• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 25 - Cẩm nang cho người bị ám (nguồn không rõ) (2)

0 Bình luận - Độ dài: 2,632 từ - Cập nhật:

Càng đến gần, tiếng trò chuyện ồn ào càng vọng lại rõ hơn. Vốn dĩ phòng sinh hoạt của câu lạc bộ làm bánh được đặt ở một nơi hẻo lánh để tránh cho một học viên tội nghiệp nào đó vô tình chạm mặt Hoàng tộc, vậy mà âm thanh còn vọng đến tận hành lang này, thì hẳn là trong đó đã xảy ra chuyện gì rồi.

Mới rời đi chưa được bao lâu mà đã ầm ĩ thế này. Chẳng lẽ lò nướng nổ tung hay cháy rồi à?

Tôi vội vã chạy tới phòng sinh hoạt, giật cửa mở ra. May thay, chẳng có thảm họa nào như hỏa hoạn chào đón tôi cả. Chỉ có hai vị Hoàng tử đang khẩu chiến kịch liệt, tưởng như miệng sắp tóe ra lửa đến nơi.

“Hầu hết những anh hùng làm nên lịch sử đều là kỵ sĩ. Chẳng phải cậu đã từng nghe về những thiên anh hùng ca, kể về việc người ta dùng một thanh kiếm mà khuynh đảo cả lục địa rồi sao?”

“Thể xác thì hữu hạn, nhưng tinh thần lại là vô hạn. Vì lẽ đó, ma thuật, thứ sức mạnh giúp tinh thần phát triển, mới chính là chân lý.”

Mấy tên nhóc này đang giở trò quái gì vậy?

Sau khi xác nhận trận khẩu chiến vớ vẩn của Rutis và Rater, tôi nhanh chóng đảo mắt nhìn các thành viên khác. Louise thì đang chớp mắt lia lịa, Erich lặng lẽ quan sát cả hai, Ainter chỉ điềm nhiên mỉm cười, còn Tanian thì dán chặt mắt vào lò nướng bánh quy.

Hừm, xem ra phải hỏi Erich mới biết ngọn ngành câu chuyện.

“Erich.”

Tôi khẽ tiến đến sau lưng Erich và đặt tay lên vai nó. Có lẽ phải đến khi tay tôi chạm vào, thằng bé mới nhận ra sự hiện diện của tôi. Nó giật bắn mình quay lại. Một kẻ luyện võ mà lại chậm chạp trong việc nhận ra người khác tiếp cận thế này thì làm nên trò trống gì đây.

“A, anh.”

“Có chuyện gì vậy em?”

“Chuyện đó?”

Cùng với câu hỏi, ánh mắt Erich lại hướng về phía hai người kia, tràn ngập một cảm xúc không tài nào che giấu nổi. Đáng tiếc thay, tên của cảm xúc ấy lại là ‘ngao ngán’. Chắc chắn bọn họ đang tranh cãi vì một lý do vô cùng tào lao rồi.

Theo lời giải thích ngắn gọn của Erich, mọi chuyện bắt nguồn từ một câu nói bâng quơ của Tanian, người vẫn đang dán mắt vào lò nướng: ‘Ma cụ tiện lợi thật nhỉ.’

Phát ngôn thân ma thuật của ứng cử viên Thánh Nhân đã khiến Rater đến từ Liên Hiệp Quốc Juvent, một cường quốc về ma đạo, vô cùng hả hê, trong khi Rutis từ Vương quốc Armein, vương quốc của các kỵ sĩ, lại tỏ ra khó chịu. Kết quả của chuỗi sự kiện đó chính là cuộc tranh luận ‘Kiếm thuật đối đầu Ma thuật’ đang diễn ra ngay trước mắt.

‘Đúng là một lũ ngốc.’

Dù là kiếm hay ma thuật, bị đánh trúng một đòn ra trò thì cũng chết như nhau cả thôi. Nghĩ đến việc chỉ mới lúc nãy mình còn phải vắt óc suy tính để bảo vệ những kẻ như thế này, tôi lại thấy bực bội. Chắc các người rảnh rỗi quá nên mới sinh sự vì mấy chuyện cỏn con này đúng không...?

Trong lúc đó, tôi thấy bực cả với Tanian, kẻ đã châm lửa rồi lại phủi tay đứng nhìn. Vốn là một Trị liệu sư thuộc tầng lớp quý tộc, có lẽ cậu ta chẳng màng đến cuộc đấu võ mồm của đám gây sát thương thường dân. À không, phải xem kỵ sĩ là một Đỡ đòn mới đúng chứ? Dù sao thì cũng thật quá đáng. Châm lửa rồi một mình rút lui êm đẹp.

Dù sao đi nữa, khi đã biết nguyên nhân vớ vẩn này rồi thì đã đến lúc phải can ngăn cho hợp tình hợp lý. Mối quan hệ giữa Armein và Juvent vốn chẳng mấy tốt đẹp, một phần cũng vì khuynh hướng quốc gia chia rẽ thành phe kỵ sĩ và phe ma thuật. Bây giờ có thể chỉ là tranh luận suông, nhưng nếu cứ để yên, có khi họ lại túm cổ áo nhau thật cũng nên. Dù tôi không nghĩ đám Hoàng tộc này lại thiếu suy nghĩ đến mức đó.

...Ít nhất thì cũng phải suy nghĩ được đến mức đó chứ? Vị cố vấn này tin tưởng các em mà.

Ngay khoảnh khắc tôi định gõ vào chiếc bàn bên cạnh để thu hút sự chú ý, Louise, người nãy giờ vẫn im lặng theo dõi cuộc tranh cãi, bỗng nghiêng đầu lên tiếng.

“Tớ nghĩ ma thuật tốt hơn kiếm thuật chứ nhỉ?”

Nghe câu đó, Rutis cứng đờ người, còn Rater thì nở một nụ cười đắc thắng. Cuộc chiến bắt đầu một cách ngớ ngẩn đã kết thúc một cách lãng xẹt.

Nhân tiện thì, ra Louise thuộc phe ma thuật à. Lần đầu mình biết đấy.

Trong thoáng chốc, Rutis, người vừa hùng hồn chứng tỏ ‘tôi thấy bánh quy của Louise không ngon’ và ‘tôi khác Louise, là phe kỵ sĩ’, bỗng dưng im bặt. Thành thật mà nói, tuy có cảm giác là cậu ta tự làm tự chịu, nhưng nhìn cái cách mọi chuyện rối tung thế này cũng thấy thật đáng thương. Chuyện bánh quy thì không nói, chứ việc Louise thích ma thuật hơn thì đến tôi cũng lần đầu mới biết.

Tôi đã định bụng an ủi cậu ta, nhưng rồi lại thôi, vì đằng nào ngày mai cậu ta cũng sẽ lại tươi cười như không có gì và tiếp tục ‘cắm cờ’ mà thôi. Đúng là khổ vì cái tính dễ mủi lòng. Chỉ vì thấy bộ dạng thảm hại của cậu ta một chút mà tôi đã nhất thời quên mất những phiền phức mà cậu ta gây ra cho mình.

“Con người ta mà mềm lòng quá thì xem ra cũng mệt mỏi thật.”

—Anh uống rượu hay sao thế?

Người ở đầu dây bên kia ma cụ liên lạc đáp lại lời than thở của tôi một cách thờ ơ. Phũ phàng thật, tôi cũng có chút chân thành trong đó mà.

Ngay khi giờ sinh hoạt câu lạc bộ kết thúc và trở về ký túc xá, tôi đã liên lạc với Trưởng phòng Tình báo. Vừa để cảm ơn vì anh ta đã gửi thông tin nhanh hơn dự kiến, vừa để nghe thêm ý kiến hoặc đưa ra yêu cầu bổ sung.

Anh ta là một trong những người phải làm việc quá sức bậc nhất trong số các công chức cấp Trưởng phòng, nên tôi cũng không kỳ vọng nhiều khi liên lạc. Tôi gọi chỉ để lấy lệ rằng ‘vì không liên lạc được nên tôi đã để lại tin nhắn’. Nhưng bất ngờ thay, anh ta lại bắt máy ngay lần đầu tiên. Chắc là đang trong giờ giải lao chăng.

—Dù sao thì, những thông tin nắm được cho đến hiện tại tôi đã gửi cho anh Trưởng phòng Thanh tra rồi. Nếu có thêm tin tức mới, tôi sẽ gửi ngay nên anh đừng lo.

“Cảm ơn anh. Lần này tôi lại nợ anh nhiều rồi.”

—Có gì đâu, tôi chỉ trả lại những gì đã nhận thôi. Tính toán phải sòng phẳng chứ.

Tôi quả thật đã tạo điều kiện để Trưởng phòng Tình báo cung cấp thông tin được thuận lợi. Tôi phát hiện ra một vài chuyện mờ ám trong gia tộc của anh ta, nhưng đã quyết định mắt nhắm mắt mở cho qua. Dù sao thì Hoàng đế cũng không mấy bận tâm. Có lẽ ngài ấy đánh giá năng lực của Trưởng phòng Tình báo mang lại nhiều lợi ích hơn là những thiệt hại do gia tộc anh tham nhũng gây ra.

Hơn nữa, những chuyện đó lại do các thành viên trong gia tộc núp bóng uy thế của Trưởng phòng Tình báo gây ra, chứ không phải bản thân anh. Vị Trưởng phòng ấy còn chẳng có thời gian mà tan làm, thì lấy đâu ra thời gian mà làm chuyện mờ ám.

Trưởng phòng Tình báo mệt mỏi bẻ cổ sang trái rồi sang phải. Tiếng xương kêu răng rắc còn có thể nghe thấy qua cả ma cụ liên lạc. Phòng Tình báo hôm nay xem ra lại bị vắt kiệt sức rồi.

“Lần này anh lại thức trắng đêm sao?”

—Chuyện thường ngày thôi. Chẳng có gì lạ cả.

“Thật là một câu trả lời đáng buồn.”

—Nhưng vẫn còn tốt hơn anh đang ở Học viện.

Tự dưng lại công kích tôi là sao?

Tôi đang định nổi cáu, nhưng khi thấy vị Trưởng phòng Tình báo hốc hác bật cười khẩy, lòng tôi lại trào lên sự thương cảm. Dù chỉ nhìn qua ma cụ liên lạc, gương mặt anh ta vẫn tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu. Thôi được rồi, nếu việc trêu chọc tôi có thể giúp anh ta giải tỏa căng thẳng, thì đó cũng là phúc lớn cho Đế Quốc.

Đây là một bí mật không thể nói với bất kỳ ai, nhưng thực ra, trong suốt thời gian làm Trưởng phòng Thanh tra, mỗi khi cảm thấy sắp phát điên, tôi lại len lén nhìn Trưởng phòng Tình báo để tìm chút an ủi cho tâm hồn. Với tâm thế rằng, ít ra mình vẫn khá hơn người kia.

Tất nhiên, đây là một bí mật quý giá mà tôi chưa từng kể cho ai, vì nếu Trưởng phòng Tình báo biết được, anh ta hẳn sẽ nổi trận lôi đình.

—Nhân tiện nói về năm tổ chức đó.

“À, vâng.”

Dường như vừa nhớ ra điều gì đó, ánh mắt của vị Trưởng phòng Tình báo đang ngả người ra sau bỗng hướng thẳng về phía trước.

—Trong số đó, hãy cẩn thận với lũ xác chết thối rữa. Dấu vết của bọn chúng đang ngày càng được phát hiện nhiều hơn ở khu vực Học viện.

“Đúng như tôi dự đoán.”

—Bọn chúng ngu muội đến mức đó nên mới vẫn còn lải nhải về việc phục hưng Apels, chẳng phải sao?

“Lũ xác chết thối rữa” mà Trưởng phòng Tình báo nhắc đến chính là quân phục hưng Apels, Vinh Quang Đệ Tam. Nơi Học viện tọa lạc từng là thủ đô của Đế Quốc Apels trong quá khứ, nên việc bọn chúng cố sống cố chết bám lấy nơi này cũng là điều dễ hiểu. Thật kỳ lạ khi chúng lại hành động đúng y như dự đoán đến vậy.

‘Bắt đầu từ bọn chúng sao.’

Việc ai trong năm tổ chức sẽ đảm nhận vai trò tiên phong vẻ vang coi như đã được quyết định. Dù không biết khi nào chúng sẽ đến, nhưng ít nhất biết được danh tính của kẻ địch cũng có thể xem là một thu hoạch lớn.

—Khi bọn chúng tiếp cận Học viện, một đội quân tiễn phạt sẽ được phái đến.

“Vậy sao? Thế thì tôi an tâm rồi.”

Tôi đã tin là như vậy. Quả nhiên, Đế Quốc không phải là một đất nước điên rồ đến mức ép buộc một cá nhân phải tự mình chống lại cả một tổ chức.

Hiện tại, do chúng di chuyển quá xuất quỷ nhập thần nên ta chỉ có thể nắm được lộ trình, nhưng một khi đã xác nhận Học viện là đích đến, việc còn lại chỉ là giăng bẫy và chờ đợi. Điều này cũng áp dụng cho các tổ chức phản diện khác ngoài Vinh Quang Đệ Tam.

Nếu chúng đi ngang qua lãnh thổ Đế Quốc để hướng đến Học viện, đó đã là một lý do quá đủ để quân đội Đế Quốc can thiệp và đánh cho chúng một trận tơi bời. Binh lực ở Học viện có thể đã giảm, nhưng quân đồn trú trên toàn cõi Đế Quốc thì vẫn dồi dào. Trừ khi Đế Quốc bị điên, chứ làm sao họ lại thực sự lơ là phòng bị của Học viện được. Chẳng qua là vì thể diện của Tam Quốc nên mới rút bớt quân một cách vừa phải thôi.

Còn tôi, trước khi đội quân tiễn phạt đến, chỉ cần chuẩn bị cho những sự cố có thể xảy ra, và khi họ tới, tôi sẽ tham gia vào cuộc càn quét để nắm bắt tình hình tại hiện trường là xong. Vốn dĩ tôi ở đây cũng là vì mục đích đó.

—Ông ấy nói rằng, vì nghĩ cho Trưởng phòng Thanh tra nên sẽ đặc biệt tuyển chọn và gửi đến một đội quân tinh nhuệ.

“...Là vị Bộ trưởng Bộ Đặc vụ nói sao?”

—Chứ còn ai vào đây nữa?

Trưởng phòng Tình báo bật ra một tiếng cười trầm. Cuộc liên lạc với anh ta kết thúc bằng câu nói đó.

Một đội quân do Bộ trưởng Bộ Đặc vụ đích thân tuyển chọn và gửi cho tôi... Tôi có thể lờ mờ đoán được rồi. Dù không biết là khi nào, nhưng xem ra tôi sắp được gặp lại người quen cũ đây.

May mắn thay, ngay sau khi cuộc trao đổi thông tin với Trưởng phòng Tình báo kết thúc, Vinh Quang Đệ Tam đã không lập tức bắt tay vào việc phá hủy Học viện. Dù cho việc thu hồi tình tiết có nhanh như chớp, thì vẫn phải cho người ta chút thời gian để thở chứ. Tôi cảm thấy có chút oán trách bản thân vì phải cảm thấy nhẹ nhõm trước một điều hiển nhiên như vậy.

Có lẽ Vinh Quang Đệ Tam sẽ di chuyển lòng vòng để gây nhiễu loạn cho việc truy đuổi. Dù trong tình huống mà đích đến đã quá rõ ràng thế này thì việc đó cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng chúng càng làm những chuyện vô ích thì thời gian đến Học viện càng kéo dài, nên đây cũng không phải là tin xấu.

Tôi chỉ cần im lặng chờ đợi ở Học viện, nhận thêm thông tin từ Trưởng phòng Tình báo, và ra đón đội quân do Bộ Đặc vụ phái tới là được. Chỉ cần như vậy, độ khó của màn phòng thủ này có lẽ đã giảm từ cấp địa ngục xuống còn cấp khó hoặc bình thường rồi.

Cứ như vậy, tôi bắt đầu một ngày làm việc với những bước chân nhẹ nhõm hơn thường lệ—

“Tiểu thư Louise. Cô đã hiểu lời tôi nói chưa?”

Tôi bắt gặp Louise đang nói chuyện với ai đó ở một nơi vắng người. À không, trông không giống một cuộc trò chuyện, mà giống như cô ấy đang bị đơn phương công kích bằng lời nói hơn.

Vấn đề nhỏ ở đây là nữ học viên đang công kích Louise bằng lời nói lại là người tôi quen. Mái tóc đỏ dài đến thắt lưng và chiếc quạt cầm trên tay. Dù không thấy mặt nên tôi không chắc chắn lắm, nhưng vốn dĩ chỉ cần nghe giọng nói là tôi có thể biết đó là ai rồi.

Khi tôi bước về phía hai người họ, Louise dường như đã phát hiện ra tôi và nở một nụ cười rạng rỡ. Nữ sinh tóc đỏ cũng theo ánh nhìn của Louise mà quay đầu lại.

“Ồ, thiếu gia Carl. Lâu rồi không gặp anh nhỉ?”

“Ừ. Chắc cũng được một năm rồi.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận