Tôi trở thành nô lệ cho k...
아기소금; Babysalt
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tôi trở thành nô lệ cho kẻ chủ mưu

33-Một tuần không có cô ấy-3

0 Bình luận - Độ dài: 2,205 từ - Cập nhật:

“Chị… định đi rồi sao?”

Một cô gái với đôi mắt lục bảo rực rỡ khẽ cất tiếng hỏi.

Tên cô là Charlotte de Magstitia.

Nàng là nhị công chúa của Đế quốc vĩ đại Karaz.

Người mà nàng đang trò chuyện—với giọng điệu đầy kính trọng và lưu luyến—không ai khác ngoài nữ anh hùng của đế quốc, Athena.

“Ta đã hoàn tất mọi việc cần làm. Giờ là lúc nên rời đi.”

Đã năm ngày kể từ khi Athena đặt chân vào hoàng cung.

Nàng đến theo lời triệu của Hoàng đế, thi hành mọi mệnh lệnh được giao, không sót việc gì.

Và giờ, khi tất cả đã xong xuôi, nàng không còn lý do gì để ở lại nơi này nữa.

“Nhưng chị thường ở lại ít nhất một tuần mà? Lần này sao lại vội vã như thế…”

Charlotte khẽ cúi đầu, giọng run run đầy tiếc nuối. Nàng không muốn tiễn người đi chút nào. Nhưng Athena thì đã hạ quyết tâm.

“Có một người… ta rất muốn gặp lại.”

Vừa nói, gương mặt Athena khẽ dịu đi, nở một nụ cười nhẹ đầy ấm áp.

Cảnh tượng ấy khiến Charlotte sững sờ.

“Một… một người mà chị muốn gặp?! C-chẳng lẽ là… người yêu?”

Từ trước đến nay, Athena chưa từng thể hiện chút quan tâm nào đến ai cả.

Ấy thế mà giờ đây, nàng lại chủ động nói muốn gặp ai đó… chẳng lẽ… thật sự là người yêu sao?

Một người yêu của nữ anh hùng? Nếu tin đồn này lan ra, e rằng cả hoàng cung sẽ náo loạn mất thôi.

Tuy nhiên, Athena chỉ khẽ lắc đầu, phủ nhận.

“Không. Mối quan hệ còn sâu sắc hơn thế.”

Lời đáp ấy khiến Charlotte càng thêm rối bời.

“Sâu… sâu hơn cả người yêu…?”

Là… chồng sao?

Không thể nào… Chị ấy kết hôn rồi ư?

Khi nào? Với ai? Tại sao lại bí mật đến thế?

“…Người đó là ai vậy…?”

Charlotte khẽ nuốt nước bọt, nhưng Athena không trả lời. Thay vào đó, nàng đưa tay cốc nhẹ lên trán Charlotte.

“Á! Đau đó!”

“Lo chuyện bao đồng ít thôi, lo mà giành lấy ngai vàng của em đi.”

“…Em đã lên kế hoạch cả rồi.”

Hai năm nữa, nàng sẽ vào học viện—nơi hội tụ mọi nhân tài từ khắp đế quốc.

Charlotte đã quyết tâm… nơi đó sẽ là bước khởi đầu để nàng xây dựng thế lực cho riêng mình.

“Hừm… Vậy thì được. Mà này, gần đây có tiệm pháp cụ nào không?”

Athena thình lình đổi chủ đề, đôi mắt ánh lên vẻ tò mò.

“Có chứ, quanh hoàng cung nhiều lắm… nhưng—”

“Vậy thì giới thiệu cho ta chỗ tốt nhất.”

“…Dạ, vâng. Nhưng… sao chị lại cần pháp cụ?”

Charlotte hỏi, vẻ ngạc nhiên.

Athena khẽ cười, nụ cười có chút trêu chọc.

“Ta muốn mua quà tặng ai đó.”

…Là tặng cho người yêu sao?

Có vẻ… quan hệ giữa họ sâu sắc hơn Charlotte tưởng.

‘Phải tìm hiểu cho rõ mới được…’

Kẻ khiến nữ anh hùng rung động… chắc chắn không phải người tầm thường.

Charlotte thầm nghĩ—nếu có cơ hội, nàng nên tiếp cận người đó.

Căn phòng yên ắng.

Tĩnh lặng đến mức tưởng như có thể nghe thấy cả tiếng rơi của hạt bụi.

Chỉ có tiếng thở khe khẽ vang lên trong không gian, thuộc về một cô gái đang say ngủ.

Một cô hầu gái đang ngồi cạnh bên, lặng lẽ quan sát người nằm trên giường.

Alina, với mái tóc nâu và ánh mắt u sầu, đang dõi nhìn Hera.

Cô gái ấy vẫn ngủ say, nhưng gương mặt lấm lem nước mắt, đôi môi nhợt nhạt, và quầng mắt thâm lại là minh chứng cho nỗi đau vừa trải qua.

Dù vậy… vẻ đẹp mong manh ấy vẫn còn nguyên vẹn, khiến người đối diện muốn dang tay bảo vệ.

“…Tôi xin lỗi… tiểu thư.”

Dù là vì mệnh lệnh của chủ nhân, nhưng người trực tiếp xuống tay vẫn là cô.

Không gì có thể thay đổi sự thật ấy.

Cô đã làm tổn thương Hera—một vết thương không thể tha thứ.

Một ngày nào đó, tôi sẽ phải trả giá.

Tội lỗi… sớm muộn gì cũng phơi bày.

Giống như tội lỗi của cha mẹ cô.

Cô từng nói với Hera rằng mình là con gái của một thương nhân… nhưng đó chỉ là lời dối trá.

Thực ra, cha mẹ cô là những kẻ cặn bã—thấp hèn đến mức sẵn sàng bán con gái mình cho kỹ viện để lấy tiền.

Vì họ, cô đã sống những ngày tháng không khác gì súc vật.

Cho đến một ngày định mệnh, cô gặp Bordin.

Người phụ nữ ấy đến kỹ viện tìm thông tin, rồi bất ngờ chú ý đến cô.

Vì đôi mắt giống nhau? Vì nét cứng cỏi ẩn giấu sau vẻ cam chịu?

Dù là lý do gì, Bordin đã đưa cô đi, và cuộc đời cô từ đó thay đổi hoàn toàn.

Dưới sự chỉ dẫn của Bordin—người trong giới ngầm vẫn gọi là "bậc thầy sát thủ"—cô học đủ thứ: từ phép tắc sống đến kỹ năng ám sát.

Và việc đầu tiên cô làm sau khi có đủ năng lực…

…là tìm đến cha mẹ.

Cô cắt cổ cha mình, máu trào ra từng dòng lạnh ngắt.

Cô đầu độc mẹ mình, để trái tim bà ta ngừng đập mãi mãi.

Một màn báo thù đã được nuôi dưỡng suốt bao năm.

Nhưng khi đứng trước thi thể của họ, điều cô cảm thấy không phải là khoái cảm…

…mà là một khoảng trống lạnh lẽo đến rợn người.

Từ lúc đó, Bordin đã gieo vào lòng cô một mục tiêu mới.

Kế hoạch được truyền đạt, và cô đồng ý tham gia—như một lời đáp đền ân tình.

Và thế là cô đến dinh thự của Athena.

…Tôi vẫn không hiểu tại sao lại là nơi này.

Cô không rõ chủ nhân đang âm mưu điều gì, nhưng điều đó chẳng quan trọng.

Bởi nhiệm vụ của cô là thi hành.

Và cho đến tận bây giờ, cô chưa từng do dự.

Dù là gieo tin giả… hay giết người.

Tất cả, cô đều làm không gợn chút cảm xúc.

Vậy mà…

…tại sao mỗi khi nhìn thấy tiểu thư đau khổ, tim cô lại nhói lên?

Là… cảm giác tội lỗi sao?

Không, không thể.

Cô phải dứt bỏ thứ cảm xúc yếu đuối này. Càng sớm càng tốt.

Cảm giác tội lỗi chỉ là một thứ đạo đức giả đáng ghê tởm.

Dù cô có làm gì đi nữa… cũng không thể xóa nhòa vết thương cô đã gây ra.

Cô lắc đầu mạnh, như muốn phủi sạch mọi suy nghĩ.

Sắp tới… nữ anh hùng sẽ trở về.

Người ấy sẽ chữa lành cho tiểu thư.

Rồi tiểu thư sẽ được sống hạnh phúc.

…Nhưng liệu có thật là như vậy không?

Cái gọi là “tình cảm” mà nữ anh hùng dành cho Hera… dường như đã vượt khỏi ranh giới bình thường.

Không đơn thuần là tình yêu… mà là chấp niệm.

Liệu… có thể tìm thấy hạnh phúc trong một tình yêu như thế?

Cô quay sang nhìn Hera—vẫn đang ngủ yên bên cạnh, môi khẽ cong lên như đang mơ một giấc mơ đẹp.

Cô kéo nhẹ chiếc chăn, đắp lại cho Hera.

“…Ngủ ngon nhé, tiểu thư.”

Ít nhất là… trong giấc mơ, mong người có thể mỉm cười thật lòng.

*****

“Há miệng nào, chị ~”

Lily giơ lên một thìa thức ăn trước mặt tôi.

Tôi ngoan ngoãn mở miệng, để cô bé đút vào.

“Mmm… ngon hơn hẳn khi là Lily đút đó.”

“Hehe~”

Nụ cười rạng rỡ của em ấy khiến tôi cũng không nhịn được mà bật cười theo.

“Coi hai người thân thiết chưa kìa, nhìn mà ghen tị ghê…”

“Chị cũng vậy mà.”

Dania kéo ghế ngồi xuống bên cạnh tôi, ánh mắt nhẹ nhàng.

“Món ăn hợp khẩu vị chứ?”

“Rất hợp. Chị nấu lúc nào cũng ngon, không lần nào làm em thất vọng cả.”

“Trời ơi… Lily, em nghe chưa?”

Lily liếc chị mình bằng ánh mắt có chút hờn dỗi.

Dạo gần đây, hai chị em họ có vẻ hơi… căng thẳng?

“Vậy hôm nay tính làm gì?”Dania hỏi, nhanh chóng chuyển đề tài để né ánh nhìn của Lily.

Hôm nay… chúng tôi định làm gì nhỉ?

Tôi ngẫm một lúc rồi đáp:

“Chắc lại đi săn quái vật?”

Chuyện thường ngày như cơm bữa rồi còn gì.

“Haa… Chị lo cho em quá. Một ngày nào đó em sẽ bị thương nặng cho xem.”

“Chị không biết em mạnh cỡ nào đâu. Mấy con quái vặt vãnh đó chẳng làm gì được em đâu.”

Tôi mỉm cười với Lily—em ấy đang phụng phịu như mèo con.

“Với lại, Lily cũng mạnh lên nhiều rồi mà. Phải không?”

Cô bé có vẻ bất ngờ vì lời khen, nhưng ánh mắt nhanh chóng sáng lên, gật đầu cái rụp.

“V-Vâng! Từ giờ, em sẽ bảo vệ chị, Hera!”

Những lời ngọt ngào của Lily khiến lòng tôi như được sưởi ấm.

“Em thật đáng tin cậy, Lily.”

“Hehe~”

Chúng tôi nhìn nhau, cùng nở nụ cười rạng rỡ. Dania thì khẽ thở dài một hơi, rồi đứng dậy khỏi ghế.

“Chỉ cần hai đứa ổn là chị yên tâm rồi.”

Chị ấy bắt đầu thu dọn bát đĩa và lau chùi bàn ăn.

Tôi vội vã định đứng dậy giúp chị.

“À, để em phụ—hả…?”

Tôi không thể nhúc nhích.

Cứ như thể có thứ gì đó đang ghì chặt lấy cơ thể tôi, dính cứng vào chiếc ghế, khiến tôi không thể nhấc người lên nổi.

Dania nhìn tôi, mỉm cười dịu dàng.

“Không sao đâu. Cứ ngồi nghỉ đi. Chuyện dọn dẹp để chị lo.”

Thịch—

Một cảm giác bất an bất chợt trào lên trong lồng ngực tôi.

Sự lo lắng mơ hồ len lỏi vào từng thớ thịt, như thể linh cảm về một điều gì đó không ổn sắp xảy ra.

“Không… không, chị à. Em… em giúp với…”

Cơ thể tôi run rẩy, lời nói thốt ra cũng chẳng tròn tiếng.

Thấy vẻ bất thường của tôi, Lily quay sang, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

“Chị không sao chứ?”

Tiểu thư, người ổn chứ?

Một giọng nói lạ lẫm vang lên, lồng ghép trong tiếng nói gần kề của Lily.

“Ha… hah…”

Tôi đột nhiên cảm thấy như quên mất cách hít thở, nhịp thở trở nên hỗn loạn.

“Chị ơi!!”

Sắc mặt người… thật đáng lo.

“Em… giúp… được mà…”

Gần đây người… kỳ lạ lắm đấy, tiểu thư.

Thật lòng thì… việc này người làm không giỏi đâu.

Chỉ cần…

Chỉ cần ngồi yên thôi, được không?

“Kh…!”

Mọi thứ tối sầm lại, như thể cả thế giới vừa bị ai đó dập tắt.

Và khi tôi mở mắt ra…

Thứ đập vào mắt tôi là một căn phòng quen thuộc.

“…Mơ… thôi sao.”

Một câu thì thầm yếu ớt trượt khỏi môi.

Tôi lê cơ thể nặng trĩu bước đến trước gương.

Thứ hiện ra là hình ảnh thê thảm đến đáng sợ của chính mình.

Làn da trắng bệch như thể bị rút cạn máu, dưới mắt là những vệt nước mắt khô cong, môi thì tím tái.

Tôi trông chẳng khác nào một hồn ma vất vưởng.

Vì bỏ ăn đã nhiều ngày, thân hình vốn đã gầy gò nay càng trở nên tàn tạ.

Tôi cũng không rõ đã trôi qua bao lâu. Không phân biệt nổi ngày hay đêm.

Ban đầu, đám hầu gái còn vào thăm hỏi, nhưng rồi… có lẽ họ cũng đã bỏ cuộc.

Không ai đến nữa.

Cô đơn.

Cô đơn đến rợn người, nhưng tôi lại chẳng thể chịu đựng được việc gặp gỡ ai đó.

Thật nực cười.

Mỗi lần đối mặt với người khác, tôi lại có cảm giác như nghe thấy những tiếng cười nhạo vang vọng trong đầu.

“…Muốn ngủ thêm một chút nữa…”

Dù vừa mới ngủ dậy, cơn buồn ngủ lại kéo tới như sóng tràn bờ.

Vì sao ư? Bởi tôi chẳng còn việc gì khác ngoài việc ngủ.

Vì tôi là kẻ vô dụng.

Tôi chui trở lại giường, để cơ thể mình chìm sâu vào lớp chăn như thể tan biến vào cõi hư vô.

Khi nhắm mắt lại, mọi thứ xung quanh lại bị bóng tối nuốt chửng.

Tôi chỉ muốn biến mất.

Âm thầm, lặng lẽ.

Để không ai phải để tâm đến sự tồn tại của tôi nữa.

Bóng tối bắt đầu cuốn lấy thân thể tôi…

RẦM—

“Hera~ ta về rồi đây… ủa? Sao phòng tối om thế này?”

Mặt trời.

Như ánh mặt trời rực rỡ, nàng bước vào—với hào quang rực rỡ như vàng ròng chiếu rọi cả căn phòng.

Ánh sáng ấy phá tan lớp u tối nặng nề, mang theo hơi ấm mà tôi tưởng mình đã mãi mãi đánh mất.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận