Tôi trở thành nô lệ cho k...
아기소금; Babysalt
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tôi trở thành nô lệ cho kẻ chủ mưu

34-Ta sẽ vẫn yêu em

0 Bình luận - Độ dài: 2,299 từ - Cập nhật:

“Ah… Athena…?”

Khác hẳn với dáng vẻ thảm hại của tôi lúc này, cô ấy mang theo một khí chất cao quý và rực rỡ như nữ thần hạ phàm.

Khi Athena bật đèn trong phòng, ánh sáng chói lòa khiến mắt tôi như bị thiêu đốt.

“Ư…”

Tôi nhăn mặt, giơ tay che mắt theo phản xạ. Cô ấy tiến đến, vẻ mặt lạnh băng, đứng nhìn tôi từ trên cao xuống.

“...Em vừa khóc à?”

Phản chiếu trong đôi mắt vàng lấp lánh ấy, tôi thấy hình ảnh chính mình—thảm hại và đáng thương.

Tôi không muốn để cô thấy tôi trong bộ dạng này, nên vội cúi đầu. Nhưng bàn tay cô lại nâng cằm tôi lên, không cho tôi lẩn tránh.

“Tại sao em khóc, Hera?”

“Hera.”

Ánh mắt sắc như dao ấy như ép tôi phải trả lời. Nhưng cổ họng tôi nghẹn lại, môi không thể cất lời.

Tôi không muốn nói ra.

Vì tôi quá ngu ngốc. Quá đáng thương.

Vì tôi chỉ là một con người vô dụng, chỉ biết gây phiền phức cho những người xung quanh.

Cuối cùng, không thể trả lời, tôi chỉ khẽ nhắm mắt lại.

Trong khoảng lặng bao trùm, Athena vẫn nhìn tôi thật lâu trước khi buông cằm tôi ra.

“...Haizz…”

Tiếng thở dài nặng nề của cô khiến lòng tôi chìm xuống.

‘…Athena chắc cũng bắt đầu chán ghét một đứa như mình rồi.’

Hiện tại cô ấy vẫn còn đối xử tử tế, nhưng rồi một ngày nào đó, cô ấy cũng sẽ mệt mỏi vì tôi. Khi ấy… thì sao?

Tôi sẽ bị đuổi khỏi dinh thự này?

Hay thật sự sẽ rơi vào cảnh sống còn thảm hại hơn cả nô lệ?

Tương lai mù mịt khiến tôi run sợ. Nhưng tôi không muốn dựa dẫm vào cô ấy.

Bởi vì nếu cả cô ấy cũng bắt đầu nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại, tôi sẽ không bao giờ có thể ngẩng đầu lên được nữa.

Tôi thà rằng—

“Thế này là không được rồi, Hera.”

“Ể?!”

Khi tôi còn đang ngập trong dòng suy nghĩ, Athena đã nhẹ nhàng nhấc bổng tôi lên như không, rồi ngồi xuống giường, đặt tôi nằm sấp trên đùi cô, bụng tì lên đùi cô như một đứa trẻ con.

‘Khoan đã… cái tư thế này…’

Một hình ảnh quen thuộc thoáng qua trong đầu—rất giống cảnh một người mẹ đang dạy dỗ đứa con nghịch ngợm.

“Cô… Athena…?”

“Ừm. Ta sẽ tiếp tục cho đến khi em chịu trả lời đấy nhé.”

Cô mỉm cười thật tươi, rồi giơ tay cao lên.

Chát!

“Á á?!”

Một cơn đau rát bỏng lan khắp mông tôi.

Khi tôi quay đầu nhìn lại, bàn tay cô vẫn đang đặt trên chỗ vừa đánh.

Chát!

“Aah!”

Chưa kịp định thần, cú thứ hai lại giáng xuống.

Nỗi đau bất ngờ khiến mắt tôi ngân ngấn nước.

“Đây là hình phạt cho việc phớt lờ câu hỏi của chủ nhân. Em không được phép im lặng như thế.”

“Đ-đợi đã…”

Chát!

“Aaaagh!”

Mỗi lần tay cô hạ xuống, cơn đau như xé toạc cả da thịt.

“Cô đánh mạnh quá… nhẹ tay một chút đi mà…!”

“Trả lời ta đi, Hera. Tại sao em khóc?”

“Ư… Chuyện đó là…”

Chát!

“Aaah!”

“…Ta sẽ tiếp tục đánh cho đến khi em chịu mở miệng.”

Căn phòng vốn yên tĩnh bỗng vang vọng tiếng thịt chạm thịt và tiếng khóc nức nở của tôi.

“Hức… làm ơn… dừng lại…”

Chát!

“Đau quá… Làm ơn mà… dừng tay đi…”

Chát!

“Tôi nói..! Tôi nói rồi, xin cô… đừng đánh nữa…”

Chỉ khi nghe thấy lời đó, Athena mới dừng tay lại.

“Hức… đau quá…”

Tôi có cảm giác như mông mình đang cháy bỏng như lửa thiêu.

Chiếc chăn dưới mặt tôi đã ướt đẫm nước mắt.

“Được rồi, vậy thì nói nhanh đi. Em khóc vì chuyện gì?”

Đôi bàn tay từng giáng xuống không chút nương tay giờ đây lại nhẹ nhàng vuốt ve nơi vừa bị đánh.

“Hức… vì… tôi thấy mình quá ngu ngốc…”

“Ngu ngốc?”

“Tôi chỉ toàn làm phiền người khác… chẳng làm được gì ra hồn… Tôi cảm thấy mình đúng là một con ngốc…”

“Tôi ghét bản thân mình đến mức… chỉ biết ngồi đó mà khóc.”

Tôi đã nói ra rồi.

Thổ lộ toàn bộ sự yếu đuối như một đứa trẻ dỗi hờn.

Tôi không dám nhìn mặt Athena.

Liệu cô sẽ mắng tôi vì khóc lóc chuyện vặt vãnh?

Hay sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại như những người hầu khác?

Nhưng trái với nỗi lo của tôi—

Đáp lại là một hành động hoàn toàn khác.

Cô ấy ngừng tay lại, rồi nhẹ nhàng bế tôi lên, đặt tôi ngồi trong lòng.

Chụt—

Cô ấy đặt một nụ hôn thật mềm lên môi tôi.

“…Hả?”

Tôi chớp mắt, bối rối. Athena chỉ khẽ cười, rồi lại hôn tôi thêm lần nữa.

“Ưm… mm…”

Chụt. Chụt.

Môi cô quấn lấy môi tôi đầy dịu dàng.

Tôi đã quen với nụ hôn của cô ấy, nên cơ thể cũng chẳng còn phản kháng như trước.

Athena hôn tôi thật sâu, rồi cuối cùng mới rời môi ra, để lại một nụ hôn nhẹ cuối cùng.

Khi tôi nhìn vào gương mặt ấy, tôi thấy gò má cô hơi đỏ lên.

Không khí xung quanh như ngưng đọng trong một nhịp.

Rồi—

Pfft— Athena bật cười khẽ.

“Hera, em sợ mình sẽ trở thành gánh nặng với người khác à?”

Cô ấy vừa hỏi, vừa vuốt lại mái tóc rối bời của tôi.

“…”

“Ừm… em đúng là có hơi vụng về thật.”

Thình thịch—

Tim tôi như bị bóp nghẹt.

‘Ra là cô ấy cũng thấy mình phiền toái…’

Thì ra cô ấy luôn cảm thấy phiền với tôi từ trước đến giờ…

Sự thật đó khiến tôi lại muốn khóc thêm một lần nữa.

Không—phải kìm lại.

Nếu khóc tiếp, tôi sẽ càng trở nên thảm hại hơn.

Khi tôi đang gồng mình để giữ nước mắt không rơi, Athena bất ngờ kéo tôi vào lòng, ôm thật chặt.

“Á…”

“Không sao mà, Hera.”

Cô vỗ lưng tôi nhẹ nhàng như vỗ về một đứa trẻ.

“Gánh nặng ư? Cứ thoải mái mà là gánh nặng đi. Ta từng nói rồi mà đúng không? Ở đây, em có thể làm điều mình muốn.”

“Ta thề đấy. Dù em có gây rắc rối thế nào, dù người khác có xem thường em đi chăng nữa…”

Athena nhẹ đẩy tôi ra để tôi có thể nhìn thẳng vào mắt cô.

Trong ánh mắt ấy—mắt cô rực sáng, mạnh mẽ và tràn đầy quyết tâm.

“Ít nhất, ta sẽ yêu em… suốt cả đời.”

“…Hả?”

“Em là nô lệ của ta mà. Chẳng phải chủ nhân thì phải chăm sóc nô lệ của mình hay sao?”

Như đang vuốt ve một con thú cưng đáng yêu,

cô vừa xoa đầu tôi, vừa dịu dàng nâng cằm tôi lên.

‘Suốt đời… yêu tôi…?’

Tại sao… được đối xử như thú nuôi mà tôi lại không cảm thấy tệ?

Không… ngược lại, tôi cảm giác như tình yêu đó đang từng chút một lấp đầy khoảng trống trong tim mình.

“Vậy nên, đừng trao tình cảm cho ai khác nữa. Ta sẽ cho em tất cả tình yêu mà em cần.”

“Thay vì dựa vào người khác rồi bị tổn thương như thế này, hãy dựa vào chủ nhân yêu thương em.”

Dựa vào Athena… Liệu mình có thể làm vậy không?

Tôi sợ lắm. Sợ rằng rồi cô cũng sẽ chán tôi.

Dù tôi có ghét cô đến đâu đi nữa,

cô vẫn là người duy nhất ở nơi này đối xử tốt với tôi.

Nếu cả cô cũng bỏ rơi tôi… tôi sẽ thật sự chỉ còn lại một mình.

-Kẻ vô dụng như tôi không xứng đáng được yêu thương.

-Cô ấy cũng sẽ sớm chán tôi thôi.

-Rồi cũng sẽ vứt bỏ tôi.

Dù đã nghĩ đến tình huống đó hàng ngàn lần, dù có chuẩn bị tâm lý bao nhiêu, thì khi thực sự đối mặt, tôi vẫn không dám tin…

Thế nhưng, trái ngược với nỗi sợ ấy, cô ấy lại nói—cô sẽ yêu tôi… mãi mãi.

Muốn xác nhận lại một lần nữa, tôi run run nắm lấy vạt áo cô.

“Thật… thật chứ? Cô sẽ… yêu tôi… mãi mãi à…?”

Khi tôi ngẩng lên nhìn, ánh mắt cô lấp lánh nhiều cảm xúc, như đang cố kiềm nén điều gì đó.

“…Giờ thì ta chỉ muốn nuốt chửng em luôn cho rồi… Không, không được…”

Cô lẩm bẩm điều gì đó rất nhỏ, rồi nở nụ cười rạng rỡ.

“Ta thề trên danh nghĩa của mình. Ta sẽ luôn ở bên em.”

Nghe lời cam đoan ấy, những giọt nước mắt tôi cố kìm nãy giờ cuối cùng cũng trào ra.

“Hức…”

Những lời hứa hẹn không bao giờ bỏ rơi tôi,

là liều thuốc xoa dịu tâm hồn héo úa của tôi hơn bất cứ điều gì khác trên đời.

Một tia sáng trong màn đêm đen đặc.

Khi hơi ấm của cô ấy bao bọc lấy tôi, tôi rúc vào lòng cô như một chú chim non tìm về vòng tay của mẹ.

“Ừm, ngoan lắm… Hera của ta…”

“Bọn họ… hu… ai cũng ghét em… lúc nào….em cũng chỉ có một mình thôi… hu hu…”

Cô nhẹ nhàng vuốt ve lưng tôi, giọng nói trĩu nặng lo lắng.

“...Dù ai đó có tỏ ra tử tế đến đâu, họ cũng vẫn là con người, mà con người thì luôn có thể thay đổi.”

— Cho nên, đừng tin ai cả. Ngoại trừ ta.

Câu nói cuối cùng ấy vang vọng trong tâm trí tôi.

Phải rồi.

Tôi không muốn bị tổn thương thêm nữa vì trót dựa dẫm vào người khác.

Chỉ cần có một người, chỉ một thôi, ở bên cạnh tôi là đủ.

Tôi ngẩng đầu lên, chậm rãi mở lời.

“…Cảm ơn…”

Nghe được lời cảm ơn của tôi, cô ấy mỉm cười dịu dàng, nhẹ tay lau những giọt lệ vẫn còn đọng trên má tôi.

“…Nhưng vẫn còn một vấn đề.”

Chỉ trong chớp mắt. Thật sự chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó. Nét mặt cô bỗng trở nên lạnh lẽo.

“Vấn… vấn đề…?”

Tôi vô thức rúc chặt hơn vào lòng cô, cơ thể run lên vì một nỗi sợ không tên.

“Ừ. Ta không quan tâm em làm gì, em nghĩ gì, nhưng có một điều khiến ta thấy không thoải mái.”

Tia sáng le lói trong đêm đen ấy như chập chờn muốn tắt.

Tôi không muốn đánh mất chút an ủi mà mình vừa mới tìm thấy. Thế nên tôi vội vã lên tiếng.

“Chuyện gì vậy? Cô cứ nói đi… em sẽ sửa mà…”

Chỉ lúc đó, cô mới mỉm cười lần nữa, nhẹ nhàng như cũ.

“Ta sẽ trân trọng em mãi mãi, như một nô lệ của ta. Ta sẽ chăm sóc em bằng tình yêu thương.”

Tôi nhìn cô với ánh mắt tuyệt vọng, còn cô vẫn điềm tĩnh tiếp tục.

“Nhưng em lại chưa bao giờ thật sự xem ta là chủ nhân của mình, đúng không?”

“Một mối quan hệ chỉ chảy theo một chiều thì chẳng thể kéo dài được đâu…”

Tôi chết lặng.

Nô lệ.

Tôi là nô lệ của cô ấy.

Nhưng đó là một bản hợp đồng được ép buộc. Đúng như cô nói, tôi chưa bao giờ thật sự chấp nhận cái mối quan hệ ấy.

Thật ra, trong lòng tôi còn chất chứa đầy rẫy phản kháng, nhiều hơn cả sự phục tùng.

Cô ta đã cướp đi những người tôi yêu quý, rồi bắt tôi về đây, nhốt tôi trong một thế giới hoàn toàn xa lạ.

Tận sâu trong tim, tôi vẫn căm ghét cô.

“Hera. Em có thật sự xem ta là chủ nhân của mình không?”

Tôi không trả lời được.

Chủ nhân ư?

Athena?

Tôi không biết.

Tôi rất biết ơn những lời yêu thương và sự chăm sóc của cô.

Nhưng để mà nói là thật sự xem cô là chủ nhân… thì nỗi oán hận trong lòng tôi vẫn còn quá lớn.

Tôi ghét cô. Cảm xúc này, có lẽ sẽ còn dai dẳng rất lâu.

Thế nhưng, thật trớ trêu.

Tôi không muốn cô rời xa mình.

Tâm trí tôi rối bời, rối đến mức chẳng thể hiểu nổi bản thân đang cảm thấy gì về Athena nữa.

Tôi cứ ngồi đó, im lặng, chẳng thể nói nên lời. Rồi Athena khẽ thở dài, đứng dậy khỏi giường.

“…Haa… Được rồi. Có lẽ ta cũng cần thời gian để suy nghĩ về chuyện này.”

Khi cô ấy quay lưng bỏ đi, tim tôi bỗng đập loạn nhịp.

Lần đầu tiên.

Đây là lần đầu tiên Athena thật sự quay lưng lại với tôi.

Càng lúc cô ấy càng đi xa, và nỗi sợ cùng bất an trong tôi lại càng lớn dần.

Không.

Đừng bỏ em lại.

Tôi bật dậy, lao theo cô ấy.

Thịch—

Tôi ôm chầm lấy cô ất từ phía sau, như thể chỉ cần buông tay, cả thế giới sẽ sụp đổ.

“Đừng… đừng đi… xin cô…”

Cô ấy dừng bước trong giây lát, rồi chậm rãi quay đầu lại.

Vẫn là gương mặt lạnh lùng ấy. Nhưng trong khoảnh khắc cực kỳ ngắn ngủi…

Tôi đã thấy điều gì đó.

‘Chắc là mình nhìn nhầm thôi…’

Phải. Chắc chắn là tôi hoa mắt.

Bởi trước khi quay đi, tôi thề là mình đã thấy— một nụ cười rất nhỏ, thoáng hiện trên môi cô ấy.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận