• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 12 - Cuộc tụ họp bất ngờ của các tâm điểm (3)

0 Bình luận - Độ dài: 2,854 từ - Cập nhật:

Quả bom mà toàn thể giảng viên trong Học viện đã đùn đẩy cho nhau suốt gần hai ngày, ai nấy đều cầu nguyện nó sẽ không phát nổ trong tay mình, cuối cùng cũng đã được tôi xử lý gọn ghẽ.

“Tôi là Carl Krasius, người sẽ đảm nhận vai trò cố vấn. Xem ra toàn là những gương mặt quen thuộc cả. Mong sẽ được mọi người giúp đỡ.”

Tôi đưa mắt nhìn các thành viên của câu lạc bộ làm bánh, những người mà từ nay tôi có thể đường đường chính chính giám sát dưới danh nghĩa cố vấn. Louise với nụ cười trong veo rạng rỡ, Erich với ánh mắt không ngừng dao động, và Ainter vẫn giữ nụ cười thường trực trên môi. Nghĩ đến việc nơi này sẽ sớm có thêm ba thành viên nữa, trong lòng tôi lại dâng lên một cảm giác phấn chấn đến lạ.

“Vì sau này chúng ta sẽ còn gặp nhau thường xuyên, nên tôi định sẽ nói chuyện thân mật hơn. Có ai thấy không tiện không?”

Đó là một cách nói khác cho câu “Từ giờ tôi sẽ nói chuyện thoải mái hơn, có ai phản đối không?”. Dù lời này nhắm thẳng vào Ainter, cậu ta cũng chỉ mỉm cười và khẽ lắc đầu, tỏ ý không có vấn đề gì. Vậy là tôi đã có cớ chính đáng để thoải mái ăn nói với cả ba thành viên sẽ gia nhập sau này, thật thỏa mãn.

“Dù là cố vấn nhưng mọi người không cần phải để ý đến tôi quá đâu. Cứ gọi tôi khi cần hoặc khi có chuyện gì xảy ra, và hãy cứ đối xử với tôi một cách tự nhiên nhé.”

Tôi kết thúc phần giới thiệu bằng những lời lẽ chừng mực, không có gì đặc biệt. Tôi chưa từng tham gia câu lạc bộ bao giờ nên cũng chẳng rõ một người cố vấn phải làm những gì, nhưng nghe vị Phó Hiệu Trưởng nói thì thực chất công việc này chỉ là đứng tên cho có và trông chừng xem có sự cố nào xảy ra hay không mà thôi.

Đó đúng là vai trò mà tôi mong muốn. Các giảng viên khác có lẽ sẽ phát điên vì phải để mắt đến vị Hoàng tử kia, còn tôi thì suýt phát điên vì không có lý do gì để giám sát cậu ta. Đến mức tôi còn cảm thấy tiếc cho người đã phải đảm nhận cái hang ổ ma quỷ này trong nguyên tác, khi mà tôi chưa xuất hiện.

Nhưng chẳng cần phải băn khoăn hay thương hại cho một việc chưa từng xảy ra. Bởi hiện tại, tôi mới là người phụ trách cái ổ quỷ này. Tôi nhìn sang Louise, người sáng lập ra nó. Cô bé đang hạnh phúc ngắm nhìn đống dụng cụ và nguyên liệu làm bánh chất chồng trước mặt. Đôi mắt cô lấp lánh đến nỗi, nếu người giảng viên đã vất vả chạy ngược chạy xuôi mua về những thứ này mà trông thấy, hẳn sẽ vui mừng lắm.

Erich, người đang nhìn Louise bằng ánh mắt ấm áp, chợt bắt gặp ánh nhìn của tôi rồi lúng túng quay đi. Nhân tiện, tôi vốn định nhân dịp đến Học viện sẽ gặp gỡ em trai thường xuyên hơn, thật tình cờ làm sao chúng tôi lại trở thành cố vấn và thành viên câu lạc bộ. Giờ đây, mối quan hệ gượng gạo giữa tôi và Erich có lẽ sẽ tiến triển hơn nhiều. Hẳn là thằng bé cũng sẽ vui mừng thôi.

***

Vừa chạm mắt với Carl, Erich đã vội quay đi. Dù lý trí mách bảo rằng không cần phải làm vậy, nhưng cơ thể lại phản ứng trước cả suy nghĩ thì cậu biết phải làm sao. Erich vốn đã sống cả đời bị đè nén dưới ánh mắt của người đứng đầu gia tộc. Với ánh nhìn tương tự vị gia chủ, Carl tất nhiên đã trở thành đối tượng mà cậu theo bản năng muốn né tránh.

‘Không thể thế này mãi được.’

Dù khi còn nhỏ, mối quan hệ giữa Carl và Erich không phải là anh em thân thiết, nhưng cũng chưa đến mức xa cách. Erich lại chẳng có anh chị em nào khác, nên hai người là cặp anh em duy nhất, không thể cứ mãi giữ khoảng cách như vậy.

Hơn nữa, cậu đã có cơ hội quý báu được tham gia cùng câu lạc bộ với Louise.

‘Đây là cơ hội để được ở bên cạnh Louise cả trong giờ sinh hoạt câu lạc bộ.’

Hoặc cậu có thể lấy cớ liên quan đến câu lạc bộ để tự nhiên gặp gỡ cô ấy vào những lúc khác.

Dù có một kẻ tạp nham kỳ lạ là vị Hoàng tử kia xen vào, cậu cũng không thể từ bỏ cơ hội này. Nghe tin Carl sẽ làm cố vấn, Erich đã suýt chút nữa suy sụp, nhưng chính vì thế mà cậu càng phải vực dậy tinh thần. Nếu không chiến thắng được nỗi sợ hãi và sự né tránh dành cho Carl, cuộc sống sinh hoạt câu lạc bộ cùng Louise của cậu sẽ chẳng thể nào diễn ra được!

Cứ như vậy, chàng trai đang mù quáng vì tình yêu đã có được dũng khí để đối mặt với vết sẹo tâm lý giày vò mình suốt bao năm qua.

***

Trong khi Erich quyết tâm bước ra khỏi bóng tối để tiến về phía ánh sáng, tâm trạng của Ainter cũng chẳng hề thoải mái. Nguyên do là vì Carl, người đang nhìn Louise với vẻ tò mò khi cô ấy bắt đầu bày biện nguyên liệu để làm bánh quy.

‘Mình có nghe nói là anh ta sẽ đến...’

Nhưng cậu chưa bao giờ tưởng tượng rằng họ sẽ gặp lại nhau trong một mối quan hệ như thế này. Ánh mắt của Ainter, người đang mỉm cười, chợt trầm xuống.

Việc Ainter ghi danh vào câu lạc bộ của Louise có thể xem là một hành động khá liều lĩnh. Dù thỉnh thoảng vẫn có thành viên Hoàng gia nhập học tại Học viện, nhưng chưa từng có ai tham gia câu lạc bộ cả. Lý do bề ngoài là để thể hiện sự quan tâm, tránh gây áp lực cho các học viên khác và giảng viên đảm nhận vai trò cố vấn.

Nhưng trên thực tế, nguyên nhân sâu xa là cuộc tranh giành quyền kế vị giữa các vị Hoàng tử. Nếu một Hoàng tử tham gia vào một câu lạc bộ và tiếp xúc với các quý tộc trong đó, những nhân vật mà bình thường vị Hoàng tử ấy không thể tiếp cận có khả năng sẽ trở thành phe phái của người đó. Ngược lại, các quý tộc sẽ đột nhiên bị những Hoàng tử khác coi là phe cánh của vị Hoàng tử kia và bị buộc phải rơi vào một cộng đồng chung số phận.

Vì lẽ đó, các Hoàng tử muốn giảm thiểu biến số có thể giúp đối phương lớn mạnh, còn giới quý tộc thì muốn tránh tình cảnh tai bay vạ gió, nên việc thành viên Hoàng thất tham gia câu lạc bộ đã trở thành một quy tắc ngầm. Và hai năm trước, vấn đề kế vị của Hoàng gia đã kết thúc sau cuộc đối đầu gay gắt giữa Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử, với kết quả là Đại Hoàng tử được sắc phong làm Hoàng thái tử. [note80253]

Vậy mà bây giờ, Tam Hoàng tử Ainter, người vốn luôn im hơi lặng tiếng, lại đột ngột phá vỡ quy tắc ngầm bấy lâu nay để tham gia một câu lạc bộ? Hoàng thái tử hẳn sẽ cảm thấy một sự thôi thúc muốn treo cổ Ainter lên ngay lập tức. Bởi vì đối với Hoàng thái tử, con của Hoàng phi, thì Ainter, con của Hoàng hậu giống như Nhị Hoàng tử, chính là yếu tố bất ổn cuối cùng còn sót lại. [note80254]

Trên thực tế, không lâu sau khi việc sắc phong Hoàng thái tử định đoạt sự sụp đổ của Nhị Hoàng tử và Hoàng hậu, lưỡi dao của Phòng Thanh tra, vốn đang hướng vào phe phái Nhị Hoàng tử, cũng đã chĩa về phía Tam Hoàng tử. Lưỡi dao của Phòng Thanh tra, với sự ngầm cho phép của Hoàng đế và mệnh lệnh của Hoàng thái tử chống lưng, là thứ không thể ngăn cản ngay cả với danh nghĩa Tam Hoàng tử.

“Điện hạ. Hoàng thái tử Điện hạ rất hài lòng với sự lặng im của ngài.”

Và người đã dẫn đầu Phòng Thanh tra xông vào cung của Tam Hoàng tử vào thời điểm đó chính là Carl Krasius. Một tân tinh đã làm rung chuyển chính trường Đế Quốc khi trở thành Trưởng phòng trẻ tuổi nhất ở tuổi 19. Vị tân tinh ấy ngồi đối diện với Ainter trong phòng tiếp khách và bình thản mở lời.

“Việc Điện hạ đã giữ im lặng đến phút cuối cùng mà không đứng về phía Nhị Hoàng tử. Đó là một lựa chọn vô cùng anh minh.”

Trước nụ cười của Carl, Ainter chỉ có thể cười cay đắng. Cậu đã phải nghe mẹ ruột mình, Hoàng hậu, gào thét rằng rốt cuộc cậu là con của ai, và nhận lấy ánh mắt đầy phẫn nộ từ người anh ruột, Nhị Hoàng tử. Dù vậy, Ainter vẫn giữ im lặng. Chính vì thế, dù Nhị Hoàng tử qua đời một cách bí ẩn và Hoàng hậu thực chất bị giam lỏng, Ainter vẫn sống sót.

“Hoàng thái tử Điện hạ không muốn có thêm bất kỳ sự xáo trộn nào trong hoàng thất nữa.”

“Dù ta và Hoàng thái tử Điện hạ khác mẹ, nhưng chúng ta cùng chung một phụ hoàng, sao có thể có ý nguyện khác nhau được chứ?”

“Quả thực rất anh minh.”

Một lời cảnh cáo phải im lặng nếu không muốn chết, và một sự chấp thuận ngắn gọn rằng bản thân đã hiểu. Cuộc đối thoại kết thúc, Carl đứng dậy khỏi chỗ ngồi mà không chút lưu luyến, với nụ cười như chiếc mặt nạ vẫn ngự trị trên khuôn mặt.

“Thần xin lỗi vì đã gây náo loạn trong cung của Điện hạ. Kết quả điều tra cho thấy không có vấn đề gì cả. Có vẻ như những kẻ ghen tị với danh tiếng của Điện hạ đã dựng chuyện vu khống. Thần sẽ trừng trị nghiêm khắc bọn chúng để thay lời xin lỗi.”

“Chuyện đó cũng có thể xảy ra mà. Ta hiểu.”

Kể từ đó, Ainter đã sống trong im lặng đúng như lời cảnh cáo mà Carl đã truyền đạt từ Hoàng thái tử. Ngay cả khi phe phái của Nhị Hoàng tử sụp đổ một cách thảm hại dưới bàn tay của Phòng Thanh tra được Hoàng đế và Hoàng thái tử chống lưng, và cuối cùng, ngay cả gia tộc bên ngoại của cậu, Hầu tước Asilon, cũng bị cuốn phăng đi, cậu vẫn giữ im lặng. Nhờ vậy mà Ainter vẫn còn sống, và cậu đã định sẽ tiếp tục sống như thế.

Nhưng cuộc đời Ainter đã thay đổi sau khi gặp một cô gái. Trong mắt Ainter, khi đang dạo bước trong Học viện cùng một dàn tùy tùng mang danh nghĩa là những kẻ giám sát, một cô gái với mái tóc hồng ấn tượng đã lọt vào. Đó chỉ là một ý thích bất chợt. Việc cậu, người định sẽ tiếp tục nín thở sống theo ý đồ của Hoàng thái tử ngay cả trong Học viện, lại bắt chuyện với cô gái ấy.

“Thần, thần là Louise Naird!”

Louise, cô gái run rẩy trả lời câu hỏi của Ainter, người dù không có thực quyền nhưng vẫn là một Hoàng tử. Sau đó, Ainter vẫn tiếp tục gặp gỡ Louise. Dần dà, Louise cũng bớt căng thẳng và đối xử với Ainter một cách thoải mái hơn. Ainter cảm nhận được ở cô một tình cảm mà cậu chưa từng cảm nhận được từ bất kỳ ai.

Mối duyên bắt đầu từ một ý thích bất chợt và chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn, nhưng tình cảm ấy là chân thành. Ainter đã tự tin như vậy. Chính vì thế, khi nghe Louise nói rằng cô đang tìm thành viên cho câu lạc bộ, cậu đã không ngần ngại ghi tên mình vào. Việc này có thể khiến Hoàng thái tử ra tay một lần nữa. Carl đang đứng trước mặt cậu có thể biến thành lưỡi dao của Hoàng thái tử và xử lý cậu bất cứ lúc nào.

Nhưng dù vậy, Ainter vẫn tiến về phía trước. Lần này, cậu không muốn giữ im lặng nữa. Trong đôi mắt của Ainter, khi nhìn Louise đang dính đầy bột mì trên mặt và Carl đứng bên cạnh cô, một quyết tâm vững chắc đã trỗi dậy.

***

‘Con bé làm có ổn không đây...?’

Nhìn Louise đang chăm chú nhào bột, tôi bất giác tự hỏi. Tôi cũng phải từng làm bánh rồi thì mới biết cô ấy làm tốt hay không chứ. Chuyện này thì đành phải đứng nhìn và mặc định là mọi thứ đều ổn thôi. Dù sao thì trông cô ấy rất tự tin, nên tôi tin là cô đang làm tốt. Dụng cụ cũng đầy đủ cả rồi, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.

Tôi liếc nhìn chiếc lò nướng nhỏ bên cạnh. Chắc vì nguyên tác là thể loại kỳ ảo nên đủ loại vật dụng tân tiến ngang nhiên tồn tại dưới cái tên ma thuật. Tôi đã từng ngớ người đến mức nào khi thấy trong kho của Phòng Thanh tra có cả những thứ như máy nghe lén, thiết bị theo dõi vị trí và camera giám sát. Trong tình huống đó, nếu không có một cái lò nướng thì tôi mới thấy thất vọng đấy.

Tôi đang ngẩn ngơ nhìn chiếc lò thì ánh mắt chạm phải Ainter. Cậu ta vẫn giữ nụ cười trên môi, một dáng vẻ không thể đoán được nội tâm. Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp lại kể từ lần ở cung của Tam Hoàng tử hai năm trước.

‘Mình đã hơi quá đáng với cậu ta.’

Thế giới này có tiêu chuẩn khá thoáng về tuổi trưởng thành là 17. Nhưng khi tôi gặp Ainter lần đầu, cậu ta mới 15 tuổi, còn chưa đến tuổi vị thành niên. Dù đó là mệnh lệnh của Hoàng thái tử, nhưng trong một góc tâm trí, tôi vẫn luôn có suy nghĩ rằng mình đã gây áp lực quá lớn cho một đứa trẻ 15 tuổi.

Hai năm trước, sau khi công việc ở phương Bắc kết thúc và Hoàng thái tử giành chiến thắng trong cuộc chiến kế vị, bộ máy hành chính của Đế Quốc lúc bấy giờ đang phải đối mặt với tình trạng thiếu hụt nhân lực trầm trọng đến mức chỉ cần còn sống và còn tại vị trong cơ quan công quyền là đã đủ lý do để được thăng chức.

Những người sống sót và chứng tỏ được năng lực của mình đã được thăng chức một cách đột phá, và trong số những nạn nhân đó có cả tôi và vị Bộ trưởng. Tôi có cảm giác vị Bộ trưởng bắt đầu trở nên nóng nảy hơn từ dạo đó.

...À không, cái lão già đó vốn đã là một ổ virus thịnh nộ từ trước khi được thăng chức Bộ trưởng rồi. Suýt nữa thì mình đã thi vị hóa con người ông ta.

Dù sao đi nữa, sau khi trải qua bao nhiêu chuyện ở phương Bắc và bị đẩy lên cái chức Trưởng phòng Thanh tra ngoài ý muốn, tâm trạng của tôi lúc đó vô cùng tồi tệ và bất thường. Vì thế, đôi khi tôi đã để cảm xúc cá nhân xen vào việc công, và đã gây áp lực cho Ainter nhiều hơn mức cần thiết. Dù Hoàng thái tử có vẻ hài lòng. Đúng là một tên biến thái.

Cả Erich và Ainter nữa. Tôi tự hỏi tại sao trong câu lạc bộ này toàn là những đứa trẻ mà tôi cảm thấy có lỗi. Với tâm trạng phức tạp, tôi nhìn quanh các thành viên rồi dừng lại ở Louise. Cảm nhận được ánh mắt của tôi, cô ấy nghiêng đầu nhìn lại như muốn hỏi có chuyện gì.

Dù sao thì cũng may là tôi không có chuyện gì phải áy náy với con bé. Ngược lại, con bé này mới là người phải cảm thấy có lỗi với tôi.

Nếu cô ấy không phải là một con chuột lang nước... thì có lẽ tôi đã chẳng phải lặn lội tới tận đây rồi...

Ghi chú

[Lên trên]
Hoàng thái tử là người kế vị trực tiếp để được phong lên làm Hoàng đế Bệ hạ sau này
Hoàng thái tử là người kế vị trực tiếp để được phong lên làm Hoàng đế Bệ hạ sau này
[Lên trên]
Hoàng phi là cách gọi cho vị trí “chính thất” của Hoàng đế Bệ hạ
Hoàng phi là cách gọi cho vị trí “chính thất” của Hoàng đế Bệ hạ
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận