Tôi trở thành nô lệ cho k...
아기소금; Babysalt
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tôi trở thành nô lệ cho kẻ chủ mưu

37-Dừng lại việc bạo lực bằng thức ăn ngay

0 Bình luận - Độ dài: 2,288 từ - Cập nhật:

“Hera, nếu có ai đó cưỡng ép em, em sẽ cảm thấy thế nào?”

“Khụ!”

Miếng thức ăn vừa nuốt bỗng mắc nghẹn trong cổ họng, khiến tôi ho sặc sụa, gần như không thở nổi.

Athena lặng lẽ đưa ly nước sang. Tôi vội vàng chộp lấy, tu một hơi để đẩy miếng nghẹn xuống.

…Tôi vừa nghe thấy cái gì vậy?

Ai… Ai vừa nói sẽ làm gì với tôi cơ?

Chắc là tôi nghe nhầm rồi.

Làm gì có chuyện cô ta đột nhiên nói ra một câu kinh khủng như vậy.

“Xin lỗi… Tôi nghe không rõ. Cô vừa nói gì cơ?”

“Ta hỏi, nếu có người cưỡng ép em, em sẽ cảm thấy thế nào?”

Khụ! Khụ!

Lần này dù chưa ăn gì, cổ họng tôi lại nghẹn cứng một lần nữa. Tôi hớp thêm ngụm nước, cố xoa dịu trái tim đang rối bời.

…Câu hỏi kiểu gì vậy trời?

Cưỡng ép tôi ư?

Sao cô ta lại nói chuyện này… ngay trong lúc đang ăn?

Tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi ý đồ của cô ấy.

“…Tôi không hiểu cô đang muốn nói gì.”

Nhưng Athena chỉ lặng lẽ nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng nghiêm túc.

“Ta đang hỏi theo nghĩa đen đấy.”

Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của cô ta, tôi đành nghiêm túc cân nhắc câu hỏi kỳ quặc đó.

Nếu thật sự có người muốn cưỡng ép tôi…?

…Thì tôi giết hắn thôi chứ sao nữa?

Ở Drax, những kẻ từng giở trò với tôi đều đã được tiễn lên trời cả rồi.

Nhưng Athena lại không có vẻ hài lòng với câu trả lời đó.

“Nếu người đó là kẻ mà dù em có mạnh đến đâu cũng không thắng được thì sao?”

…Đây là bài kiểm tra tâm lý gì à?

Cô ta hỏi vậy để điều tra tính cách của tôi sao?

Nếu đúng là như thế… thì cũng không phải quá bất ngờ.

“Hừm… nếu là người tôi không thể chống lại bằng sức mạnh…”

Tôi thử tưởng tượng.

Một người đàn ông khỏe hơn tôi, đè tôi xuống.

Xé toạc quần áo của tôi…

Rồi thì…

“Ọe…”

Cảm giác buồn nôn ập tới.

Dù hiện giờ tôi là phụ nữ, nhưng ý nghĩ về việc bị đàn ông đụng vào hoàn toàn khiến tôi rợn người.

Tôi vẫn còn ký ức khi là đàn ông. Cái thân thể thô ráp đầy cơ bắp đó… chỉ cần tưởng tượng thôi là tôi đã thấy buồn nôn rồi.

Xem ra tôi sẽ sống độc thân cả đời.

Tôi không có ý định ở bên đàn ông.

Mà phụ nữ… tôi cũng không muốn hẹn hò.

Tôi chẳng còn động lực để quay về thế giới cũ nữa… có lẽ sẽ sống nốt đời ở đây, một mình.

“Không, không đúng. Tôi còn có Athena.”

Cô ấy đã nói sẽ chăm sóc tôi cả đời.

Dù sau này cô có kết hôn với ai, cô vẫn hứa sẽ chịu trách nhiệm với tôi. Chính miệng cô nói như thế.

Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến lòng tôi dịu lại phần nào.

Tôi nhìn Athena – người đang im lặng chờ câu trả lời – rồi khẽ nói:

“Nếu thật sự xảy ra chuyện đó… tôi sẽ cắn lưỡi chết ngay tại chỗ. Dù có chết, tôi cũng nguyền rủa kẻ đó đến tận cùng.”

“……”

Gương mặt Athena trở nên u ám hơn.

“Cô sao thế?”

“Không có gì.”

Sau đó, trong phòng chỉ còn lại tiếng va chạm lách cách của bát đũa.

Hừm…

Không phải món ăn dở.

Có lẽ vì đã quá lâu rồi tôi không ăn bữa nào tử tế, nên cổ họng cứ nghẹn lại.

Thường thì tôi chỉ ăn vài miếng rồi bỏ. Nhưng hôm nay lại cố gắng ăn nhiều, mà dạ dày như đang từ chối tiếp nhận.

“Chính em là người gào lên đòi ăn… nên ăn đi.”

Tôi lườm bụng mình, nhưng nó chẳng có vẻ gì sẽ hợp tác cả.

Cuối cùng, tôi bỏ bát xuống, lơ đễnh nghịch đũa.

Athena ngồi xuống bên cạnh tôi, tay cầm một bát đầy thịt.

Cô ta cắt miếng thịt ra thành từng phần gọn gàng, rồi xiên lấy một miếng, đưa lên trước mặt tôi:

“Hera. Há miệng nào, ‘a~’.”

“H-hả…?”

Tôi chết lặng vì cử chỉ ân cần đột ngột ấy. Nhưng trước ánh mắt thúc giục của cô, tôi đành ngoan ngoãn há miệng.

“A…”

Vừa nuốt được miếng đầu tiên, cô ta đã đưa ngay miếng thứ hai lên.

“…Athena?”

“Em gầy quá. Để ta đút cho.”

“…….”

Và tôi… lặng lẽ ăn theo nhịp điệu của cô.

“Nào, mở miệng.”

“Tôi… tôi no rồi…”

“Mở miệng.”

“Ư…”

Tôi đành há miệng lần nữa, dưới mệnh lệnh kiên quyết đó.

Tôi vừa nhai xong miếng thứ ba, thì miếng thứ tư lại lù lù xuất hiện trước mặt.

“Tôi… tôi thật sự không ăn nổi nữa…”

“Hera. Mở miệng.”

“Tôi thật sự… Ư?!!”

Tôi còn chưa kịp từ chối, miệng đã bị cô ta ép mở và nhét đầy thịt.

“Nào, ‘a~’ nữa nào.”

“Đợi đã… đợi đã nào…”

Cái màn tra tấn này cứ tiếp diễn.

“Tôi… tôi còn chưa nuốt xong mà…!! Hmph!!”

“Không sao.”

“Tôi bảo là không nuốt nổi nữa mà!! Ugh—”

“Mở miệng ra, Hera.”

“Đ-đợi đã… tôi đã làm gì sai à?! Haa…”

“Chuyện đó… em nên tự suy nghĩ.”

“Tôi sắp nổ tung rồi!! Dạ dày tôi sắp vỡ luôn đấy!!”

“Không được rời chỗ cho tới khi ăn hết.”

“Khôngoooo!!”

Và thế là, cho tới khi bát thịt cạn sạch, Athena không ngừng cưỡng ép nhồi nhét thức ăn vào miệng tôi.

Một hành vi bạo lực với đồ ăn, đúng nghĩa.

“Ugh…”

“Uống nước đi, Hera.”

Athena đưa cho tôi ly nước.

Tôi lườm cô ta một lúc rồi cũng tu cạn.

“Ta làm vậy là vì lo cho em. Trông em gầy quá.”

Athena dịu dàng vỗ nhẹ bụng tôi – nơi giờ đã căng cứng như quả bóng – trong khi nói.

Tôi chẳng thể phản bác gì. Cô ta nói đúng.

Mỗi khi nhìn vào gương, trông tôi như người có thể ngã gục bất cứ lúc nào.

Cô ấy chắc đã rất lo cho tôi… nên mới ép tôi ăn như vậy.

Thôi thì… nhờ cô mà tôi cũng ăn được kha khá rồi.

“…Lần sau đừng làm vậy nữa.”

Tôi bĩu môi nói, cô ta nhướng một bên mày, cười nhạt:

“Ồ? Dám ra lệnh cho chủ nhân đấy à?”

“Này…”

Cô ấy bật cười khúc khích trước vẻ bất mãn yếu ớt của tôi.

“Được rồi, Hera. Nhưng nhớ ăn uống đầy đủ vào đấy.”

“…Ừm.”

Nhưng thật lòng mà nói, tôi không ghét điều đó.

Đã lâu rồi tôi mới có một bữa ăn trọn vẹn thế này.

Từ khi đến căn dinh thự này, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi ăn một cách yên bình như vậy.

Giờ tôi mới hiểu, có người bên cạnh mình lúc ăn… lại dễ chịu đến thế nào.

Tất cả… đều là nhờ Athena.

Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác biết ơn khó tả, và tôi muốn làm gì đó để đáp lại cô ấy.

Điều gì đó khiến cô vui.

Tôi bắt đầu suy nghĩ thật nghiêm túc.

“Chắc… dạo này mình thể hiện tình cảm hơi quá rồi…”

Thật ra thì… tôi đã hôn cô ấy liên tục. Đến mức không có ngày nào mà miệng tôi không dính nước bọt của cô ta.

Tôi muốn làm điều gì đó… khác một chút.

Ánh mắt tôi khẽ liếc về phía chiếc bàn ăn.

Cái bàn từng bày la liệt món ăn khi nãy.

“…Không biết nếu tôi nấu ăn cho cô ấy thì sao nhỉ?”

Tôi từng sống một mình suốt năm năm. Vì thích nấu ăn nên tôi đã thử qua đủ kiểu món.

Kỹ năng tích góp theo năm tháng ấy…

Tôi khá tự tin vào tay nghề của mình.

Nhưng rồi tôi lại nghĩ: với người mỗi ngày đều được đầu bếp nấu cho ăn, liệu cô ấy có thật sự thấy ngon không?

“Lại suy nghĩ tiêu cực nữa rồi.”

Tôi bắt gặp mình đang tự dìm mình.

Không được.

Nấu ăn là chuyện của tấm lòng.

Nếu tôi dồn hết tâm huyết, cô ấy chắc chắn sẽ cảm nhận được.

Quyết tâm đã rõ ràng. Tôi liền giả vờ hỏi thăm:

“Athena… cô có món ăn yêu thích nào không?”

“Hửm?”

Cô ta nghiêng đầu khó hiểu.

“Tôi chỉ… tò mò thôi!”

“Ta không đặc biệt thích ăn uống cho lắm.”

“Ồ… vậy à…”

Tim tôi hơi trùng xuống. Nhưng rồi cô lại nói tiếp:

“Nhưng nếu phải chọn… chắc ta thích đồ cay và thịt.”

“Thật á?!”

Tôi hét lên như thể vừa trúng số khiến cô ấy trợn mắt nhìn tôi, kiểu như “Bị gì vậy trời?”

Thấy phản ứng đó, tôi xấu hổ ho khan, lảng tránh ánh mắt.

Không sao, chuyện đó không quan trọng.

“Ahem… Athena, tối nay cô có kế hoạch gì chưa?”

“…Cũng không.”

Cô liếc tôi với vẻ hơi dè chừng.

“Vậy thì… ăn tối cùng tôi nhé.”

“…Ta vốn định vậy rồi.”

Câu trả lời như thể "chuyện đó là đương nhiên" khiến tôi mỉm cười.

Tốt lắm.

Mọi thứ đã sẵn sàng.

Giờ chỉ còn chọn món ăn để chinh phục cô ấy thôi.

Căn biệt thự sang trọng này chắc chắn phải có một gian bếp tuyệt vời.

Athena từng bảo tôi có thể làm bất cứ điều gì mình muốn ở đây, nên việc sử dụng nhà bếp hẳn là không thành vấn đề.

“Cô ổn chứ, Hera?”

Chắc tôi đang trông hơi kỳ quặc.

Athena nhìn tôi bằng ánh mắt nghi hoặc.

Chết tiệt, lộ gì rồi sao?

Tôi muốn giữ bí mật bữa ăn bất ngờ cho cô ấy, nên quyết định đánh trống lảng.

“À thì… sao cô lại hỏi cái câu kỳ quặc lúc nãy vậy?”

Athena khẽ giật mình.

Cô ấy che miệng bằng một tay, lầm bầm gì đó nhỏ đến mức tôi suýt không nghe được.

“Dạo này… ta không còn kiên nhẫn như trước nữa…”

“Hả?”

“Không có gì. Chỉ là... em nên để ý hành vi của mình một chút. Có người nhìn vào lại hiểu lầm đấy.”

Hừm…

Nói thế cũng không sai. Có thể nhìn vào sẽ giống như đang khoe khoang.

Nhưng thật sự thì, cái cơ thể này của tôi đẹp đến mức vô lý.

Chính tôi còn thấy choáng mỗi khi soi gương kia mà.

Vậy nên chắc chắn sẽ có kẻ nảy sinh suy nghĩ lệch lạc với tôi.

Dù sao thì, tôi vẫn đủ sức tự lo liệu với hầu hết bọn họ.

Miễn là không phải mấy tên phản diện trùm cuối trong cốt truyện gốc, chẳng ai dễ dàng hạ được tôi cả.

Mà cho dù là có đi nữa… tôi cũng không phải dạng dễ bị bắt nạt.

Và nếu thật sự có người như Athena nói—một kẻ mà tôi không thể đánh bại bằng sức mạnh…

Tôi nhẹ nhàng nhìn về phía Athena.

Rồi tôi mỉm cười dịu dàng.

“Lúc đó, cô sẽ bảo vệ tôi, đúng không?”

Cô từng nói sẽ chăm sóc tôi cả đời mà. Ít nhất cũng nên đảm bảo an toàn cho tôi chứ.

Không thì… đâu còn ý nghĩa gì nữa?

ẦM!!!

“Hiiik?!!”

Một âm thanh khủng khiếp vang lên, như thể có thứ gì đó vừa phát nổ.

Khi tôi mở to mắt, cái bàn ăn mà bọn tôi vừa ngồi thưởng thức bữa tối đã vỡ vụn như mảnh giấy.

Và ngay giữa đống đổ nát ấy—

Là nắm đấm của Athena, phủ kín bởi ma lực vàng óng.

Tôi quay sang nhìn cô ấy.

Ánh mắt cô rực cháy, xuyên thẳng vào tâm trí tôi như muốn thiêu rụi.

“Hic.”

“Ta vừa mới nói… em nên chú ý đến hành vi của mình, đúng không?”

Giọng nói trầm khàn như thú dữ rít qua kẽ răng.

Tôi đứng đờ ra, không dám động đậy một ly.

“Ư… ừm…?”

Gì thế này?

Tôi lại lỡ miệng gì nữa rồi à?

*****

Cùng thời điểm đó, ở một vùng xa xôi ngoài lãnh thổ Einhart của Đế quốc.

Một ngọn núi cao tuyệt đẹp hiện ra, phủ đầy mây trắng và cây cối xanh mướt.

Giữa lòng ngọn núi ấy, một căn nhà gỗ nhỏ đơn sơ đứng lặng lẽ.

Từ trong nhà, một người đàn ông trung niên toát ra khí chất bí ẩn bước ra.

“Đến đây thôi. Hôm nay tập vậy là đủ rồi. Con cũng nên xuống núi đi.”

“…Con muốn luyện thêm một chút nữa.”

“Ha ha… Con vẫn cứng đầu như mọi khi. Có chuyện gì khiến con quyết tâm đến vậy chứ?”

Ông ta—với mái tóc buộc đuôi ngựa và vài vết sẹo nhỏ trên mặt—trông chẳng khác gì một kiếm sĩ phương Đông.

Cái tên kỳ lạ ấy là—

Đệ nhất Kiếm Thánh của Đế quốc.

Carlos, người duy nhất đạt đến cảnh giới Đại Tông Sư.

Ông phủi chiếc nón rơm nằm trên mặt đất, đội lên đầu một cách thong dong.

“Nhưng mà… sư phụ định đi đâu vậy?”

“Ta đi gặp một người bạn cũ.”

“Đem theo cả kiếm nữa sao?”

Cô gái hỏi, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Carlos mỉm cười rạng rỡ, ánh mắt lóe lên như đang nhớ lại điều gì đó thú vị.

“Họ là kiểu bạn… hơi dữ dằn một chút.”

Dù vẻ ngoài lại rất nhẹ nhàng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận