Tôi trở thành nô lệ cho kẻ chủ mưu
50-(Ngoại truyện) Lễ tốt nghiệp của Lily
1 Bình luận - Độ dài: 2,050 từ - Cập nhật:
Thành phố được mệnh danh là Cách mạng của Đế quốc—Lueter.
Nơi đây có một địa điểm mà bất cứ cô cậu trai gái nào cũng đều ao ước được đặt chân đến một lần trong đời: Học viện Regis.
Tiếng cười rộn ràng khắp nơi, pháo hoa rực rỡ nổ tung trên bầu trời.
Không khí lễ hội đang tràn ngập khắp khuôn viên học viện.
“Lily, chúc mừng cậu tốt nghiệp nhé.”
Một chàng trai tóc đỏ vươn tay ra với tôi.
“Cảm ơn cậu, Robin. Cậu cũng tốt nghiệp rồi, chúc mừng.”
Tôi bắt tay cậu ấy, mỉm cười đáp lễ.
“Tiếc thật. Với năng lực của cậu, cậu sẽ là chiến lực lớn trong đội săn quái vật đấy.”
“Hehe, tớ cảm ơn lời mời, nhưng... tớ đành từ chối thôi. Tớ còn một việc vô cùng quan trọng phải làm.”
“Vậy à. Dù sao thì bọn tớ lúc nào cũng chào đón, nếu cậu đổi ý thì cứ đến nhé.”
“Vâng. Hẹn gặp lại, Robin.”
“Ừ.”
Chúng tôi trao nhau lời tạm biệt nhẹ nhàng, rồi mỗi người rẽ sang một lối.
‘Tớ sẽ không quay lại đâu, Robin.’
Thứ tôi khao khát, chưa bao giờ là săn quái vật cả.
Bước đi trên hành lang dài của học viện, tôi nhìn thấy hai người vô cùng thân yêu.
Chị gái mà tôi luôn yêu quý. Và…
“Lily!!! Chúc mừng em tốt nghiệp!!!”
Chị lao đến, ôm chầm lấy tôi thật chặt.
Chị Hera—người chị đáng yêu nhất đời tôi.
Vừa ôm tôi, chị vừa khóc nức nở vì hạnh phúc.
Chị Dania, chị cả của hai chị em tôi, chỉ thở dài nhìn cảnh đó rồi khẽ mỉm cười với tôi.
“Chúc mừng em tốt nghiệp, Lily.”
“Em cảm ơn chị, Dania.”
Hai người phụ nữ tôi yêu nhất đời. Dù là tình cảm khác nhau, nhưng chính nhờ họ mà tôi có thể sống những tháng ngày hạnh phúc đến vậy.
Và hôm nay…
Hôm nay, cuối cùng cũng là ngày quả ngọt của sự chờ đợi suốt bao năm qua đã đến lúc chín muồi.
Tôi nghiêng người, thì thầm vào tai chị Dania.
“Chị... tuần tới, chị nhớ đúng không?”
“…Đừng quá sức đấy.”
Chị Dania thoáng liếc Hera với ánh mắt lo lắng.
Có lẽ chị không thích điều này, nhưng chúng tôi đã hứa với nhau từ rất lâu rồi.
Tôi nhìn Hera—chị đang bám lấy vạt áo tôi, đôi mắt hoe đỏ.
“Lily của chị… hức… tốt nghiệp rồi…”
Sao chị có thể đáng yêu thế này, kể cả khi đang khóc cơ chứ?
Tôi đưa tay lau giọt nước mắt trên má chị… rồi nhẹ nhàng đưa lên môi.
Vị nước mắt của chị… ngọt đến lạ.
“Chị biết rồi nhỉ? Hôm nay, chị phải dành cả ngày cho em đấy.”
Nét cười tỏa nắng hiện trên khuôn mặt chị.
“Đương nhiên rồi! Hôm nay Lily muốn làm gì cũng được hết! Em là người lớn rồi, uống rượu cũng chẳng sao!”
Người lớn.
Khoảnh khắc tôi chờ đợi, khao khát suốt bao năm trời.
Người ta bảo tuổi trẻ là quý giá, là những năm tháng đáng nhớ, nhưng tôi thì chỉ mong trưởng thành càng nhanh càng tốt.
“Vâng. Hôm nay em sẽ làm tất cả những gì em muốn!”
Tôi nắm lấy tay chị, nở một nụ cười thật tươi.
Còn tay kia thì tôi lặng lẽ giấu sâu hơn ra phía sau.
Trong tay tôi…
là một chiếc lọ nhỏ bằng thủy tinh, bên trong chứa chất lỏng lấp lánh kỳ lạ.
Hôm nay là ngày Lily tốt nghiệp.
Tôi đã định cùng con bé và Dania đi chơi cả ngày, như thường lệ ba chị em vẫn làm, nhưng Lily lại nói muốn chỉ đi với tôi.
Tôi hơi chạnh lòng, nhưng hôm nay là ngày của Lily. Em ấy muốn gì, tôi đều muốn chiều theo.
“Ngon không, Lily?”
“Ừm, ngon lắm.”
Dạo gần đây, Lily hay nói chuyện với tôi bằng kiểu nửa kính ngữ, nửa thân mật.
Trước kia con bé toàn nói chuyện lịch sự, nên tôi nghĩ sự thay đổi này là vì em ấy đã cảm thấy thoải mái hơn với tôi.
Thật lòng mà nói, tôi thích nghe em ấy gọi tôi thân mật như vậy. Cảm giác gần gũi hơn rất nhiều.
Hiện tại, tôi đang cùng Lily dùng bữa trưa trong một nhà hàng nhỏ.
Vì sẽ dành cả ngày bên nhau nên chúng tôi cần nạp năng lượng trước.
“Lily muốn làm gì hôm nay?”
Em ấy ngẫm nghĩ một chút rồi mới trả lời.
“Em nghe nói gần đây có một quán trọ với dịch vụ và cơ sở vật chất đỉnh lắm. Em muốn thử đến đó.”
“Hở… quán trọ á?”
Một ngày đẹp trời thế này lại đi đến quán trọ sao?
Với sở thích nằm ôm tôi trên giường cả ngày của Lily, cũng không quá lạ… Nhưng mà, hôm nay là một ngày đặc biệt mà?
Tôi nhìn em ấy, cố thuyết phục nhẹ nhàng:
“Ừm… trọ thì cũng được, nhưng chẳng phải đi dạo ngoài trời cũng vui lắm sao? Chị còn trang điểm nữa mà…”
Tôi vốn ghét trang điểm, nhưng hôm nay là ngày lễ tốt nghiệp của Lily, nên tôi đã nhờ Dania giúp một tay.
Nhờ đôi tay khéo léo của chị ấy, khuôn mặt tôi như thay đổi hẳn.
Lối trang điểm nhẹ nhàng, tự nhiên đến mức nếu nhìn từ xa sẽ chẳng nhận ra có trang điểm, nhưng lại khiến khuôn mặt tôi bừng sáng.
Làn da trắng nhợt thường ngày được phủ thêm sắc hồng dịu nhẹ. Lông mi cong dài và đôi môi đỏ hồng như trái anh đào, thêm chút thần thái quyến rũ lạ kỳ.
Tôi vẫn nhớ ánh mắt ngỡ ngàng của sinh viên, phụ huynh và cả giáo sư ở học viện khi họ nhìn tôi.
Dù hơi ngại… nhưng chỉ cần Lily vui là tôi thấy xứng đáng.
“Em biết chị trang điểm. Chính vì vậy mà em mới phát điên đây.”
“Huh… phát điên?”
“Ý em là… chị xinh quá! Mà không cần trang điểm chị cũng đẹp rồi cơ.”
Lời khen của Lily, cùng nụ cười dịu dàng ấy, khiến tim tôi ấm lên.
Tôi nhìn em, mong chờ.
“Vậy… mình ra ngoài chơi chút nha?”
“Không đâu, mình vẫn sẽ đến quán trọ.”
“Ơ… à… cũng được…”
Miễn là Lily thấy vui… như vậy chẳng phải là đủ sao?
Tôi tự nhủ như thế.
“Woah… chỗ này thật sự… đỉnh quá.”
Chúng tôi đã đến quán trọ mà Lily đặt trước.
Không hổ danh là một trong những nhà trọ bậc nhất của thành phố lớn nhất Đế quốc. Cảnh quan nơi này, tôi chưa từng thấy bao giờ.
Đồ nội thất tinh tế, bóng bẩy. Phòng tắm rộng như cả một suối nước nóng. Và chiếc giường khổng lồ đủ chỗ cho năm người nằm vẫn không chật.
Nếu thế giới này có hệ thống đánh giá sao, căn phòng này chắc chắn sẽ được dán năm ngôi sao to đùng ngoài cửa.
“Nhưng mà… chỗ này đắt lắm nhỉ? Làm sao em đặt được vậy?”
Lily không thể có nhiều tiền đến thế…
“Iris đặt hộ bọn mình đó. Cô ấy nhờ em thực hiện giấc mơ thay cô ấy.”
“Iris?”
Là Iris đó sao…?
“Ơ? Chị không biết Iris à? Cô ấy là thánh nữ đấy.”
Thánh nữ Iris—một trong những bạn đồng hành của Robin.
Người duy nhất trong số các cô gái quanh cậu ta chẳng mảy may để ý đến cậu. Và giờ, chính cô ấy lại đặt phòng cho Lily?
Không lẽ… hai người họ thân đến vậy sao?
Mà… giấc mơ của Iris ư? Trong cốt truyện gốc đâu có chi tiết này…
“Woa… Lily của chị còn quen cả thánh nữ nữa cơ à? Giỏi ghê!”
“Hehe, không có gì đâu.”
Lily bước tới, xoay chìa khoá và cạch—khóa cửa lại. Rồi em nhét luôn chìa vào túi mình.
“Chị biết không?”
“Hở? Biết gì cơ?”
Lily mỉm cười rạng rỡ, giọng em vang lên một cách thật bình tĩnh.
“Nhà trọ này đặc biệt lắm—có cả khóa ở bên trong nữa đấy.”
“…À… thế à? Cũng đặc biệt thật…”
Sao lại cần khóa trong nhỉ? Vấn đề an ninh chăng?
Mà… nhiều khóa thì cũng tốt. Chắc có lý do của nó.
“Đúng không? À mà này, em thuê phòng này… nguyên một tuần luôn.”
“Ừm… chờ đã, CÁI GÌ?! Một tuần á?!”
Tôi không kìm được mà hét toáng lên.
Một tuần ư? Tôi cứ ngỡ chỉ là một ngày bên nhau thôi chứ…
“Đồ ăn và nước uống sẽ được mang đến, nên chị không cần lo lắng đâu.”
Lily nói với vẻ thản nhiên đến lạ, như thể chuyện này chẳng có gì đáng bận tâm.
Tôi không tài nào đoán ra ý định của em ấy.
“Ơ… không, vấn đề không phải ở đó. Một tuần, Lily ạ. Dania đang đợi chúng ta kia mà…”
“Chị Dania đã biết rồi! Chị ấy biết chúng ta sẽ ở đây cả tuần mà.”
“Hả… cái gì?”
Vậy là Dania cũng biết? Thế hóa ra chỉ mình tôi là bị để ngoài lề sao?
“Sao em không nói với chị sớm hơn?”
“Em sợ chị sẽ bỏ chạy mất.”
“…Hả?”
Tôi không hiểu nổi em ấy đang nói gì.
Bỏ chạy ư? Lý do gì khiến tôi phải chạy trốn khỏi Lily chứ?
“Lily, rốt cuộc em đang nói gì vậy…?”
“Hera.”
Giọng em ấy trầm lắng mà đầy uy lực khi gọi tên tôi, khiến tôi khựng lại một thoáng.
“Con số chính xác là 132.”
“Hả…?”
“Số phiếu ước nguyện mà chị hứa sẽ thực hiện cho em bất kể là gì. Có đúng 132 phiếu đấy.”
Những phiếu ước nguyện tôi đã trao cho em ấy, từng cái một, mỗi khi tôi hạ gục một con quái vật hay đạt được thành tựu nào đó. Tôi đã thề sẽ thực hiện tất cả.
Vì là Lily, tôi cứ nghĩ đó chỉ là những yêu cầu đơn giản, nên chẳng để tâm nhiều.
Nhưng sao con số lớn lao ấy giờ lại khiến tôi rùng mình?
“Ừm… đúng rồi… Em muốn gì cụ thể sao?”
“Có chứ! Em định viết ít nhất 50 phiếu trong tuần này.”
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, khiến tôi khẽ run lên.
Em ấy rõ ràng là cô em gái đáng yêu, dễ thương của tôi.
Vậy sao ánh mắt ấy lại khiến tôi cảm thấy áp lực đến thế?
Lily nhìn tôi run rẩy, rồi nở một nụ cười dịu dàng, lôi từ trong túi ra một thứ gì đó.
“Chị, lần đầu tiên làm chuyện này với chị, em không muốn dùng bất kỳ ‘chất hỗ trợ’ nào đâu.”
Một lọ thủy tinh nhỏ đựng chất lỏng màu hồng.
Lily cẩn thận đặt lọ lên bàn và tiếp tục nói.
“Nhưng chị biết đấy, dù em tin là chẳng cần đến thứ này…”
Lily chậm rãi tiến lại gần, ôm chặt lấy tôi.
“Chị, người đã hứa với em, sẽ không bao giờ từ chối điều ước của em, đúng không?”
“L-Lily…”
“Nếu, lỡ như, chị từ chối điều ước của em… thì em đành phải dùng đến thứ này thôi.”
“Lily… rốt cuộc thứ này là—”
Tôi không kịp nói hết câu.
Vì môi Lily đã chặn lấy môi tôi.
Chụt—chụt—
Đôi môi em ấy khẽ chạm vào môi tôi, nhẹ nhàng như một cái vuốt ve.
Chúng tôi đã hôn nhau vô số lần trước đây.
Thực ra, so với những nụ hôn gần đây, cái này chẳng là gì.
Vậy mà chỉ với nụ hôn nhẹ nhàng ấy, tim tôi đã đập thình thịch.
“Chị, em yêu chị. Hơn bất cứ thứ gì trên đời này. Tất cả những gì em làm bây giờ là vì chúng ta, nên chị hãy hiểu cho em nhé.”
Với nụ cười hạnh phúc, em ấy chỉ tay về phía chiếc giường.
“Đây là điều ước đầu tiên của em, chị ạ.”
“Hãy cởi quần áo và nằm lên giường.”
------------
Lily trong lễ tốt nghiệp:


1 Bình luận