại.

“Haah… ha… haah…”

Tôi mệt đến mức không chạy nổi nữa, đành phải dừng lại.

“Haah… ha…”

Cố gắng điều hòa hơi thở, tôi đảo mắt tìm thứ gì đó như hòn đá để phòng thân, nhưng thứ tôi chạm phải lại là bàn tay kinh tởm của tên kia.

Chỉ cần bị chạm vào thôi cũng khiến toàn thân tôi nổi da gà.

Lòng tự tôn còn sót lại trong tôi—tư cách là một người đàn ông—gào thét trong đầu.

“Định để thằng khốn này làm gì thì làm à? Định khóc lóc như mấy cô tiểu thư yếu đuối à?”

Đừng hòng.

Thà liều mạng còn hơn. Đâm vào mắt nó, hay đá chỗ hiểm—chỗ yếu còn khối. Vẫn còn cơ hội.

Mang theo quyết tâm đó, cơ thể tôi đột nhiên nóng bừng lên.

Có lẽ cảm xúc cũng bùng phát theo, tôi hét lên rồi tung một cú đấm vào mặt hắn.

“CÚT RA, ĐỒ BIẾN THÁI GHÊ TỞM!!”

Gã đó chẳng hề sợ nắm đấm của tôi, chỉ cười nhếch mép.

‘Phải rồi, cú đấm này chắc chẳng đau mấy. Chuẩn bị tinh thần đi, lượt tiếp theo đến mình rồi.’

Nhưng điều đó đã không xảy ra.

Rắc!!

“Hả…?”

“Cái gì…?”

Tôi nhìn thấy nắm đấm mình nhuộm đầy máu, còn cơ thể trước mặt thì mất đầu.

‘…Cái gì vừa xảy ra vậy?.. Sao lại…’

Bịch.

Tôi quay đầu lại nhìn cái đầu người nằm lăn lóc đằng xa.

“Ọe…”

Cơ thể tôi như đang phản bội chính mình.

“Ọe…”

Giết người. Một mạng người. Tất nhiên tôi chưa từng trải qua.

Tôi cũng chưa từng thấy cái xác nào kinh khủng như vậy.

Trong cơn kinh hoàng, tôi ngã quỵ xuống đất và nôn mửa.

Nhưng dường như tôi còn không được phép bình tĩnh lại.

“ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!!”

“Có quái vật!! Quái vật kìa!!”

“Khốn thật! Nói là khu này an toàn mà!!”

Người xung quanh bắt đầu hét lên và tháo chạy.

Lũ khốn. Lúc tôi bị đuổi theo thì ngoảnh mặt làm ngơ.

Giờ thì chạy tán loạn như thể có đánh bom khủng bố vậy.

‘…Chết tiệt… Mình cũng phải chạy…’

Tôi lấy tay che miệng rồi chạy khỏi phố.

Trở lại con hẻm nơi mình tỉnh dậy trong cơ thể này.

Tôi rửa sạch máu trên tay bằng nước trong một vũng bẩn dưới đất, rồi tựa lưng vào tường.

Chắc phải nửa tiếng trôi qua.

Thời gian qua đi, đầu óc và dạ dày tôi cũng dần ổn định hơn.

Tôi hít sâu một hơi và bắt đầu suy nghĩ.

Hắn là kẻ định cưỡng hiếp tôi. Hắn đáng chết.

Tôi cũng từng nghĩ rằng, giết người có thể là việc mình phải làm ở thế giới này.

‘Chỉ là bị sốc vì lần đầu thấy xác chết thôi.’

Tôi chẳng thấy áy náy gì khi giết hắn cả.

Ở thế giới này, cảm giác tội lỗi là thứ xa xỉ.

Dạo này trong tiểu thuyết cũng hiếm thấy nhân vật tốt bụng.

Ngay cả nhân vật chính Robin cũng không ngần ngại giết kẻ ác.

Khi ký ức về vụ giết người dần phai đi, tôi siết chặt nắm tay trắng bệch, nhớ lại khoảnh khắc đó.

‘Cái sức mạnh đó là gì vậy?’

Không đời nào một thân thể yếu ớt thế này lại có lực đấm kinh khủng đến vậy.

‘Chẳng có dấu hiệu nào là đã học cách điều khiển mana cả…’

‘Chẳng lẽ là năng lực đặc biệt?’

Một khả năng bẩm sinh.

Trong thế giới của Anh hùng bất khuất, mana là có thật.

Mỗi cá nhân có thể chuyển hóa mana thành ma lực, dùng để thi triển phép, cường hóa cơ thể, hoặc gia trì vũ khí.

Nhưng điều đó đòi hỏi khả năng cảm nhận mana xung quanh và học cách chuyển hóa thành ma lực.

Đó là lý do học viện trong truyện chỉ tuyển những người cảm nhận được mana, rồi dạy họ cách sử dụng.

Tất nhiên, tôi chưa từng học mấy thứ đó, cũng chẳng cảm nhận được mana nào.

‘Tôi còn không biết thân thể này là ai, nói gì đến mana?’

Nhưng, dù không có mana hay ma lực, vẫn có thể sở hữu sức mạnh lớn.

Đó chính là năng lực đặc biệt.

Một tài năng thiên bẩm in sẵn trong cơ thể từ lúc sinh ra.

Nếu đúng là năng lực đặc biệt, thì có thể dùng sức mạnh như người điều khiển ma lực mà không cần mana.

Tuy nhiên, người có năng lực đặc biệt rất hiếm.

Trong khoảng hơn 200 chương của tiểu thuyết, tôi chỉ nhớ có khoảng năm người sở hữu năng lực đặc biệt.

Robin – nhân vật chính với ý chí bất khuất.

Iris – thánh nữ với ma thuật trị liệu.

Helia – nữ hoàng tộc elf với đôi mắt thấu thị.

Và còn có hoàng thái tử của Đế quốc Karaz cùng ma vương.

‘À, Athena cũng phải có năng lực đặc biệt nữa.’

Vậy thì là sáu người.

Dù cốt truyện chưa nói rõ về Athena, nhưng sức mạnh áp đảo đó chắc chắn là nhờ năng lực đặc biệt.

Tất nhiên, do Anh hùng bất khuất tập trung vào học viện nên các nhân vật ngoài kia xuất hiện ít, và vì truyện vẫn đang ra, chắc chắn sẽ còn nhiều người sở hữu năng lực đặc biệt chưa được tiết lộ.

Dù vậy, năng lực đặc biệt vẫn là của hiếm.

‘Vì vậy, những người có nó đều là nhân vật tầm cỡ.’

Năng lực đặc biệt có thể được xác định bởi các thầy tế trong đền.

Nếu tôi đến đền, họ sẽ cho biết tôi có năng lực không và đó là năng lực gì.

Nhưng tôi sẽ không đi.

Tại sao ư?

Vì nếu bị phát hiện có năng lực, mọi chuyện sẽ trở nên hỗn loạn.

Đế quốc không bao giờ để mặc những người như vậy.

Nếu là người trưởng thành, sẽ bị bắt đi làm việc hoặc nhập ngũ để phục vụ đất nước.

Nếu là chưa đủ tuổi, thì sẽ bị nhét vào học viện để đào tạo.

Mà vào học viện thì khả năng dính líu đến nhân vật chính là rất cao.

Tôi không hề muốn dây dưa với nhân vật chính.

Hiệu ứng cánh bướm. Ai mà chẳng từng nghe qua.

Tôi đã đọc quá nhiều truyện nơi chỉ một hành động nhỏ của người xuyên không cũng có thể gây ra hậu quả khôn lường.

Mục tiêu của tôi là đứng ngoài lề và tránh xa mọi rắc rối.

‘Sống yên ổn, xem nhân vật chính tạo nên kết thúc hạnh phúc, rồi quay về.’

‘Mà nếu đó là kết thúc có hậu, thì lỡ không về được, tôi cũng sống ổn ở đây.’

Tôi biết phần lớn nội dung truyện trong tương lai. Đến lúc truyện kết, kiến thức đó sẽ lỗi thời, nhưng cũng đủ để sống tốt rồi.

Điều quan trọng nhất bây giờ là… dường như tôi có năng lực đặc biệt.

Nếu có thể kiểm soát nó, tôi chẳng cần dựa vào kiến thức truyện để sống.

‘Làm fan cuồng tiểu thuyết mà không biết mấy chuyện căn bản thế này thì còn gì là fan?’

Thật ra, tôi đã đoán được năng lực của mình là gì.

Sức mạnh đủ để thổi bay đầu người… chắc chắn là liên quan đến thể chất.

‘Sức mạnh siêu phàm, hửm. Cũng không tệ đâu.’

Một trong những đồng đội của nhân vật chính, tên dã nhân phương Bắc, cũng từng dùng sức mạnh siêu phàm quét sạch kẻ địch cơ mà?

‘Hừm… Được rồi…’

Tôi nhìn quanh đảm bảo không có ai.

Rồi đứng dậy, vung vẩy cổ tay, hít một hơi thật sâu. Nhớ lại lúc nãy, tôi dồn hết sức và đấm vào tường.

Cộc.

Hử?

“ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!!!!!!!”

Hình như thứ vỡ ra không phải là tường… mà là nắm đấm của tôi.

Cơn đau không chịu nổi khiến tôi chảy nước mắt.

“Đau quá đi má ơi!!…!!!.. Hức…”

Tôi ngã lăn ra sàn, ôm lấy bàn tay đang đau nhói của mình.

Thình thịch, thình thịch.

“ÁÁÁÁÁÁÁÁ!! Tại sao không giống lúc trước chứ?!”

‘Chuyện này không đúng chút nào.’

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận