Kidnapped Dragon
Yuzu Chochoske
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 191: Chủ đề thảo luận - Lời khen (2)

5 Bình luận - Độ dài: 3,046 từ - Cập nhật:

“Giỏi lắm.”

“Đúng hông đúng hông! Em làm tốt lắm đúng hông!”

Kaeul nhảy tưng tưng lên, ôm chặt chú gà con trong tay.

Phải rồi.

Anh đã khen cô bé, nhưng… chỉ vậy thôi à? Vì lý do gì đó, lời khen ấy nghe có vẻ quá ngắn. Yu Jitae cố nghĩ xem nên thêm gì nữa, nhưng giờ khi thật sự muốn khen người khác, anh mới nhận ra chuyện này cũng chẳng dễ chút nào.

“Giỏi cái quái. Chỉ là hên thôi.”

“Thì sao! Hên cũng là giỏi đó nha!”

“Rồi em làm được cái gì cơ?”

“Ít ra còn làm được hơn chị đó! Hên cũng là một phần của thực lực nha! Ai biểu chị mua Seoul làm chi! Nếu xhij mua Tokyo thì có khi em thua cũng nên á!”

“Hoh? Nghe cái con cuồng Nhật này nói kìa?”

“Huheh… heheh! Unni mua Trung Quốc, chắc là gián điệp bên Erfan chứ gì! Aht…!”

Cuối cùng thì Yeorum giẫm lên Kaeul rồi gập chân con bé lại đầy tức giận. Chú gà con, để bảo vệ chủ nhân đang kêu gào “Uanng!”, lập tức phản công dữ dội và thét lên “Chíp!”

Thế nhưng, sau Kaeul thì đến lượt gà con bị xử. “Chirrppp…!” nó rú lên khi hai chân bé tí bị Yeorum gập lại một chút.

“Huuh… Ổn không đó…?”

“Chi…”

Hai nạn nhân màu vàng rách rưới an ủi nhau bằng ánh nhìn cảm thông.

“Lần sau mà giỡn nữa thì biết tay chị.”

Trong lúc đó, Yu Jitae vẫn đang trầm ngâm suy nghĩ. Mua được tòa nhà tốt… chuyện đó có đáng để khen không?

“Kaeul.” Anh lên tiếng.

“Dạ?”

“Em có tài đầu tư bất động sản lắm đó.”

“Hả? Uhihi, cái gì vậy, haha!”

“…Sao vậy?”

“Nghe kỳ quá à…! Vậy giờ em mở công ty địa ốc luôn hen?”

Yeorum chen ngang cuộc trò chuyện giữa Yu Jitae và Kaeul.

“Ừ. Hy vọng em mua trúng mảnh đất có dungeon nha~”

“Wahh, tuyệt vời luôn á đúng hông?!”

“…”

“Un? Sao? Có dungeon thì dưới nhà sẽ có tầng hầm luôn, tha hồ có không gian xài…”

Dù sao thì, Kaeul có vẻ rất vui với lời khen đó. Yu Jitae len lén quay về phòng làm việc, viết lại lời khen dành cho Kaeul cùng kết quả vào bản báo cáo được chuẩn bị sẵn.

Sau đó, trò chơi tiếp tục. Khi quyết định chơi nghiêm túc hơn, Bom dẫn Gyeoul ra ngoài mua thêm đồ ăn vặt và nước uống. Cả nhóm dành cả ngày để chơi, và thay vì nhập hội cùng bọn trẻ, Yu Jitae âm thầm quan sát, tìm cơ hội để khen tụi nhỏ.

Trò chơi kỳ lạ nhất theo anh là jenga. Vì tất cả bọn trẻ đều là long nhân, nên kỹ năng điều khiển tinh tế của chúng vượt xa người thường khi tập trung vào trò chơi.

Đến lượt thứ 30, trụ gỗ bắt đầu trông như một tác phẩm xiếc lạ kỳ.

Lượt tiếp theo là của Bom.

Trụ gỗ kỳ quái ấy đang trong tình trạng nguy kịch, chỉ một sai lầm nhỏ là sẽ đổ sập ngay.

Khi Bom cố rút một thanh gỗ ra, Yeorum lén lút tiến lại gần bên cạnh. Vì ngồi phía sau Yeorum nên Yu Jitae không nhìn thấy mặt cô bé, nhưng Kaeul và Gyeoul thì lập tức phá lên cười.

“Uhihihi!”

“…Hihi.”

