• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 04 - Chuyển công tác (1)

0 Bình luận - Độ dài: 3,258 từ - Cập nhật:

[ ...Trưởng phòng Phòng Thanh tra thuộc Bộ Tài chính, Carl Krasius, sẽ được phái cử đến Học viện Đế quốc với tư cách là Thanh tra viên khẩn cấp. ]

[ ...được phái cử đến Học viện Đế quốc với tư cách là Thanh tra viên khẩn cấp.]

[ ...đến Học viện Đế quốc… ]

“Ước gì mình đột tử quách ở đâu đó cho xong.”

Bị mưu ma chước quỷ của vị Bộ trưởng đẩy cho nếm trải cả thiên đường lẫn địa ngục trong một khoảnh khắc, tôi vừa về đến phòng làm việc đã vội nhét bừa đống giấy tờ còn lại vào ngăn kéo.

Với tâm trạng này thì đừng mong làm việc nổi. Chà, cho rồi lại đòi đúng là thứ tệ nhất, mà ông ta lại làm tỉnh bơ như không.

Dĩ nhiên, vị Bộ trưởng chưa một lần nào nói rằng sẽ cho phép tôi nghỉ hưu.

“Tôi về trước đây.”

“Vâng? Khoan đã, vẫn chưa đến giờ tan làm mà anh đi đâu vậy?”

“Mấy người cũng về đi.”

“Thời gian làm việc linh hoạt đúng là quan trọng thật.”

Sự phản đối của các trưởng khoa nhanh chóng lắng xuống khi tôi ném ra củ cà rốt mang tên “tan làm sớm”. Mơ được tan làm đúng giờ còn không dám, giờ lại đột ngột được về sớm thì còn gì vui bằng.

Đặc biệt là Trưởng khoa 2, anh ta hí hửng rời đi đầu tiên. Tên đó cần phải ngủ một giấc mới phải, không khéo lại sa vào con đường lầm lạc nào nữa. Tôi thoáng có ý định túm người lại, nhưng rồi nhanh chóng ngoảnh đi. Giữ lại thì mình cũng phải ở lại, tôi nào có muốn thế.

Ngày hôm sau của cuộc tan làm sớm lịch sử tại Phòng Thanh tra.

“Chúc mừng anh.”

“Chúc mừng anh ạ.”

“Xin chúc mừng anh.”

Ngay khi tôi mở cửa phòng làm việc để bắt đầu ngày mới, các cán bộ đã tụ tập vỗ tay chào đón. Gì đây? Trò bắt nạt kiểu mới à?

“Mấy người đang làm gì vậy?”

“Chúng tôi nghe cả rồi. Nghe nói tâm nguyện của anh đã thành hiện thực phải không?”

“Nói nhảm gì thế.”

Tâm nguyện đó đã bị thiêu rụi trong dung nham địa ngục từ hôm qua rồi.

Trong lúc tôi đang nhìn họ với vẻ chán chường, Phó phòng lẳng lặng tiến đến từ phía sau và vỗ nhẹ vào vai tôi. Rồi một ngón tay chỉ lên không trung. Tôi đưa mắt theo hướng chỉ tay, rồi nhắm nghiền mắt lại.

[ Chúc ☆ Mừng! Trưởng phòng được đi Học viện! ]

[ A! Ghen tị quá đi mất! Đời sống học đường tuổi 20 đẹp như hoa! ]

Hai tấm biểu ngữ chết tiệt đang khoe dáng một cách lộng lẫy.

“Lũ khốn này...”

“Trưởng phòng, có phải anh cảm động rồi không?”

“Hì hì, hôm qua muộn quá chúng tôi mới biết tin nên đã vội vàng chuẩn bị đấy.”

“Nếu có chuyện thế này thì anh phải nói trước chứ. Đây là chuyện vui mà.”

Lần lượt là mấy lời nhảm nhí của tên khốn số 2, tên khốn số 1 và tên khốn số 3. Tôi liếc nhìn Phó phòng đang đứng sau lưng, mà người ta cũng liền cúi đầu né tránh ánh mắt tôi. Trông như thể đang áy náy vì không kịp ngăn cản. Phải rồi, với anh thì đây cũng là một thảm họa bất ngờ. Tôi chỉ có thể tin tưởng vào anh thôi.

“...Trưởng khoa 5 đâu rồi?”

“Hôm qua anh ấy bảo hay là mở tiệc chúc mừng Trưởng phòng, rồi sau đó chúng tôi không liên lạc được nữa.”

“Vẫn chưa đi làm đâu. Chà chà, ngày vui thế này mà lại vắng mặt.”

Tốt, có thể thêm Trưởng khoa 5 vào danh sách những người đáng tin cậy. Chắc anh ta thấy một mình không thể ngăn cản ba vị trưởng khoa kia nên đã chọn cách lặn mất tăm. Có thể nói đó là một lựa chọn khá khôn ngoan.

Tôi mỉm cười. Trưởng khoa 2 cũng cười theo. Trưởng khoa 1 và 3 cũng vừa cười vừa vỗ tay nhanh hơn. Phó phòng lặng lẽ bước ra khỏi phòng làm việc rồi đóng cửa lại.

Không lâu sau khi Phó phòng đóng cửa, một tiếng gì đó bị xé toạc vang lên cùng với âm thanh của ba cái đầu đang cắm xuống sàn.

***

“Xong rồi sao?”

Trưởng khoa 5 tiến lại gần Phó phòng, người đang lắng nghe tiếng hét vang dội ngày càng giống vị Bộ trưởng từ bên kia cánh cửa. Nhìn cái cách anh ta đến nhanh như vậy, hẳn là đã đứng chờ gần đó để theo dõi tình hình. Với tư cách là một Trưởng khoa của Phòng Thanh tra, đây quả là một cách xử thế tuyệt vời. Chỉ đáng tiếc là anh ta lại đang dùng cách xử thế đó để vật lộn sinh tồn với Trưởng phòng.

“Vừa mới bắt đầu thôi.”

“Hừm, anh dùng bữa chưa?”

“Chưa. Nghe tin tôi đã vội chạy đến đây.”

“Vậy thì bây giờ đi đi. Chắc cũng phải mất một tiếng đấy.”

Phó phòng liếc nhìn cánh cửa đóng chặt rồi gật đầu. Rõ ràng lần này sẽ không kết thúc nhanh được. Khi anh cùng Trưởng khoa 5 cất bước, một tràng chửi thề như được thốt ra từ địa ngục vang lên sau lưng họ.

“LŨ CHÓ CHẾT CÁC NGƯƠI CÓ PHẢI LÀ NGƯỜI KHÔNGGGGG!”

Chắc không phải một tiếng mà là khoảng hai tiếng. Phó phòng thầm cầu nguyện cho các Trưởng khoa rồi rảo bước nhanh hơn.

***

Nhờ màn trình diễn của ba vị Trưởng khoa mà Phòng Thanh tra đã có một buổi sáng tràn đầy năng lượng. Còn tôi, sau hai tiếng đồng hồ dùng giọng nói để thể hiện sự cảm động sâu sắc, đang phải xoa bóp cái gáy cứng đờ của mình. Không biết tôi sẽ được về hưu trước, hay là gục ngã vì tức đến phát bệnh trước nữa. Đúng là một cuộc đua gà sinh tử... Lòng dạ cứ hẹp hòi đi trông thấy.

Khi tôi đang thở dài, quả cầu liên lạc trước mặt bỗng phát ra ánh sáng xanh lam. Ánh sáng xanh... là liên lạc trực tiếp từ vị Bộ trưởng. Lại một tiếng thở dài nữa thoát ra. Người ta nói thở dài sẽ đuổi hết phúc đi, có khi nào phúc của mình đã bị niêm phong rồi không? Nếu không thì cuộc đời tôi sao có thể ra nông nỗi này. Hay là mình đến nhà thờ nhận phước lành nhỉ? Biết đâu quyên góp nhiều một chút thì vận mệnh sẽ khá hơn?

“Vâng... Trưởng phòng Phòng Thanh tra nghe.”

—Hở, sao nay lại bắt máy ngay thế?

Vừa đặt tay lên quả cầu liên lạc, khuôn mặt của vị Bộ trưởng đã hiện ra trên đó. Tháp Ma Thuật cũng thật quá đáng. Sao không làm cái gì đó chỉ cần nghe giọng nói là được, lại cứ phải chế ra thứ hiện cả khuôn mặt lên làm gì. Trước khi xuyên không tôi cũng gần như chẳng bao giờ gọi video cả.

“Vâng, cũng không có gì. Tôi vừa xong việc nên đang nghỉ ngơi thôi.”

Việc định kỳ chấn chỉnh lại thứ bậc với các Trưởng khoa là một trong những nhiệm vụ quan trọng của Trưởng phòng.

—Vậy à? Thế thì tốt. Đến phòng làm việc của ta đi. Có việc gấp.

“Hôm qua vừa quẳng cho mình một mớ hỗn độn như vậy mà hôm nay lại có việc gấp sao? Ngài vứt nhân tính ở phương Bắc rồi à.”

—Liên quan đến chuyện hôm qua đấy, nên im mồm mà đến đây.

Rồi quả cầu liên lạc bị ngắt một cách đơn phương. Chức vụ đúng là côn đồ mà, chức vụ đúng là côn đồ.

‘Ở những nơi khác, xét về thứ bậc nghi lễ thì mình cũng đâu có kém cạnh ai.’

Vì bị Bộ trưởng mắng như cơm bữa nên chính tôi đôi khi cũng quên mất, nhưng Trưởng phòng là một chức vụ đi đâu cũng được trọng vọng. Hơn nữa, Trưởng phòng của Bộ Tài chính, cơ quan hành chính đứng thứ hai trong Đế quốc, thì lại càng được nể trọng. Nhưng khốn nỗi, đối phương lại là Bộ trưởng.

“Tôi đi một lát.”

Tôi báo cho Phó phòng đang làm việc rồi hướng đến phòng của Bộ trưởng. Dạo này tần suất tôi phải trình diện ở phòng làm việc của ông ta dường như ngày một tăng lên, và chắc chắn đó không phải là do tôi tưởng tượng. Chẳng hiểu nơi mà mỗi lần đến chỉ thấy toàn một vị bộ trưởng cơ bắp cuồn cuộn có gì hay ho mà cứ bị lôi đến đây mãi.

“Ồ, Trưởng phòng Phòng Thanh tra. Lâu rồi không gặp.”

Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi muốn gặp người khác.

“Thưa ngài Bộ trưởng Bộ Ngoại giao? Sao ngài lại ở đây?”

Một người đàn ông trung niên với dáng vẻ phúc hậu đang uống trà cùng vị Bộ trưởng, chính là Bộ trưởng Bộ Ngoại giao, vui vẻ chào hỏi, khiến tôi vội vàng cúi đầu. Rồi tôi lườm vị Bộ trưởng. Có Bộ trưởng khác ở đây thì ít nhất cũng phải báo trước một tiếng chứ.

Trước ánh mắt của tôi, vị Bộ trưởng đặt tách trà đang cầm trên môi xuống bàn như thể muốn hỏi “thì sao nào”.

“Ông ấy đến đây vì có việc quan trọng cần truyền đạt trước khi cậu đi công tác. Người ta vì cậu mà phải cất công đến đây đấy, nên hãy biết ơn mà lắng nghe đi.”

“Ha ha, đây là vì Trưởng phòng Phòng Thanh tra, người sắp phải đi xa vì Đế quốc, tôi có gì đâu mà phải nhận ơn chứ?”

“Ông đừng tâng bốc cậu ta quá. Cậu ta sẽ vênh váo rồi muốn ngồi ngang hàng với ông ngay đấy.”

“Ồ, là kinh nghiệm của ông sao? Tôi sẽ tham khảo.”

Bộ trưởng Bộ Ngoại giao cười khẩy rồi lại hướng mắt về phía tôi.

“Phải rồi, Trưởng phòng Phòng Thanh tra. Cậu được bổ nhiệm làm Thanh tra viên biệt phái đến Học viện lần này, đúng chứ?”

“Vâng, đúng là như vậy.”

“Từ trước đến nay, theo thông lệ, Thanh tra viên được cử đến Học viện chỉ cần cấp Trưởng khoa là đủ. Việc phải cử một Trưởng phòng đi chứng tỏ đã có chuyện lớn xảy ra. Chắc cậu cũng đã nghe Bộ trưởng Bộ Tài chính giải thích phần nào rồi.”

‘Không, tôi chưa nghe được gì cả.’

Ánh mắt tôi tự nhiên hướng về phía vị Bộ trưởng. Hôm qua tôi chỉ toàn gào thét với cái con người kia nên chẳng nghe được cái quái gì cả.

Vị Bộ trưởng dường như cũng không có gì để nói về chuyện đó, chỉ lặng lẽ uống trà và tránh ánh mắt của tôi. Có lẽ không nhận ra màn trao đổi ánh mắt gượng gạo giữa cấp trên và cấp dưới, Bộ trưởng Bộ Ngoại giao lấy khăn tay ra lau trán và nói tiếp.

“Thực ra, trong số học viên năm nhất của Học viện lần này có rất nhiều vấn đề.”

“Nhiều vấn đề sao? Chẳng lẽ tỷ lệ thường dân chiếm quá nửa sao?”

“Nếu chỉ có vậy thì không thể gọi là vấn đề được. Cậu tự xem đi.”

Nói rồi, Bộ trưởng Bộ Ngoại giao đưa cho tôi tập tài liệu mà ông vẫn cầm trên tay.

“Đây là danh sách tổng hợp những nhân vật cần chú ý trong số học viên năm nhất lần này.”

“Rốt cuộc là ai mà lại được chính ngài đánh dấu là cần chú ý vậy?”

Tôi không thể không thắc mắc trước lời nói của Bộ trưởng Bộ Ngoại giao. Học viện là cơ sở giáo dục hàng đầu của Đế quốc và cũng là nơi giao lưu xã hội dự bị, nên con cháu của các gia đình quyền quý nhập học là chuyện thường tình. Hoàng gia cũng thường theo học tại Học viện, và Ngũ đại Công tước gia bên dưới cũng vậy.

Ngoại trừ những trường hợp đặc biệt như tôi, phần lớn dòng dõi quý tộc của Đế quốc đều nhập học tại Học viện. Vậy mà những nhân vật khiến Bộ trưởng Bộ Ngoại giao phải đích thân đến tận Bộ Tài chính và gọi là “cần chú ý”... Liệu có ai như vậy sao?

Ánh mắt tôi đang định lướt nhanh qua danh sách bỗng khựng lại. Ngay từ cái tên đầu tiên đã vô cùng bất thường.

Rutis Robens

Tôi lặng đi một lúc rồi nhìn Bộ trưởng Bộ Ngoại giao.

“Đó... không phải là... phải không?”

“Đúng là Rutis mà cậu đang nghĩ đến đấy.”

Lông mày tôi nhíu chặt lại.

“Không, sao Hoàng tử của Armein lại chui vào Học viện làm gì cơ chứ?”

“Nếu ta mà biết thì còn ngồi đây làm gì? Bộ Ngoại giao cũng đang náo loạn cả lên. Chúng ta đã hỏi phía Armein xem chuyện này là thế nào, họ nói rằng ý chí của Hoàng tử quá kiên quyết nên họ cũng đang bối rối.”

Trước câu trả lời chẳng giúp ích được gì, tôi bực bội gãi đầu và nhìn xuống cái tên Rutis. Tam Hoàng tử của Vương quốc Armein, quốc gia có sức mạnh chỉ đứng sau Đế quốc trên lục địa.

Việc học viên ngoại quốc nhập học tại Học viện không phải là chưa từng có tiền lệ, nhưng chưa từng có trường hợp nào là một nhân vật cấp cao như vậy. Quốc gia của họ cũng có cơ sở giáo dục, cớ gì phải đến tận Đế quốc để hưởng vinh hoa phú quý chứ.

“Phát điên mất thôi.”

“Mới thế mà đã vậy thì gay go đấy. Vẫn còn nhiều lắm, không phải sao?”

Chỉ là do cú sốc từ người đầu tiên quá mạnh, chứ phía sau vẫn còn một hàng dài. Sau khi muộn màng kiểm tra hết những cái tên còn lại, tôi bật cười khan.

Rater Ostia

Tanian Enes

Lần lượt là Nhị Hoàng tử của Liên Hiệp Quốc Juvent và ứng cử viên Thánh Nhân sáng giá của Thánh Quốc.

Nhìn bộ dạng cạn lời của tôi, Bộ trưởng Bộ Ngoại giao nói thêm bằng một giọng trầm tĩnh, nhưng nội dung thì như xuyên thủng màng nhĩ.

“Nhân vật nước ngoài thì có ba người đó. Còn trong nước, chắc cậu vẫn nhớ lần này Tam Hoàng tử Điện hạ cũng nhập học nhỉ.”

“Vâng... tôi biết.”

Vì thế nên mới càng điên tiết. Hoàng tử của Đế quốc, Hoàng tử của quốc gia đứng thứ hai, Hoàng tử của Liên Hiệp Quốc kế tiếp, và ứng cử viên Thánh Nhân của Thánh Quốc, nơi dù lãnh thổ nhỏ bé nhưng vị thế không thể xem thường, lại cùng tụ tập một chỗ. Chỉ cần một vụ khủng bố tử tế xảy ra ở đây là cả lục địa sẽ loạn lên mất.

“À.”

Ra là vì vậy mà mình phải đi.

Tôi nhìn sang vị Bộ trưởng, người đã im lặng từ nãy đến giờ, và ông gật đầu khẳng định. Như thể muốn nói, đúng là cái cậu đang nghĩ đấy.

“Học viện trên danh nghĩa là trung lập tuyệt đối, nhưng vốn dĩ nó nằm giữa lãnh thổ Đế quốc và phần lớn học viên cũng là người của Đế quốc, nên điều khoản đó chỉ là hữu danh vô thực. Vì vậy, việc canh gác Học viện do quân đội Đế quốc đảm nhiệm, nhưng khi ba người này nhập học thì mọi chuyện trở nên phức tạp.”

Ba quốc gia cử học viên đến đã bày tỏ nghi ngờ về tính trung lập của Học viện. Họ hiểu rằng không thể treo Học viện lên trời nên việc nó nằm trên lãnh thổ Đế quốc là có thể chấp nhận, nhưng việc lực lượng canh gác hoàn toàn là người của Đế quốc thì lại là vấn đề khác. Dĩ nhiên, Học viện Đế quốc do người của Đế quốc bảo vệ là chuyện đương nhiên.

Ba nước cũng hiểu điều đó, nhưng vẫn buộc phải bày tỏ lập trường. Giải pháp tốt nhất vốn là không gửi những nhân vật cốt cán của họ đến Học viện Đế quốc, nhưng không hiểu họ ăn phải thứ gì mà lại khăng khăng đòi nhập học cho bằng được. Nếu đã vậy, nhiệm vụ của các nhà ngoại giao là phải giảm thiểu tối đa những yếu tố có thể gây nguy hiểm cho các yếu nhân này.

Ban đầu, ba nước đã đề nghị cử lực lượng an ninh đến Học viện để tạo thế cân bằng, nhưng Đế quốc đã thẳng thừng từ chối và bảo họ đừng nói nhảm. Nếu không bị điên, Đế quốc sẽ chẳng bao giờ muốn cho quân đội nước ngoài vào lãnh thổ của mình.

Cuối cùng, sau nhiều lần tranh cãi, các bên đã đi đến thỏa thuận: cho phép một lực lượng nhỏ hộ tống các học viên, nộp danh sách lực lượng, và lực lượng của Đế quốc trong Học viện sẽ rút toàn bộ, chỉ để lại số nhân viên cần thiết.

“Nhưng không thể vì thế mà thực sự buông tay được. Nếu có chuyện gì xảy ra ở Học viện, uy tín của Đế quốc sẽ bị chà đạp xuống đất.”

“Và cũng vừa hay đến lúc phải cử Thanh tra viên đến Học viện. Học viên năm nhất lần này quá hoành tráng nên số tiền quyên góp cũng nhiều đến mức không thể so sánh được, tạo ra lý do chính đáng để một nhân sự cấp Trưởng phòng phải ra mặt.”

Trước cú đấm liên hoàn của Bộ trưởng Bộ Ngoại giao và vị Bộ trưởng, tôi không thể phản bác được lời nào. Tôi hiểu rồi. Tôi cũng nhận thấy sự cần thiết của việc này. Vấn đề là tại sao lại là tôi.

‘Đây là thể loại học đường à.’

Trai, trai, và trai đã vượt qua biên giới để miễn cưỡng nhập học tại Học viện. Lại còn cùng một năm. Điều đó có nghĩa Học viện chính là sân khấu chính. Bàn tay vô hình của Đấng Sáng Tạo rõ ràng đang dồn các nhân vật chính vào Học viện.

Mẹ kiếp, trong phần đọc thử không có đoạn nào nói về Học viện nên mình cứ ngỡ là không phải. Ai mà biết được chỉ xem phần đọc thử toàn cảnh hồi nhỏ mà lại đoán ra được sẽ đến Học viện cơ chứ.

Trong lúc tôi đang thầm chửi rủa, vị Bộ trưởng tiến đến và vỗ vai tôi.

“Đừng áp lực quá. Chà, lỡ có chuyện thì tệ nhất cũng chỉ là chiến tranh thôi chứ gì?”

Chà, nghe thật là an tâm.

Sau đó, tôi không còn cách nào khác ngoài việc phải chuẩn bị cho chuyến công tác đến Học viện một cách vội vã.

Có xuyên không mà không có hồi quy à? Giá mà được quay về 4 năm trước thì tốt biết mấy.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận