• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 18 - Câu lạc bộ làm bánh của người chẳng biết làm bánh (4)

0 Bình luận - Độ dài: 2,767 từ - Cập nhật:

Khi chỉ một người bứt phá, người ta có thể coi đó là một trường hợp cá biệt. Nhưng khi đã có hai người vượt lên, cả đoàn người sẽ phải chuyển động theo. Bởi từ hai sẽ thành ba, rồi ba thành bốn, và chẳng mấy chốc sẽ hình thành một nhóm dẫn đầu hùng hậu.

Vì thế, cú bứt tốc của Rater ngay sau Erich đã hoàn toàn xoay chuyển cục diện cuộc đua tranh giành Louise.

Erich, người đã cố gắng bằng mọi giá để bảo vệ vị thế độc tôn “bạn cùng sở thích”, cuối cùng cũng không thể ngăn cản Rater. Vốn dĩ cũng chẳng có lý do gì để ngăn một thành viên câu lạc bộ tham gia hoạt động làm bánh cả. Ngược lại, việc thằng bé đã cầm cự được đến bây giờ cũng có thể xem là một nỗ lực đáng nể rồi. Thôi thì, thằng bé cũng nên hài lòng vì đã được độc chiếm vị trí đó cho đến tận bây giờ.

Khi Erich và Rater chiếm giữ hai bên sườn Louise, ba người còn lại dĩ nhiên cũng tham gia vào việc làm bánh. Câu lạc bộ làm bánh nhưng chẳng biết làm bánh cuối cùng cũng đã tiến hóa thành một câu lạc bộ đúng nghĩa.

Thực ra, việc có những suy nghĩ này tự nó đã khiến tôi cảm thấy có chút mặc cảm tội lỗi. Dù tôi có dùng những từ ngữ hoa mỹ như “cú bứt tốc xoay chuyển cục diện” hay “tiến hóa”, thì suy cho cùng, đây cũng chỉ là việc bắt đầu muộn màng một công việc đáng lẽ phải làm từ lâu.

Tương lai của lục địa này tươi sáng thật đấy...

Lũ ngốc này, vậy mà cũng là những nhân vật chủ chốt của lục địa đấy. Tương lai của lục địa này hẳn sẽ tỏa sáng rực rỡ như cái đầu hói của Trưởng khoa 3, chói đến mức chẳng còn thấy gì nữa.

Với tâm trạng não nề, tôi lặng lẽ quan sát nhóm sáu người thì bắt gặp ánh mắt của Rater khi cậu ta vừa xoay người để di chuyển chiếc đĩa. Cậu ta gượng gạo chào bằng mắt, tôi bèn gật đầu đáp lại, và chỉ sau đó Rater mới cầm đĩa lên rồi quay về bên cạnh Louise. Kể từ cuộc đối thoại lần trước, cậu ta vẫn luôn giữ thái độ cẩn trọng như vậy.

Chắc hẳn chính cậu ta cũng thấy khó xử lắm. Dù sao thì đó cũng là lời đề nghị một người trong gia đình ngừng đưa ra lời khuyên cho người nhà của mình. Mặc dù lúc đó Erich đang chiếm ưu thế, và nếu tình hình đó tiếp diễn thì cuộc đua có còn tiếp tục hay không cũng trở nên mờ mịt, nhưng thành thật mà nói, đó là một bộ dạng khá thảm hại.

Có lẽ lúc đó, vì quá cấp bách trong việc ngăn chặn thế độc tôn của Erich nên Rater đã không nhận ra, nhưng khi tâm trạng đã bình ổn lại, cậu ta hẳn đã muộn màng nhận ra bộ dạng thảm hại đến mức khó đỡ của mình.

Dĩ nhiên tôi chẳng bận tâm. Nhờ chuyện này mà một trong những nhân vật cần chú ý đã trở nên ngoan ngoãn hơn, điều đó càng có lợi cho tôi. Sự bình yên nhỏ bé có được từ việc đổi lấy lịch sử đen tối của đối phương mang lại cho tôi cảm giác thỏa mãn to lớn.

“Đây thực sự là lần đầu cậu làm đó hả?”

Giữa lúc đó, giọng nói kinh ngạc của Louise vang lên khiến tôi phải dời tầm mắt. Cô ấy đang nhìn xuống những chiếc bánh quy do Tanian làm với ánh mắt đầy thán phục. Có vẻ chúng còn được bày biện trên đĩa nên trông khá ra dáng. Mà bánh quy thì có cần trang trí không nhỉ? Cứ xếp đại vào hộp là được rồi còn gì?

“May mắn là tôi cũng có chút khéo tay. Hơn nữa, tỷ muội chỉ bảo rất dễ hiểu nên tôi học theo được ngay.”

Trái ngược với suy nghĩ của tôi, Tanian, có lẽ vì nhận được sự quan tâm của Louise, mỉm cười nhẹ nhàng đáp lời, trông có vẻ vui hơn thường lệ. Đối với một ứng viên Thánh Nhân sáng giá được đánh giá là chắc chắn sẽ trở thành Thánh Nhân kế nhiệm mà nói, đây quả là một niềm hạnh phúc giản dị.

Hay là không nhỉ, nếu nghĩ đến lời dạy của Chúa rằng phải sống thanh đạm thì có lẽ như vậy cũng hợp lý.

Trong lúc tôi đang chìm trong những băn khoăn khó tả, bánh quy của các thành viên khác cũng lần lượt được đặt lên bàn trong những chiếc đĩa. Nhìn thế này mới thấy, quả thực Tanian làm rất khéo. Vẻ bề ngoài có thể sánh ngang với của Louise. Đây chính là tài năng sao?

Những người còn lại dường như cũng có chung suy nghĩ, họ đang nhìn những chiếc bánh của Tanian với ánh mắt không mấy thiện cảm. Cảnh tượng đó trông hơi kỳ cục vì giống như họ đang ghen tị với bánh quy, nhưng dù sao đi nữa, có vẻ như họ vẫn chưa đến giai đoạn ghét bỏ con người, nên vị cố vấn này cảm thấy hài lòng. Chỉ cần người với người không đánh nhau là được rồi.

“Giờ thì ăn thử thôi nào!”

Louise gom sáu loại bánh quy do sáu người làm lại một chỗ rồi nói. Phải, đây mới là một câu lạc bộ đúng đắn. Từ trước đến nay, nó chẳng phải câu lạc bộ mà là một đoàn ăn theo trong màn trình diễn của riêng Louise.

Trong khi các thành viên túm tụm lại, vươn tay về phía những chiếc bánh, tôi chỉ lùi lại một chút và quan sát. Phần của tôi đang yên vị trên kệ, nên chẳng cần phải tham gia. Louise quả là một người hào phóng. Tốc độ làm đầy dường như còn nhanh hơn tốc độ ăn.

Không, lũ khốn này.

Và chiếc hộp bánh quy chuyên dụng của tôi, thứ chưa bao giờ thấy đáy kể từ khi câu lạc bộ được thành lập, hôm nay lại sắp được lấp đầy. Trong số sáu loại bánh, chỉ có bánh của Louise là không hề vơi đi.

Mấy người kia, sau khi nếm thử vài cái bánh của Louise cho phải phép, bỗng đồng loạt như đã hẹn trước mà không đụng đến nữa. Ban đầu tôi còn nghĩ mình nhìn nhầm, nhưng khi thấy những chiếc đĩa khác dần vơi đi, tôi biết mình đã thấy đúng. Câu lạc bộ ẩm thực không phải ở đây, tại sao họ lại phải kén chọn ở chỗ này chứ.

Bỗng dưng tôi thấy ngượng thay, bèn liếc nhìn Louise, có vẻ như cô ấy vẫn chưa nhận ra vì còn đang mải nói chuyện với năm người kia. May thật. Tôi đã lo không biết cô ấy sẽ phản ứng ra sao nếu phải run lên vì cảm giác bị phản bội và xấu hổ.

“Các em để lại cho anh ăn đấy à? Thật cảm kích khi lại biết nghĩ cho cố vấn thế này.”

Dù vậy, nếu cứ để yên thì Louise có thể sẽ nhận ra, nên tôi lặng lẽ tiến đến và cầm cả chiếc đĩa đi. Hôm nay lượng bánh có hơi... nhiều thì phải. Chắc hôm nay chỉ ăn cái này thôi cũng no căng bụng rồi.

Khi tôi thu dọn chiếc đĩa mà cả đám đang nhìn nhau né tránh, ánh mắt của năm người nhìn tôi bỗng trở nên như thể đang nhìn ân nhân đã nắm lấy tay mình ngay trước khi rơi xuống vực thẳm. Louise cũng cười rạng rỡ và vui mừng khi tôi đột ngột lấy bánh của cô ấy đi.

“Em thấy anh có vẻ thích nên đã làm nhiều hơn đấy!”

Ừ, nhìn là anh biết rồi...

“Huynh đệ quả là một người có tấm lòng ấm áp.”

“Sao đột nhiên lại nói vậy?”

Khi buổi sinh hoạt câu lạc bộ cũng gần kết thúc và căn phòng trở nên yên tĩnh. Sau Ainter, lần này đến lượt Tanian ở lại và bắt chuyện với tôi. Thậm chí còn kèm theo một lời nói kỳ quặc chẳng hề liên quan đến mình.

“Hôm nay, chẳng phải huynh đệ đã thể hiện sự quan tâm đến tỷ muội Louise sao.”

Lời nói của Tanian cùng với nụ cười mỉm của cậu ta càng khiến tôi khó hiểu hơn. Không phải vì tôi không biết mình đã thể hiện sự quan tâm gì. Nếu không biết thì đúng là đồ ngốc. Tôi vẫn chưa phải là một kẻ bị thoái hóa trí tuệ.

“Nếu đã biết đó là sự quan tâm, sao em không ăn phụ một miếng?”

Đồ khốn, biết mà không làm mới là kẻ tồi tệ nhất.

Giữa tình cảnh mọi người đều ngoảnh mặt làm ngơ, tôi đã phải ăn hết sạch số bánh trên đĩa rồi mới có thể đặt nó xuống. Cái đứa nói rằng đã làm thêm vì nghĩ tôi thích cứ nhìn chằm chằm như thế, làm sao tôi có thể dừng lại giữa chừng được.

Vị ngọt vẫn còn đọng lại trong miệng khiến tôi khẽ nhíu mày, Tanian chỉ cười khẽ rồi cúi đầu.

“Xin lỗi huynh đệ. Có những việc dù nỗ lực cũng khó mà thành. Sau này em sẽ chú ý hơn.”

“Anh thực sự mong chờ điều đó đấy.”

“Haha. Nói là thay thế thì cũng không phải, nhưng nếu huynh đệ không phiền, em có thể nói cho huynh đệ biết về tiền đồ của mình được không?”

Nghe câu đó, tay tôi đang dọn dẹp những chiếc đĩa bừa bộn tự động dừng lại.

“Tiền đồ?”

“Nếu như huynh đệ không phiền.”

“Tiền đồ” mà Tanian nói đến, nếu phải ví von, thì nó giống như lá số bát tự vậy. Chỉ khác là, trong thế giới tồn tại Thần và Thần lực, độ tin cậy của nó cao hơn đáng kể so với lá số bát tự ở thế giới trước khi tôi chuyển sinh. Đây là khả năng mà chỉ một số ít tư tế có đức tin và Thần lực vượt trội mới làm được, nên từ trước đến nay tôi chưa từng được xem bao giờ.

“Nhờ em cả.”

Mà lại còn là tiền đồ được Thánh Nhân tương lai xem cho? Dù phải ăn cả bột mì sống chứ không phải bánh quy thì đây cũng là một món hời chắc chắn. Đây là cơ hội để tìm kiếm dù chỉ một manh mối nhỏ về con đường quan vận và vận may rối như tơ vò của mình.

Thấy thái độ của tôi thay đổi, Tanian lại bật cười, rồi ngay sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Có lẽ vì nghe nói sẽ được xem tiền đồ, nên tôi cảm thấy như đang nhìn thấy dáng vẻ của một chuyên gia tận tụy với nhiệm vụ, độ tin cậy cũng vì thế mà tăng lên. Xin lỗi nhé, từ trước đến nay đã nghĩ cậu là một kẻ xảo quyệt.

“Thực ra, ngay từ lần đầu gặp, em đã thấy được tiền đồ của huynh đệ. Thỉnh thoảng có những trường hợp chỉ cần nhìn vào mắt là có thể thấy được tương lai của người đó.”

“Vậy à.”

“Và những trường hợp như vậy là tiền đồ mà ngay cả phước lành cũng không thể can thiệp được.”

“…….”

Gì vậy, sao lại nói những điều đáng lo thế.

Cảm giác bất an dâng lên, tôi im lặng nhìn Tanian, cậu ta chỉ nhún vai rồi nói tiếp.

“Có tin tốt và tin xấu, nhưng nghe tin nào trước cũng không sao cả, nên em sẽ nói theo thứ tự.”

“Không sao cả. Cứ nói đi.”

“Sẽ không có thử thách nào bất khả thi tìm đến huynh đệ đâu.”

“Đó là tin tốt.”

Hiện tại đôi lúc tôi còn thấy khó thở, nếu lại có thêm thử thách tai ương nào ập đến thì chắc tôi phát điên mất. Lời của Tanian khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, như thể có một tia hy vọng nhỏ nhoi vừa nhen nhóm.

“Thay vào đó, có thể sẽ có những thử thách gần như bất khả thi tìm đến.”

Mẹ kiếp.

Tôi gắng sức nuốt ngược câu chửi thề suýt buột ra khỏi miệng trước màn tra tấn hy vọng này. Tanian có vẻ cũng cảm thấy hơi có lỗi khi nói ra điều đó, nên đã tự mình nói tiếp trước khi tôi kịp phản đối.

“Em đã suy nghĩ rất nhiều, không biết có nên nói hay không. Vì phước lành cũng vô dụng nên dù có nghe cũng không thay đổi được gì, và vốn dĩ chuyện tiền đồ cũng không hoàn toàn chính xác. Làm sao những tạo vật như chúng em có thể nhìn thấu được việc của người do Thần chỉ định chứ? Em đã im lặng vì sợ những lời nói không đâu sẽ làm huynh đệ rối lòng.”

Đó là một suy nghĩ đúng đắn. Vì bây giờ lòng tôi đang rất rối bời.

Thấy tôi chết lặng không nói nên lời, Tanian ngượng ngùng lên tiếng. Thôi, đừng nói nữa. Giờ tôi thật không biết mình sắp phải nghe thêm điều gì đây.

“Xin nhắc lại một lần nữa, tiền đồ không hoàn toàn chính xác. Chúng em có thể nhìn thấy tiền đồ, nhưng không thể biết được liệu đó có phải là điều chúng em đã thấy một cách đúng đắn hay không. Trên thực tế, cũng có không ít ghi chép về việc tiền đồ mà các vị Giáo hoàng hay Hồng y tiền nhiệm nhìn thấy đã sai.”

“Vậy sao.”

Điều đó thực sự an ủi ghê...

Sau khi cả Tanian cũng rời đi, căn phòng sinh hoạt câu lạc bộ lại chỉ còn một mình tôi.

“Dù cho thử thách nặng nề có tìm đến huynh đệ, đó cũng là thử thách mà với năng lực của mình, huynh đệ hoàn toàn có thể vượt qua, vì vậy đừng nản lòng mà hãy tiến về phía trước.”

Lời cuối cùng của Tanian vẫn còn văng vẳng bên tai. Cậu ta còn nói thêm rằng mục đích chính của mình là để động viên tôi chứ không phải để nói về tiền đồ. Cậu ta bảo đã muốn nói điều này từ lâu nhưng không có cơ hội, mãi đến bây giờ mới bày tỏ được.

Nhưng chẳng phải cậu ta nói tiền đồ có thể sai sao. Lỡ như nó còn tồi tệ hơn những gì đã thấy và một thử thách thực sự bất khả thi tìm đến thì sao? Vậy thì liệu tôi có thể vượt qua được nếu không nản lòng không?

Một tiếng thở dài thoát ra. Tôi đã nghĩ hôm nay cũng sẽ trôi qua một cách bình thường và bình an, vậy mà lại bất thình lình nghe một ứng viên Thánh Nhân nói những lời như kiểu: ‘Số anh đúng là số chó. Sẽ hơi vất vả đấy nhưng đành chịu thôi. Chia buồn nhé.’

Dĩ nhiên, như lời Tanian nói, tiền đồ mà con người nhìn thấy không hoàn toàn chính xác. Cứ coi như là vừa nghe một lời khó nghe từ một thầy bói trong cuộc đời trước khi chuyển sinh là được. Nhưng vấn đề là, ông thầy bói đó lại là Nostradamus. Chết tiệt. [note80304]

Tôi định thở dài một lần nữa nhưng lại ngậm miệng lại và đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Mà, có bao giờ tôi nghĩ số phận mình tốt đẹp đâu chứ. Khi nghĩ rằng mình chỉ vừa nghe một điều hiển nhiên, lòng tôi lại cảm thấy thanh thản hơn một chút. Vốn dĩ có kỳ vọng thì mới có thất vọng, rốt cuộc thì tôi đã kỳ vọng điều gì cơ chứ.

Sau khi dọn dẹp lại tâm trạng như vậy, tôi trở về ký túc xá và kết thúc một ngày─

“Thanh tra. Chuyện là...”

Ngày hôm sau, khi vị Phó Hiệu Trưởng tìm đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ, tôi mới nhận ra lời của Tanian chính là điềm báo cho công việc sắp ập đến.

Ghi chú

[Lên trên]
Nostradamus (ngày 14 tháng 12 năm 1503 – ngày 2 tháng 7 năm 1566) là bút danh La-tinh hóa chính thức của Michel de Nostredame, bác sĩ và nhà tiên tri người Pháp. Ông là tác giả cuốn sách “Những lời tiên tri” (Les Propheties), một bộ sưu tập những lời tiên đoán của ông được xuất bản năm 1555. Quyển sách là một tập hợp những bài đoản thi bao gồm 4 câu, mỗi nhóm 100 câu nói về một thế kỷ; những lời lẽ trong quyển sấm ký này mơ hồ, khó hiểu, chúng miêu tả những biến cố được tiên kiến sẽ xảy đến cho thế giới từ giữa thế kỷ 16 cho đến ngày tận thế, theo dự kiến là vào năm 3797 CN. Nhiều người đã luận giải những lời sấm truyền trong đó và liên hệ với các sự kiện đã xảy ra từ thời của ông cho đến tận nay và tiên liệu về những biến động có thể sẽ xảy đến cho nhân loại.
Nostradamus (ngày 14 tháng 12 năm 1503 – ngày 2 tháng 7 năm 1566) là bút danh La-tinh hóa chính thức của Michel de Nostredame, bác sĩ và nhà tiên tri người Pháp. Ông là tác giả cuốn sách “Những lời tiên tri” (Les Propheties), một bộ sưu tập những lời tiên đoán của ông được xuất bản năm 1555. Quyển sách là một tập hợp những bài đoản thi bao gồm 4 câu, mỗi nhóm 100 câu nói về một thế kỷ; những lời lẽ trong quyển sấm ký này mơ hồ, khó hiểu, chúng miêu tả những biến cố được tiên kiến sẽ xảy đến cho thế giới từ giữa thế kỷ 16 cho đến ngày tận thế, theo dự kiến là vào năm 3797 CN. Nhiều người đã luận giải những lời sấm truyền trong đó và liên hệ với các sự kiện đã xảy ra từ thời của ông cho đến tận nay và tiên liệu về những biến động có thể sẽ xảy đến cho nhân loại.
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận