Một bầu không khí trang nghiêm lan tỏa từ dinh thự của Athena.
Tại nơi đó, có một gian bếp xa hoa đến mức có thể sánh ngang bất kỳ căn bếp hoàng gia nào.
Được trang bị đủ loại dụng cụ nấu ăn tinh xảo, những vật dụng được chăm sóc kỹ lưỡng, cùng nguyên liệu thuộc hàng thượng hạng.
Đối với những ai nuôi mộng trở thành đầu bếp, đây chính là thiên đường—một môi trường lấp lánh, tinh khiết, nơi giấc mơ được thắp sáng.
Ít nhất là... cho đến vài giây trước.
Rầm!!—
Cánh cửa bếp vỡ vụn không còn hình dạng.
“Aaaa!!!”
“C-cái gì vậy trời!?”
Khi các đầu bếp đang dọn dẹp, cánh cửa bất ngờ phát nổ và bay mất.
Họ quay đầu nhìn về nơi vốn là cửa ra vào.
“Anh... hùng…?”
Một người phụ nữ bước vào, từng bước chân nặng nề, khí thế lạnh đến thấu xương.
Không rõ vì lý do gì, toàn thân mọi người đều run lên, không thể kiểm soát.
Ánh mắt cô tĩnh lặng, nhưng ẩn sâu bên trong lại chứa một sự hiện diện rợn người mà bản năng ai nấy đều muốn tránh xa.
“Đầu bếp chính đâu?”
Trong bầu không khí ngột ngạt ấy, chẳng ai đủ dũng khí để trả lời.
Khi không ai lên tiếng—
RẦM!!—BÙM!!
“Aaa!! Cứu với! Có ai không!!”
Tựa như một quả bom phát nổ, ma lực vàng kim bắn tung tóe, khiến một phần bếp bị phá hủy tan hoang.
Ngay lúc ấy, có người chạy vội vào.
Là Borsch—bếp trưởng của nơi này.
Ông đang nghỉ ngơi gần đó, giao việc dọn dẹp cho người dưới quyền. Nhưng nghe tiếng ồn, ông lập tức lao tới.
“Thưa ngài Athena!! Có chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy…!”
Chỉ trong một cái chớp mắt, Athena đã đứng trước mặt ông, tay bóp lấy cổ, nhấc bổng ông lên khỏi mặt đất.
“Kh… khục… khặc!!”
“Là ngươi sao…?”
“Kh… khà, tôi… tôi không hiểu ngài đang nói gì…”
“Ngươi dám... nói món ăn của Hera là vô vị à?”
Dám? Ngươi? Món của Hera?
Ngay khoảnh khắc mà mạng sống của ông như đang trôi tuột khỏi bàn tay lạnh lẽo của cô, Athena bất ngờ buông cổ ông ra.
“Khụ!!… Hộc, hộc…!”
Khi Borsch còn đang thở dốc, Athena lạnh lùng nhìn xuống.
“Ngươi có ba giây. Trả lời, nếu không muốn mất đầu.”
“Tôi… tôi có nói vậy!! Nhưng chỉ là… chỉ là làm theo chỉ thị thôi mà!!”
BÙM!!
Một lỗ thủng to tướng hiện ra ngay bên tường chỗ Borsch.
Nếu đầu ông nghiêng sang trái chỉ một chút, có lẽ giờ đã lìa khỏi cổ.
“Hộc… hộc…”
“Ta biết. Chính vì vậy mà ta càng thấy tức giận hơn.”
Crrrk—
Tiếng nghiến răng của Athena lạnh buốt sống lưng.
Dưới áp lực từ sát khí đang bủa vây, tất cả đều nín thở, đứng như tượng, như những con chuột rúc vào bóng tối.
“Được thôi. Một phần là lỗi của ta, nên ta cho ngươi một cơ hội.”
cô khẽ đá vào đầu gối ông và tiếp tục:
“Món của Hera. Nó đâu?”
“C-cái gì…?”
“Món của Hera. Đừng nói là ngươi đã vứt nó đi rồi.”
Crrrk—
Âm thanh nghiến răng lại vang lên, khiến toàn thân ông run rẩy.
Borsch biết rõ, nếu để cô chờ thêm một giây nào nữa… mạng sống của ông cũng sẽ theo gió mà bay.
“Tôi… tôi còn giữ!! Vì vị của nó kỳ lạ quá nên tôi cho vào thiết bị bảo quản bằng ma pháp lạnh!!”
Không nói thêm một lời, Borsch quay đầu chạy như bay.
Ông nâng niu món gà như thể sinh mạng mình đang treo lơ lửng trên từng miếng thịt.
Khi đưa món ăn đến trước mặt Athena, cô lập tức giật lấy.
cô cầm một miếng gà lạnh, cho vào miệng.
Nhắm mắt lại, cô nhai chậm rãi, để cảm nhận hương vị.
Cay, cùng với cảm giác thịt gà.
Chính là hương vị mà ta từng nói với em rằng ta thích.
Thậm chí, nó còn ngon… lạ lùng. Một vị lạ đến mức cô chưa từng nếm qua.
Có vẻ như Hera rất có khiếu trong chuyện nấu nướng.
Khi ta nghĩ đến Hera, người đã cặm cụi làm món này, từng bước một vì ta… một cơn đau nhói bất chợt xuyên qua tim.
Sau cùng, ta nhẹ nhàng đặt món ăn xuống bàn và lạnh lùng ra lệnh:
“Làm nóng món này. Để vị ban đầu không mất đi.”
“Nếu hương vị mà ta vừa nếm chỉ lệch đi một chút thôi…”
“Không ai ở đây toàn mạng.”
Ngay lập tức, ngọn lửa đã tắt trong bếp bỗng cháy bùng lên.
Các đầu bếp, nhân viên bếp—không ai dám thở mạnh—lao vào làm việc như thể sinh tử phụ thuộc vào từng giây, từng phút để hồi sinh miếng gà đã nguội lạnh.
****
“Hu… hu…”
Trong căn phòng tối om, không một tia sáng lọt vào.
Từ lúc lấy lại ý thức, tôi chưa ngừng khóc một giây nào.
“Đồ ngốc!... Ngốc nghếch!!... hu…”
Tôi đấm vào đầu mình, không chút nương tay.
Bởi nếu không làm thế, tôi không thể tha thứ cho bản thân.
Lẽ ra tôi nên để mọi chuyện như cũ.
Giờ này chắc Athena đang đợi tôi.
Tôi ngốc nghếch khăng khăng đòi nấu ăn cho cô ấy, khiến cô phải chờ.
Nhưng vì không muốn dâng cho cô ấy món ăn dở tệ, tôi đã chọn cách bỏ trốn.
Hẳn cô ấy đang giận lắm.
Có lẽ… cô ấy sẽ bỏ tôi.
cô ấy từng hứa sẽ yêu tôi cả đời… nhưng lòng người, ai mà biết được?
Nếu vì sự hèn nhát này mà cô ấy không còn yêu tôi nữa—cũng chẳng có gì lạ.
“Đồ ngốc… Ngốc…”
Thình… thịch.
Tôi tiếp tục đập đầu mình, cho đến khi một dòng chất lỏng ấm nóng bắt đầu chảy xuống bên má.
Nhưng trong bóng tối, tôi chẳng thể thấy đó là gì.
Không rõ đã trôi qua bao lâu...
Cốc, cốc.
—Hera. Là ta.
Giọng nói ấy vang lên từ sau cánh cửa… là người mà giờ tôi sợ đối mặt nhất.
“Đ… đừng vào…”
Nhưng bất chấp lời tôi, cánh cửa vẫn mở ra.
Ánh sáng bật lên, chói lòa khiến mắt em đau nhói.
“Ư…”
“HERA!!!!”
Khi tôi còn chưa kịp mở mắt, cô ấy đã đứng trước mặt—với vẻ mặt tôi chưa từng thấy.
Mắt cô run lên dữ dội, trông như thể bị sốc nặng.
Tôi đưa tay lên, định che đi hình ảnh bản thân.
“Đ… đừng nhìn tôi…”
Làm ơn...
Đừng nhìn tôi lúc tôi thảm hại thế này…
Nhưng Athena dịu dàng gạt tay tôi ra, rồi đặt tay mình lên đầu tôi.
“Em đang chảy máu đấy, Hera!!!!”
Thì ra… thứ chất lỏng ấm nãy giờ chính là máu của tôi.
Từ tay cô ấy, ma lực vàng kim dịu dàng lan tỏa, bao bọc lấy đầu tôi—ấm áp đến mức khiến vết thương như tan biến.
Tôi quay đầu lại, nhìn nơi máu đã chảy… tấm ga trải giường nhuốm đỏ.
“Em đã làm cái gì mà ra nông nỗi này!!”
Athena hét lên, một tiếng gào chưa từng có từ cô ấy.
“….”
Nhưng tôi chẳng thể trả lời.
Tôi nghĩ… nếu giờ ngất đi vì mất máu, có lẽ cũng tốt.
Ít ra tôi sẽ không phải chịu đựng nữa.
Khi tâm trí bị nuốt chửng bởi suy nghĩ tiêu cực, Athena ôm tôi thật chặt.
“Đừng bao giờ làm điều này nữa.”
Dù em đã trốn chạy khỏi lời hứa, cô ấy vẫn ôm tôi dịu dàng.
Một lần nữa, nước mắt lại tuôn trào, tôi vùi mặt vào vai cô ấy.
“Hu… hu… Em… em xin lỗi…”
cô ấy nhẹ nhàng vỗ về lưng tôi.
“Em xin lỗi chuyện gì, Hera.”
“Em… Em muốn nấu cho cô món ăn… nhưng nó dở lắm… hu…”
“…….”
Cơ thể đang ôm tôi khẽ run lên.
Qua làn da chạm vào nhau, tôi cảm thấy cô ấy trở nên lạnh buốt.
Em ngẩng đầu lên, run rẩy.
“…Athena?”
Khuôn mặt cô ấy đầy tức giận.
Chân mày nhíu chặt, và tôi nghe thấy tiếng nghiến răng rợn người.
cô ấy… giận mình sao?
Ánh mắt ấy khiến tôi càng run rẩy hơn nữa.
“A-Athena… Athena… đừng giận em…”
Lý do tôi không dám gặp cô.
Là vì tôi sợ… nếu cô nhìn thấy tôi như thế này… cô sẽ bỏ rơi tôi.
Không muốn bị bỏ rơi, tôi chỉ biết co rúm người trước cơn giận của cô.
Nhưng cô ấy lại siết chặt vòng tay ôm hơn nữa.
“…Không phải vì em.”
Lời ấy như một liều thuốc xoa dịu cơn đau đang giằng xé tâm hồn em.
Vô thức, nước mắt lại rơi.
Tôi khóc trong vòng tay ấy rất lâu, cho đến khi bình tâm lại.
Athena dịu dàng lau nước mắt cho em rồi hỏi:
“Hera. Em đã ăn gì chưa?”
Em lắc đầu, im lặng.
cô ấy mỉm cười dịu dàng, lấy từ ngoài cửa một cái tô lớn.
“Ta cũng chưa ăn. Ăn cùng nhau nhé?”
“Đ-đây là…”
Trong tay cô ấy là món gà… món mà tôi đã nỗ lực làm suốt bao giờ.
“Cái… cái này không ngon đâu! cô đừng—”
Nhưng cô ấy phớt lờ lời tôi, đưa một miếng lớn vào miệng.
‘K-không…’
Món mà ai cũng nói là vô vị…
Tôi không muốn Athena ăn nó.
Tôi tưởng đầu bếp đã vứt rồi… sao lại… sao lại có trong tay cô ấy?
Không dám nhìn mặt cô ấy, tôi cúi gằm và lẩm bẩm:
“Nó… sẽ không ngon đâu…”
Tôi đã sợ hãi khi nghĩ đến phản ứng của cô ấy.
Nhưng điều Athena nói là—
“Ngon lắm.”
“…Hả?”
“Đây là món ngon nhất mà ta từng ăn.”
Ngon…?
Làm sao có thể?
Tất cả mọi người trong bếp đều nói nó dở tệ.
Ngay cả bếp trưởng, người nổi tiếng vì khẩu vị khắt khe, cũng không tiếc lời chê bai.
Athena hẳn chỉ đang cố an ủi tôi mà thôi.
“…Cô không cần phải nói dối đâu…”
Nhưng cô ấy nhìn tôi với ánh mắt rất nghiêm túc.
“Hera. Ta không nói dối. Nó thực sự ngon.”
Nói rồi, Athena gắp thêm một miếng nữa và đưa vào miệng.
“…Hả?”
“Em cũng nên ăn đi. Không phải món này là để hai ta ăn cùng nhau sao?”
Athena cắt thịt gà thành những miếng nhỏ vừa ăn rồi đưa đến miệng tôi.
Tôi chầm chậm hé môi, và vị cay cay quen thuộc lan trên đầu lưỡi.
Đúng là hương vị gà tẩm gia vị mà tôi từng ăn ở Hàn Quốc.
“Thật sự… ngon sao?”
“Ừ. Là món mà ta muốn ăn mỗi ngày luôn đấy.”
“……”
Athena ăn ngon lành, không dừng lại dù chỉ một giây.
Tôi lặng lẽ dõi theo cô ấy trong im lặng.
‘…May quá.’
Tôi thầm nghĩ.
Thật nhẹ nhõm khi biết Athena thích nó.
Và tôi cũng thấy vui… vì những nỗ lực của mình không bị uổng phí.
Khi nhìn cô ấy ăn với vẻ mặt mãn nguyện, một cảm xúc kỳ lạ bắt đầu dâng lên trong tôi.
Như thể hơi ấm từ cô ấy đang lan tỏa và truyền đến trái tim tôi.
Thình… thịch…
Tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn một chút.
Một làn sóng cảm xúc sâu sắc tràn ngập trong lồng ngực.
Tôi biết ơn.
Vô cùng biết ơn cô ấy.
Vì luôn đến bên tôi, an ủi tôi… ngay cả khi tôi chẳng có gì đáng tự hào.
Và tôi muốn làm điều gì đó cho cô ấy.
Một điều gì đó khiến cô ấy vui.
‘Nếu mình hôn cô ấy… liệu cô ấy có thích không nhỉ?’
Từ trước đến nay, tôi chỉ biết nhận lấy tình cảm từ cô ấy.
Nhưng giờ đây, tôi muốn… là người chủ động.
Tôi từ từ ngẩng lên nhìn gương mặt Athena, thấy đôi môi cô vẫn còn dính sốt đỏ do tôi làm ra.
Tôi nhẹ nhàng đẩy chiếc bát sang bên cạnh và rón rén tiến lại gần cô ấy.
“..Hera?”
Cô ấy nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, và tôi… hôn lên môi cô.
—Chụt.
Một nụ hôn nhẹ, chạm như cánh chim.
Là nụ hôn đầu tiên tôi chủ động dành cho Athena.
Cô ấy chớp mắt liên tục, nhìn tôi sững sờ.
Chụt, chụt—
Tôi tiếp tục hôn nhẹ lên môi cô, như chim mổ mồi, chạm rồi lại chạm.
Sốt còn dính trên môi cô từ từ dính sang môi tôi, và tôi nhanh chóng liếm môi mình, nuốt hết hương vị ấy.
Athena vẫn đang nhìn tôi ngẩn ngơ, bỗng dưng lao đến với ánh mắt bừng lửa.
Cô siết chặt vai tôi bằng cả hai tay đến mức đau điếng.
“Á…!”
Cô nhìn tôi, thở dốc nặng nề như đang cố kiềm chế điều gì đó.
“Sao… sao em lại…”
Hơi thở gấp gáp cùng ánh mắt như thiêu đốt khiến cô trông giận dữ lạ thường.
Hả…?
Sao lại giận?
Chẳng lẽ… cô ấy không thích nụ hôn đó?
“Hera… em nghĩ mình đang làm gì vậy?”
“Gì… cơ?”
Giọng cô trầm xuống, như tiếng gầm gừ đe dọa.
Tôi bắt đầu hoảng loạn, đầu óc quay cuồng suy nghĩ về điều có thể khiến cô giận dữ.
Khi lùi lại từng bước nhớ lại hành động của mình…
Tôi đã hiểu.
À… ra vậy.
Lý do đơn giản đến mức khiến tôi thấy ngốc.
Đáng lẽ tôi nên nhận ra sớm hơn.
‘…Mình thật ích kỷ.’
Tôi đã không suy nghĩ cho cô ấy.
Nhìn từ góc độ của Athena, cô hoàn toàn có lý để nổi giận.
Tôi khẽ mỉm cười với cô, rồi hôn cô thêm một lần nữa—nhẹ nhàng, thành khẩn.
“Xin lỗi… Athena.”
“Hera… em…”
“…Cô ăn đi.”
“Gì…?”
Nghe tôi nói, trong ánh mắt cô dường như có điều gì đó đứt gãy.
Cô thở hổn hển, từ từ tiến lại gần tôi.
“Hera. Hera. Hera. Hera. Hera. Hera.”
Cô lao tới như một con thú đã mất hết lý trí, và tôi—
“Đây. Nào, a~”
—Gắp một miếng gà đầy sốt, đưa ra trước mặt cô.
Khựng lại—
Lời tôi như khiến cơ thể cô cứng đờ, đứng yên tại chỗ.
Athena nhìn tôi với vẻ bối rối, rồi nhẹ giọng hỏi:
“…Cái gì đây?”
“Gà. Cô tức vì em lấy mất nó, đúng không?”
Athena này…
Nếu thích đến thế, nói đại ra đi chứ.
Đúng là—gà có sức mạnh không tưởng thật.


0 Bình luận