Sở dĩ phe Tam Quốc không kham nổi món ăn vặt do vỏn vẹn sáu người làm ra cũng thật đơn giản. Ấy là vì họ đã cả gan dùng bữa chính xong xuôi rồi mới định bụng thưởng thức đồ ăn nhẹ, nên không tài nào xử lý nổi. Đúng là một lũ yếu đuối. Phải ăn với tâm thế sẵn sàng biến quà vặt thành bữa chính chứ, mang cái tư tưởng nửa vời đó mà dám thách thức thành trì của câu lạc bộ làm bánh sao.
Dĩ nhiên, kẻ biến bữa phụ thành bữa chính như tôi mới là bất thường, còn phe Tam Quốc nào có thách thức thành trì của câu lạc bộ làm bánh, họ chỉ đơn thuần là nạn nhân của một vụ tai bay vạ gió mà thôi. Thế nên, tôi đã không thể dồn ép thêm trước lời khẩn cầu từ ánh mắt u uất của Villar.
Rốt cuộc, mọi chuyện lại quay về vạch xuất phát, và tôi trở lại vị trí xử lý phần lớn đồ ăn vặt. Dù sao thì số miệng ăn cũng đã tăng lên đôi chút, kể cũng là một mối hời. Phải, vậy là được rồi. Tôi hài lòng, thực sự hài lòng.
Ngay cả khi tình thế hiện tại buộc tôi phải vừa nhai bánh quy vừa tham gia cuộc họp trực tuyến định kỳ với vị Bộ trưởng, tôi vẫn thấy thỏa mãn.
—Nhân tiện, sắp tới hội chợ rồi nhỉ.
“Ngài vẫn nhớ chuyện đó sao?”
—Ta không giống ai kia, ta từng học ở Học viện đấy.
“Khốn kiếp.”
Cuộc trò chuyện chỉ loanh quanh mấy câu kiểu ‘đã có chuyện này chuyện kia’, rồi khi chủ đề hội chợ được nhắc đến, vị Bộ trưởng vừa xoa cằm vừa nói.
Tôi đã tự hỏi tại sao một người thậm chí còn chẳng đến dự hội chợ lại biết rõ thời gian diễn ra, nhưng hỏi ra chỉ nhận lại một câu trả lời lảng tránh đầy khéo léo. Cứ dính đến chuyện Học viện là y như rằng tôi luôn ở thế bất lợi hoàn toàn. Lại quên mất điều đó rồi.
Trong tâm trạng chán nản, tôi cầm một chiếc bánh quy khác lên cắn, và vị Bộ trưởng trông thấy cảnh đó bèn lên tiếng.
—Chẳng phải cậu ghét bánh quy sao?
Tự nhiên lại nói gì thế không biết. Ông ấy là người đã cùng tôi lăn lộn nơi chiến trường nên thừa biết tôi chẳng kén chọn đồ ăn bao giờ. Tôi vội nhai nuốt miếng bánh trong miệng. Sao cứ phải nhằm lúc người ta đang ăn mà bắt chuyện cơ chứ.
“Tôi không ghét. Chỉ là không chủ động tìm ăn thôi.”
—Cái thằng hai năm nay không đụng đến một mẩu mà lại nói thế.
“Thưa ngài.”
Trước phản ứng của tôi, vị Bộ trưởng tặc lưỡi một cái rồi xua tay.
—Được rồi, được rồi. Đừng nhìn ta như thế. Là ta lỡ lời.
“Không đâu. Là do tôi phản ứng hơi thái quá.”
—Biết thế là tốt đấy, thằng nhóc.
Một khoảng lặng ngượng ngùng bao trùm. Về phần mình, tôi thấy ngượng vì đã phản ứng quá nhạy cảm, còn vị Bộ trưởng chắc cũng khó xử vì trót khơi lại một chủ đề chẳng mấy vui vẻ. Thật ra thì đây cũng không phải chuyện đáng để phản ứng gay gắt như vậy cho đến tận bây giờ, nhưng cảm xúc con người đâu phải lúc nào cũng dễ dàng điều khiển.
Tôi gãi đầu một cách khó xử rồi quyết định tiếp tục câu chuyện về hội chợ. Dù gì thì tôi vẫn chưa báo cáo việc hợp tác với lực lượng của Tam Quốc.
Tôi trình bày rằng mình đã quyết định cho một bộ phận lực lượng của Tam Quốc vào trong gian hàng và bố trí để họ có thể tập trung hộ tống các nhân vật chủ chốt. Bởi nếu để họ lảng vảng bên ngoài mà có nhân vật quan trọng nào bị thương hay xảy ra xung đột với quý tộc Đế quốc thì sẽ phiền phức lắm. Vị Bộ trưởng có vẻ cũng cho rằng đây là một biện pháp không tồi nên chỉ gật gù mấy cái.
—Gian hàng câu lạc bộ đa quốc gia à, đúng là một hội chợ không thể tưởng tượng nổi.
“Chẳng phải vẫn thường có học viên ngoại quốc sao? Dù đây là lần đầu có người chức cao vọng trọng đến.”
—Thời của ta, người ngoại quốc làm gì có cửa vào học.
Lại một màn ‘ngày xưa của ta’ thật xuất sắc, tôi nghe rõ cả rồi đây.
Tôi gật đầu cho qua chuyện, để những lời kể lể của vị Bộ trưởng trôi từ tai này sang tai kia. Vì đó chẳng phải là nội dung gì quan trọng. Có vẻ như chính vị Bộ trưởng cũng chỉ thuận miệng nhắc đến mà thôi.
—Vậy vất vả cho cậu rồi. Hội chợ lần này sẽ có khá nhiều người đến đấy.
“Vâng, tôi rõ rồi.”
—Bên bộ phận hành chính cũng có mấy người ghé qua đấy, liệu mà chuẩn bị.
“Dạ?”
Dứt lời, ngài Bộ trưởng đơn phương ngắt liên lạc. Này, sao lại có thể nói qua quýt chuyện quan trọng nhất vào phút cuối như vậy chứ. Lẫn thật rồi sao.
‘Làm ơn hãy đột tử ở đâu đó đi.’
Đó là ước nguyện tôi đã ấp ủ trong lòng từ rất lâu rồi.
Ngày hôm sau, trong giờ sinh hoạt câu lạc bộ, một buổi báo cáo lần thứ hai đã được mở ra. Thật đáng tiếc, báo cáo của tôi không chỉ dành riêng cho vị Bộ trưởng.
“Trong thời gian diễn ra hội chợ, anh nghĩ chúng ta sẽ cần rất nhiều người phụ giúp nên đã nhờ vả trước rồi. Sẽ có những gương mặt quen thuộc đến thôi nên mọi người đừng lo lắng.”
Bề ngoài là mối quan hệ cố vấn-thành viên, nhưng thực chất tôi chẳng khác nào bảo mẫu chuyên đi dọn dẹp hậu quả cho đám nhóc này, nên hễ có chuyện gì xảy ra là phải báo ngay lập tức. Báo cáo hai lần, đúng là một công việc kinh khủng.
Dù sao đi nữa, khi tôi thông báo rằng một phần lực lượng của Tam Quốc sẽ tham chiến tại gian hàng câu lạc bộ, phản ứng của mỗi người mỗi khác. Louise thì đơn thuần vui mừng vì có thêm người phụ giúp, còn Erich và Ainter thì tỏ vẻ dửng dưng. Vấn đề nằm ở ba người còn lại.
Thấy Louise vui vẻ nên họ không phản đối, nhưng vẻ mặt lại chẳng mấy phấn khởi. Chắc là họ không thoải mái khi có đám thuộc hạ ở nơi mà sự nghiệp yêu đương (đơn phương) của bản thân đang đơm hoa kết trái. Hoặc cũng có thể họ chỉ đơn giản là không ưa bất kỳ người ngoài nào có khả năng cản trở dù chỉ một chút thời gian họ được ở bên Louise.
‘Dù là lý do gì thì cũng toàn một lũ điên.’
Liệu lũ nhóc này có biết Villar đã phải khổ tâm đến mức nào trước khi chấp nhận đề nghị của tôi không. Dù cho từ khi sinh ra đã có đám thuộc hạ bám theo như NPC hay thú cưng, tôi vẫn mong chúng biết trân trọng họ hơn một chút.
“Vì mọi người bên đó đã sẵn lòng chấp nhận một yêu cầu khó khăn, nên chúng ta không thể tỏ ra lơ là được. Mọi người hãy cố gắng hết sức trong suốt thời gian diễn ra hội chợ nhé.”
Nói thẳng ra là đừng có lết ra khỏi gian hàng mà hãy ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ. Đã mất công gọi cả lực lượng hộ vệ đến mà chúng lại tự ý ra ngoài rồi bị thương trở về thì cả tôi và Villar chắc sẽ phát điên mất.
“Chúng em cũng rất mong chờ hội chợ mà, làm gì có chuyện lơ là được. Anh đừng lo!”
May thay, có vẻ như đám nhóc này đã hiểu được hàm ý, dẫn đầu là Rutis, các thành viên đều tỏ ra hưởng ứng tích cực. Phải rồi, mấy kẻ thân phận cao quý mà đến mức này còn không hiểu thì gay go thật. Thật may là chúng không đến nỗi tệ hại tột cùng.
‘Thứ chết tiệt.’
Thật trớ trêu khi phải cảm thấy nhẹ nhõm vì một chuyện cỏn con như thế này. Rốt cuộc tôi đã phạm phải tội tình gì mà ngay cả ở Học viện cũng phải trải qua cảm giác như đang đối mặt với các Trưởng khoa chứ. Ít ra ở Phòng Thanh tra còn có Phó phòng hay Trưởng khoa 5 nên vẫn chịu đựng được.
Với tâm trạng cay đắng, ánh mắt tôi vô tình hướng về phía Louise. Bắt gặp ánh nhìn của tôi, cô bẽn lẽn cười rồi nắm chặt hai tay làm động tác cổ vũ. Ừ, được rồi. Cố lên...
Tôi cũng gượng cười đáp lại và giơ một tay lên làm động tác cổ vũ. Cơn phẫn nộ không biết trút vào đâu trong lòng bỗng chốc tan biến một cách vô nghĩa.
“Bắt đầu thôi nào. Cứ làm mãi rồi cũng quen tay.”
Và lấy lời của Erich làm hiệu lệnh, nhà máy sản xuất bánh kẹo lại một lần nữa khởi động. Những lúc thế này mới thấy may mắn vì câu lạc bộ chỉ có sáu thành viên. Các câu lạc bộ khác cơ bản đều có trên mười người, nếu ở đây cũng vậy thì chắc đã có đồ ăn vặt phải bỏ đi rồi.
‘Mùi thơm thật.’
Thật may là tay nghề của chúng có vẻ ngày càng tiến bộ. Quả nhiên, cứ bắt làm nhiều là trình độ sẽ tăng, lĩnh vực nào cũng vậy. Tôi có chút vui mừng.
Sau khi để riêng phần đồ ăn vặt gửi cho phe Tam Quốc, lượng tôi phải ăn vẫn còn lại nhiều hơn bình thường. Cái các người cần cải thiện là hương vị, không phải số lượng đâu.
Tuy nhiên, một điều vô cùng may mắn là đã xuất hiện một vị ân nhân đáng quý, người sẽ cùng tôi chén hết đống đồ ăn chồng chất đến kinh hoàng này. Lần này, tôi không mời Villar đến làm người dọn dẹp đồ thừa trong ngày.
“Thiếu gia Carl. Anh là người thích món tráng miệng sao?”
Chẳng hiểu sao Marghetta lại ghé qua sau khi giờ sinh hoạt câu lạc bộ kết thúc. Nhìn thấy đống đồ ăn vặt chất đầy trên bàn, cô ấy có vẻ kinh ngạc, đôi mắt mở to.
“Cũng không hẳn. Chỉ là anh thấy tiếc nếu vứt bỏ những thứ mà các thành viên đã làm nên đành phải ăn thôi.”
Nghe câu trả lời của tôi, Marghetta gật đầu rồi thận trọng ngồi xuống đối diện. Thực tế thì, ngay cả người nghiện đồ ăn vặt cũng sẽ không ăn một lượng lớn như vậy. Marghetta ngạc nhiên cũng phải.
“Mà, có chuyện gì sao?”
“Em đến để hỏi xem thiếu gia Carl có thời gian không.”
Nhìn Marghetta mỉm cười nói, tôi hơi nghiêng đầu.
Từ trước đến nay, Marghetta chỉ đến gặp tôi vào buổi sáng. Cô ấy cho rằng buổi chiều tôi sẽ bận rộn nên muốn giải quyết công việc vào buổi sáng. Dù thực tế ngoài giờ sinh hoạt câu lạc bộ ra thì tôi cũng chẳng có việc gì đặc biệt, nhưng Marghetta vẫn luôn đảm bảo thời gian buổi chiều cho tôi. Vậy mà bây giờ lại đột ngột thế này?
‘Không phải là mình không thích.’
Điều tôi thắc mắc là tại sao vị Tiểu thư Công tước luôn triệt để tuân thủ lời mình đã nói ra lại thay đổi quyết định như vậy.
“Ừm, anh cũng rảnh. Có chuyện gì sao?”
“Hội chợ sắp đến rồi, nên em định nhờ thiếu gia Carl giúp cả vào buổi chiều nữa. Đây không phải việc gấp nên anh cứ từ chối cũng không sao.”
Vì thiếu gia Carl chỉ giúp vào buổi sáng thôi cũng đã đủ rồi.
Nghe những lời Marghetta nói thêm, tôi suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. Tuy không phải việc gấp nhưng chắc cô ấy muốn hoàn thành công việc sớm hơn. Phải giải quyết mọi thứ trước thì mới có thời gian xoay xở khi có biến số xảy ra. Tôi hoàn toàn có thể hiểu được.
“Đây cũng không phải là yêu cầu gì khó khăn. Không sao đâu.”
“Cảm ơn anh, thiếu gia Carl.”
Marghetta vẫn giữ nụ cười trên môi đáp lại. Nhìn cô ấy, ánh mắt tôi bất giác hạ xuống đống đồ ăn vặt trên bàn. Sự hiện diện điên rồ của chúng khiến tôi không thể không để ý.
‘Hừm.’
Tôi nhìn đống đồ ăn rồi lại nhìn Marghetta, cứ thế lặp đi lặp lại. Đã là khách đến chơi thì mời họ thứ gì đó cũng là phép lịch sự.
“Mar. Em có muốn dùng cùng không?”
“Có món nào do thiếu gia Carl làm không?”
“Cái đó thì không.”
“Tiếc thật.”
Nhìn Marghetta khúc khích cười, tôi cũng bật cười theo. Vai trò của tôi chỉ cần ăn là đủ rồi. Nếu không phải sáu mà là bảy người cùng làm thì không biết sẽ loạn đến mức nào nữa.
“Vậy anh có thể cho em món mà thiếu gia Carl thích được không?”
“Anh hiểu rồi.”
Nghe vậy, tôi định cầm lấy chiếc bánh quy của Louise nhưng lại do dự trong giây lát. Đúng là hợp khẩu vị của tôi nhất. Nhưng xét theo phản ứng của những người nếm thử khác từ trước đến nay, đa số đều không hợp khẩu vị của họ. Đưa cái này cho Marghetta liệu có ổn không?
Tuy nhiên, sự do dự cũng chỉ thoáng qua. Dù sao thì đây cũng là món tôi thích, và biết đâu lại hợp khẩu vị của Marghetta.
“Mời em.”
“Cảm ơn anh.”
Cuối cùng, chiếc bánh quy của Louise đã được đưa vào miệng Marghetta. Cô ấy ăn một cách lặng lẽ, tao nhã, không một chút thay đổi trên nét mặt.
“Cũng được đấy chứ.”
Thậm chí cô ấy còn có vẻ thong thả gật đầu đánh giá. Phải rồi, tôi đã nghĩ chắc chắn sẽ có người hợp khẩu vị món này mà. Trong lòng bỗng vui sướng, tôi mời thêm vài cái nữa, Marghetta cũng không từ chối mà tiếp tục ăn. Vẻ mặt vẫn không hề thay đổi.
‘Thế này mới là bình thường chứ.’
Đáng lẽ những kẻ muốn có được tình yêu của Louise phải thể hiện dáng vẻ như thế này mới phải. Không phải Marghetta, người đã đưa ra lời khuyên sắc bén cho Louise, mà là cái bộ năm vô phương cứu chữa kia kìa. Quả nhiên cái câu lạc bộ tập hợp toàn đám người trong nguyên tác này mới là bất thường. Chỉ cần dời mắt khỏi câu lạc bộ một chút thôi là đã thấy mọi thứ thật bình thường và tâm hồn cũng thanh thản biết bao.
“Xin lỗi anh, thiếu gia Carl. Dù là em ngỏ lời trước nhưng có lẽ hôm nay không được rồi.”
Có lẽ vì đã lâu mới có được cảm giác ấm áp này nên tôi đã giữ Marghetta lại lâu hơn dự tính, sau khi nhận thêm vài cái bánh, cô ấy đứng dậy. Chết thật, mình hơi phấn khích quá rồi.
“Em đừng khách sáo. Ngược lại, anh mới là người thất lễ thì phải.”
Ở trong hang ổ của kẻ một mắt mà gặp được người hai mắt, thật mừng quá đi thôi. [note80354]
***
Đêm hôm đó, tại ký túc xá của Marghetta.
Cơ thể Marghetta đang nằm úp trên giường khẽ run lên từng đợt.
“Hức, hức...”
Vừa trở về từ phòng sinh hoạt câu lạc bộ, Marghetta đã ngã vật ra giường, sụt sùi làm ướt đẫm cả vỏ gối.
Ấy là do lòng tham. Vì tham lam muốn ở bên Carl lâu hơn, cô đã phá vỡ lời hứa của chính mình, viện cớ để đến tìm anh cả vào buổi chiều. Dù có hơi xấu hổ, nhưng nếu có thể ở cùng Carl, sự xấu hổ đó cô hoàn toàn có thể chịu đựng.
May mắn là Carl dường như cũng không có vẻ gì bất mãn, thậm chí còn mời cô ăn tráng miệng, tạo nên một bầu không khí thân tình. Chắc chắn là như vậy, nhưng.
‘Làm sao đây, có lẽ anh ấy đã ghét mình rồi...!’
Vị của nó thật kinh khủng. Nhìn dáng vẻ tươi cười liên tục mời mọc của anh, cô không nỡ từ chối mà cứ thế ăn tiếp. Sợ rằng Carl sẽ thất vọng, cô không dám hé nửa lời chê bai mà phải cố gắng giữ vững nét mặt.
Vừa ăn, trong đầu cô vừa nảy sinh đủ loại suy nghĩ. Phải chăng anh đang muốn khiển trách một vị Tiểu thư Công tước tồi tệ không giữ lời hứa, một vị Công nương tham lam đang làm phiền một vị thanh tra vốn đã mệt mỏi? Vì thế nên anh mới mời cô chiếc bánh quy kinh khủng này để đuổi cô đi chăng?
Khi những suy nghĩ tiêu cực ập đến, nước mắt cô chực trào ra. Thế nên cô đã phải gắng gượng đứng dậy rời khỏi phòng sinh hoạt câu lạc bộ.
Phải chăng vì tham lam mà chuốc lấy sự ghét bỏ, khi kết luận đó hiện lên trong đầu, Marghetta càng thêm tủi thân, ôm chặt lấy gối và vùi mặt thật sâu.
Và sự hiểu lầm đó đã tan biến như tuyết tan ngày xuân vào sáng hôm sau, khi Carl mỉm cười chào đón một Marghetta đang rụt rè tìm đến.
Marghetta Valenti. Một vị Tiểu thư Công tước có lòng tự tôn cao ngần nào thì tâm hồn lại nhạy cảm ngần ấy.


0 Bình luận