Có vẻ Yeorum đang làm mặt xấu hay gì đó. Bom liếc mắt nhìn sang, rồi lại quay về phía trước.

Mặt con bé đang làm biểu cảm gì thế nhỉ? Bom dường như cũng cảm thấy buồn cười, hơi thở bắt đầu rối loạn. Người ta thường thở kiểu đó khi cố nén cười.

Tay cô bé run run.

Ngay lúc sắp chạm vào thanh gỗ, Bom chần chừ, rồi bất ngờ quay sang nhìn Yeorum.

“Yeorum.”

“Thôi mau đi chị ơi.”

“Em… chơi ăn gian.”

“Em có làm gì đâu. Mau lên đi bà bông cải! Mất thời gian quá!”

“Em… Em…”

Vừa đưa tay định rút thanh gỗ lần nữa, Yeorum lại chồm mặt tới. Biểu cảm lạnh lùng của Bom rốt cuộc nứt ra thành một cái khịt mũi, và thế là khối jenga rung lên rồi đổ sập.

Yu Jitae bắt đầu tò mò, không biết Yeorum đã làm mặt gì.

Sau khi thua, Bom bị phạt. Cô cúi người xuống, và lũ trẻ bắt đầu gõ lên lưng cô bằng những nhịp trống con con. Có hai cặp tay vỗ nhè nhẹ, nhưng có đứa lại dùng cùi chỏ. Cùng với một tiếng thịch lớn, Bom ngẩng đầu lên, thấy Kaeul, Gyeoul và cả gà con đang liếc mắt đầy hàm ý về phía Yeorum.

“…”

Dù sao thì kẻ thua phải chuẩn bị trò kế tiếp. Bom vẫn dửng dưng gom đống gỗ lại, xây tháp mới, còn Yeorum thì cười khúc khích bên cạnh.

Chỉ đến lúc đó, Yu Jitae mới nhận ra vì sao bọn trẻ lại chơi nghiêm túc đến vậy. Hóa ra chính Yeorum là người khiến mọi chuyện trở nên như thế.

“Yeorum.”

“Hử?”

“Em chơi giỏi lắm đó.”

“Cái quái…”

Cô bé phớt lờ anh và hỏi ngược lại.

“Mà sao nãy giờ anh ngồi không làm gì vậy?”

“Sao cơ.”

“Ra đó chơi đi chớ.”

Vừa nói, Yeorum chỉ về chỗ trống bên cạnh Bom, nhưng anh không đi.

“Em tốt bụng ngoài sức tưởng tượng đó. Tốt thật.”

“Gì vậy trời. Anh bị gì vậy? Dở hơi rồi à?”

“Hử?”

“Anh đang làm cái trò gì vậy? Nghe như ông già đang càm ràm á.”

“…”

Trong lúc bọn trẻ bắt đầu vòng chơi mới, Yu Jitae ghi lại đánh giá lời khen dành cho Yeorum vào bản báo cáo…

Kết thúc trò chơi là đến lúc dọn dẹp. Bom và Gyeoul là hai người thua nhiều nhất, nên bị giao việc gom bao bì, lon và chai rỗng. Dù hoàn toàn có thể giao cho người bảo hộ làm giúp, nhưng có vẻ tụi nhỏ xem việc dọn dẹp là cái giá phải trả khi thua.

Yu Jitae âm thầm quan sát một lúc, rồi nói với Gyeoul, người đang chăm chỉ gom rác.

“Em dọn rác giỏi đấy.”

“…?”

Gyeoul ngẩng lên nhìn anh, đầu nghiêng nghiêng.

“Dù có thể nhờ người khác làm giúp, nhưng em vẫn tự tay làm.”

“…Vâng.”

“Em ngoan lắm.”

Con bé mỉm cười và gật đầu. Sau đó, Gyeoul càng hăng hái dọn dẹp hơn. Có vẻ như lời khen khiến cô bé thấy hài lòng.

Anh ghi lại đánh giá lời khen dành cho Gyeoul vào tài liệu.

Cuối cùng là đến lượt Bom.

Tuy nhiên, anh không tìm ra được lý do gì đặc biệt để khen ngợi. Trong suốt các trò chơi, Bom cứ bình thường như thế—không quá nhiệt tình cũng chẳng làm gì nổi bật.

Yu Jitae trăn trở mãi xem nên khen gì, nhưng cuối cùng, anh vẫn không thể nói ra được lời nào cho đến hết buổi chơi.

-----------------------------------------

Đêm đến, Yu Jitae quyết định nấu ăn—việc mà anh đã bỏ từ rất lâu.

Anh mua bốn con cá thu cỡ vừa từ siêu thị gần nhà, định làm món cá chiên.

Mấy món anh biết nấu chỉ là những món đơn sơ, thô ráp mà anh từng buộc phải học trong thời gian hành quân dài ngày. Vì thế, anh thường mua đồ ăn sẵn, nhưng không hiểu sao hôm nay lại thấy muốn nấu nướng.

Anh làm sạch cá, bỏ đầu, ruột, mang và vảy. Sau đó thấm khô cá, lóc xương sống dài cùng xương sườn bao quanh nội tạng. Quá trình này được lặp lại tám lần.

Sau đó, anh ngâm cá vào soju—nghe nói sẽ khử được mùi tanh. Nhớ lại mấy bữa ăn do đồng đội nấu khi xưa, anh nhớ họ từng ủ cá lên men, nhưng giờ anh chẳng biết làm sao.

Lục tìm bột mì nhưng chỉ thấy bột làm bánh kếp, chắc là Bom mua. Anh đành lăn cá qua lớp bột ấy, nêm sơ muối tiêu. Rồi anh phi tỏi với hành lá để làm thơm dầu chiên.

Chii…

Cá được đặt lên chảo, hấp thụ thứ dầu dậy mùi thơm phức. Trong lúc lặng lẽ chiên cá, tâm trí bình yên của anh lại lướt qua những thắc mắc.

Tại sao anh không thể khen Bom?

Tất nhiên, lời khen của anh có thể ngô nghê, vụng về—nhưng đó không phải vấn đề chính.

Khen ai đó… là để làm gì?

Có phải chỉ nên khen khi họ làm tốt một việc gì đó?

Chiiik Khi đang nhìn chằm chằm vào chảo cá, dòng suy nghĩ ấy bất chợt lướt qua đầu anh.

“…A.”

Gyeoul đi tới cạnh anh, tò mò nhìn vào món ăn. Vì không thấy được bên trong chảo, con bé phải nhón chân lên.

“…Gì đó?”

“Cá thu chiên.”

“…Thơm ghê.”

“Vậy à? Vậy là tốt rồi.”

Anh trở mặt cá. Bột bánh kếp đã chuyển sang màu sậm, trông khá giống hình ảnh mơ hồ còn sót lại trong ký ức.

Đứng bên cạnh, con bé thốt lên một câu cảm thán nho nhỏ: “Wow.” Nhìn phản ứng đó, có vẻ món cá trông cũng khá ổn.

Đúng lúc anh đang chiên cá, lời nhận xét vô tư từ Gyeoul vang lên bên tai.

“…Anh nhìn… ngầu ghê.”

Giữa lúc trở mặt cá, anh quay sang nhìn cô bé.

“Gì cơ?”

“…Nn?”

“Em nói lại được không?”

“…Ahjussi đang nấu ăn.”

“Ừ.”

“…Nhìn ngầu lắm.”

Sau khi nói vậy, cô đi ra phòng khách và gọi các đứa trẻ khác đến ăn tối.

Chỉ còn lại một mình, anh lặng lẽ suy nghĩ.

Trông ngầu ghê.

Đó là một lời khen chứ? Có vẻ là vậy, vì “ngầu” là một tính từ thường khiến người khác thấy vui vẻ, phấn khởi.

Thế nhưng, anh có làm gì hay ho đâu. Cá saba chiên cũng chẳng phải ngon nhất, mà anh cũng chẳng hề bỏ công sức nhiều.

Giống như cách Bom chỉ đơn giản chơi game.

Yu Jitae cũng chỉ đơn giản là nấu ăn.

Vậy mà, đứa trẻ ấy lại khen ngợi anh vì điều đó sao?

“Uwaa, trông ngon thật. Tự làm hết á?”

“Wahh! Cảm ơn vì bữa ăn nhé!”

Ngay cả khi những đứa trẻ đang ăn cá saba chiên cùng đồ ăn kèm, canh và cơm, Yu Jitae vẫn tiếp tục suy ngẫm về ý nghĩa lời khen của Gyeoul. Anh từng trăn trở chuyện này trước đây, nhưng vẫn chưa tìm được câu trả lời.

Nếu như anh có một đứa con…

Liệu anh nên khen ngợi khi con làm tốt một việc nào đó?

