• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 45 - Hội chợ vẫn diễn ra bình thường (4)

0 Bình luận - Độ dài: 2,410 từ - Cập nhật:

Được người khác quan tâm chẳng phải phép màu gì để có thể vực dậy tinh thần ngay tức khắc, nhưng ít ra tôi cũng có thể cố gắng xua đi bầu không khí ảm đạm này. Thú thật, được một trong mấy tên ngốc đó, Rutis, an ủi cũng có chút nhục nhã.

Dù cậu ta chỉ đang nhắn lại lời của Louise, nhưng sau cùng thì nó vẫn phát ra từ miệng Rutis. Nếu Louise định dùng liệu pháp sốc bằng cách cử cậu ta tới, thì đó quả là một lựa chọn khôn ngoan. Bởi cái cảm giác thảm hại khi được một kẻ như vậy lo lắng cho khiến tôi bừng tỉnh.

‘Cũng cảm kích đấy, nhưng...’

Dĩ nhiên là tôi biết ơn cả Louise lẫn Rutis. Cảm kích thì có đấy, nhưng cảm giác cứ như thể mình đang ngồi co ro trong một con hẻm, rồi được một đứa nhóc năm tuổi đi ngang qua thương hại cho cây kẹo mút vậy.

Nhưng biết làm sao bây giờ. Chính tôi đã tạo ra tình huống này, nên cũng chẳng thể trách ai được.

“Vậy nên em dừng lại được rồi đó.”

“Hì hì...”

Khi tôi nhìn cô bằng ánh mắt mệt mỏi, Louise cười ngượng nghịu rồi quay đi. Nhiệm vụ của cô ấy không phải do một mình Rutis thực hiện, mà là của cả câu lạc bộ. Trong lúc tôi còn đang ngẫm nghĩ về lời của Rutis, Rater và Tanian đã lần lượt kéo đến khiến tôi kinh hồn bạt vía.

Tôi không khỏi thán phục trước những bước đi đầy táo bạo của ‘Tập đoàn Louise’. Louise của chúng ta, quả là giỏi phân tán đầu tư. Đúng là nữ chính tiểu thuyết lãng mạn có khác, kinh doanh cũng thật tài tình.

Lần lượt từng tên từ Tam Quốc ngồi xuống cạnh tôi, và mỗi lần như vậy, Villar lại nhìn bằng ánh mắt thương cảm. Thậm chí, người tiếp theo có vẻ là Ainter nên tôi đã phải vội vã chạy đến chỗ Louise. Dù thế nào đi nữa, tôi không tài nào chấp nhận được việc nhận lời an ủi từ một kẻ mà mình đã cho đo ván.

“Em xin lỗi mà...”

“Biết là có lỗi thì sao còn làm.”

Louise cúi gằm mặt, kéo dài giọng, nhưng rồi lại lén ngước lên nhìn tôi và cười toe toét. Thấy dáng vẻ đó, cuối cùng tôi cũng phải bật cười.

Có lẽ cô ấy đã nhận ra tôi không hề tức giận. Thế nên Louise, người vốn co rúm lại mỗi khi tôi thở dài, giờ đây mới có thể tươi cười như vậy.

“Sau này nếu cần giúp đỡ, anh sẽ nói.”

“Vâng, thưa anh!”

“Em cũng đừng làm những chuyện như thế này nữa.”

“Vâng!”

Cuối cùng, sau khi đưa ra câu trả lời mà Louise mong muốn, tôi mới có thể chặn đứng màn chạy tiếp sức của bộ năm kia. Dĩ nhiên, sẽ chẳng có chuyện tôi bị dồn vào tình thế tuyệt vọng đến mức cần sự giúp đỡ của Louise, nên lời hứa đó cũng chẳng khác nào một tấm séc khống.

Dù thế nào đi nữa, tôi cũng không thể nhờ vả một đứa trẻ vừa mới làm lễ trưởng thành trong năm nay được. Chuyện này không liên quan đến vấn đề khác, mà đơn thuần chỉ là lòng tự trọng và thể diện mà thôi.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày cuối cùng của hội chợ.

Trong suốt thời gian đó, Trưởng khoa 1 dường như quyết tâm ăn chơi tới bến, dù đi cùng Marghetta nhưng tôi chẳng chạm mặt lấy một lần. Tôi chỉ thỉnh thoảng gặp được cô khi vào rừng tìm Trưởng khoa 4. Rõ ràng cô ấy đang ở đâu đó trong Học viện, nhưng rốt cuộc là lượn lờ ở xó nào cơ chứ. Chẳng lẽ Raikou là Trưởng khoa 1 chứ không phải tôi à?

“Anh đi đây.”

Và tôi vẫn trong cảnh bị đuổi đi mỗi sáng. Dù tôi đã hứa suông, lệnh cấm làm việc của Louise vẫn không hề lay chuyển. Tôi đã nghĩ ngày cuối cùng rồi thì nới lỏng một chút cũng được chứ nhỉ.

“Anh đi nhé.”

Nhìn Louise mỉm cười tiễn tôi, xem ra chẳng có hy vọng gì rồi. Nếu người đứng đầu câu lạc bộ làm bánh đã không có ý định thay đổi, tôi cũng đành chịu thôi. Vì tôi có lẽ chỉ xếp hạng thứ 7.

Trên đường ra, tôi liếc qua quầy trưng bày, thấy bánh quy của Louise được xếp ít hơn hẳn so với các món khác. Từ trước đến nay, bánh quy luôn bán không chạy nên còn thừa rất nhiều. Có lẽ vì thế mà họ quyết định làm ít đi ngay từ đầu. May mắn là Louise dường như không mấy bận tâm đến việc món mình làm ra có bán được hay không.

“Ngày mai công bố xếp hạng phải không em?”

“Vâng. Vì tổng hợp mất nhiều thời gian nên họ nói sẽ công bố vào ngày mai.”

“Ngày cuối rồi, hy vọng sẽ bán hết.”

Dù không thể tham gia vào công việc, nhưng với tư cách là cố vấn, tôi vẫn để lại một lời chúc tốt đẹp rồi cất bước rời đi.

Và trên đường hướng đến cổng chính Học viện, khi không thấy ai xung quanh, tôi lặng lẽ lấy ra quả cầu liên lạc. Tôi đã báo trước từ hôm qua, giờ nhờ vả chắc là được rồi.

***

Dạo gần đây, sắc mặt anh đã khá hơn một chút.

‘Thật may quá.’

Dù anh ấy dường như vẫn chưa hoàn toàn trút bỏ được gánh nặng, nhưng đó là điều tôi đã lường trước. Nếu chỉ vài lời nói có thể giải quyết được, thì anh đã tự mình vượt qua từ lâu rồi. Tôi chỉ mong anh có thể cảm thấy thanh thản hơn một chút, nên đây đã là một kết quả đáng hài lòng.

Thực ra, tôi không biết anh ấy đang chất chứa điều gì trong lòng, cũng chẳng hay anh đã giữ nó bao lâu rồi. Trong hoàn cảnh đó, việc tiếp cận một cách thiếu thận trọng ngược lại có thể trở thành liều thuốc độc đối với anh.

Dù vậy, tôi vẫn quyết định đến bên anh, bởi vì dáng vẻ của anh lúc đó không còn là vấn đề thuốc độc hay không nữa. Độc dược hay gì đi nữa, nếu không giải tỏa ngay lập tức, tôi sợ sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra. May mắn là anh đã cười cho qua, nhưng tôi đã lo lắng biết bao rằng nhỡ đâu anh ấy sẽ nổi giận.

“Sẽ không phải là chuyện dễ dàng đâu. Vì gông xiềng tự mình đeo lên thì phải tự mình tháo xuống.”

Tôi nghĩ chỉ sức mình thôi thì không đủ, nên đã nhờ các thành viên trong câu lạc bộ an ủi anh ấy. Trong quá trình đó, Rater đã chân thành cho tôi một lời khuyên, rằng chiếc gông xiềng vô hình mà anh mang, chỉ có chính anh mới tháo gỡ được.

“Nhưng nếu có người giúp đỡ, chắc là sẽ tháo ra nhanh hơn thôi.”

Dù vậy, Rater vẫn nói thêm một lời tích cực và chấp nhận yêu cầu có phần quá đáng của tôi.

‘Nếu có người giúp đỡ...’

Nếu giúp anh, liệu anh có thể tháo bỏ gông xiềng nhanh hơn không? Chuyện gục ngã như lần trước sẽ không─

Không, không phải. Anh ấy đã tươi tỉnh hơn chút rồi mà. Đừng suy nghĩ tiêu cực nữa. Dù mất bao lâu, anh ấy nhất định sẽ vượt qua thôi. Đúng vậy, chắc chắn là thế.

Trong lúc đang mải mê suy nghĩ, tôi thấy một vị khách đang tiến đến từ xa. Là thầy Phó Hiệu trưởng.

‘Hôm qua thầy cũng đã đến rồi mà.’

Chắc hẳn thầy rất thích món bánh chúng tôi làm, thật may quá. Phải rồi, đã đến lúc làm việc, phải tỉnh táo lên thôi. Sẽ thật phiền phức nếu cứ chìm đắm trong những tưởng tượng chẳng lành mà xao nhãng công việc. Ừm, cố lên nào.

Trong lúc tôi đang vực lại tinh thần, thầy Phó Hiệu trưởng đã đến gian hàng, và tôi đã chào đón thầy bằng một nụ cười─

“Bánh quy có vẻ là món ăn nhẹ tiện lợi đấy nhỉ.”

Thầy Phó Hiệu trưởng đã mua hết toàn bộ số bánh quy do tôi làm.

...Ơ?

***

Thật không may, hôm nay có cuộc họp Hội học viên nên tôi không thể đi cùng Marghetta. Người chịu trách nhiệm cho lịch trình buổi sáng của tôi đã biến mất, khiến kế hoạch của tôi cũng trở nên bơ vơ. Buồn thật đấy.

Cuối cùng, vì chẳng có nơi nào để đi, tôi đành vào khu rừng nơi đội Mặc Quang Đội đang đóng quân, và tình cờ Trưởng khoa 1 cũng ở đó. Tốt rồi, hôm nay bọn họ dự định rút quân hết. Tất cả đã tụ tập ở đây, vậy thì chào tạm biệt một lượt là xong.

Và trong lúc trò chuyện để giết thời gian cho đến chiều, lời nhờ vả của tôi với vị Phó Hiệu trưởng lúc rời khỏi gian hàng đã trở thành chủ đề bàn tán.

“Trưởng phòng. Chuyện đó có vẻ gian lận đấy.”

“Miễn là có người mua là được chứ sao.”

“Không, vấn đề không phải như vậy─”

“Lời của Trưởng phòng là chân lý.”

“Chẳng có ai về phe mình cả.”

Một bên là Trưởng khoa 1 bắt bẻ, một bên là Trưởng khoa 4 ủng hộ. Khung cảnh quen thuộc này khiến lòng tôi bình yên đến lạ.

Vụ gian lận mà Trưởng khoa 1 nói cũng chẳng có gì to tát. Chỉ là tôi cứ canh cánh trong lòng chuyện bánh quy của Louise lúc nào cũng còn thừa, nên đã liên lạc nhờ vị Phó Hiệu trưởng mua hết sạch. Kỷ niệm ngày cuối cùng của hội chợ, nếu bán hết thì tâm trạng cũng vui vẻ, và sẽ là một kỷ niệm đáng nhớ, không phải sao?

Dĩ nhiên, số tiền vị Phó Hiệu trưởng đã ứng ra để mua bánh, tôi đã hẹn sẽ đưa lại khi nhận hàng. Bánh quy của Louise có vẻ cũng không hợp khẩu vị của ông ta. Vậy thì tôi đành phải ăn để xử lý hết chúng thôi.

“Làm gì có chuyện cố vấn lại đi mua hết hàng của câu lạc bộ chứ.”

“Hết đâu mà hết. Chỉ mua bánh quy thôi.”

“Mua cái đó thì cũng là mua hết rồi còn gì. Đến cuối ngày chỉ còn lại mỗi bánh quy thôi mà.”

Cũng đúng nhỉ.

Vì không thể phản bác lại lời nào, tôi đành im lặng, và ánh mắt của Trưởng khoa 1 trở nên sắc như dao.

“Trưởng phòng có phải quá mềm lòng với Louise không vậy? Cứ như anh cưng chiều cô bé hơn cả Fenelia ấy.”

Nghe câu đó, Trưởng khoa 4 giật mình rồi nhìn tôi với ánh mắt xa xăm. Tên này lại nói linh tinh, làm tâm trạng của Trưởng khoa 4 rối bời một cách không cần thiết.

“Bọn trẻ nhà tôi đã thực sự cố gắng lắm mà...”

“Hậu bối của anh à? Dù sao thì chúng cũng thua thôi.”

Tiếc thật, nhưng kể cả khi tôi không mua bánh quy của Louise, câu lạc bộ làm bánh vẫn sẽ giành chiến thắng. Làm gì có câu lạc bộ nào sở hữu dàn nhân sự có thể vượt mặt cả Hoàng tộc, Vương tộc và ứng cử viên Thánh Nhân cơ chứ. Thế nhưng, dù tôi đã nói thẳng vào sự thật, Trưởng khoa 1 vẫn chỉ tức giận phì phò.

“Các hậu bối của tôi không bao giờ cúi đầu trước bất công!”

“Bất công thì tôi không biết, nhưng chắc lần này chúng đã học được cách thuận theo xã hội rồi.”

Tôi không hiểu sao cô nàng này lại tỏ ra yêu mến đám hậu bối trong câu lạc bộ mà mình mới gặp vài lần như vậy. Dù sao thì khi trở về Phòng Thanh tra, cô cũng sẽ chẳng nhớ mặt họ đâu. Nếu đây là một thú vui riêng của Trưởng khoa 1, thì tôi cũng đành chịu.

Sau một hồi chí chóe, cảm thấy thời gian đã trôi qua kha khá, tôi đứng dậy.

“Mọi người về cẩn thận nhé. Lần sau hy vọng chúng ta sẽ gặp lại ở Phòng Thanh tra chứ không phải Học viện.”

“Quả nhiên là anh nhớ nơi có chúng tôi rồi phải không?”

Tôi nói vậy không phải vì nhớ nơi có bộ ba Trưởng khoa, mà là mong sẽ không có vụ việc nào khiến Trưởng khoa 1 và đội Mặc Quang Đội phải phái đến Học viện nữa. Dĩ nhiên, nghĩ đến việc ngoài Vinh Quang Đệ Tam còn có đến bốn tổ chức khác, thì đây chỉ là một hy vọng hão huyền. Không biết Trưởng khoa 1 thế nào, chứ Mặc Quang Đội thì chắc chắn sẽ còn gặp lại.

Thôi thì, tôi lặng lẽ véo môi Trưởng khoa 1 vì cái câu nói vô nghĩa của cô, khiến cô giãy giụa vung vẩy tay chân. Thật không biết đến bao giờ cái tên này mới học được khả năng tiếp thu đây.

Vừa trở lại gian hàng, Louise đã chạy đến trước mặt tôi với vẻ phấn khởi. Nhìn lên quầy trưng bày, tôi thấy chẳng còn gì cả, xem ra vị Phó Hiệu trưởng đã ghé qua rồi. Đúng là Phó Hiệu trưởng có khác. Vừa nhờ xong đã hành động ngay.

“A, anh!”

“Sao thế? Có chuyện gì à?”

Tôi vờ như không biết gì, và Louise liền vung vẩy hai tay, khoe khoang về kỳ tích bán hết hàng bằng giọng đầy phấn khích. Dù cô ấy không bận tâm việc bánh quy của mình bị thừa, nhưng khi tận mắt thấy chúng được bán hết sạch, chắc hẳn cũng vui lắm.

“Vì ngon nên bán hết là chuyện đương nhiên thôi.”

Tôi cười nhẹ đáp lại, Louise liền nở một nụ cười rạng rỡ.

Cảm ơn ông, Phó Hiệu trưởng. Chúng ta hãy mang bí mật này xuống mồ nhé.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận