Web Novel
Chương 17 - Câu lạc bộ làm bánh của người chẳng biết làm bánh (3)
0 Bình luận - Độ dài: 2,522 từ - Cập nhật:
Có câu nói rằng con người là thứ không thể sửa đổi. Cá nhân tôi cũng đồng tình với quan điểm này. Nhìn lại những gì đã trải qua suốt bốn năm làm công chức, con người là sinh vật mà dù có căm ghét đến đâu cũng không đủ. Mẹ thiên nhiên ơi, xin lỗi vì trên thế giới này vẫn còn có loài người sinh sống.
Thế nhưng, nếu giờ có ai hỏi tôi liệu con người có thể thay đổi được không, tôi có thể đường đường chính chính trả lời. Rằng chỉ cần nỗ lực, hoàn toàn có thể!
‘Người anh này của em hiếm khi rơi lệ, thế mà giờ lại sắp khóc đến nơi rồi đây.’
Vài ngày trước, sau lời khuyên thấm đẫm máu và thịt của tôi, Erich đã có thể thay đổi. Nơi tôi đang mãn nguyện dõi theo là hình ảnh Erich đang kề vai sát cánh cùng Louise, chuyên tâm làm bánh.
“Lúc thế này thì làm như vầy là được!”
“Ồ, ra là vậy.”
Louise nở nụ cười rạng rỡ, nhiệt tình chỉ dạy cho Erich. Thật ra, trông bộ dạng kia thì Erich chẳng chuyên tâm làm bánh mấy, mà chỉ đơn thuần là thích nghe giọng của Louise thôi, nhưng vốn dĩ tôi cho lời khuyên cũng là vì mục đích đó mà. Làm tốt lắm. Giỏi lắm, Erich. Hãy hạ gục Louise đi nhé.
Cứ thế, trong vài ngày, khi Erich vươn lên dẫn đầu trong cuộc đua vô vọng của năm tên kẻ tám lạng người nửa cân, bốn tay đua còn lại dường như cũng cảm nhận được cơn khủng hoảng và bắt đầu dần dà tham gia vào việc làm bánh. Nhưng Erich, người lần đầu tiên chiếm được vị trí thuận lợi, không có ý định đứng yên chịu trận, và đã chống đỡ được cho đến bây giờ bằng cách khéo léo gạt đi sự can thiệp của người khác.
Chuyện này có hơi bực mình. Một thằng nhóc một khi đã quyết tâm thì có thể làm tốt, vậy mà từ trước đến nay rốt cuộc là vì sao cơ chứ.
‘Mà thôi, giờ nó sẽ tự biết cách làm tốt thôi.’
Dù tôi đã thử liệu pháp sốc vì bộ dạng của Erich quá mức ngột ngạt, nhưng vốn dĩ tôi cũng chẳng ở cái vị thế có thể cho ai lời khuyên yêu đương. Giờ đây khi đã vượt qua được sự bế tắc đó và cường hóa thành công, đã đến lúc tôi phải tin tưởng vào Erich. Tôi là thanh tra hay cố vấn, chứ không phải kẻ thao túng chuyện tình cảm.
“Oa, giờ Erich cũng làm giỏi rồi này!”
Nhìn kìa nhìn kìa, khóe miệng không nhếch lên không được hay sao.
Vừa thấy tội nghiệp vừa thấy tự hào, tôi nhìn hai người họ rồi tình cờ chạm mắt Louise. Cô ấy mỉm cười và khẽ cúi đầu, tôi cũng cúi đầu đáp lễ.
Thật sự cảm ơn em đã đối tốt với đứa em trai tệ hại của anh... Dù ban đầu người quyến rũ em trai tôi cũng là Louise, nhưng đó là sức mạnh của nguyên tác nên đành bất khả kháng. Từ giờ tôi đã quyết định sẽ nghĩ như vậy. Louise là một đứa trẻ không tì vết, không có tội lỗi gì cả.
Cuộc nổi loạn của kẻ yếu nhất Erich đã kéo dài suốt mấy ngày liền. Không, nói sai rồi. Sự thống trị của kẻ mạnh nhất Erich mới là thứ đã kéo dài suốt mấy ngày qua. Dám vượt lên trước những chàng trai ưu tú bao gồm cả Hoàng tộc, chắc chắn gia chủ cũng sẽ vui mừng lắm. Vụ mùa con cái của gia tộc Krasius năm nay bội thu rồi.
“Cố vấn. Anh có chút thời gian không?”
Trong lòng đang phấn khởi định rời khỏi phòng sinh hoạt câu lạc bộ thì Rater, người không hiểu sao lại ở lại đến cuối cùng, đã gọi tôi lại. Chà, tôi cũng đoán được là cậu ta sẽ bắt chuyện. Chắc hẳn vì có việc cần tìm tôi nên mới cố tình ở lại sau cùng.
“Được thôi, có chuyện gì sao?”
Nhưng vì không đoán được là chuyện gì nên tôi mời Rater ngồi xuống, rồi lấy hộp bánh quy trên kệ đặt xuống bàn. Đó là chiếc hộp chứa đầy bánh quy của Louise, vì lượng bánh cô bé làm ra vẫn còn áp đảo hơn Erich rất nhiều.
Khóe miệng Rater hơi run lên khi thấy tôi đặt hộp bánh xuống. Không biết đầu bếp hoàng gia đã cho cậu ta ăn thứ gì mà khẩu vị lại kén chọn đến thế. Tôi lấy ra vì nghĩ câu chuyện có thể sẽ kéo dài và để đỡ buồn miệng, nhưng xem ra chỉ mình tôi ăn là được rồi. Bánh ngon thế này cơ mà.
Rater im lặng nhìn tôi thản nhiên lấy một chiếc bánh quy cho vào miệng. Cậu ta gõ ngón trỏ mấy cái lên bàn, vẻ mặt trầm tư. Rồi như đã quyết định điều gì, cậu ta mở lời.
“Vì anh hẳn đang bận rộn với nhiều việc, nên em sẽ không nói vòng vo nữa.”
Thật ra thì ngược lại với lời của Rater, cuộc sống hiện tại của tôi không bận rộn đến thế. Sáu người tụ tập ở câu lạc bộ đáng ngạc nhiên là đều ngoan ngoãn, nên tôi chẳng có việc gì phải giải quyết. Điều này có thể nói là hơi đáng mừng một chút.
...Không, khốn kiếp, mình đang nghĩ cái quái gì vậy. Vốn dĩ mình đến học viện là vì bọn chúng cơ mà. Đây là cái mà người ta gọi là hội chứng Stockholm sao? Tôi vừa mới định bênh vực cho kẻ gây hại mình à?
Trái ngược với những suy nghĩ bi đát và kinh khủng này, tôi gật đầu tỏ ý đồng tình, và Rater quả nhiên không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.
“Có phải Cố vấn đã hậu thuẫn cho Erich không?”
Tôi, người vừa mới cho chiếc bánh quy thứ hai vào miệng, không khỏi ngước nhìn Rater trước câu nói đó. Không rõ cậu ta đã diễn giải sự im lặng của tôi như thế nào, Rater vẫn tiếp tục nói.
“Vài ngày trước, sau khi Cố vấn ra ngoài cùng Erich, hành động của Erich đã trở nên tích cực hơn.”
Chắc chắn rồi. Bị tôi dùng lời lẽ mắng cho một trận không thương tiếc như thế mà không thay đổi thì đâu phải là người nữa. Ít nhất thì em trai tôi vẫn thuộc dạng người bình thường.
“Và kể từ sau đó, ánh mắt của Cố vấn cũng thường xuyên hướng về phía Erich hơn.”
Chắc chắn rồi. Dù tin rằng em trai mình sẽ thay đổi, nhưng tôi vẫn lo lắng về khả năng lời khuyên không có tác dụng nên đã dõi theo với trái tim run rẩy. May mắn thay, Erich đã dẫn đầu cuộc đua, chấm dứt nỗi bất an trong lòng tôi.
“Vì vậy, em không thể không nghĩ rằng Erich đã bắt đầu hành động sau khi nghe lời khuyên từ Cố vấn.”
Rồi Rater lại im lặng, lặng lẽ nhìn tôi. Dường như cậu ta muốn hỏi liệu suy đoán của mình có đúng không, cũng như muốn xem tôi có điều gì để nói không. Chà, chỉ có Rater mới biết cậu ta thực sự nhìn nhận theo ý nghĩa nào. Vì cậu ta vốn là một kẻ không hề thay đổi sắc mặt.
“Đúng vậy. Anh đã cho Erich một vài lời khuyên với tư cách là anh trai.”
Trước câu trả lời thẳng thắn thừa nhận của tôi, Rater khẽ thở dài. Cái này thì tôi hiểu được. Đây là phản ứng khi nghe tin một suy đoán mà mình mong là sai lại trở thành sự thật. Vì tôi đã trải qua nhiều lần rồi.
“Lời khuyên với tư cách là anh trai, em hiểu rồi.”
“Có vấn đề gì sao?”
“Không phải vậy. Chỉ là em không ngờ Cố vấn lại can thiệp vào.”
Nói xong, Rater đan hai tay vào nhau trên bàn rồi nghiêng đầu sang một bên.
“Năm người chúng em, dĩ nhiên bao gồm cả Erich, đều đang tự kìm chế lẫn nhau.”
Tôi biết rõ mà. Vì tôi là người chứng kiến điều đó ở khoảng cách gần nhất đây.
Đứng ở lập trường người xem thì đó là một cuộc đấu trí ngột ngạt, nhưng cũng không phải là hành động hoàn toàn không thể hiểu được. Cả năm người chỉ có thể gặp Louise sau khi nhập học, và đây cũng là lần đầu tiên họ gặp bốn đối thủ cạnh tranh vì cô bé. Họ cần phải nắm bắt được đối thủ là người như thế nào thì mới có thể định hình được cách hành động.
Tóm lại, bọn họ đã mang y nguyên cái thói quen ở giới xã giao của những bậc tai to mặt lớn vào tận học viện.
“Thế bế tắc đó đã sụp đổ khi Erich ra mặt. Thậm chí còn kèm theo danh hiệu là người đầu tiên chủ động tiếp cận Louise.”
Rater lại thở dài như thể bế tắc trước tình hình đã bị lung lay bởi Erich, rồi nói tiếp.
“Đôi khi hành động nhanh chóng mới là câu trả lời chính xác, thay vì cứ chần chừ lãng phí thời gian.”
Trước câu nói như lời than thở đó, tôi không khỏi cảm thấy cạn lời trong giây lát dù cho Rater trước mắt là một thành viên Hoàng tộc.
‘Thằng nhóc này bị gì vậy nhỉ.’
Đến mức nhận ra hành động của Erich là kết quả từ sự xúi giục của tôi thì ít nhất cậu ta cũng có mắt quan sát cơ bản. Dù chỉ là rất cơ bản. Nếu vậy, khả năng cao là cậu ta cũng đã sớm biết “tầm quan trọng của việc ra tay trước” mà chính miệng cậu ta vừa nói.
Trên thực tế, trong lúc những kẻ bị nghi ngờ trí tuệ suy giảm vì mù quáng trong tình yêu đang tự đào hố chôn mình, Erich đã thoát khỏi cuộc đấu trí và chọn cách đi thẳng để gặt hái thành quả. Bởi vì như lời của Rater, liên quan đến Louise, hành động nhanh chóng và tích cực mới là câu trả lời chính xác.
Sau một hồi suy nghĩ, tôi đã nói ra những lời mà bản thân vẫn luôn giữ trong lòng. Thấy cậu ta đột nhiên giữ tôi lại và kể lể dông dài những chuyện này, có lẽ tôi nói thật một chút cũng không có vấn đề gì lớn.
“Biết thế mà vẫn làm vậy sao...?”
Trước lời nói gần như là tự lẩm bẩm của tôi, Rater cũng không còn gì để nói, chỉ lặng lẽ quay đi hướng khác.
Một sự im lặng đến nghẹt thở bao trùm lấy phòng sinh hoạt câu lạc bộ.
Rater rời đi, để lại mình tôi trong phòng câu lạc bộ. Tôi nhìn vào chỗ ngồi mà mới lúc nãy Rater còn ngồi đó.
‘Đúng là một kẻ dị biệt.’
Tôi bất giác bật cười. Nhớ lại câu nói cuối cùng của Rater trước khi rời đi, tôi không thể nhịn được cười.
“Tôi mong rằng Cố vấn sẽ chỉ đứng nhìn mà thôi.”
Đó là mục đích của cuộc trò chuyện này, được Rater, người dường như cũng xấu hổ vì cú vấp ngã tai hại của bản thân nên đã im lặng, nói ra sau 10 giây dài như 10 phút. Đó là một yêu cầu, không chỉ muốn tôi không cho Erich lời khuyên nữa, mà còn muốn tôi hoàn toàn không can dự vào cuộc cạnh tranh của cả năm người.
Chắc hẳn cậu ta đã rất lo lắng. Hẳn đã đi đến kết luận rằng nếu sau này Erich vẫn tiếp tục nhận được sự giúp đỡ của tôi thì cuộc đấu sẽ không còn cân sức. Nhưng nói thẳng là đừng giúp Erich thì lại quá lộ liễu, nên cậu ta đã mở rộng phạm vi ra toàn bộ cuộc cạnh tranh của cả năm người. Dù sao thì tôi cũng sẽ không giúp ai khác ngoài Erich, nên ý nghĩa cũng như nhau.
Dĩ nhiên tôi vốn định giao phó cuộc cạnh tranh sắp tới hoàn toàn cho Erich, nên đã gật đầu một cách qua loa. Có vẻ như làm vậy khiến cậu ta an tâm. Biểu cảm của Rater có chút giãn ra, thậm chí tôi còn nghe được lời xin lỗi vì đã đưa ra một yêu cầu vô lễ. Cảm giác cũng không tệ nên tôi đã chấp nhận lời xin lỗi đó.
“Mình đã quá coi thường bọn trẻ rồi sao.”
Có vẻ như tôi đã vô thức xem năm thành viên câu lạc bộ chỉ đơn thuần là những nam chính trong nguyên tác bị tình yêu làm cho mờ mắt. Đã 5 năm kể từ khi tôi chuyển sinh vào thế giới này. Dù biết rằng con người ở thế giới này không phải là những tồn tại chỉ biết hành động đơn điệu như trong tiểu thuyết, tôi vẫn đã xem nhẹ cả năm người.
Thật tình mà nói, nếu nhìn vào cuộc đấu trí đến lộn cả ruột gan kia thì không thể không xem năm người họ là những kẻ có trí tuệ suy giảm. Chuyện này dù là người khác chứ không phải tôi thì cũng sẽ nghĩ vậy thôi. Con đường chinh phục ngắn nhất ở ngay đó, tại sao không đi mà cứ nhảy thiết hài trên đó làm gì chứ.
Tuy nhiên, giống như Erich đã thay đổi nhờ lời khuyên của tôi, và Rater đã cố gắng xoay chuyển tình thế bất lợi, kiểu hành động của năm người họ rất đa dạng và không hề đơn giản. Trực tiếp chứng kiến điều đó khiến tôi cảm thấy khá vui vẻ. Vì nó làm tôi nảy ra suy nghĩ, rằng bọn họ không chỉ bị Louise quyến rũ bởi sức mạnh của nguyên tác, mà có lẽ họ đã thực sự rung động và đang nỗ lực hết mình.
“Cứ giữ chừng mực mà làm cho tốt vào nhé.”
Tôi vừa ngân nga vừa cho một chiếc bánh quy khác vào miệng. Theo như mong muốn của Rater, tôi sẽ không tiếp sức cho một cá nhân cụ thể nào, nhưng nếu cuộc cạnh tranh trở nên tồi tệ hơn, tôi sẽ phải can thiệp ngay lập tức để ngăn chặn.
Nghĩ lại thì, sự vui vẻ này có lẽ nào là bản năng phòng vệ của tôi khi đã linh cảm được tương lai phải chịu khổ giữa năm người họ không? Ít nhất thì tâm trạng cũng phải tốt thì mới có thể chịu đựng được lâu khi bị kẹt ở giữa chứ.


0 Bình luận