Hay nên khen ngợi chính hành động ấy?

Khen vì con đã siêng năng dọn dẹp rác rưởi,

Hay khen vì con đang tận hưởng niềm vui khi chơi một trò chơi?

Lựa chọn đầu tiên giống như phần thưởng dành cho thành tích, còn lựa chọn thứ hai lại là sự khích lệ dành cho con người.

Khi đó, anh cảm thấy ổn dù không có lời giải, nhưng giờ thì không được nữa. Thường thì, Bom là người hiểu rõ những chuyện như thế này nhất.

“Nn? Khen ngợi á?”

Sau bữa tối, Yu Jitae gọi Bom ra ban công. Trời đã tối hẳn, chỉ còn ánh đèn vàng nơi ban công le lói soi sáng. Bom ngước lên hỏi lại:

“Anh hỏi chuyện khen ngợi làm gì?”

“Khi nào thì nên khen.”

“Khi nào á?”

Yu Jitae giải thích sơ qua về việc khen thành tích và khen quá trình. Bom nhìn anh trân trân rồi khẽ gật đầu.

“Vậy em nghĩ sao?”

Cô đưa tay chạm nhẹ vào môi dưới, vẻ mặt trầm tư.

“Khó nhỉ… Nếu chỉ khen khi làm tốt, thì nó sẽ giống như một phần thưởng có điều kiện vậy.”

“Gyeoul cũng đã siêng dọn dẹp hơn rồi.”

“Ừ, tốt đấy. Nhưng mà như vậy lại quá tập trung vào kết quả. Nếu con bé không dọn kỹ, thì sẽ không được khen, đúng không? Khi đó, lời khen không dành cho Gyeoul, mà là cho việc dọn sạch bẩn…”

“Ừ.”

“Nhưng mà… nếu chỉ cần dọn là được khen, dù làm cẩu thả, thì cũng không ổn.”

“Sao vậy?”

“Nếu cái gì cũng khen, thì lời khen chẳng còn ý nghĩa nữa.”

“Không có ý nghĩa á?”

“Mấy thứ mà ai cũng có thể có được thì chẳng ai quý giá gì cả, đúng không?”

Có đôi lúc anh chợt nghĩ, tâm trí của cô gái này giống như một sa mạc dù cô rất thích chăm hoa.

Dù sao đi nữa, điều đó có nghĩa là cả hai kiểu khen đều không tốt nếu nghiêng quá nhiều về một phía.

“Hmm…”

Đôi mắt cô nhìn xa xăm như thể đang xuyên qua cả ngọn núi. Một đôi mắt màu lục trống trải nhưng dịu dàng. Sau một lúc đăm chiêu, Bom quay lại nhìn anh, ánh mắt sáng lên như vừa nghĩ ra điều gì đó.

“À, hay là như thế này đi?”

“Gì cơ?”

“Đầu tiên, anh cứ khen vì thành tích. Như vậy lời khen sẽ có giá trị hơn. Và…”

“Và sao?”

“Và anh hạ tiêu chuẩn xuống thật thấp.”

“Ví dụ?”

“Hồi nãy, Gyeoul và em cùng dọn phòng. Tụi em tự quyết định làm, không ai ép cả.”

“Ừ.”

“Vì tụi em chủ động làm, nên xứng đáng được khen chứ.”

“Hmm…”

“Anh hiểu không?”

“Nói kỹ hơn đi.”

“Nếu Gyeoul vẽ tranh chẳng hạn, và anh chỉ khen khi bức tranh thật đẹp, thì con bé chỉ được khen nếu vẽ thật xuất sắc, đúng không?”

“Ừ.”

“Nhưng, giả sử con bé chỉ đang cố vẽ một vòng tròn cho đẹp thôi. Ban đầu chắc nó méo mó, nhưng nếu cố gắng, đến cuối cùng cũng vẽ được một cái tròn trịa. Dù không quá đặc biệt, nhưng cũng không tệ, đúng không?”

Anh tưởng tượng ra cảnh Gyeoul vẽ vòng tròn và khẽ gật đầu.

“Gyeoul đã làm điều mình muốn và đạt được nó. Vậy thì dù nhỏ nhặt, anh vẫn có thể khen con bé mà, đúng không?”

“Anh hiểu rồi.”

Anh lại gật đầu. Tức là, anh có thể khen ngợi một ‘thành quả’, dù nhỏ đến đâu. Thay vì xem thường cái vòng tròn vì quá bình thường, anh có thể khen vì đó là thứ đứa trẻ thực sự muốn làm.

Như vậy, lời khen sẽ không chỉ dựa vào kết quả, mà còn chứa đựng sự quan tâm dành cho người được khen. Đồng thời, nó vẫn là một lời khen cho thành tựu, nên chẳng phải lo lắng chuyện mất giá trị.

Cách nghĩ ấy khiến Yu Jitae cảm thấy khá hợp lý.

“Cảm ơn nhé. Anh học được một điều rồi.”

“Không có gì.”

“Em lúc nào cũng dạy anh mấy điều mới mẻ.”

Kẻ hồi quy hiểu rằng đây là cơ hội để khen lại.

“Em thông minh lắm đấy.”

Nói rồi, anh ngẩng lên nhìn bầu trời đêm đen thẫm. Thế nên, anh không thấy được vẻ mặt rạng rỡ bất ngờ của cô.

Đôi mắt mở to tròn, Bom khẽ thì thầm như sực nhớ ra điều gì đó.

“À…”

“Sao vậy?”

“Em nghĩ là… em đã sai rồi.”

“Sai gì?”

“Có thể vẫn có kiểu lời khen tốt, ngay cả khi người ta chẳng làm gì cả.”

“Là gì cơ?”

Vẫn mặc nguyên đồ ngủ, Bom nhẹ nhàng lại gần anh. Yu Jitae khẽ nghiêng người né, nhưng giờ cô chẳng thèm để tâm nữa. Anh lùi thêm một bước, thì cô lại rướn người tiến tới, môi bĩu ra.

“Em định làm gì thế?”

Ban công đâu có rộng. Yu Jitae sớm nhận ra chẳng có chỗ để lùi tiếp.

“Khen đi mà. Mau lên, khen em đi.”

Bom dừng lại ngay trước mặt anh, rồi vén tóc xanh ra sau tai.

“Anh vẫn chưa hiểu sao?”

“…”

Ngước lên nhìn anh từ dưới cằm, cô khẽ nói. Khi Bom tiến sát hơn, đôi mắt lục càng trở nên to tròn rõ nét. Dù chưa chạm vào nhau, chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy thôi cũng đủ khiến anh thấy rối rắm trong lòng.

“Em trông thế nào?”

Cái gì mà “trông thế nào”? Anh phải nghĩ ra một câu trả lời đúng.

Chắc chắn cô nàng lại đang bày trò. Biết thừa là anh chẳng biết nói gì, vậy mà vẫn cố tình áp sát thế này—nếu anh lắp bắp tại đây, chắc chắn sẽ bị cười cho thối mặt.

Não anh lập tức vận hành hết công suất.

Bất chợt, một ký ức cũ hiện lên. Ở ngay chỗ này, với khoảng cách này, bầu trời đêm cũng đen như thế—mọi thứ đều giống hệt lần trước.

Trong lúc vẫn còn luống cuống, anh bật ra những gì mà trước đây không thể nói thành lời, như thể đang tìm đường thoát.

“Đẹp… tất nhiên là đẹp rồi.”

Ngay lúc đó, Bom dừng lại. Áp lực cô đang toát ra cũng tan biến theo. Anh quay đi và nói:

“Anh vào nhà trước.”

Lần này, anh không để mình trở thành trò cười của cô nhóc nữa.

Bom ở lại trên ban công rất lâu sau đó, rồi mới nhẹ nhàng mở cửa bước vào nhà.

--------------------------------------

“Unni.”

Yeorum gõ cửa phòng Bom. Không có ai trả lời, nhưng rõ ràng Bom vẫn còn bên trong.

“Này? Ê, Yu Bom?”

Không thấy phản hồi, Yeorum đẩy cửa bước vào. Cô thấy Bom đang nằm úp mặt vào gối trên giường.

“Làm gì thế? Im lặng nằm đấy hoài?”

“……Gì.”

“Cho em mượn cuốn sách lần trước chị mua đi.”

“……Nn.”

Cho dễ thế? Yeorum hơi ngạc nhiên. Cô cầm lấy cuốn tiểu thuyết tình cảm siêu nhiên, rồi rón rén rời khỏi phòng.

Bom vẫn không hề nhúc nhích.

Chị ấy đang làm gì vậy?

Khi nhìn kỹ hơn, Yeorum nhận ra mấy ngón chân trắng nõn đang khẽ giật lên giật xuống.

“Cái gì vậy trời…?”

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận