Một rắc rối lớn đã nổ ra.
“Ma… Mari…”
“…..”
Mari đang giận.
Tối qua, trong lúc ở bên chị Athena, tôi đã bị nhấn chìm trong khoái cảm đến mức không thể chống cự nổi… rồi ngất đi lúc nào chẳng hay. Tất nhiên, sau đó tôi cũng chẳng còn sức để quay về phòng mình nữa.
Và sáng nay, khi Mari đến gọi tôi dậy, thì mọi chuyện đã quá muộn để cứu vãn rồi.
“Mẹ… sao mẹ lại không mặc đồ vậy?”
Chỉ cần nhớ đến ánh mắt của con bé lúc đó thôi… toàn thân tôi lại rùng mình.
Ánh mắt ấy tối sầm—như thể toàn bộ ánh sáng trong đôi mắt ấy bị hút cạn. Thật sự… đáng sợ.
May mắn là Mari vẫn còn nhỏ, nên khi tôi lúng túng giải thích rằng vì phòng quá nóng, con bé dường như tạm thời chấp nhận lời biện minh đó.
Dù vậy, sự giận dỗi vẫn chưa nguôi hẳn. Thái độ của Mari với tôi vẫn lạnh lẽo như thường.
“Mari… Mẹ xin lỗi, được không…?”
“Chắc là con đã thấy cô đơn lắm khi phải ngủ một mình đúng không? Mẹ hứa sẽ không để chuyện này xảy ra nữa đâu… Đừng giận mẹ nữa mà…”
Tôi cô hết sức dỗ dành Mari, người đang nằm quay lưng lại, mặt mũi phụng phịu.
Sau một hồi năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng thì lời lẽ của tôi cũng có chút tác dụng.
Con bé chậm rãi trở mình, ngồi dậy, đôi mắt bé xíu của nó giao với ánh nhìn của tôi.
Mari bĩu môi, lườm tôi đầy trách móc.
“…..Nhưng mẹ phải làm một việc cho con.”
“Được chứ…!! Con muốn mẹ làm gì nào?”
Thấy con bé có vẻ chịu mở lòng lại, tôi vội vàng gật đầu lia lịa.
Nghe tôi nói vậy, Mari liền lục lọi đống đồ của mình, lấy ra một vật gì đó rồi đưa cho tôi.
Thứ con bé đang cầm…
…là một chiếc lọ thủy tinh chứa thứ chất lỏng màu xanh dương kỳ lạ.
“Ể…? Cái này là…?”
“Thuốc cho mẹ.”
Mari mở nắp lọ, chìa ra trước mặt tôi.
“Từ giờ mẹ phải uống cái này mỗi ngày.”
“C-cái gì cơ? Th-Thuốc này là…?”
Sự xuất hiện đột ngột của thứ chất lỏng màu xanh ấy khiến tôi bối rối.
Mặc dù không ngửi thấy mùi gì kỳ lạ, nhưng vì chẳng biết thành phần là gì nên tôi vẫn chần chừ không dám uống.
“Ờm… mẹ có thể hỏi… nó được làm từ gì không…?”
Sau một hồi đấu tranh nội tâm, cuối cùng tôi cũng đánh bạo cất tiếng hỏi.
“Là ma lực của con.”
“Gì… gì cơ?”
“Ma lực rồng. Rất tốt cho mẹ.”
Mari nhẹ nhàng áp má vào lòng tôi, ngước lên nhìn rồi nói tiếp:
“Nếu mẹ uống đều đặn, mẹ sẽ khỏe mạnh suốt một thời gian dài.”
“À… ra vậy…”
Tôi nhìn chăm chú vào chiếc lọ con bé đưa, trong đầu chợt hiện lên một ký ức không mấy dễ chịu.
Lần trước, khi ma lực của chị Athena tràn vào cơ thể tôi, cơn đau dữ dội lúc ấy vẫn còn hằn sâu trong trí nhớ.
‘Không biết ma lực của rồng thì có khác gì không nhỉ…?’
Những ký ức đáng sợ ấy khiến hàng loạt suy nghĩ tiêu cực ùa đến.
Nhưng rồi tôi lắc mạnh đầu, xua tan những nỗi sợ vô căn cứ ấy đi.
Tôi không tin là Mari sẽ làm hại mẹ mình.
Con bé đã nói đây là vì sức khỏe của tôi mà, phải không?
Mari là rồng—một chủng tộc vốn được biết đến như bậc thầy về ma lực. Nếu là con bé, chắc chắn nó hiểu rõ điều này hơn tôi nhiều.
Hơn nữa, nếu giờ tôi từ chối, chắc Mari sẽ giận dỗi thêm mất.
“Được rồi, mẹ sẽ nghe lời con, Mari.”
Tôi đưa chiếc lọ lên môi, không do dự, rồi uống một hơi.
Chất lỏng đặc sánh, sền sệt trượt qua cổ họng, để lại cảm giác kỳ lạ.
Và ngay khi tôi uống hết lọ thuốc mà Mari đưa—
“Hả…?”
Đúng như lời con bé nói, cơ thể tôi cảm thấy bừng bừng sinh lực.
Toàn thân nhẹ bẫng, đầu óc như được gột rửa, tỉnh táo lạ thường.
“Mẹ thấy sao rồi?”
Mari nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh chờ mong.
Tôi thấy lòng chợt nghẹn lại vì cảm giác tội lỗi khi đã nghi ngờ con bé dù chỉ một chút, lẫn sự biết ơn vì tình thương con dành cho tôi, kể cả khi đang giận.
Tôi khẽ xoa đầu Mari, nhẹ giọng:
“Cảm ơn con… Nhờ con mà mẹ cảm thấy như có thể bay lên luôn ấy.”
“Ừm… Con sẽ cho mẹ uống mỗi ngày luôn.”
“Mari à…”
Một dòng cảm xúc dâng lên từ tận đáy lòng.
Mari đúng là một đứa con gái hiếu thảo.
Dù có giận, thì điều duy nhất con bé thể hiện… vẫn chỉ là sự lo lắng cho mẹ.
Trên đời này, liệu còn có ai đáng quý và đáng yêu như con bé này nữa không?
‘Tôi sẽ không bao giờ nghi ngờ Mari nữa.’
Tôi thầm hạ quyết tâm.
Đôi mắt Mari nhìn tôi vẫn mang chút sắc lạnh vô hồn, nhưng biểu cảm lại dịu đi, dường như đang dần tươi sáng hơn.
“Con yêu mẹ.”
“Ừm. Mẹ cũng yêu con nhiều lắm, Mari.”
Tôi ôm con bé vào lòng thật chặt,
và nó lại rúc vào tôi như một chú mèo con, nhắm mắt lại.
“Chúng ta sẽ sống với nhau… thật lâu, thật lâu…”
Những tiếng chim non ríu rít, ánh nắng rực rỡ và làn gió mát lành tràn ngập không gian.
“Thời tiết đẹp quá…”
Tôi cùng Mari và chị Athena đang dạo bước trong khu vườn của dinh thự, để tận hưởng làn gió đầu hè.
“Hera, đưa tay đây.”
Chị Athena liếc tôi một cái, rồi chìa tay ra.
“Dạ…”
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay chị, để rồi bị chị đan chặt các ngón tay vào nhau, không cho rời.
“Tay em lạnh quá.”
Chị kéo tay tôi vào trong lòng, để hơi ấm từ người chị truyền sang tay tôi.
“Ah…”
Cảm giác nhột nhột và có chút ngượng ngùng.
Thật lòng thì, tôi vẫn chưa thể nào tiêu hóa hết mọi chuyện sáng nay.
Lời cầu hôn của chị.
Mối quan hệ mới giữa hai đứa tôi.
Và… đêm qua.
Cái cách mà chúng tôi quấn lấy nhau như dã thú, đầy khao khát và bản năng… nghĩ tới thôi mặt tôi lại nóng ran.
Lúc tỉnh dậy, tôi đã tưởng đâu tất cả chỉ là một giấc mơ.
Nhưng khi thấy chị Athena mỉm cười dịu dàng với tôi như thế, tôi mới dần tin rằng… chuyện này là thật.
Giờ thì tôi chắc chắn rồi.
Ánh mắt của chị, ánh mắt tha thiết cứ dính chặt lấy tôi, ngập tràn yêu thương.
Có hơi ngột ngạt… nhưng không khó chịu chút nào.
Dù là với tư cách gia đình hay tình nhân, tôi… cần tình yêu của chị ấy.
Được chị yêu như thế, tim tôi cứ ấm lên từng chút một.
“…Mẹ, con nữa.”
Bên cạnh tôi, bàn tay bé xíu của Mari nhẹ nhàng vòng lấy tay tôi.
Không để con bé cảm thấy lạc lõng, tôi cũng đan tay mình với tay nó.
Tôi quyết định sẽ nói cho Mari biết về mối quan hệ giữa tôi và chị Athena.
Khi nghe tin chúng tôi đang hẹn hò, Mari ban đầu có vẻ khá sốc.
Nhưng rồi, như thể đã sớm đoán được điều đó, con bé nhanh chóng bình tĩnh lại.
Không—thậm chí, tôi cảm thấy ánh nhìn Mari dành cho tôi còn mãnh liệt hơn trước.
“Vậy… có nghĩa là chị cũng sẽ trở thành con gái của con sao?”
Chị Athena nhìn xuống Mari, mỉm cười đầy tinh quái.
“…Cái gì cơ?”
Mari tròn mắt, không thể tin nổi vào tai mình.
“Nếu Hera là mẹ của con, thì đương nhiên, khi ta cưới Hera, ta cũng sẽ trở thành mẹ con rồi, phải không nào?”
“Chị… Athena?!”
K-khoan đã. Chị đang nói cái gì thế hả?
Chẳng phải chúng tôi đã thống nhất là cứ từ từ, tiến từng bước một sao?
Tôi nhớ rõ là hai đứa mới chỉ đồng ý bắt đầu với tư cách người yêu mà!
Ấy thế mà Athena đã bắt đầu nói như thể chuyện kết hôn đã là điều hiển nhiên.
“Chị à, bọn mình còn chưa—”
“Ừ thì, có hai người mẹ nghe hơi kỳ thật. Nhưng chị dù sao cũng là phụ nữ, nên nếu con thích, cứ gọi chị là ‘ba’ cũng được.”
Mặc kệ tôi đang cô can ngăn, Athena cứ tiếp tục nói chuyện thản nhiên với Mari.
Rắc.
Tôi nghe thấy tiếng nghiến răng rõ mồn một, và khi quay sang nhìn Mari, con bé đang trừng mắt nhìn Athena với ánh nhìn sắc lạnh.
“…Tỉnh mộng đi.”
“Heh… Ta chẳng để tâm đâu,” Athena nhún vai đáp tỉnh bơ.
Căng thẳng giữa hai người lại leo thang. Tôi đành phải ra tay dàn xếp.
Sau một hồi khuyên nhủ, không khí cuối cùng cũng dịu xuống phần nào.
“Thật là… Sao hai người cứ như nước với lửa thế không biết…” Tôi buông một tiếng thở dài bất lực.
Tôi không thể hiểu nổi vì sao Athena và Mari lại cứ xung khắc với nhau đến vậy.
Athena thì cứ tranh thủ chọc tức Mari hễ có cơ hội, còn Mari lại nhạy cảm quá mức.
Nghĩ kỹ lại, tôi thấy hình như Athena là người gây sự nhiều hơn.
Một người lớn như chị ấy mà đi gây chiến với một đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu như Mari thì… đúng là trẻ con thật sự.
“…Em đang nghĩ gì vậy, Hera?”
“Hả?!”
Athena bất thình lình đưa tay bóp lấy mông tôi, khiến tôi bật ra một tiếng rít khe khẽ vì giật mình.
Tôi quay sang, thì thào đầy hoảng hốt.
“C-c-chị điên à?! Mari đang ở đây đấy, chị làm cái quái gì thế?!”
“Xin lỗi, em yêu. Tay chị hành động theo bản năng mất rồi. Chắc là vì quen quá rồi.”
“Ư…”
Từ “em yêu” chị ấy dùng khiến tim tôi như bị châm nhẹ.
Một cách gọi mà tôi chưa từng được ai thốt lên dành cho mình, vậy mà từ miệng Athena, nó lại nghe thật… ngọt ngào, đến lạ lẫm.
“Lần sau chị sẽ cẩn thận hơn, Hera.”
Athena liếc nhìn Mari một cái, rồi khẽ bật cười.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy như không khí quanh Mari lạnh đi một cách đáng sợ.
Hai người lại nhìn nhau chằm chằm.
Tôi cảm nhận rõ cái không khí đặc quánh sắp phát nổ ngay bên cạnh, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra dọc sống lưng.
Nhưng bất ngờ thay—
Mari chỉ nhìn Athena với vẻ điềm tĩnh.
“Không sao. Lần này con bỏ qua.”
Mari mỉm cười nhè nhẹ, không hề giận dữ như thường lệ.
“Vì thời gian… đang đứng về phía con.”
Athena khẽ cau mày trước lời đáp bình thản ấy.
“…Ý con là sao?”
“Chủ nhân!!”
Một giọng nói gấp gáp vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.
Cả ba chúng tôi đồng loạt quay về hướng phát ra âm thanh.
Một hiệp sĩ mặc giáp vàng đang hối hả chạy tới, vẻ mặt đầy nghiêm trọng.
“...Cái gì nữa đây?” Athena lầm bầm với vẻ khó chịu.
“Người của hoàng cung vừa đến.” Hiệp sĩ thở dốc, trả lời.
“Hoàng cung?” Tôi nhắc lại, nhíu mày.
“…Vâng. Ngay cả Đội trưởng Kỵ sĩ Hoàng gia cũng đi theo.”
Athena nhướng một bên mày, như thể không lường trước tình huống này.
“Bọn họ đến tìm ta? Bình thường phải gửi thư trước chứ.”
“Chuyện đó là…”
Người hiệp sĩ ngập ngừng, không trả lời ngay. Anh ta đứng lúng túng, ánh mắt né tránh.
Thấy thế, Athena chau mày lại, giọng trầm xuống.
“Có chuyện gì?”
Sau một hồi chần chừ, người hiệp sĩ cuối cùng cũng nhắm chặt mắt lại như thể đã hạ quyết tâm, rồi nói ra:
“Có lệnh từ hoàng cung… bắt giữ người, thưa chủ nhân.”
“Gì cơ?”
“Hả…?!”
Cả tôi và Athena đều trừng mắt sửng sốt nhìn người hiệp sĩ.
Anh ta liếc sang tôi một cái.
Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng tôi.
“Hợp đồng nô lệ trái phép… và nhiều vụ giết người… là những tội danh được nêu ra.”
Tôi như chết đứng tại chỗ.
Chẳng hiểu gì cả.
Chỉ biết nhìn Athena, ngơ ngác.
Athena… bị bắt giữ…?


0 Bình luận