• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 11 - Cuộc tụ họp bất ngờ của các tâm điểm (2)

0 Bình luận - Độ dài: 2,574 từ - Cập nhật:

Tạm gác lại chuyện giám sát sáu đối tượng cần chú ý, tôi ngả lưng xuống giường rồi thiếp đi lúc nào chẳng hay. Sau những ngày bị công việc ở Bộ Tài chính vắt kiệt sức lực, cộng thêm chuyến đi xe ngựa rã rời, được một mình trong căn phòng yên tĩnh thế này quả là thoải mái không gì tả nổi. Giường không phải là đồ nội thất, giường là phép màu. Và cứ thế, ngày thứ hai của tôi tại Học viện bắt đầu.

Dĩ nhiên, ngủ một giấc chẳng thể khiến kế hoạch nào từ trên trời rơi xuống, nên dù đã mở mắt, tôi vẫn chưa nghĩ ra cách giám sát nào cả. Thậm chí, tôi còn thoáng có ý định liều mình xông thẳng đến chỗ đám người của ba quốc gia mà nói: ‘Này, chúng ta đều là người trong cuộc cả rồi, làm ơn cho qua chuyện này đi.’

‘Hay là mình cứ giả điên làm liều một phen nhỉ.’

Nhưng nếu làm vậy, e là vị Bộ trưởng và Bộ trưởng Bộ Ngoại giao sẽ vui vẻ xé xác tôi ra mất, nên tôi đành gạt phắt ý định đó đi. Giá như có một bản hướng dẫn cụ thể thì mọi chuyện đã dễ dàng hơn, nhưng làm gì có tiền lệ nào cho một vụ việc thế này cơ chứ.

Sau một hồi gãi đầu bứt tai vô ích, tôi quyết định cứ đến tòa nhà chính trước đã. Biết đâu khi quan sát tình hình Học viện từ đó, một giải pháp nào đó sẽ lóe lên thì sao? Vả lại, dù chỉ là trên danh nghĩa, tôi vẫn phải ra dáng đang làm công việc thanh tra. Bởi nếu một thanh tra mà không thanh tra, tôi sẽ chẳng còn lý do gì để ở lại đây nữa.

Với tâm thế đến đây cho có lệ, tôi bước vào tòa nhà chính, và rồi một bóng hình màu hồng lọt vào tầm mắt.

‘Sao con bé lại ở đây nhỉ?’

Cô gái với mái tóc hồng, Louise, đang lê những bước chân uể oải, trông không có chút sức sống nào. Theo tôi biết thì sắp đến giờ học tiết một rồi, cô ấy đến tòa nhà chính này làm gì cơ chứ?

“Louise.”

Sau một thoáng do dự, tôi quyết định gọi Louise. Ngày đầu tiên tôi đã lảng tránh vì cảm thấy áp lực, nhưng việc làm quen với cô ấy sẽ giúp hoạt động của tôi thuận lợi hơn. Mấy tên phiền phức đa quốc tịch kia chẳng cần tôi làm gì cũng sẽ tự động bu lại quanh Louise thôi. Vì vậy, chỉ cần xây dựng được một mức độ thân thiết nhất định với cô ấy, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn một nửa. May mắn thay, đối với Louise, tôi vẫn còn có mối quan hệ là anh trai của bạn mình.

Mà nghĩ lại thì, cũng chẳng may mắn cho lắm. Erich, cái thằng em vô dụng này.

Nghe thấy có người gọi tên mình, Louise quay lại. Dường như nhận ra tôi, gương mặt đang ủ rũ của cô bé bỗng bừng lên sức sống. Rồi cô bé líu ríu chạy lại và cúi đầu chào. Con bé này đúng là một người tốt.

“Anh Carl, chào anh!”

Tốt đến mức đáng nể. Gật đầu đáp lại, tôi đưa mắt nhìn tờ giấy trên tay Louise. Hừm, có lẽ con bé đến tòa nhà chính vì thứ này. Tôi vờ như tình cờ gặp mặt rồi vui vẻ bắt chuyện.

“Mới một ngày đã gặp lại rồi. Mà em đến tòa nhà chính có việc gì thế?”

“Em định thành lập câu lạc bộ. Em đang đi tìm một giảng viên nhận làm cố vấn.”

“Câu lạc bộ ư?”

Ánh mắt tôi lại hướng về tờ giấy vừa lướt qua lúc nãy. Trông cô bé cầm nó cẩn thận như vậy, chắc là đơn đăng ký rồi. Dường như nhận ra ánh nhìn của tôi, cô bé liền chìa tờ đơn ra trước mặt tôi và nói: ‘Đây là đơn đăng ký ạ!’. Thật ra thì em không cần phải đưa cho anh xem đâu.

“Anh xem có được không?”

“Dạ được!”

Nếu chính chủ đã nói không sao thì thôi vậy. Thú thật, tôi cũng có chút tò mò xem câu lạc bộ do nữ chính nguyên tác đích thân thành lập là câu lạc bộ gì. Tên câu lạc bộ là ‘Câu lạc bộ làm bánh’, một cái tên khá bình thường. Lý do thành lập là ‘để làm những món ăn nhẹ giúp xoa dịu tâm hồn và thể xác cho các bạn học đang mệt mỏi vì việc học’, một lý do rất ổn.

Thành viên câu lạc bộ gồm có Louise Naird, đương nhiên là trưởng câu lạc bộ. Người thứ hai là Erich Krasius, tôi đã đoán trước được điều này. Và thành viên cuối cùng là...

‘Số 2 đã sa lưới rồi à.’

Tam Hoàng tử Ainter Livnoman. Vừa thấy cái tên đó, tôi đã phải nhắm nghiền mắt lại. Hôm qua tôi có quan sát thấy cậu ta lảng vảng gần Louise nên đã ngờ ngợ, nhưng không thể tin được cậu ta đã ở ‘trạng thái số 2’ rồi. Vẫn chưa có số 3 sao? Nhìn danh sách chỉ dừng lại ở Tam Hoàng tử, chắc là chưa có rồi.

Tôi nhìn Louise với ánh mắt nửa phần phức tạp, nửa phần kinh ngạc. Mới nhập học được hơn mười ngày thôi mà. Vậy mà cô bé đã khiến một vị Hoàng tử cả đời chưa chắc gặp được phải mê mẩn trong chớp mắt. Lại còn là vị Tam Hoàng tử nổi tiếng khéo léo trong đối nhân xử thế.

“Ừm, một câu lạc bộ rất hay đấy.”

Chẳng biết nói gì hơn, tôi đành trả lại tờ đơn. Thế nhưng, dù được khen là một ý tưởng hay, Louise chỉ đáp lại với vẻ mặt chán nản.

“Nhưng từ hôm qua đến giờ, không có thầy cô nào chịu nhận làm cố vấn cho em cả...”

‘Chuyện đó là đương nhiên rồi.’

Có kẻ điên nào lại nhận lời làm cố vấn cho một câu lạc bộ có cả Hoàng tử tham gia cơ chứ. Nếu may mắn, họ có thể lọt vào mắt xanh của Hoàng tử, nhưng chỉ cần một sai sót nhỏ thôi, chẳng ai dám đảm bảo điều gì sẽ xảy ra. Việc này chẳng khác nào đem cả đời mình ra đặt cược vào một trò gacha không công bố xác suất. Khoảnh khắc trở thành cố vấn cũng chính là lúc bắt đầu một cuộc tra tấn đúng nghĩa đen.

Dĩ nhiên, tôi thì chẳng sao cả. Do tính chất công việc, tôi đã va chạm với người của Hoàng gia vài lần nên giờ đây cũng chẳng cảm thấy áp lực gì từ vị Tam Hoàng tử. Vốn dĩ tôi đến đây là để giám sát, lẽ nào người giám sát lại đi e dè đối tượng bị giám sát được?

‘Cố vấn à.’

Vừa hay tôi cũng đang cần một lý do hợp pháp để tiếp cận các đối tượng cần chú ý. Chỉ cần Louise thành lập được câu lạc bộ, những kẻ tôi chưa gặp rồi cũng sẽ tự khắc bị thu hút đến. Khi đó, tôi chỉ việc tập trung quản lý câu lạc bộ là xong, phải không? Vấn đề là liệu tôi có đủ tư cách làm cố vấn không thôi, chuyện này phải xác nhận lại với vị Hiệu Trưởng.

Sau đó, tôi đã lựa lời khuyên Louise, lúc ấy vẫn đang làu bàu điều gì đó, rằng cứ thử tìm thêm xem, biết đâu sẽ có người nhận lời, rồi tiễn cô bé đi. Dĩ nhiên là sẽ chẳng có ai đâu. Trừ phi đến phút cuối cùng, có một người nào đó trở thành vật hy sinh bị ép phải nhận việc này.

Trước khi vật hy sinh đáng thương đó ra đời, tôi nghĩ mình nên ra tay thì hơn. Louise thì vui vì lập được câu lạc bộ, đội ngũ giảng viên thì mừng vì tránh được quả bom nổ chậm, còn tôi thì có thể giám sát một cách hợp pháp. Đây chẳng phải chính là ‘hạnh phúc lớn nhất cho số đông lớn nhất’ hay sao?

“Làm cố vấn sao?”

Vị Hiệu Trưởng phản ứng như thể vừa nghe một chuyện không tưởng. Tôi hiểu cảm giác của ông ấy. Chính tôi cũng đâu ngờ mình đến đây rồi lại phải đi làm cố vấn cho một câu lạc bộ.

“Liệu có được không?”

“Chuyện này... quả thực là chưa có tiền lệ.”

Vị Hiệu Trưởng vuốt bộ râu dài, vẻ mặt đầy khó xử. Không có tiền lệ là chuyện hiển nhiên. Ngược lại, nếu có mới là chuyện lạ. Rốt cuộc thì thằng ngốc nào lại mang danh thanh tra mà lại đi đòi làm cố vấn câu lạc bộ cơ chứ? Thật đáng tiếc khi tôi lại là thằng ngốc số một đó.

Dù vậy, với lời đề nghị từ một thanh tra, cộng thêm việc vị Hiệu Trưởng cũng biết tình hình các giảng viên đang đùn đẩy nhau quả bom mang tên Tam Hoàng tử, ông chỉ suy nghĩ một lát rồi gật đầu.

“Để tôi kiểm tra lại các điều khoản. Nếu có khả năng, tôi sẽ báo lại cho anh.”

“Xin lỗi vì đã đưa ra một yêu cầu khó xử như vậy, thưa thầy Hiệu Trưởng.”

“Haha. Không sao đâu.”

Và thật bất ngờ, chỉ sau một giờ, giải pháp đã được tìm ra. Người hùng tìm ra giải pháp ấy là vị Phó Hiệu Trưởng, mồ hôi còn đang chảy ròng ròng.

“Xét theo quyền hạn của thanh tra, có một điều khoản ghi rõ thanh tra viên có thể can dự vào các công việc của Học viện. Đây là quyền hạn được trao để họ có thể đình chỉ công việc đó nếu phát hiện dấu hiệu đầu tư vốn bất hợp pháp.”

Vị Phó Hiệu Trưởng mang theo một cuốn sách mỏng và giải thích. Điểm mấu chốt là thế này: quyền hạn cho phép thanh tra can thiệp vào công việc của Học viện có thể được vận dụng thành quyền hạn cho phép thanh tra tham gia vào một trong những hoạt động của Học viện, một trong số đó là câu lạc bộ.

“Thú thật, đây là một cách diễn giải có phần tùy tiện, nhưng vì không có điều khoản nào cấm tuyệt đối việc thanh tra can thiệp vào câu lạc bộ, nên chúng ta vẫn có thể dựa vào đó để lập luận.”

“Cách diễn giải này có hơi miễn cưỡng, liệu có ổn không?”

“Nếu không làm thế này thì không còn cách nào khác đâu.”

Ánh mắt của vị Phó Hiệu Trưởng nhìn tôi thoáng chút oán trách, như thể muốn nói: “Chẳng phải chính anh muốn làm cố vấn câu lạc bộ sao?”. Ừ thì, đúng là tôi muốn thật... Cuối cùng, chúng tôi quyết định tiến hành theo phương pháp vị Phó Hiệu Trưởng đề xuất. Thành thật mà nói, đây là một lối diễn giải đầy tính chủ quan, nhưng cũng phải thừa nhận rằng ngoài cách này ra, quả thực không có giải pháp nào khả dĩ hơn.

Sau đó, tôi đã nhờ vị Hiệu Trưởng khéo léo thăm dò phản ứng của các thế lực Tam Quốc đang đóng quân tại Học viện. Một thanh tra vốn đã là đối tượng cần cảnh giác, nay lại có hành động kỳ quặc là làm cố vấn câu lạc bộ, dĩ nhiên họ sẽ để tâm. Tôi cảm thấy hơi áy náy vì cứ liên tục sai bảo vị Hiệu Trưởng như cấp dưới của mình, nhưng thôi thì tất cả đều vì đại nghĩa, chắc ông ấy sẽ hiểu cho.

May mắn là câu trả lời nhận được cũng không có gì đặc biệt.

[ Vương Quốc chúng tôi tôn trọng quyền hạn của Đế Quốc, và sẽ không can thiệp chừng nào điều đó không đi ngược lại tín nghĩa. ]

[ Nếu hành động của thanh tra không phải là lạm quyền, thì đó hoàn toàn là việc thuộc về ý chí của Đế Quốc. ]

[ Sự chân thành là một đức tính được Thần linh coi trọng. ]

Đây lần lượt là câu trả lời từ Vương Quốc Armein, Liên Hiệp Quốc Juvent, và Thánh Quốc. Có vẻ như họ tính toán rằng, việc thanh tra đóng quân tại Học viện như họ lúc này đã là một hằng số, nên không cần thiết phải tranh cãi vì một chuyện kỳ lạ mà cứ tạm thời cho qua. Bởi ở đây, dù họ có phản đối kịch liệt việc thanh tra làm cố vấn thì Tam Quốc cũng chẳng được lợi lộc gì.

Thậm chí, làm vậy chỉ khiến mối quan hệ với Đế Quốc trở nên căng thẳng ngay từ đầu, nên có thể xem là một nước đi thua thiệt. Do đó, họ hẳn đã cho rằng lùi một bước ở đây, để sau này khi Tam Quốc cần đưa ra một lối diễn giải có phần gượng ép, họ có thể nhắc lại chuyện lần này với Đế Quốc sẽ có lợi hơn. Một phép tính không hề sai.

‘Nếu biết nhân vật chủ chốt của mình sắp gia nhập câu lạc bộ này, chắc họ đã phản đối đến cùng rồi.’

Hiện tại, câu lạc bộ có ba thành viên, tất cả đều là người của Đế Quốc. Nhưng trong tương lai, các nhân vật từ Armein, Juvent, và Thánh Quốc sẽ lần lượt gia nhập. Nghĩ đến cảnh các thế lực của Tam Quốc sẽ bàng hoàng đến mức nào khi ấy, tôi bất giác cảm thấy thương hại.

“Thật đáng thương...”

Dù họ có là lực lượng chủ chốt hộ tống nhân vật quan trọng hay gì đi nữa, về cơ bản, họ cũng chỉ là những sinh vật đáng thương phải lăn lộn theo lệnh cấp trên. Một cảm giác đồng điệu dâng lên từ sâu thẳm trong lòng khiến tôi vô thức nhắm mắt lại. Tôi thấy có chút áy náy khi vô tình ‘chơi xỏ’ những người đồng chí cùng cảnh ngộ cán bộ cấp trung như mình.

Nhưng biết làm sao được, trước hết tôi phải lo cho thân mình đã. Lo lắng cho người khác là một sự xa xỉ chỉ có thể có khi bản thân mình dư dả. Cay cú thì cứ thử đi tìm một người xuyên không khác về xem. Nếu mà tìm được.

Cứ như vậy, việc tôi trở thành ‘Cố vấn Câu lạc bộ làm bánh’ đã được thông qua với sự đồng thuận của tất cả mọi người. Đến giờ ăn trưa, tôi tìm đến Louise, người vẫn đang lang thang tìm cố vấn, và báo cho cô bé biết rằng tôi sẽ đảm nhận vị trí đó. Cái cách cô bé mở to mắt ngạc nhiên rồi nở một nụ cười rạng rỡ trông cũng đáng yêu thật. Cứ như thể sau chuỗi ngày chỉ toàn nhìn thấy thằng em trai ảm đạm, cuối cùng tôi cũng được ngắm một cô em gái vậy.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận